Phương Nhuế sững sờ, “Cậu thấy những lời tôi nói, đều là sự thật sao?”
Kiều Tẫn đỡ cô, đơn thuần, chân thành nở nụ cười: “Vâng, tôi và đàn anh đúng là không xứng, anh ấy tốt như vậy còn tôi cái gì cũng không biết, không giúp được anh ấy cái gì.”
Phương Nhuế hơi run, cô không nghĩ những lời mình thuận miệng nói ra Kiều Tẫn cũng nhớ rõ ràng, nhất thời có chút lúng túng không biết nói cái gì.
Kiều Tẫn lại nói: “Tôi khiêu vũ cũng không, không phải quá tốt, vóc người cũng không phải tỉ lệ vàng. Tôi cũng biết những sân khấu lớn kia tôi không thể bước lên.”
Phương Nhuế nhìn cậu một lúc, không biết làm sao lại bỗng nhiên thốt lên: “Nếu cậu muốn, tôi có thể nâng đỡ cậu.”
Kiều Tẫn lắc đầu: “Không cần ạ.”
“Tại sao?” Phương Nhuế khẽ cau mày, với địa vị bây giờ của nàng ở trong giới vũ đạo nhận được lời mời như vậy ai dám không trăm ơn vạn tạ. Nhận lời mời này tương đương với việc một bước lên trời, thế mà cậu lại không muốn?
Kiều Tẫn hạ mắt, cúi đầu xuống, có chút ngại ngùng cười cười, “Tôi muốn bằng năng lực của chính mình, không muốn để Phương lão sư phải hỗ trợ, cũng không muốn bị người khác xem thường.”
Phương Nhuế nở nụ cười, “Cũng được.”
Kiều Tẫn đỡ cô, chậm rãi đi, giữa hai người cũng chỉ là bạn bè vẫn sẽ còn một chút lúng túng, Phương Nhuế hỏi cậu: “Hàm Châu...” Bỗng dừng lại, sửa lại xưng hô, “Lục tiên sinh đâu?”
“Ông Chu có việc tìm anh ấy nên để tôi lên lầu trước, Phương lão sư cần tìm đàn anh sao?”
Phương Nhuế khẽ lắc đầu, hơi hơi nhìn về phía dấu hôn ửng đỏ như ẩn như hiện bên gáy, giọng còn có chút khàn khàn, cô cũng không phải chưa từng làm đương nhiên biết vừa xảy ra chuyện gì.
Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Cô hỏi: “Kiều Tẫn, cậu nói cậu và Lục Hàm Châu không xứng đôi, cậu không giúp được hắn lại còn gây cản trở cho hắn. Vậy, nếu như tôi muốn cậu rời xa hắn, cậu có chịu không?”
Kiều Tẫn sững sờ, không dám tin tưởng nhìn Phương Nhuế vài giây.
Phương Nhuế nhìn chằm chằm cậu, nói tiếp: “So với cậu, tôi có thể làm hậu thuẫn cho hắn tốt hơn, nâng đỡ hắn lên vị trí cao hơn, có thể có mặt cùng hắn trong các buổi xã giao. Nếu như tôi bảo cậu rời xa hắn, cậu có đồng ý không?”
Kiều Tẫn mở miệng, kiên định nói: “Tôi không muốn.”
Phương Nhuế nhíu mày, “Tại sao?”
Đứa nhỏ vừa ngoan vừa mềm, dễ dọa hẳn sẽ là không có chủ kiến, cô cho rằng cậu sẽ đồng ý rời xa Lục Hàm Châu nhưng tại sao lại không muốn? Muốn tiền tài địa vị?
Kiều Tẫn lần đầu tiên kiên định, lớn mật nhìn thẳng vào người khác, không muốn để mình bị nói lắp cho nên từng chữ chậm rãi nói: “Nếu như tôi đi, đàn anh, anh ấy nhất định sẽ khó chịu, tôi không muốn anh ấy khó chịu.”
Phương Nhuế gần nửa phút vẫn chưa kịp phản ứng lại, đầu óc tựa như chằng chịt rối vào nhau, không thể nào hiểu được Kiều Tẫn.
Cậu không muốn rời đi, là không muốn để cho Lục Hàm Châu khó chịu.
Đây là kiểu lí do gì chứ?
Phương Nhuế lại hỏi: “Vậy nếu Lục Hàm Châu kêu cậu đi thì sao? Nếu hắn nói không thích cậu, muốn ly hôn với cậu, cậu có đồng ý không?”
Lần này Kiều Tẫn lại chần chờ.
Phương Nhuế nhếch miệng hơi cười, “Nếu hắn chán cậu, không cần cậu nữa, cậu sẽ chủ động rời đi sao?”
“Sẽ không.”
“Sẽ không?”
“Sẽ không.” Kiều Tẫn trịnh trọng gật đầu, “Tôi đã đáp ứng đàn anh rồi tôi sẽ ở cạnh anh ấy cả đời, anh ấy hứa sẽ không bao giờ không cần tôi, tôi cũng sẽ luôn luôn cần anh ấy.”
Một cục nghẹn chất đống trong lồng ngực kia cuối cùng cũng tản đi, Phương Nhuế khẽ cười như trút được gánh nặng. Lục Hàm Châu không yêu sai người, người lạnh lùng, cường thế như hắn cuối cùng lại rơi vào tay một đứa nhỏ thoạt nhìn rất yêu ớt nhưng thật ra lại rất kiên quyết không buông tay.
Người như Lục Hàm Châu, không cần những người ngang tài ngang sức, mà cần những người có thể bổ sung chỗ trống trong nội tâm của hắn.
Phương Nhuế thu tay từ trên tay cậu về, đặt tại nắm cửa phòng mình, nhìn cậu cười một nụ cười chân thành: “Tôi chúc hai người, đầu bạc răng long.”
“Kiều Tẫn?” Lục Hàm Châu vừa lên lầu hai liền thấy cậu và Phương Nhuế đứng ở cửa nói chuyện, ngay lập tức nhíu mày: “Em ở đây làm gì?”
Kiều Tẫn lớn tiếng gọi hắn, còn chưa kịp giải thích Phương Nhuế đã nhanh miệng nói: “Anh sợ cái gì, tôi nói với cậu ấy mấy câu chứ có phải ăn thịt cậu ấy đâu? Hay là... Anh sợ tôi nói linh tinh với cậu ấy?”
Sắc mặt Lục Hàm Châu hơi trầm xuống.
Phương Nhuế đỡ cửa đứng vững, khẽ vén tóc mai liền biến thành nữ nhân cao quý ngông cuồng tự đại trước kia, nhìn hắn khẽ cười: “Đứa nhỏ nhà anh rất thú vị, tôi có chút muốn nhận làm học trò, anh hẳn là không để ý đi?”
Lục Hàm Châu: “Để ý.”
Phương Nhuế cũng không nghĩ gì nữa chỉ cười nói: “Anh để ý hay không không quan trọng, phải để tự cậu ấy quyết định mới được, Kiều Tẫn, tôi có tư cách làm giáo viên của em không*?”
*Vì sao mình tự nhiên đổi tôi – em cho Phương Nhuế? Vì Phương Nhuế thuộc type nữ cường và hơn hết chị ý đang thỉnh cầu làm giáo viên của Kiều Kiều.
Kiều Tẫn thụ sủng nhược kinh mở lớn mắt, “Đương, đương nhiên Phương lão sư... Nhưng mà...”
Phương Nhuế nháy mắt nhìn cậu, “Em đừng để ý Lục Hàm Châu, hắn không làm chủ được tôi, chỉ cần em có muốn hay không thôi. Chỉ có điều, tôi rất hiếm khi thu nhận học trò đó nha.”
Kiều Tẫn có chút mất tự nhiên nhìn Lục Hàm Châu, ánh mắt nài nỉ tựa như làm tim Lục Hàm Châu mềm nhũn. Từ lúc bắt đầu học khiêu vũ cậu đã rất hâm mộ Phương Nhuế, vẫn luôn lấy cô làm mục tiêu, ước mơ một ngày nào đó có thể cùng cô bước lên một sân khấu.
Bây giờ cô ấy lại muốn nhận mình làm học trò!
“Đàn anh ơi...”
“Không được.”
Kiều Tẫn lập tức nản lòng, xoắn quýt nửa ngày vẫn là nhìn ánh mắt cong cong mỉm cười của Phương Nhuế từ chối, “Không, không cần, tôi sẽ xem buổi biểu diễn của cô nhiều hơn...”
Phương Nhuế: “Này Lục Hàm Châu, anh muốn ngăn cản sự nghiệp của cậu ấy sao?”
Lục Hàm Châu: “Tôi có thể giúp em ấy mời giáo viên khác về, không phải cứ bắt buộc là cô. Huống hồ cô và em ấy chưa thân tới mức nói nhận thầy là nhận thầy.”
Nói xong, Lục Hàm Châu ôm lấy Kiều Tẫn dẫn cậu rời khỏi cửa phòng Phương Nhuế.
Trở về phòng.
“Sao em lại ở cùng Phương Nhuế?”
Kiều Tẫn nhìn hắn không vui lắm, vội giải thích: “Phương lão sư bị trật chân, em... Giúp cô ấy một chút, anh không vui sao?”
“Em ít nói chuyện với Phương Nhuế một chút.”
Kiều Tẫn rũ mắt xuống, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, nghe lời là thật nhưng vẫn có chút không tình nguyện.
Lục Hàm Châu dang tay ôm cậu vào lồng ngực, nén giận giải thích: “Tôi và Phương Nhuế quen nhau từ rất sớm, cô ấy là Omega đầu tiên được cục quản lý phân đến cho tôi. Cô ấy vì tôi hy sinh rất nhiều, cho nên tôi đối với những cuộc phỏng vấn của cô ấy cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”
Kiều Tẫn mờ mịt.
Lục Hàm Châu nắm lấy ngón tay cậu, xoa nhẹ hai cái, tiếp tục nói: “Giữa tôi và cô ấy chưa từng có tình cảm, cũng không có quan hệ khác. Nếu như cô ấy nói với em cái gì tôi không thể khiến em không tin nhưng tôi mong em phải phán đoán thật kỹ.”
Kiều Tẫn như hiểu mà không hiểu gật đầu một cái, nói thật với Lục Hàm Châu, “Em đã bị trật chân, rất đau cho nên em chỉ... Giúp Phương lão sư, nếu anh không thích lần sau em sẽ không giúp nữa.”
“Phương Nhuế còn nói gì với em nữa?”
Kiều Tẫn ngoan ngoãn kể cuộc đối thoạt vừa rồi cho hắn nghe. Lục Hàm Châu sau khi nghe xong trầm mặc một hồi, không biết là vui hay không vui mà nhíu mày, “Ừ” một tiếng liền không nói gì nữa.
Kiều Tẫn muốn dỗ hắn vui, vội vã bồi thường: “Em sẽ không làm học trò của Phương lão sư, anh không thích em nói chuyện với cô ấy sau này em sẽ không nói.”
Lục Hàm Châu đưa tay che mắt cậu, tại thời điểm Kiều Tẫn mờ mịt không biết chuyện gì, thở dài một hơi. Hắn đúng là không yên lòng Phương Nhuế, nhưng cũng lại càng không yên lòng Kiều Tẫn, đứa nhỏ ngốc này luôn cảm thấy trên thế giới này ai cũng là người tốt.
Thậm chí có lúc hắn không dám nhìn vào mắt Kiều Tẫn, sợ khi nhìn vào đôi mắt tinh khiết đến cực điểm kia sẽ thấy bản thân mình thật dơ bẩn. Người khác nói Kiều Tẫn không xứng với hắn, nhưng thật sự hắn mới là người không xứng với Kiều Tẫn.
Kiều Tẫn cảm giác được tâm trạng hắn hơi suy sụp liền không có giãy dụa muốn kéo tay hắn xuống mà lại duỗi tay ra ôm lấy hắn, mềm mại an ủi: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
**
Ninh Lam tới muộn, thời điểm cùng Hàn Y Sinh đến nơi trời đã sắp tối.
Cô ghé vào tai Kiều Tẫn, vô cùng thần bí nói: “Phu nhân bảo bối, ở đây có chỗ nào chơi vui nói với chị một chút, chị mang anh chồng tương lai của em đi chơi.”
“Không có.”
Ninh Lam tiếc nuối nói: “Không có hả, vốn định nhân lần này trêu Hàn Y Sinh một chút, hóa ra chỉ có thể đi ngủ thôi”
Kiều Tẫn liếc mắt nhìn Hàn Y Sinh, thấy người kia lạnh lùng nhìn mình gật đầu một cái liền chột dạ thu hồi tầm mắt, nhịn lại xấu hổ nhỏ giọng nói: “Trên núi có... Có suối nước nóng.”
Ninh Lam gãi cằm suy nghĩ, “Ôn tuyền hả.”
Kiều Tẫn cẩn thận ổn định lại hô hấp, cố gắng ngăn bản thân nhớ đến chuyện buổi chiều xảy ra. Chuyện cậu bị Lục Hàm Châu bắt nạt đến khóc lóc, còn có hắn hỏi sao lại làm bẩn nước suối, tất cả đều xóa khỏi đầu đến không còn một mống.
Ninh Lam vỗ vai cậu một cái, “Không uổng công chị thương em.” Nói xong đi về phía Hàn Y Sinh, tiếng giày cao gót cộc cộc làm Kiều Tẫn nghe đến tê da đầu.
Ninh Lam một tay khoác lên bả vai Hàn Y Sinh, nhìn hắn chớp chớp mắt: “Bác sĩ, nghe nói trên núi có suối nước nóng, tôi có vinh hạnh mời anh cùng đi xác nhận sự thật không?”
“Tôi không có hứng thú.”
Ninh Lam tiếc hận “Hừ” một tiếng, “Ôi chao bảo bối nhỏ, hôm qua anh ném cả vé máy bay đi rồi còn mạnh miệng cái gì? Tôi đánh ngất anh rồi khiêng anh đi cũng không phải là không thể nha.”
Hàn Y Sinh nhíu mày nghiêng đầu nhìn cô, “Sao cô biết?”
Ninh Lam vốn cao gầy, lại còn mang giày cao gót nên không thấp hơn Hàn Y Sinh là bao, vừa nghiêng đầu liền có thể ghé vào tai nam nhân, thấp giọng cười: “Tôi thích anh như vậy anh có sợ không?”
Hàn Y Sinh động vai, lấy tay cô ra.
Ninh Lam tiếc nuối thở dài, “Vậy thì thôi, nếu bác sĩ không muốn đi cùng tôi thì tôi cũng chỉ có thể... Đi một mình. Trời cũng sắp tối rồi, nhỡ đâu mọc ra một tên Alpha thì tôi cũng không đánh lại. Tin tức ngày mai tôi cũng đều nghĩ xong rồi, hẳn tựa đề là Trợ lý Ninh của một công ty nó trên đường lên núi cao bị người ta...”
Hàn Y Sinh sầm mặt lại, “Nói tiếp.”
Ninh Lam rụt cổ lại, đi tới lấy ngón trỏ nâng cằm Hàn Y Sinh, cười làm lành nói: “Bác sĩ, tức giận sao?”
Hàn Y Sinh đi phía trước, vài bước liền phát hiện Ninh Lam không theo cùng, đưa lưng về phía cô nói: “Còn không đi? Trời sắp tối rồi.”
Ninh Lam hơi ngây ra, một giây sau mới kịp phản ứng, giày cao gót đạp như bay tiến lên, “Bác sĩ ơi sao anh lại đáng yêu thế hả, tiểu tâm can của tôi ơi, cho tôi hôn anh một chút được không?”
Hàn Y Sinh lạnh lùng nhìn qua, Ninh Lam lập tức giơ hai tay lên: “Mẹ nó, anh cho tôi ham muốn một chút đi.”
**
Lần này người đến tương đối nhiều, lão Chu lần lượt đàm luận chuyện với bọn họ, đến tầm tối đã xong, vết thương ở chân Phương Nhuế cũng không thể xem nhẹ nên không đi.
Chỉ còn hai người Lục Hàm Châu, Kiều Tẫn còn có Phương Kha và mấy người anh em cậu ấy mang đến, tóm lại là mấy công tử bột. Lục Hàm Châu cũng nhận ra không ít, không phải quen với bọn họ mà là quen biết với bậc cha chú của bọn họ.
Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn đến đây giải sầu, không muốn để cậu ngộp ở trong lòng, cơm nước xong xuôi liền dẫn cậu dạo quanh trang viên thì bỗng nhiên Phương Kha đứng ở lầu hai gọi.
“Này, Lục Hàm Châu, tới chơi một chút không?”
Lục Hàm Châu ngửa đầu nhìn: “Cậu thì có thể chơi được cái gì đứng đắn.”
“Xì, có gì mà không đứng đắn, chúng tôi chơi là chơi cực kỳ đứng đắn, có hứng thú đánh bài không?”
Lục Hàm Châu nghiêng đầu hỏi Kiều Tẫn, “Biết đánh bài không?”
Kiều Tẫn lắc đầu một cái: “Không biết ạ.”
“Vậy em biết thêm được kiến thức.”
Tác giả có lời muốn nói: Ôi ôi ôi Kiều Kiều là thiên sứ ở phương nào vậy trời QAQ.
Editor: Hôm nay lên truyenful xem cmt thấy một bạn cmt thế này “Sao đến chương 50 rồi mà Lục Hàm Châu vẫn xưng tôi – em với Kiều Tẫn thế? Sao không xưng là anh – em?” Mình kiểu *LOL* =)))) nếu mọi người chưa biết thì mình rất thích để công xưng tôi – em, ai đọc truyện mình edit sẽ biết điều này, phải không mọi người UwU. Thứ hai là, Lục Hàm Châu ngoài gọi là Lục mặn cháo ra thì được gọi là Lục tổng là tổng tài bá đạo đó mọi người =)), type này đó định sẵn là xưng tôi – em rồi, chỉ trừ trường hợp mà công kiểu dịu dàng, ôn nhu săn sóc thụ vcl ra thì ok anh – em better. Cảm ơn mọi người đã đọc mấy dòng lảm nhảm của mình, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ UwU.
17/07/2020