Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 65: Chương 65: Nhiễu giường làm thanh mai




Lục Mặc từ lúc nghỉ đông liền mang hành lý đến đây luôn, chưa từng về Lục gia.

Sắp hết năm, Lục Bình Ngôn gọi đến mấy lần, hỏi khi nào muốn trở lại. Lục Hàm Châu khẽ cười: “Tôi còn tưởng các người không còn tâm tình ăn tết thế mà xem ra tâm tình còn rất nhiều.”

Lục Bình Ngôn cũng cười, “Không chỉ có tâm tư ăn tết mà còn muốn gọi cậu và Kiều Tẫn cùng về chung. Thế nào, có nể mặt anh không?”

“Không được, em ấy mới gả đến đây năm đầu tiên, về chỗ đó cũng quá vội.”

“Vậy quên đi, cha bệnh nặng phỏng chừng cũng không được mấy ngày nữa. Cậu hận thì hận, nếu có chết thật thì cũng về chịu tang một chút được không?”

Lục Hàm Châu ngậm lấy một chút ý cười hỏi lại: “Anh nói bất hiếu như này lão Lục biết không?”

Hai người cậu tới tôi đi thăm dò châm chọc, Lục Bình Ngôn cũng không muốn lòng vòng nữa, dứt khoát hỏi: “Cậu đang làm thuê cho Chúc Xuyên? Nếu đã hết sức cho người ngoài, sao không về công ty?”

“Bây giờ tôi về, ý anh là muốn cho lão già kia chết không nhắm mắt? Ông ấy trả giá lớn như vậy để đánh đổi kéo tôi xuống giờ anh để tôi về anh muốn ông ta tức chết luôn sao?”

Lông mày Lục Bình Ngôn nhăn chặt, trầm giọng nói: “Cậu thực sự cảm thấy là do cha làm?”

“Không liên quan đến tôi cảm thấy gì mà là tòa án bên đó tin hay không. Cũng giống như Lục Mặc là con trai của ai, trong lòng anh rõ ràng nhưng lại không tin Mục Sương Lam.”

Lục Bình Ngôn không thích nghe được Lục Hàm Châu nói ba từ này, cứng ngắt nói sang chuyện khác, “Khoảng thời gian này Mặc Mặc phiền cậu rồi, sau này anh sẽ nhắc nhở nó cố gắng đừng đi làm phiền cậu.”

“Tùy anh.”

Lục Hàm Châu sợ đánh thức Kiều Tẫn đành đi ra ngoài nhận điện thoại tiện đường liền đi ra làm bữa sáng gọi cậu chuẩn bị dậy ăn kết quả cậu còn chưa tỉnh.

Tối hôm qua uống rượu say, thời điểm tắm rửa cậu rất ngoan nhưng vừa đặt xuống giường liền không yên tĩnh như vậy.

Không biết là say thật hay say giả, cứ vật mà ôm lấy cánh tay của hắn không buông. Cũng không biết là lại nhớ đến chuyện gì chỉ nghẹn ngào khóc làm gì cũng không dỗ được.

Hắn phải ôm đến tận nửa đêm mới dỗ được người trong lòng ngủ, dỗ đến miệng khô lưỡi khô, chóng mặt đau đầu. Từ trước đến giờ không nghĩ tới một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại biết dằn vặt người đến mức như vậy.

Nhưng mà cũng biết được trong lòng cậu thật ra giấu không ít oan ức.

Lục Hàm Châu thở dài, đi tới bên tủ tìm quần áo chợt thấy một mảnh vải tưởng âu phục của cậu bị rơi liền đưa tay kéo lên.

Cạch một tiếng âu phục chưa lôi ra mà một con búp bê bị rơi ra.

Lục Hàm Châu không nhịn được cười ra tiếng, “Cái gì cũng ném loạn.”

Điêu khắc xong nhét vào trong tủ lần sau tìm không thấy lại sốt ruột lên cho xem. Lục Hàm Châu khom lưng định nhặt để lên bàn giúp cậu kết quả lại là một phen sững sờ.

Búp bê này...

Sao lại giống hắn đến vậy?

Lục Hàm Châu cầm lên quan sát nửa ngày, càng xem càng khẳng định, đây chẳng phải là dựa theo mặt hắn mà điêu khắc sao? Hắn quay đầu lại nhìn Kiều Tẫn còn đang ngủ, chẳng trách cậu lại giấu vào trong tủ.

Hắn lấy tay lục trong tủ nửa ngày tìm thấy phần người còn lại bị giấu sau đống quần áo. Từ cổ tay đến ngón tay, xương khớp phân minh, hắn thử đưa tay ấn một cái, còn có thể gập ngón tay.

Cái này cũng là từng chút từng chút điêu khắc nên sao?

Đứa nhỏ này cũng quá giỏi đi.

“Đàn anh?” Kiều Tẫn mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi mắt gọi hắn, giọng còn mang theo chút khàn khàn như bị sử dụng quá độ, đầu cũng có chút choáng váng.

Lục Hàm Châu cầm búp bê quay người lại, “Dậy rồi?”

“Vâng.” Kiều Tẫn ngáp một cái, hiển nhiên là quên mất chính mình tối hôm qua khóc lóc om sòm, còn nghi hoặc vì sao cổ họng mình lại khàn thành như vậy. Đang cúi đầu nhìn xuống phía dưới liền lập tức sợ ngây người.

Quần áo đâu?!

Lục Hàm Châu lấy quần áo từ trong tủ ra ném cho cậu, “Không làm gì em, nhìn xem em làm gì tôi.” Hắn vừa nói vừa mở cổ áo lộ ra xương quai xanh có in một dấu răng.

“Em, em cắn sao?”

Lục Hàm Châu gõ trán cậu một cái, “Không phải em chẳng lẽ là tôi tự cắn mình? Tôi nói này em... Sao uống có chút rượu lại có thể quậy thành như vậy? Ngồi lên người tôi khăng khăng muốn tự mình tiến vào... À còn nữa... nhất định không có tôi động đậy...”

“Không được nói, không được nói.” Tai Kiều Tẫn nóng đến đỏ bừng, đưa tay che miệng hắn không cho hắn nói tiếp, trong đầu lại tự bổ não nghĩ về lời của hắn, hôm qua cậu thật sự đã...

Mông nhỏ nhẹ nhàng động đậy, thật sự là có chút không thoải mái. Lục Hàm Châu nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cậu, Kiều Tẫn dường như bị nóng mà thu tay về ánh mắt thoáng qua thấy được đầu búp bê trên tay hắn.

“Anh anh anh sao lại tìm được!”

“Đây là tôi sao?” Lục Hàm Châu nhìn theo tầm mắt của cậu giơ đầu búp bê lên nghiêng đầu cười. Lại đi về phía tủ quần áo lấy phần còn lại của búp bê ra, nhân lúc Kiều Tẫn liên tục nhào lên muốn cướp lại hắn liền đè cậu lên giường.

“Muốn đi đâu?”

Kiều Tẫn bị hắn đặt dưới thân, không thể động đậy, nhìn thấy tay kia hắn đang cầm đầu búp bê, nhẹ nhàng nuốt nước bọt, “Em xin lỗi.”

“Có lỗi với tôi chỗ nào?”

Kiều Tẫn né đi tầm mắt của hắn, “Em không nên lén lút điêu khắc anh.”

“Nếu thật sự thấy có lỗi vì lén lút điêu khắc tôi thì em không nên giấu nó ở tủ của tôi. Tôi nghi là em cố tình để tôi nhìn thấy, có đúng hay không?”

Kiều Tẫn cuống quýt lắc đầu: “Không, không phải.”

“Không phải cái gì? Nói thật, tại sao lại muốn điêu khắc tôi?” Lục Hàm Châu nắm chặt cổ tay búp bê, lại cầm lấy phần ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên ngực cậu, “Hay là, em định dùng thứ này chơi đùa chính mình?”

Sắc mặt Kiều Tẫn nháy mắt hồng thấu: “Không không không phải, em không có!!”

“Hay là Kiều Kiều vốn không yêu tôi mà chỉ yêu tay của tôi thôi? Điêu khắc đẹp như vậy, hóa ra tôi còn không bằng con búp bê này.” Lục Hàm Châu cố ý bẻ cong ý tứ của cậu, nói đến làm Kiều Tẫn vành mắt đỏ bừng vẫn còn muốn trêu tiếp.

“Em thích, thích mà.” Kiều Tẫn muốn trốn động tác của hắn, ngón tay búp bê vừa cứng vừa thô cọ cậu đến run lẩy bẩy, còn mang theo một chút đau đớn nhỏ.

“Anh đừng cọ, em đau.”

Kiều Tẫn tối hôm qua uống say nói cái gì cũng không chịu mặc đồ ngủ, chỉ một mực vùi vào lồng ngực hắn tìm chỗ ấm, từ lúc tỉnh đến giờ vẫn là bộ dáng hôm qua.

Bên trái bị ngón tay kia niết mấy lần liền hồng hồng, run rẩy đứng lên, theo đó là tiếng hít thở gấp gáp mang theo một chút nức nở, “Đừng... Đừng bắt nạt em.”

“Hôm qua em còn nói thích bị tôi bắt nạt mà?” Lục Hàm Châu nắm lấy ngón tay búp bê tiếp tục niết xuống phía dưới, tựa như đang uy hiếp hỏi: “Nói thật, có phảo muốn dùng cái tay này tự chơi đùa mình hay không?”

“Không có! Không có!” Kiều Tẫn lắc đầu giãy dụa, cuối cùng cũng thoát được khỏi hắn, một tay che ngực một tay đẩy hắn ra nói, “Em phải rời giường.”

“Nói thật tôi liền để em đi, điêu khắc cái này để làm gì?”

Kiều Tẫn bị hắn làm cho lúng túng, không thể làm gì khác hơn là nói thật, “Em nghĩ... Nghĩ là anh sẽ không cần em nữa em không thể ở lại chỗ này cho nên lén lút điêu khắc anh chút. Để... Để khi nào nhớ anh sẽ lấy ra nhìn.”

Sắc mặt Lục Hàm Châu hơi đổi, ném búp bê sang một bên, ôm cậu. Kiều Tẫn sững sờ nửa ngày ngước đầu tùy ý để hắn ôm lấy, thử thăm dò vỗ vỗ lưng hắn.

“Kiều Kiều, tôi không muốn đến ngày đó.”

“Cái gì?”

Lục Hàm Châu cúi đầu cà cà tại hõm cổ Kiều Tẫn. Thật ra có rất nhiều lúc tuy hắn không biết nhưng đứa nhỏ này đã cho hắn rất nhiều thứ. Những thứ này đối với người bình thường có lẽ sẽ không đáng giá nhưng đối với hắn lại quý giá như nghìn vàng.

“Không có gì, đói bụng chưa?”

“Dạ, không đói.”

Tối hôm qua cậu chưa được ăn gì, mới uống một ly rượu vào bụng đã say mê mệt về đến nhà lại quậy hắn rồi lăn ra ngủ. Bây giờ ít nhất cũng phải mười tiếng chưa ăn gì vậy mà lại kêu không đói?

“Mặc quần áo xuống lầu, ăn cơm xong tôi dẫn em đi một nơi.”

Gần cuối năm, trong nhà không có việc gì quá bận Lục Hàm Châu liền cho dì Lý nghỉ lễ để cho bà về nhà ăn tết.

Thời điểm hắn mang cháo ra Kiều Tẫn đã rửa mặt xong đang ngồi vào bàn, mệt mỏi không hề có tinh thần, thoạt nhìn dường như là chưa tỉnh ngủ.

Lười biếng ngáp một cái liền gục xuống bàn, bên cạnh là Ục Ục sắp mập như quả bóng đang nằm úp sấp. Một người, một mèo nhìn hài hòa cực kỳ.

Một đôi lười biếng thành tinh.

“Tỉnh ngủ nào.” Lục Hàm Châu múc một chén cháo đưa vào trong tay Kiều Tẫn, gõ bàn một cái nói, “Ngủ nhiều như vậy bây giờ vẫn buồn ngủ? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Kiều Tẫn dựa cằm lên bàn lắc lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không có, nhưng mà vẫn hơi buồn ngủ.”

Tối hôm qua Lục Hàm Châu không hề đụng vào cậu, coi như là say rượu khóc loạn lên cũng không cần phải buồn ngủ đến như vậy chứ? Chẳng lẽ là lần đầu tiên say rượu nên không thích ứng kịp?

“Ăn cơm trước đi, ăn xong tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem có chỗ nào không thoải mái hay không.”

Kiều Tẫn ngồi thẳng người, cầm lấy thìa múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, lập tức nhíu mày muốn nôn ra nhưng lại cảm thấy vậy là không lễ phép nên cố nhịn mà nuốt xuống.

Cháo nhạt nhẽo ăn vào trong miệng còn mang theo chút đăng đắng lúc có lúc không. Kiều Tẫn ăn một miếng liền không muốn ăn nữa, dạ dày cũng có chút không quá thoải mái, theo bản năng không muốn đồ ăn tiến vào.

Cậu không muốn để Lục Hàm Châu lo lắng liền cố ăn xong một bát cháo, chờ Lục Hàm Châu thu thập bát đũa đi rửa mới đi đến ghế bên cửa sổ, lười biếng làm ổ trên đó.

Ục Ục nhảy lên đùi cậu vùi vào lồng ngực cậu, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ rơi lên ghế một người một mèo đang nằm đó. Lục Hàm Châu đi ra, nhìn thấy cậu nằm mê man, đưa tay sờ trán cậu.

Kiều Tẫn mở mắt ra, giọng nói mềm mại, không có tinh thần, “Đàn anh.”

“Không thoải mái sao?”

“Có chút buồn ngủ ạ.” Kiều Tẫn ngáp một cái, mí mắt như muốn sụp xuống, đưa má cà cà lòng bàn tay hắn, “Hôm nay chúng ta phải ra ngoài sao?”

“Nếu em không thoải mái thì không đi cũng được, sau này đi cũng không sao.”

Kiều Tẫn tiêu cố lực mở mắt ra, lắc đầu nói: “Em không sao, phải đi rất xa sao?”

“Đến một cái sơn trang, chỗ đó có suối nước nóng tự nhiên, nhân lúc còn mấy ngày nữa mới sang năm mới tôi định dẫn em đến đó chơi một chút.”

“Em muốn đi.” Kiều Tẫn vừa nghe thấy suối nước nóng mắt liền sáng rực lên, cậu chưa được đi suối nước nóng bao giờ.

“Vậy em nằm nghỉ đi, tôi lên giúp em dọn đồ.” Lục Hàm Châu xoa đầu cậu, đứng lên đi lên lầu. Thời điểm thu dọn đồ đạc chợt nhớ tới cái gì liền gọi cho Ninh Lam.

“Thật sao?!” Ninh Lam vui mừng một giây, không dám tin còn nghi ngờ hỏi hắn: “Có phải ngài đang tính toán cái gì không? Để tôi dẫn theo Hàn Y Sinh làm gì?”

“Cho cô nghỉ lễ cô còn nói tôi tính toán cô? Cho cô dẫn theo Hàn Y Sinh là tạo cơ hội cho cô, cô không thích thì để tôi hỏi Khâu Phỉ xem cô ấy có muốn đi không.”

Ninh Lam đập bàn một tiếng, “Chủ tịch sắp xếp thì đừng nói là suối nước nóng thiên nhiên, ngay cả chảo nồi tôi cũng đều sẽ đến. Đây là trách nghiệm công việc của tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mặn cháo: Vạn vật tất cả đều có thể ăn dấm, búp bê gỗ cũng không thể bỏ qua!

Editor có lời: Dạo này đang không có động lực xong đọc được cmt của một bạn UwU, khóc ra nước mắt luôn ý TT, mình thì cố thuần Việt còn người ta thì cứ hiểu theo kiểu văn phong TQ. Có gì sai mong mọi người nhắc nhở ạ, hợp lí mình sẽ sửa còn không hợp lí thì thôi =))).

12/07/2020, những ngày buồn TT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.