Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Chương 55: Chương 55: Vị khách đặc biệt




Hôm nay là ngày nghỉ, Hân cùng Nhật Bảo đến thăm nó, vừa thấy họ nó đã mừng huýnh vì bây giờ đâu phải như trước kia muốn gặp là gặp

-Hey…Hai người qua chơi mà không báo trước

-Muốn cho mày bất ngờ mà hihi

-Ê…mấy tháng rồi? Sau này phải cho tao làm mẹ đỡ đầu nha!

-Em yên tâm, phần đó anh xí cho em rồi, 3 tháng nữa thôi!

-Hihi, hai người vào nhà đi…ngồi đây…hai người cứ tự nhiên em đi mua ít đồ về đãi hai người. Đi đến mà không báo giờ nhà chẵng còn gì ăn cả

-Thôi không cần đâu - Hân nói

-Đâu được, mày với anh Bảo ngồi đây đợi tao nhanh thôi

Nó bỏ hai người đó trong nhà, phóng nhanh ra chợ cũng may chợ cũng gần đó không xa

-Anh, chị Linda kìa - Bảo Trân khiều tay Phi Nhân – Chị Linda

Nghe ai gọi, nó đảo mắt tìm

-A…Bảo Trân, em đi đâu đây có cả Phi Nhân nữa

-Em với anh Phi Nhân mua ít đồ định sang nhà anh Nhật Bảo

-Vậy hả? Hai vợ chồng họ đang ở nhà chị, em với Phi Nhân sang chơi luôn nha

-Vậy hả chị hihi

Phi Nhân đứng trước ngôi nhà của nó, cũng cùng chung với suy nghĩ của hắn…họ bước vào trong

-Anh hai, chị hai…hai người xấu lắm nhá đi chơi không gọi em một tiếng

-Em đi đâu đây? Nhật Bảo hỏi

-Em gặp hai người họ ngoài chợ nên kêu vào đây cho vui

-À ha…vậy đợi anh một chút

Nhật Bảo bước ra ngoài thực hiện một cuộc gọi

-Băng hả? cậu mau lại nhà của Linda gấp cô ấy…có chuyện rồi.

-Sao? Đừng đùa thế chứ?

-Cậu đến ngay đi…tut..tut..

-Alo..alo…

Hahaha…tắt điện thoại Nhật Bảo cười thoả mãng, đi vào nhà nụ cười vẫn chưa tắt

-Anh cười gì thế? - Hân hỏi

-Hihi không có gì, sắp có kịch hay rồi

-?????

-Mọi thứ trong nhà này đều không có gì thay đổi cả? - Phi Nhân nói

-Uhm…Do mình nói Linda đừng thay đổi chúng - Hân nói khi thấy nó nháy mắt nhìn mình

Phi Nhân tạm chấp nhận với câu trả lời nhưng có một cái gì đó làm cậu khó hiểu

Vừa đến nơi hắn đã liên tục nhấn chuông, nó vội chạy ra xem chuyện gì

-Cô…cô không làm sao chứ? Hắn nắm lấy hai bã vai nó lắt mạnh

-Ơ…tôi…làm sao?

Hắn khựng lại vì bây giờ trước mặt hắn là nó, nó vẫn bình an kia mà, thấy Nhật Bảo bước ra hắn xâm xâm đi lại

-Này…cậu đùa kểu gì thế hả?

-Haha…nhìn mặt cậu kìa…

Nó nhìn hai người khó hiểu, hắn lại càng khó hiểu vì sao hắn lại mất bình tĩnh đến thế…

-Thôi vào nhà đi, anh cũng đến thật vui đấy. Nó nhìn hắn nói, nhưng mọi cảm xúc lúc này trong nó thật hổn độn

Nó, hắn và Nhật Bảo bước vào nhìn thấy Phi Nhân không khỏi ngạc nhiên…

-Anh Băng/ Anh Khánh Băng. Phi Nhân và Bảo Trân cùng gọi

-Em cũng ở đây sao? – Hắn nói

-Uhm em với Bảo Trân vừa đến thôi

-Chào Anh - Hân được Nhật Bảo đỡ đứng lên

-Chào mọi người, woa bé con của ba sắp chào đời rồi nha!

-Này…ai cho cậu nhận là ba của con tớ thế

-Tớ cho phép ha con ngoan.

-Thôi được rồi, hai cái anh này, mọi người ngồi đây em vào phụ Linda nhá

-Thôi chị hai, để em, chị ngồi đây đi

-Phải đó em đang bụng mang dạ chữa thế không được làm nhiều đâu đấy, để Bảo Trân tập làm cho quen sau này còn lấy chồng nữa hehe - Nhật Bảo trêu

-Em không học cũng có người lấy…đúng không anh Phi Nhân… - Nhỏ chu môi

-Ơ…anh không nói trước à nha

Haha…trận cười vang lên, nhỏ thì mặt bí xị quê ơi là quê, lại giận dỗi rồi đấy thôi

-Anh đùa mà, em ngốc quá!

Phi Nhân ôm nhỏ vào lòng, nhỏ hết giận lại tủm tỉm cười, Nhật Bảo nhìn Hân cười hạnh phúc, còn hắn có một chút gì đó hơi ghen tị…nó từ trong bếp đi lên cũng đứng lại nhìn, bất chợt hắn quay xuống hai ánh nhìn chạm nhau…nó bối rối tim đập nhanh hơn còn hắn cũng không khác gì nó vội quay lên, tay sờ trên ngực

-“Sao tim mình đập nhanh thế?”

Một bữa ăn thịnh soạn được bày ra, mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, Nhật Bảo tỏ ra làm tâm điểm của sự chú ý luôn bắt hắn phải gắp thức ăn cho nó, Phi Nhân nhìn theo như hiểu ý Nhật Bảo đang gán ghép nó và hắn…nhìn hắn trở nên vui vẻ hơn từ lúc vào đây, Phi Nhân cũng tán thành ủng hộ…mặc dù còn có chút suy nghĩ về người con gái kia nhưng thấy Nhật Bảo, Hân và cả Bảo Trân đều có vẻ thích nó, nó cũng hoà đồng với mọi người cậu có phần an tâm hơn.

Mọi người ra về, nó trở lại căn phòng vừa nãy còn tiếng cười nói rơm rã bây giờ lại im lặng hẳn, nó trở lên phòng…lại cầm con cún con hắn tặng hôm đi công viên, nó khẽ cười

-Nếu anh biết em là ai liệu anh có trách em không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.