Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 70: Chương 70: Tặng tôi cả ngân hà (Một)




Kiều Tẫn một bộ ỷ lại Lục Hàm Châu, xảy ra chuyện gì cũng sẽ theo bản năng tìm hắn. Vì muốn mình xứng với hắn nên đã nỗ lực trở nên kiên cường, đáng tin cậy.

Cậu cũng muốn những lúc Lục Hàm Châu bảo vệ cậu, cậu cũng có thể che chở hắn một chút.

Dù cho là một chút thôi cũng được.

“A.”

Cậu đã đánh giá tửu lượng của mình quá cao.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Kiều Tẫn cảm thấy như hồn lìa khỏi xác. Giơ tay gõ gõ trán hai cái, không biết là say rượu đau đầu hay đau nhức người chỗ nào đau hơn.

Lục Hàm Châu vẫn ôm lấy cậu, rèm cửa sổ kéo kín mít, trong phòng gần như không có một tia sáng nào, cậu nheo mắt một cái thích ứng bóng tối mới khó chịu mở mắt ra.

Người bên cạnh đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng thoạt nhìn so với lúc bình thường hung ác hơn mấy phần, tựa như đang mơ thấy cái gì đau khổ.

Kiều Tẫn cúi người, mới vừa cử động liền toàn thân đau nhức, ý thức như mảnh vỡ dần dần ùa về, liền lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, mặt chậm rãi nóng cháy.

Tối hôm qua bộ dạng Lục Hàm Châu so với bình thường hay khắc chế khác nhau một trời một vực. Như là ở trong ngàn vạn đồng loại, đấu tranh, cướp lấy một viên ngọc quý, lăn qua lăn lại, gặm nuốt, dù cho cậu có khóc lóc cầu xin hắn cũng không mềm lòng chút nào, từng trận lại từng trận đâm vào chỗ sâu nhất.

Kiều Tẫn khẽ hít một hơi xuống giường, chân mềm nhũn lập tức quỳ dưới mặt đất.

Cậu vừa cúi đầu nhìn liền trực tiếp choáng váng, khắp thân trải rộng những dấu xanh xanh tím tím, nào là dấu tay niết, nào là dấu hôn, còn có cảm giác trướng bụng đến sắp tràn ra.

Bên tai lại ùa về thanh âm mình khóc nức nở nói không vào được, còn có thanh âm trầm thấp của Lục Hàm Châu mang theo cưỡng chế nói cậu ăn được.

Kiều Tẫn thực sự không nghĩ tiếp được nữa, đỏ mặt bò dậy, lảo đảo đỡ tường đi vào nhà vệ sinh.

Lục Hàm Châu mở mắt ra nhìn cậu một bộ không làm gì được, chân thon dài thẳng tắp khẽ run, vóc người tinh tế mềm mại, dằn vặt như nào cũng có thể được.

“Làm gì vậy?”

Kiều Tẫn ngẩn ngơ, thiếu chút nữa ngã chổng vó, được Lục Hàm Châu ôm vào lồng ngực, ngón tay còn đang đặt ở chỗ đó.

“Làm gì vậy?” Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn một chút, Kiều Tẫn lập tức rút tay ra, chữa tốt thành xấu, ngón tay rút ra còn mang theo một chút dịch trắng, thẹn thùng vùi đầu vào lồng ngực hắn.

“Nếu thẹn thùng thật thì không nên trốn vào lồng ngực tôi, phải trốn chỗ khác. Kiều Kiều có phải là đang lạt mềm buộc chặt hay không?” Lục Hàm Châu cố ý xuyên tạc phản ứng của cậu, cầm ngón tay còn dính chút ẩm ướt đưa lên trược mặt cậu, càng làm cho cậu xấu hổ hơn.

Kiều Tẫn không tránh được, cũng không có chỗ trốn, bị hắn cầm ngón tay điểm một cái lên môi, ngay lập tức trợn to hai mắt, “Việc này...”

Lục Hàm Châu cười khẽ: “Yên tâm, vì kỳ phát tình lần này em chuẩn bị rất tốt hôm qua tôi đã xem rồi, không có việc đánh bài ngày hôm qua tôi cũng giúp em dọn dẹp sạch sẽ.”

Kiều Tẫn không phải lần đầu tiên gặp phải kỳ phát tình, đương nhiên rõ ràng hắn nói cái gì, vội vã che miệng hắn, nhìn đến thứ dính trên đầu ngón tay lại đổi một tay khác, “Không được nói, không được nói.”

Lục Hàm Châu cắn chặt đầu ngón tay cậu, mỉm cười hỏi: “Không cho nói cái gì?”

“Lại không cho nói.”

“Kiều Kiều không nói rõ ràng, làm sao tôi biết em không cho tôi nói cái gì.” Lục Hàm Châu kéo tay cậu xuống, ôm cậu đi tới phòng vệ sinh giúp cậu lấy ra. Tại thời điểm cậu thẹn thùng đến nóng cả người hắn lại đốt thêm một cây đuốc, “Là không cho tôi nói em không ăn vừa được thứ này sao?”

Kiều Tẫn đỏ mặt, oan ức nhìn hắn tựa như oán trách, “Anh còn nói nữa.”

Lục Hàm Châu mềm lòng không thôi, hôn xuống, làm bộ nghe không hiểu, “Vậy em không cho tôi nói cái gì, tôi sẽ không nói.”

“Không được nói gì hết.”

“Không cho nói vậy có cho làm không?”

Thanh âm Lục Hàm Châu vừa dứt, tim Kiều Tẫn đột nhiên co rút, lại phóng ra một luồng tin tức tố, run rẩy nói: “Làm, làm xong chưa?”

Lục Hàm Châu cười nói: “Tôi cũng không nhìn thấy, Kiều Kiều, em thử cảm nhận một chút.”

Kiều Tẫn tự mình thử một lần, bỗng nhiên thấy cứng, hoảng loạn không thôi nắm lấy tay hắn, “Đàn anh, em có thể... Có thể sẽ mang thai không!”

Lục Hàm Châu sầm mặt, siết cổ tay cậu, hơi nhíu mày hỏi: “Em không muốn đến thế?”

“Em không... Không phải, nhưng mà nếu em có... Cái kia, sẽ không thể khiêu vũ nữa.” Kiều Tẫn nhìn sắc mặt hắn không quá tốt, theo bản năng thu lại lời nói của mình, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến cuối câu còn có chút khó nghe.

Lục Hàm Châu nói: “Lần này là ký hiệu vĩnh viễn không có cách nào phòng tránh, lần sau tôi sẽ dùng biện pháp*, sẽ không làm em mang thai.”

*Dùng bao, hình như trên Tấn Giang bị phốt mấy lần có 18+ ấy nên là các tác giả cứ thích nói lái đi hoặc là nói nhưng mất một phần đằng sau để tránh bị TG xóa truyện @@.

Kiều Tẫn chôn đầu ở hõm vai hắn, cẩn thận cà cà, “Nếu anh thích, vậy...”

“Tôi không sao, Kiều Kiều không thích thì không cần.” Lục Hàm Châu nói xong ôm cậu ra khỏi phòng vệ sinh, đặt cậu dựa vào ghế gần cửa sổ.

Hắn không quá thích trẻ em, nhưng nói hắn nhìn Phó Lệnh Ý mà không ao ước thì đó lại là giả. Hắn cũng hy vọng một ngày sẽ có một tiêu cô nương nhí nha nhí nhảnh, nghịch ngợm gọi hắn là ba ba.

**

Kỳ phát tình của Kiều Tẫn kéo dài mấy ngày, vì an toàn nên hắn không có đưa cậu về Bình Châu, dự định ở chỗ này đến khi kỳ phát tình chấm dứt.

Kiều Tẫn không có bạn bè, chỉ có một mình Chu Tố. Đã lâu không gặp, Chu Tố hỏi cậu trước tết còn thời gian rảnh không, muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.

“Tớ không ở Bình Châu, phải... Phải mấy ngày nữa.”

Chu Tố “Ồ” một tiếng, nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay tớ có nhận một vai, còn một chương trình thiếu người, tớ cảm thấy rất hợp với cậu, cậu có muốn tớ nói với người phụ trách một chút không?”

Kiều Tẫn vừa định đáp ứng lại bỗng nhiên nhìn thấy cánh tay khoác lên bụng mình, liền giơ điện thoại ra xa hỏi Lục Hàm Châu, “Đàn anh, em có thể đi không?”

Từ trước đến giờ Lục Hàm Châu không quá can thiệp vào sự nghiệp khiêu vũ của cậu, Chu Tố hắn đã từng gặp, tạm coi là đáng tin, liền gật đầu: “Em muốn đi thì cứ đồng ý.”

Kiều Tẫn lại nói với Chu Tố: “Bao giờ?”

Chu Tố nói ra thời gian cụ thể và địa điểm, xác nhận cậu rảnh liền cúp máy. Kiều Tẫn nắm điện thoại xuất thần một lúc, cúi đầu nhìn bụng mình.

Đàn anh thích em bé sao?

“Đừng nhìn, tôi không thích.” Lục Hàm Châu không muốn gây áp lực cho cậu, tay từ bụng cậu thu về, nâng cằm cậu nói: “Đùa em một chút thôi, nhỡ đâu sinh ra lại lưu manh như Tiểu Lệnh Ý thì sao. Lại nói tôi nuôi một đứa nhỏ là em đã đủ rồi, chỗ nào còn tinh lực nuôi thêm một đứa nữa.”

Kiều Tẫn chớp chớp mắt, “Nhưng giáo sư Phó đều đã sinh, sinh... Đến lần thứ hai, đại ca cũng có Mặc Mặc, em...”

Lục Hàm Châu nói: “Bọn họ là bọn họ, em là em, không giống nhau.”

Kiều Tẫn được hắn dỗ mà trong lòng hơi ghen tuông, trên mặt hắn còn mang theo nụ cười sủng nịch, mềm mại khác hẳn với hắn lúc bình thường nói chuyện với người khác.

Cậu không biết Lục Hàm Châu đã nhượng bộ bao nhiêu nhưng cậu có thể xác định Lục Hàm Châu nhất định đã vì cậu mà chịu thiệt rất nhiều.

*

Thời điểm Kiều Tẫn hoàn toàn kết thúc kỳ phát tình là còn cách giao thừa một ngày, Ninh Lam và Hàn Y Sinh ở lại đến ngày thứ ba liền trở về Bình Châu.

Lục Hàm Châu dẫn cậu về Bình Châu mua chút đồ ăn tết.

Lúc tới buồn ngủ mà lúc về lại tỉnh táo lạ thường, nói chuyện cùng Lục Hàm Châu, tâm sự với Chu Tố qua tin nhắn, bận tối mặt tối mày.

“Ông Chu thật sự sẽ không bán cái trang viên kia sao?”

Lục Hàm Châu gật đầu: “Ừm.”

“Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đó không?”

Lục Hàm Châu nhẹ nhàng gật đầu, không nói rõ rằng hắn nhìn thấy cậu thích nên đã quyết định mua lại, chỉ nói: “Nếu em thích như vậy thì chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi.”

Kiều Tẫn lại hỏi: “Vậy em có thể dẫn Chu Tố đến cùng không?”

Lục Hàm Châu nghiêng đầu nhìn cậu, hơi cong miệng: “Có thể.”

Hắn mở nhạc, mở bài Kiều Tẫn thích nghe, chậm rãi làm không khí trong xe dễ chịu hơn không ít.

Lúc này điện thoại bỗng vang lên, hắn nhận.

Giọng Ninh Lam nghiêm túc cực ký, “Kiều Tẫn có ở cạnh ngài không?”

Lục Hàm Châu nhíu mày, “Sao vậy?”

“Nếu như ở cạnh thì tôi thấy trước tiên đừng cho cậu ấy nghe thấy, tôi sợ cậu ấy không chịu nổi.” Giọng nói cứng rắn pha chút lạnh lùng.

Lục Hàm Châu theo trực giác cảm nhận điều không lành.

“Nói đi.”

Ninh Lam khẽ hít một hơi, “Mười giờ sáng nay, đường Phượng Hoàng xảy ra một vụ tay nạn xe liên hoàn, hai người tử vong tại chỗ, một người đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không kịp. Mười hai giờ mười chín phút tuyên bố tử vong, đã xác nhận, là Dương Cần.”

Lục Hàm Châu tính toán trong lòng, quay đầu nhìn Kiều Tẫn đang bận nhắn tin với Chu Tố, tim co thắt lại ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Tôi biết rồi.”

Ninh Lam muốn nói lại thôi một hồi, nghe thấy tiếng thở nặng trịch truyền ra từ điện thoại, “Ngài định nói như nào với cậu ấy? Cậu ấy ỷ lại Dương Cần như thế, nhất định sẽ không chịu nổi.”

Lục Hàm Châu cũng hít một hơi thật sâu, hắn cũng từng tận mắt chứng kiến sống chết, nhưng đây lại là lần đầu tiên có cảm giác lo sợ như này.

Hắn không thương xót Dương Cần mà là Kiều Tẫn, cậu mất đi bà sẽ rất đau khổ, điều này là thứ hắn không muốn xảy đến nhất.

“Cô sắp xếp trước, tôi sẽ dẫn em ấy tới.”Lục Hàm Châu cúp máy, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn, cố gắng để cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, “Kiều Kiều, tôi ký hiệu em rồi có đúng hay không?”

Kiều Tẫn rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu, nụ cười còn chưa biến mất ở khóe miệng, ngượng ngùng gật đầu: “Vâng.”

“Bắt đầu từ hôm nay em sẽ triệt để thuộc về tôi, dù cho xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không cần sợ hãi, có tôi ở bên cạnh em.”

“Đã... Đã xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Tẫn trực giác cảm thấy có chút bất an.

“Người sống trên thế giới này một ngày nào đó đều sẽ phải chết. Tôi lớn hơn em rất nhiều, không có gì bất ngờ nếu một ngày tôi phải rời đi trước em, điều này không ai tránh được.”

Kiều Tẫn nắm chặt tay, “Là soa, có phải là anh không cần em nữa, em làm gì sai phải không? Em sẽ thay đổi.”

Lục Hàm Châu đặt tay lên trán cậu, khẽ nói: “Không phải.”

“Vậy... Vậy vừa nãy là có ý gì? Là anh muốn em bé sao? Vậy em sinh, sinh cho anh có được không?”

Lông mày Lục Hàm Châu ngay lập tức buông lỏng ra, khẽ thở dài nói: “Kiều Kiều, vừa nãy Ninh Lam gọi điện tới nói có một vụ tai nạn ba người tử vong, trong đó có một người.”

Tim Kiều Tẫn bị treo lên đến tận cổ họng, không tự chủ được nuốt nước bọt chờ hắn nói tiếp.

Lục Hàm Châu nhắm mắt một giây liền mở ra, nghiêng đầu nói: “Là mẹ em.”

Kiều Tẫn lập tức choáng váng, điện thoại “cạch” một tiếng rơi xuống đất, sững sờ nhìn hắn lặp lại: “Mẹ em, là sao?”

Lục Hàm Châu nói: “Cấp cứu không kịp.”

Editor: Chị em ạ, đây là đoạn ngược mà tui nói hồi chương 1x ấy =)) thật ra đoạn này cũng hơi ngọt ngọt nếu chị em để ý kĩ, đọc sẽ thấy như kiểu ăn khổ qua chấm đường TT.

19/07/2020.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.