Qua một phút Lục Hàm Châu tựa như bị dọa đến choáng váng, chưa kịp phản ứng lại.
Trong hình, Kiều Tẫn rụt rè, cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được cậu đang rất cẩn thận, sợ hãi nhưng lại rất dũng cảm mà viết câu “Em thích anh.”
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới biện pháp này nhưng làm như vậy chẳng khác nào đẩy Kiều Tẫn tới nơi đầu sóng ngọn gió. Hắn tình nguyện chịu đựng một mình, Kiều Tẫn chỉ cần an tâm sống dưới cánh chim của hắn, ở đó điêu khắc là được rồi.
“Làm sao vậy?”
Lục Hàm Châu quyết đoán gọi điện cho Kiều Tẫn, rất mau đã bắt máy. Đầu bên kia vang lên một thanh âm rất nhỏ, rụt rè kêu một tiếng “Sư huynh“.
“Anh cho em đăng weibo?”
Kiều Tẫn trầm mặc nửa giây, cẩn thận từng li từng tí nói: “Xin lỗi, em lại làm sai rồi phải không.”
Lục Hàm Châu bị cậu chọc đến mềm cả tim, hạ thấp giọng nói: “Tôi không trách em, chỉ hỏi em, tấm hình này em lấy ở đâu? Ai dạy em đăng lên?”
Kiều Tẫn nói: “Là chị Hồng Lộc gửi cho em, không có ai dạy em, em... E, tự đăng, muốn bảo vệ anh, em thích anh... Cho nên muốn cùng nhau vượt qua.”
Lục Hàm Châu hơi kinh ngạc, đứa nhỏ nhà hắn lại có thể muốn “cùng hội cùng thuyền” với hắn, “Em có nghĩ chưa, khi em đăng tấm hình này có nghĩa là sẽ không còn đường quay đầu. Cho dù em có thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ buông em ra.”
Âm thanh vừa mềm vừa kiên định vang lên: “Em biết!”
“Có hối hận không?”
Kiều Tẫn nói: “Không hối hận.”
Lục Hàm Châu còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thanh Thương điên cuồng sủa, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Tẫn thuận theo tiếng sủa nhìn qua, trước cửa tụ tập rất nhiều người, ai cũng gánh một máy quay trên vai, còn cầm theo micro, “Có rất nhiều người chen chúc ở cửa, em không về được.”
Lục Hàm Châu đoán là phóng viên muốn đi kiếm thêm tin tức, trầm giọng hỏi cậu: “Có ai đi cùng với em?”
“Có Mặc Mặc và dì Lý lái xe.”
“Được rồi, em cứ ở trong xe đừng ra ngoài, chờ tôi về, đừng sợ.”
Kiều Tẫn “Vâng” một tiếng: “Em không sợ.”
Chuyện viên từ nãy đến giờ đều rất thiếu kiên nhẫn, thật giống như một cẩu FA bị nhét cơm chó vào miệng. Vừa vặn điện thoại lúc đó cũng thông báo một tin tức, mở ra nhìn liền trực tiếp bị dọa sợ ngây người.
Người đang ngủ kia, không không không phải là Lục Hàm Châu sao?!
Chuyên viên ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Lục Hàm Châu vội vàng rời đi.
“Này anh, điều tra còn chưa xong!”
Lục Hàm Châu ngắt điện thoại Kiều Tẫn, lại bấm gọi một cuộc điện thoại khác, không bao lâu, đối phương liền gửi đến một văn kiện.
Cái ảnh Kiều Tẫn đăng lên này cũng không quá lật ngược tình thế, toàn bộ weibo đều bùng nổ, cái gì cũng dám nói. Thậm chí có người hoài nghi tài khoản này cũng là có Lục Hàm Châu thao túng hoặc là uy hiếp Kiều Tẫn đăng lên.
Dù sao mấy ngày nay bọn họ lại mới đào được tin Kiều Tẫn vẫn chưa bị đánh dấu, hơn nữa trong tin đó còn nhắc tới Phương Nhuế càng làm cho tình thế giống như thêm dầu vào lửa.
Có chút người nhiều chuyện còn tìm hiểu quá khứ Kiều Tẫn đến từng sợi tóc một. Cậu học khiêu vũ, còn bán búp bê điêu khắc, vòng bạn bè, weibo ngay cả chứng tự kỷ hồi còn nhỏ của cậu cũng tra ra được.
Ninh Lam còn chưa kịp nhúng tay thiên hạ đã làm xong hết, “Xin lỗi Lục tổng.”
“Không phải vấn đề của cô, đừng quá ôm đồm, những thứ này chỉ cần có tâm thì ai cũng có thể tra được.” Lục Hàm Châu từ trên điện thoại ngẩng đầu lên, “Chỗ này của tôi có mấy tập văn kiện, cô dùng danh nghĩa của tôi đăng lên. Đúng rồi, weibo này... Dùng như thế nào?”
Ninh Lam sững sờ, “Ngài chưa từng dùng?”
Lục Hàm Châu đưa điện thoại qua, Ninh Lam nhận lấy, nhanh nhẹn đăng ký lại hỏi hắn muốn đặt tên là gì, suy nghĩ một chút mới nhập “Tự tác chủ trương*”, theo dõi Kiều Tẫn, lưu ở trang chính của cậu.
*自作主张 (Tự tác chủ trương): Sự tự khẳng định, Self-assertion.
“Ngài ấn vào đây, sẽ đăng lên. Muốn nói gì thì nói thẳng vào là được.”
*
Dì Lý cũng bị sợ hết hồn, “Sao lại có nhiều người như vậy?!”
Kiều Tẫn nói: “Không, không sao, đừng mở cửa cho họ là được. Đàn anh nói sẽ về ngay.”
Mặc Mặc ngồi trên ghế chơi game của mình, dường như không để tâm đến chuyện bên ngoài, “Dù sao bây giờ cũng chỉ có chúng ta, chi bằng thả Thanh Thương ra để nó cắn chết bọn họ đi.”
Kiều Tẫn bị dọa trắng mặt, “Đừng nói lung tung.”
Mặc Mặc nhún vai, “Đùa thôi.”
Kiều Tẫn thở dài một hơi thả lỏng, Mặc Mặc lại nói: “Nếu là lão già Lục Hàm Châu kia, nói không chừng sẽ thật sự thả Thanh Thương ra đó, lão già không có tính người.”
“...” Kiều Tẫn đã lười sửa nhóc phải gọi Lục Hàm Châu là chú, “Anh ấy rất tốt, không ác như vậy.”
“Lão già đó chỉ đối tốt với mình thẩm.” Lục Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dí sát vào cậu hỏi: “Thẩm ơi, tối qua con nghe thấy thẩm khóc, có phải là do Lục Hàm Châu đánh thẩm không?”
Sắc mặt Kiều Tẫn đột nhiên đỏ lên, “Không, không có.”
“Tại sao mặt thẩm lại hồng như vậy?” Lục Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, “À, con biết rồi, hẳn là thẩm thích được lão già kia đánh đi, chà chà.”
Dì lý ở bên cạnh nghe, ngầm hiểu ý cười cười, cặp vợ chồng son này cuối cùng cũng có thể chung sống hòa hảo. Mà cái kia cũng không phải khóc nức nở do bị đánh, mà là, thôi, trẻ em không được nghe.
“Không, không phải!” Kiều Tẫn cảm nhận được hô hấp của bản thân rất nóng, thẹn quá hóa giận che miệng Mặc Mặc lại: “Con nói lung tung thẩm sẽ không dạy con điêu khắc nữa.”
Lục Mặc quả thật không nói nữa, đưa điện thoại lên cho cậu xem.
Lục Hàm Châu chia sẽ bài đăng của cậu, cũng kèm theo một câu.
——Tôi ở bể khổ giương buồm, chờ đến lúc gặp em.
“A, kia là xe ai, có phải xe của Lục gia không?!”
“Đi mau! Chính là bọn họ, mau! Cản lại!”
Các phóng viên chen lấn nhau xông đến, dì Lý muốn quay xe thì đã không kịp nữa rồi, bị vậy chặt đến gió thổi không lọt.
Cửa sổ xe bị đập ầm ầm, mồm năm miệng mười hỏi: “Xin hỏi một chút, cậu và Lục Hàm Châu có phải hôn nhân thương mại không? Có người nó cha cậu đã bán cậu cho Lục Hàm Châu, có đúng thế không?”
“Bài đăng trên weibo hôm nay là do Lục Hàm Châu ép cậu sao? Xin hỏi cậu có muốn lấy pháp luật ra để đòi ly hôn không?”
“Nghe nói cậu đã đánh Alpha có độ khớp tin tức tố với cậu là 91% tới nhập viện, xin hổi cậu có chịu trách nghiệm về việc này không?”
“Cậu có chứng tự kỷ phải không? Lục Hàm Châu có thể...”
Các phóng viên như sói đói vây quay xe bốn phía, như là chỉ đợi cậu mở cửa xe liền xông đến cắn xé. Cậu đặc biệt nghe rõ một từ “tự kỷ” liền theo bản năng co rúm lại.
Trán Kiều Tẫn nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi, có chút không hô hấp nổi, lại không biết lấy dũng khí ở chỗ nào, một mực nắm chặt lấy tay Mặc Mặc an ủi: “Mặc Mặc, con đừng sợ, thẩm... Thẩm bảo vệ con.”
Lục Mặc nhìn mặt cậu sợ đến trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, mắt thường cũng có thể nhìn ra đầu ngón tay đang run lên từng đợt, liền sững sờ vài giây, nửa ngày mới gật đầu một cái.
Kiều Tẫn nhìn bọn họ đóng mở cái mồm, đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ lúc hai mẹ con cậu phải trốn đông nấp tây, người xung quanh cũng giống như bây giờ mà mắng chửi bọn họ.
Con trai của kẻ giết người.
Vợ của kẻ giết người.
Đừng chơi với nó, cha nó mang tội giết người, bệnh biến thái nhỡ đâu sẽ lây truyền, nó cũng sẽ làm con bị thương thì làm sao bây giờ, con ngoan, đừng để ý đến nó.
Tránh xa con tôi ra một chút!
Ký ức và hiện thực trùng trùng điệp, mỗi một câu nói lại như một lưỡi dao, không ngừng rơi xuống. Cậu dường như sắp không chịu được nữa, đầu choáng váng, ngón tay run lẩy bẩy.
Những người này không biết lấy ở đâu nhiều ác ý như vậy nhưng vẫn cảm thấy mình đang làm việc bảo vệ chân lý.
Dì Lý gấp gáp nỗ lực khiến bọn họ rời đi, còi ô tô sắc bén cũng không làm cho bọn họ chùn bước, còn càng thêm kích động. Dì Lý sốt ruột, gọi điện thoại cho Lục Hàm Châu.
Không bắt máy.
“Báo cảnh sát đi.” Dì Lý một bên lau mồ hôi một bên nói: “Cứ như vậy dồn đến, chúng ta không biết có thể chịu đến lúc Lục tiên sinh đến hay không.”
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, “Được.”
!
Một tiếng còi xe sắc bén vang lên, dì Lý giơ hai tay lên, “Không phải tôi.”
Lục Hàm Châu mở cửa xe bước xuống, hướng về phía phóng viên, hơi hạ tay.
Lục Mặc: “Lão già đó đã gọi chó sao”
Kiều Tẫn trầm mặc, “Đúng là khá giống lúc anh ấy gọi Thanh Thương.”
“Lục tiên sinh, xin hỏi một chút liên quan tới vấn đề của ngài và Kiều Tẫn...”
“Cái weibo kia có phải là ngài...”
“Giữa ngài và Phương Nhuế...”
“Chờ một chút.” Lục Hàm Châu giơ tay lên, thậm chí còn lễ phép dò hỏi: “Có thể tản ra một đường không?”
Đám phóng viên ngẩn ra, để làm gì?
Lục Hàm Châu vẫy tay về phía này, Kiều Tẫn còn đang sốt sắng, chưa có kịp hồi thần lại, hít một hơi thật sâu cuối cùng vẫn là mở cửa xe, từng bước bước tới bên hắn.
Đám phóng viên tự động tản ra, nhường một đường, ngơ ngác nhìn cậu vừa căng thẳng lại vừa kiên định đi về phía Lục Hàm Châu, thời điểm được hắn nắm lấy tay còn thở phào nhẹ nhõm.
“Đàn anh ơi.”
“Ừ, có sợ không?”
Kiều Tẫn lắc đầu: “Không sợ.”
Lục Hàm Châu không coi ai ra gì đỡ gáy cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, mặt mày ôn nhu đến tựa như vắt ra nước, “Thật ngoan.”
Đám phóng viên đực mặt ra nhìn nhau, đây là ở đâu ra?
Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu nói: “Tiên sinh nhà tôi nhát gan, có chuyện gì cứ hỏi tôi, đừng dọa em ấy.”
Một trận yên tĩnh qua đi, các câu hỏi lại lần lượt vang lên, vẫn là kịch liệt như trước.
Lục Hàm Châu cầm lấy một cái micro, âm thanh cực thấp: “Tôi rất yêu em ấy, còn việc chưa đánh dấu là do em ấy còn nhỏ, đánh dấu sẽ có thể mang thai, khiêu vũ là tính mạng của em ấy, tôi không muốn cướp đi thứ này. Có đánh dấu hay không cũng không liên quan đến việc tôi yêu em ấy.”
“Theo tôi được biết thì hai người là hôn nhân thương mại, thật sự sẽ có tình cảm sao?”
Kiều Tẫn theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn Lục Hàm Châu chỉ thấy được khuôn cằm góc cạnh của hắn, còn có đôi môi hơi nhúc nhích, cẳng thẳng đến hô hấp cũng chậm lại. Cậu quả thực là Phùng Ngọc Sinh bán cho hắn.
“Chúng tôi quả thực là hôn nhân thương mại, một lần tôi đến xem em ấy biểu diễn từ đó liền nhất kiến chung tình. Sau đó cục quản lý gen lại phát văn kiện ghép đôi chúng tôi, tôi quá vui mừng lại không đành lòng để em ấy chịu oan ức cho nên mới bắt đầu theo đuổi em ấy.”
“Hả?” Mọi người ồ lên, Kiều Tẫn cũng choáng váng.
Lục Hàm Châu mặt không biến sắc nói: “Nhận được sự quan tâm của mọi người xung quanh, hành trình theo đuổi của tôi cũng không tệ lắm, đưa tay phủi tan áng mây, giờ đã thấu được ánh trăng sáng*.”
*Nghi vấn câu này có liên quan đến tên chương!
Vậy thì tốt rồi.
Không đúng?!
“Lục tiên sinh, đây không phải là trọng điểm, chúng tôi chỉ quan tâm tại sao trong nửa năm vừa rồi ngài vẫn chưa đánh dấu Omega của ngài, và chuyện làm giả độ khớp tin tức tố cùng với chuyện bạo lực hôn nhân.”
Lục Hàm Châu quét mắt qua người đặt câu hỏi một cái, “Cậu là phóng viên nhà ai? Với cái năng lực nghiệp vụ này thì ai tuyển cậu vậy?”
Một câu nói đào hai cái hầm, phóng viên trẻ kia còn muốn tiếp tục phỏng vấn bỗng nhiên trầm mặc.
“Lục tiên sinh, giải thích không nổi lại bắt đầu muốn đi công kích người khác sao?”
“Cái này cũng gọi là công kích?” Lục Hàm Châu cười nhạo một tiếng nói: “Cậu hỏi tôi ba vấn đề, để tôi trả lời cậu.”
“Thứ nhất, hôn nhân của chúng tôi có văn kiện từ cục quản lý gen, tôi làm giả độ khớp tin tức tố? Cậu đang nghi ngờ cục quản lý gen có thể bị người ta dùng tiền mua chuộc sao? Cả một cục bộ bị người ta nhét tiền vào thành một tay che trời sao? Chuyện này, mời cậu đi hỏi giám đốc nơi đó, đừng hỏi tôi.”
“Thứ hai, tôi là fan của Kiều tiên sinh, không muốn dễ dàng đánh dấu em ấy, muốn theo đuổi đến khi nào em ấy tình nguyện giao phó cho tôi, như vậy cũng là sai trái sao? Hay là tôi phải không quan tâm đến em ấy có muốn hay không, cứ cưỡng ép đánh dấu, coi em ấy thành công cụ sinh dục, Omega không phải cũng là một con người sao?”
“Thứ ba, ai nói cho cậu tôi dùng bạo lực với Kiều Tẫn sau khi kết hôn, cậu bảo người đó tới tự nói chuyện với tôi.”
Phóng viên kia á khẩu không trả lời được nhưng luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Một màn này so với bọn họ dự đoán thật sự là khác xa, nhưng lại không tìm thấy chỗ nào không đúng.
Ninh Lam vừa lúc tiến đến phía trước, “Lục tiên sinh và Kiều tiên sinh mệt rồi, có vấn đề gì xin cứ trực tiếp hỏi tôi.”
“Kiều Tẫn phải nhập viện hai lần vì dị ứng thuốc ức chế, lẽ nào ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không thể làm, muốn cho cậu ấy cứ như vậy sử dụng thuốc ức chế sao? Đây có phải cũng là một loại bạo lực hôn nhân không?”
Ninh Lam lấy ra một tờ văn kiện giơ lên, “Đây là ghi chép tin tức tố, chắc chắn đứng ở đây cũng sẽ có Alpha hẳn là đã nghe qua về việc chiết xuất tin tức tố là quá trình thống khổ đến cỡ nào đi.”
“Là sao?”
Ninh Lam lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, đưa văn kiện đến trước mặt bọn họ, “Đây là ghi chép tin tức tố mà Lục tiên sinh đã chiết ra cho Kiều tiên sinh. Các người gọi đây là bạo lực hôn nhân sao? Lấy tin tức tố thuộc về mình chiết ra cho Kiều tiên sinh dùng là bạo lực sao?”
“Không quan tâm ý nghĩ của Omega, cưỡng ép đánh dấu và lén lút chiết tin tức tố của mình ra cho người yêu dùng, các người cảm thấy đâu mới là bạo lực?”
23/06/2020, ngồi gõ hơn 1 tiếng đau cả lưng, dạo này mình ốm yếu quá mọi người ơi *cri*. Thôi thì cảm ơn nhiều lại thành không hay nên mình quyết tâm dậy edit thay lời cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!