Sau khi xong việc ở Lam Giang, Lục Hàm Châu quyết định đến bệnh viện một chuyến, cuộc gọi của Chu Uyển Dung lúc nãy hẳn là do lão Lục sai khiến, đã vậy hắn phải đi xem xem lão ta muốn bày mưu gì với hắn.
Tinh thần Lục Dương Huy quả thật không quá tệ, còn có thể cùng Mặc Mặc chơi game, vẻ mặt dù không tốt như lúc bình thường nhưng so với những gì lão đã trải qua thì cũng đã là tốt lắm rồi.
Xem ra việc Dương Cần chết làm cho lão yên tâm hơn không ít.
Lục Hàm Châu đứng ở cửa một lúc, vẫn là Mặc Mặc nhìn thấy hắn đầu tiên, "Chào chú hai."
"Ừm." Lục Hàm Châu đi vào phòng bệnh Chu Uyển Dung đứng lên trước, nhưng lại không dám nhìn thẳng mắt hắn, mất tự nhiên mà nói: "Mặc Mặc, bà nội dẫn con ra ngoài chơi được không?"
Lục Dương Huy không ngăn cản, buông Mặc Mặc đang chơi game ra, đưa tay sửa lại áo khoác mỏng.
Trong không khí thoang thoảng từng đợt nóng ẩm, Lục Dương Huy cảm thấy bản thân cũng sắp đi đến hồi kết.
Lục Hàm Châu cứ như vậy đứng trước mặt lão, giống như rất nhiều năm trước, cái ngày mà hắn tiếp quản Lục thị, vẻ mặt lãnh đạm không chút độ ấm.
Lục Dương Huy chỉ liếc mắt nhìn, liền dời tầm mắt.
Lục Hàm Châu cũng không còn là một thằng nhóc choai choai ngây thơ, mỗi ngày hắn sống trên đời này, lão sẽ đều tự mình nhắc nhở hắn sai một li đi một dặm, chỉ cần bước sai một bước thì cả đời này sẽ phải sống với cái vết nhơ đó.
Mà chính lão, mỗi lần nhìn vết nhơ của đời mình xuất hiện trước mặt, liền hận không thể giết chết Lục Hàm Châu, coi như hắn chưa từng tồn tại. Cũng may, Lục Hàm Châu thức thời, trưởng thành một chính liền ở trường học không về nữa.
Nhưng mà quan hệ cha con cũng phải được duy trì ở một mức nhất định, đôi bên cùng ngầm hiểu không vượt quá giới hạn, cũng giống với hiện tại, không ai chủ động mở miệng trước.
Lục Dương Huy kìm nén chán ghét vào trong lòng, "Sau khi tôi chết, tôi sẽ giao cho mẹ con cậu một ít bất động sản, đảm bảo cuộc sống của hai người, kể cả Kiều Tẫn đều không cần phải lo nghĩ."
Lục Hàm Châu không đáp.
Lục Dương Huy cũng không hy vọng hắn trả lời, tự mình nói tiếp: "Nếu cậu đồng ý, tôi cũng có thể giúp anh mở một công ty nhỏ. Cậu cũng không cần phải làm việc cho Chúc Xuyên nữa, ăn nhờ ở đậu không phải kế lâu dài."
Lục Hàm Châu mặt mày bất biến, hắn cứ tưởng Lục Dương Huy đã biết công ty trên danh nghĩa Chúc Xuyên thật ra là của hắn nhưng cuối cùng lão lại không biết gì.
"Tôi biết cậu hận tôi, nhiều năm như vậy tôi đối xử với cậu cũng không tốt đẹp mấy, cũng không để ý đến cậu nhiều." Lục Dương Huy cúi đầu, đưa tay che mặt trầm thấp thở dài, giọng dường như có chút run rẩy.
"Cậu không muốn nhận mặt người cha này cũng không sao, hiểu lầm tôi cũng không sao, nhưng cậu thật sự muốn vì một người ngoài mà dìm tôi xuống đáy vực sao?"
Lục Hàm Châu chờ lão nói tiếp.
"Tôi không còn sống được bao lâu nữa, coi như có thoát được tội thì cũng chả còn ý nghĩa gì, nhưng cậu không thể tính nợ cả anh trai cậu, nó vô tội."
"Đôi chân của nó cũng là vì giúp cậu nên mới mất đi, coi như là cậu bồi thường cho nó đi, nếu cậu còn chút lương tâm thì hãy buông tha vụ án này đi. Coi như là tôi trên danh nghĩa cha cậu mà cầu xin cậu." Lục Dương Huy nói nửa câu liền muốn quỳ, Lục Hàm Châu cũng không ngăn cản, nhìn lão quỳ trước mặt mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Nói xong chưa?"
Lục Hàm Châu lùi về sau hai bước, nhàn nhạt nói: "Trên huyết thống, ông là cha tôi, tôi không nhận nổi cái quỳ này của ông. Nhưng nói về vụ án, ông nên dành cái quỳ này cho tất cả mọi người."
Lục Dương Huy thất thần nửa ngày, cười khổ một tiếng, từ dưới đất bò dậy, sống lưng thẳng tắp ngồi lại trên giường. Tất cả đều giống như một màn kịch đã kết thúc, một màn kịch mới diễn ra, nhanh đến làm người ta phản ứng không kịp.
"Sao không diễn thêm chút nữa?"
Lục Dương Huy: "Không lừa cậu được, thôi vậy."
Lục Hàm Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Lúc này hẳn là Trương Đức Ngọc đã giao nộp chứng cứ rồi, chắc tầm một tiếng nữa ông sẽ quay lại phòng tạm giam."
"Tao là cha mày!"
"Hai chúng ta đều chưa từng thật sự sống với cái quan hệ này, không phải sao?"
"Mày tống tao vào tù thì mày được cái gì! Vụ này cũng không gây hại đến mày, không phải sao? Thứ nhất mày không liên quan, thứ hai mày còn có Kiều Tẫn kia, phải tính toán cho thật kĩ."
Lão không nhắc tới Kiều Tẫn, Lục Hàm Châu còn có thể bình tĩnh cùng hắn nói chuyện, vừa nhắc tới Kiều Tẫn, hắn lập tức cười lạnh hỏi: "Không liên quan đến tôi? Lão Lục này, ông còn chút lương tâm nào không?"
"Ý mày là gì?"
"Lần đầu tiên tôi gặp mặt, tôi đã dùng tiền đã tiết kiệm rất lâu mua một chén sứ, kết quả thứ đó sao có thể lọt vào mặt ngài Lục, ngài Lục lúc đó đã có Lục Bình Ngôn, liền lập tức hất văng chén sứ kia đi."
"Có một lần tôi đứng nhất lớp, hi vọng sẽ được ngài Lục đây khen thưởng một chút, kết quả ngài lại ôm theo con trai bảo bối của ngài đi nước ngoài du lịch."
"Tôi vốn cũng có ước mơ của riêng mình, nhưng ngài cảm thấy nếu Lục thị phá sản thật sự sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lục Bình Ngôn nên đành bắt tôi thôi học tiếp nhận một Lục thị hỗn loạn. Còn lúc đó, con trai ngài, Lục Bình Ngôn, tùy tay tiêu tiền, làm một Lục đại thiếu gia, tùy ý mà nở mày nở mặt."
Giọng nói bình tĩnh, không có ý chất vấn, chỉ đơn giản là kể một câu chuyện.
"Thứ duy nhất tôi nhận được từ ngài, chỉ là dòng máu chảy trong người và cái tên Lục Hàm Châu này thôi. Ngài tự ngẫm lại xem, bao nhiêu năm quá có từng liếc mắt nhìn đứa con trai này một cái không."
Lục Dương Huy nói không ra lời, lão không nghĩ Lục Hàm Châu có oán hận lớn như vậy, những lời vừa rồi tràn đầy uất hận làm cho lão bức bối đến nghẹt thở.
"Ngay từ nhỏ tao đã biết mày máu lạnh, mà chưa từng nghĩ mày có thể nhẫn tâm đẩy cha ruột vào tù."
Lục Hàm Châu không giải thích cho bản thân, chỉ nói: "Tôi nợ Tôn Khang Hoa một ân tình."
Một ân tình hắn nhất định phải trả cho Tôn Khang Hoa.
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh, hai cảnh sát đứng thẳng tắp ở cửa, quen cửa quen nẻo nói, "Lục Dương Huy, mời ông đi theo chúng tôi."
Lục Hàm Châu nhìn Lục Dương Huy, lúc lướt qua khẽ nói: "Mong cha sống lâu trăm tuổi."
Lục Dương Huy dừng bước, đây là lần đầu tiên lão nghe Lục Hàm Châu gọi lão một tiếng "cha", dường như có hàng vạn ưu tư chất chứa trong đó, lão không thể thấu hiểu hết ý tứ của hắn.
Nhưng lão biết, không có một chút tình cha con nào trong đó.
Lục Hàm Châu quay người, hắn bước ra khỏi phòng bệnh, khác với không khí ngột ngạt, tràn đầy mùi nước khử trùng làm người ta thở không ra hơi, không khí bên ngoài rất trong lành.
Thời tiết cũng rất đẹp.
Khí xuân lạnh chẳng mấy chốc sẽ qua đi, chỉ còn ánh nắng chói chang cùng sương sớm trong vắt.
Kiều Tẫn lúc trước đã xin nghỉ không ít, Lục Hàm Châu sợ cậu quay lại trường sẽ bị giáo viên gây khó dễ nên đặc biệt dành ra một ngày để tự mình đưa cậu đi học.
"Kiều Kiều, dậy thôi nào."
Kiều Tẫm lim dim mở mắt, khẽ ngáp một hơi rồi lại vùi trong lồng ngực hắn, mang theo chút làm nũng mà nói: "Muốn anh ôm một cái."
Lục Hàm Châu cười, vỗ nhẹ mông cậu, "Là ôm kiểu gì?"
Kiều Tẫn cảm giác tay hắn lại bắt đầu không an phận, liền không tự chủ được mà căng chặt, thẹn thùng nói: "Không biết, anh đừng nói nữa."
"Đói bụng không?"
Kiều Tẫn mềm nhũn người, mặt đỏ tới tai nỗ lực đẩy hắn ra, "Anh đừng sờ, căng."
"Tham ăn." Lục Hàm Châu thu tay về, nhẹ miết môi cậu trêu đùa, "Bảo bối, tôi qua "thăm" em trong phòng luyện múa, hôm nay no rồi còn khiêu vũ được sao?"
Kiều Tẫn không chịu nổi được nữa, lấy chăn che khuất mặt không muốn đáp lời hắn.
Thật ra là không có ảnh hưởng gì, chỉ là có hơi phồng lên, nếu không làm mấy động tác khó thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ là rất xấu hổ thôi.
Lục Hàm Châu cách chăn ôm cậu, khẽ thở dài nói: "Kiều Kiều ngốc, bảo bối của tôi."
Hắn nói xong liền vỗ vỗ chăn đứng lên, "Được rồi, mau dậy nào, còn nằm nữa giáo viên hẳn sẽ nghĩ tôi lăn lộn em mệt đến không xuống giường nổi."
Hắn còn chưa nói xong, Kiều Tẫn đã lập tức vén chăn ra.
Lời hắn nói rõ ràng mỗi câu chữ đều vô cùng êm ái, mà nghe lại vô cùng ái muội, Kiều Tẫn đỏ mặt lầm bầm: "Không đứng đắn."
Lục Hàm Châu đưa lưng về phía cậu thay quần áo, trên tấm lưng rộng dài, cơ bắp mượt mà mơ hồ lộ ra vài vết cào, vết cắn, tất cả đều là do cậu để lại.
Tầm mắt dịch xuống phía dưới, vòng eo thon hữu lực, thoạt nhìn như đang vận sức chờ đợi con mồi, tựa hồ có thể va nát tất cả, mỗi lần hắn đều làm cho cậu ảo giác cậu sắp chết trong lòng hắn.
Bỗng nhiên Kiều Tẫn cảm giác mũi mình nóng lên, một giây sau, cậu vội vàng che mũi.
Lục Hàm Châu vừa xoay người, "Kiều Kiều, em... Em sao vậy!" Hắn vừa nói vừa vội đi về phía cậu, kéo tay cậu ra nhìn, toàn là máu.
"Chuyện gì vậy!"
Vừa ngẩng đầu, mũi Kiều Tẫn toàn là máu, hắn vội vã cầm máu cho cậu, mãi đến tận khi không còn máu chảy ra nữa mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngắm chồng mình đẹp đến chảy máu mũi?"
Kiều Tẫn đã không còn chỗ để trốn, "Làm, làm gì có!"
"Thật không?" Lục Hàm Châu nắm tay cậu đặt lên eo, thấp giọng trêu đùa, "Vừa mới nhả nó ra mấy phút đã nhớ rồi?"
"Anh đừng nói nữa mà." Kiều Tẫn đưa tay che miệng hắn lại.
"Rồi rồi không nói không nói, tôi rửa giúp em." Lục Hàm Châu kéo tay cậu xuống, đỡ cậu đi phòng tắm giúp cậu lau máu, cười nói: "Bảo bối của tôi tinh lực có hơi nhiều."
"Anh còn nói nữa!"
Kiều Tẫn sắp bị chính mình không có tiền đồ tức đến chết, ở trong lòng mắng chính mình sao chỉ nhìn eo hắn lại có thể chảy máu mũi, cũng không phải chưa từng xem.
"Nếu như vậy, hôm nay cho em mang theo đồ tối qua đi học." Lục Hàm Châu nhẹ nhàng cắn vành tai cậu, thấp giọng nói: "Để khỏi nhớ tôi."
Kiều Tẫn vừa nghe hắn nói câu này liền lắc đầu liên tục: "Không thể, không được!"
"Kiều Kiều ngoan, chỉ một lần này thôi." Lục Hàm Châu nâng cằm cậu, ôn nhu dụ dỗ, "Nếu khó chịu liền đi rửa sạch, thử một lần được không?"
Mỗi lần như này Lục Hàm Châu đều vô cùng ôn nhu mang theo chút dụ dỗ làm Kiều Tẫn không chịu được, theo bản năng mà nghe lời hắn.
Đặc biệt là vành tai bị hắn xoa trong tay, bên tai là giọng nói trầm ấm của hắn, rất giống với mỗi lần làm chuyện đó, mỗi lần lên đỉnh bên tai đều là tiếng thở dốc của hắn.
Kiều Tẫn chống cự không nổi, chôn đầu trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng điểm một cái.
Lục Hàm Châu bị cậu làm nũng đến mềm tim, nâng gáy cậu lên khích lệ, "Kiều Tẫn thật ngoan."
Quần áo của Kiều Tẫn trước đây đều là Dương Cần mua cho, sau này gả cho Lục Hàm Châu liền để hắn mua, dường như là mỗi ngày đều mặc một bộ khác nhau, quần áo theo mùa cũng là hắn đặt mua cho cậu từ lâu.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng có ý thức nên tự đi tìm quần áo của mình.
Nghĩ đến việc này, cậu bỗng nhiên muốn chuẩn bị quần áo cho Lục Hàm Châu, kết quả lại vô cùng hoang mang.
Lục Hàm Châu rửa mặt xong đi ra liền phát hiện người không còn ở trên giường, đi tìm lần lượt từng phòng mới tìm thấy Kiều Tẫn đang đứng trước tủ quần áo vẻ mặt đau khổ, thỉnh thoảng lôi quần áo của hắn ra rồi lắc đầu. Lục Hàm Châu từ phía sau vỗ vai cậu nói, "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đàn anh ơi..."
Lục Hàm Châu nhìn vẻ mặt cậu oan ức vội hỏi: "Sao vậy? Là do tôi bắt nạt em sao? Tôi đùa thôi, không muốn thì không cần giữ lại."
Kiều Tẫn mím chặt môi, lắc đầu nói: "Tự nhiên em nhận ra từ lúc kết hôn anh đều là người chăm sóc em, em chưa từng chăm sóc anh."
Lục Hàm Châu thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu cậu cười nói: "Tôi chăm sóc em là đương nhiên, không cần phải suy nghĩ nhiều."
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà em cũng muốn chăm sóc anh, anh làm nhiều việc vì em như vậy, em cũng muốn đưa cho anh những gì em có."
Lục Hàm Châu mỉm cười gõ nhẹ xuống trán của cậu, "Ngốc, em đã cho tôi rất nhiều rồi, không, phải là em vẫn luôn cho tôi những gì em có, tôi rất thỏa mãn."
Lục Hàm Châu thuận thế vòng lấy eo cậu, "Em cho tôi một gia đình, còn cho tôi một tương lai, thứ này quý trọng hơn rất nhiều so với những gì tôi làm cho em."
Tác giả có lời muốn nói: Chuẩn bị kết thúc nha.
Editor có lời muốn nói: *gật gật*, tuy có nhiều hố chưa lấp nhưng mình sẽ kết thúc nó sớm và đào hố mới