Sáng sớm, Dạ Nguyệt thức giấc đã không thấy người ngủ bên cạnh đâu nữa, chắc là sư phụ đã trở về thành phố A rồi. Dạ Nguyệt lưu luyến ôm gối của sư
phụ vào lòng, hít ngửi mùi hương còn vương vấn lại, cô lại nhớ sư phụ
của cô nữa rồi.
"Nếu muốn ôm thì hãy ôm người bằng xương bằng
thịt đang đứng ở đây" Lăng Chi Hiên khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa phòng, đôi mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
"Ahh anh... anh vẫn còn ở đây à?" Dạ Nguyệt mặt bắt đầu đỏ lên, bị sư phụ bắt quả tang tại trận a.
"Thật may vì tôi chưa có đi, mới có thể thấy được bảo bối của tôi không muốn
rời xa tôi đến cỡ nào" Lăng Chi Hiên nở nụ cười tà mị, giọng nói chứa
đựng vô hạn sủng nịch.
Dạ Nguyệt mặt càng nóng càng đỏ hơn nữa,
cô lập tức chui đầu vào trong chăn trốn luôn không cần nói nhiều, ai ai
ai thật là... ba chấm quá đi mà!
Lăng Chi Hiên kéo chăn của ai đó ra, cúi người véo véo vào gò má ửng hồng của ai đó: "Không cho phép trốn, mèo con lười biếng"
Dạ Nguyệt kéo móng vuốt của sư phụ xuống, bất ngờ vươn người nhéo lại vào hai bên má của sư phụ: "Ăn miếng trả miếng ha ha..."
Nhưng Lăng Chi Hiên không có phản ứng gì đặc biệt, anh ngồi xuống kéo người
nào đó vào lòng, mặc dù má bị véo nhưng đôi mắt anh vẫn chăm chú sáng
quắt nhìn Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt ngẩn người đối mắt lại với sư phụ, cô nghĩ: "Sao hôm nay sư phụ hiền vậy ta? Nếu là bình thường chắc là sẽ bị phạt a...."
"Sẵn sàng đón nhận hình phạt của tôi chưa?" Lăng Chi Hiên cong khoé môi, nụ cười sâu xa mờ ám.
Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn sư phụ, mới vừa nói xong là y như rằng nha: "Xin
các hạ hãy nhẹ tay thương xót cho tiểu muội muội đáng yêu dễ thương đi
mà..." chớp chớp đôi mắt trong suốt, Dạ Nguyệt lần thứ n dùng tuyệt
chiêu "mỹ nhân kế" trong ngoặc kép ra giở trò van xin.
"Em yên tâm, hình phạt của tôi rất nhẹ, em chỉ cần hoạt động tay một chút thôi" Lăng Chi Hiên cười càng sâu xa mờ ám.
Dạ Nguyệt nghi hoặc nhìn người đối diện, nụ cười thật đáng sợ, thật quá đáng sợ..... có ai không? Help me!!
Đang lúc Dạ Nguyệt còn nghi hoặc, Lăng Chi Hiên từ từ lấy ra một sắp giấy
mỏng được gấp làm bốn trong túi áo phía bên trong áo comple của mình:
"Ký vào đây là được"
Dạ Nguyệt nghi vấn nhìn tờ giấy đầu tiên của sắp giấy, rồi cô mở to mắt nhìn sư phụ, đây không phải chính là giấy tờ của căn hộ này sao?
Thấy Dạ Nguyệt vẫn ngồi im nhìn chằm chằm
sắp giấy, Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói: "Tôi đã mua căn hộ
này rồi, sẽ để cho em đứng tên nó"
"Hả? Không cần đâu a, em chỉ ở đây cho tới khi tốt nghiệp thôi mà" Dạ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi.
"Không phải nói đây là hình phạt sao?" giọng điệu ai kia mang đậm mùi nguy hiểm, ánh mắt sắc bén chiếu tướng Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, cảm giác như đại ma vương đang hiện ra
đè bẹp cô a. Nhưng cô vẫn một mực lắc đầu không đồng ý, cho dù có bị ma
vương đè chết....
"Vậy thì ký vào đây" Lăng Chi Hiên lại lấy ra
một sắp giấy mỏng khác, cong khoé môi, anh đã chuẩn bị phương án thứ
hai. "Từ giờ tôi sẽ là chủ nhà của em"
Lúc này Dạ Nguyệt mới đồng ý ký tên vào đống giấy tờ đó. Cô không hiểu tại sao sư phụ lại mua lại
căn hộ này, so với căn hộ của sư phụ thì nó còn chưa tới một phần ba nữa là. Với lại sau khi tốt nghiệp cô sẽ trở về nhà chứ không có ở đây a.
Thấy Dạ Nguyệt ký xong, đáy mắt Lăng Chi Hiên xoẹt qua ý cười quỷ dị. Anh
đứng dậy rút tờ giấy cuối cùng trong sắp giấy, quơ quơ trước mặt Dạ
Nguyệt: "Em làm tốt lắm, vợ yêu của anh"
Nhìn thấy tờ giấy đang
lướt qua lướt lại trước mắt, lần này mắt Dạ Nguyệt còn trợn to hơn lúc
nãy, thiếu điều muốn rớt ra ngoài, vì dòng chữ to tướng nằm rành rành
trên tờ giấy: "Giấy đăng ký kết hôn?", cô hoàn toàn sững sờ không thể
thốt thêm lời nào nữa.
Cô chỉ vì véo má sư phụ chút xíu mà bị
phạt phải ký tên vào giấy kết hôn hả? Chưa gì hết mà cô đã tự mình đem
bán mình, từ cô gái yêu đời vui tính trở thành phụ nữ có chồng?
"Sao... sao anh có nó?" Dạ Nguyệt lắp bắp hỏi, nghe giang hồ đồn muốn đăng ký
kết hôn là phải ra cục dân chính - cô nhớ vậy - gì gì đó mà. Hay là sư
phụ đang đùa với cô đây? Sư phụ luôn làm những việc khiến cho cô không
kịp trở tay, không.. phải nói là sư phụ luôn làm những việc không theo
lối suy nghĩ của người bình thường... khiến cô không thể nào bắt kịp
được suy nghĩ của sư phụ.
"Mọi thủ tục đã chuẩn bị xong, chỉ còn
cần chữ ký của em là chúng ta đã hoàn thành thủ tục" Lăng Chi Hiên thản
nhiên nói, nụ cười lan rộng đến đáy mắt.
"Nhưng mà
chuyện...chuyện này...." Dạ Nguyệt thiếu điều muốn cắn trúng lưỡi khi
nói, cái này...cái này thật sự quá bất ngờ rồi. Cô còn chưa có cảm giác
mình mới vừa kết hôn xong, cô và sư phụ đã trở thành vợ chồng!? Nói giỡn hay nói chơi vậy?
"Có cái này thì Lăng Thành sẽ không thể ép anh kết hôn với Thích Nhược Vy nữa" Lăng Chi Hiên cười cười nhìn biểu hiện
ngốc lăng của cô gái nhỏ, không... từ giờ người này đã là vợ yêu của
anh. Nghĩ đến đây đáy mắt anh tràn đầy nhu tình ấm áp. "Người vợ chính
thức của anh chỉ có thể là em"
Rồi anh ôm lấy Dạ Nguyệt vào lòng, nhẹ nhàng nâng bàn tay trái của cô lên, từ từ đeo vào ngón áp út của cô chiếc nhẫn màu trắng trong suốt sáng lấp lánh không tỳ vết: "Đợi sau
khi anh giải quyết xong bên Lăng gia, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, còn bây giờ đành phải để em chịu thiệt thòi một chút rồi".
Ban
đầu, anh muốn dẫn Dạ Nguyệt đến thánh đường để chính thức thực hiện nghi thức trao nhẫn. Nhưng anh lại càng muốn cô gái nhỏ của anh có một hôn
lễ thật long trọng hơn nữa, anh biết cô ấy sẽ chỉ có duy nhất một lần
trong đời mặc váy cưới, tay trong tay với anh dưới sự chứng giám của tất cả người thân bạn bè. Nên anh mới nghĩ đến việc đăng ký kết hôn trước,
đợi đến khi sắp xếp xong bên Lăng gia, anh sẽ tổ chức cho cô ấy một hôn
lễ chính thức, để tất cả mọi người trên thế giới này biết cô ấy chính là vợ yêu của anh.
Nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh cùng với lời nói
của anh, Dạ Nguyệt biết sư phụ không phải đang đùa giỡn với cô, cô nhìn
anh bằng ánh mắt nghiêm túc, hỏi: "Anh thật sự muốn ở bên cạnh em cả
đời? Anh sẽ không hối hận chứ?"
Mặc dù có rất nhiều người đã
từng tin bản thân muốn ở bên cạnh một người nào đó cả đời nhưng cuối
cùng cái kết của bọn họ lại chính là đường ai nấy đi, bởi vì không ai
biết tương lai phía trước nó như thế nào. Dạ Nguyệt hiểu rõ điều này
nhưng cô vẫn nhịn không được mà hỏi sư phụ như vậy, dù cho câu hỏi này
có vô nghĩa như thế nào đi chăng nữa.
"Từ trước đến giờ anh chưa
bao giờ hối hận với bất cứ quyết định nào của bản thân" Lăng Chi Hiên
ánh mắt kiên định, giọng điệu quyết tuyệt, giống như dù có tám con ngựa
kéo cũng không thể làm thay đổi được quyết định của anh. "Đồng ý với anh được không, bảo bối?"
Dạ Nguyệt im lặng không đáp, tưởng như đã
qua một khoảng thời gian vô tận, cô bất chợt nở nụ cười dịu dàng thanh
mát như ánh sáng của mặt trăng: "Nhẫn anh đâu? Không phải em cũng phải
đeo nhẫn cho anh sao?"
Lăng Chi Hiên vui sướng nhấc bổng Dạ
Nguyệt lên quay vòng vòng quanh căn phòng nhỏ, siết chặt lấy cô trong
vòng tay ấm áp. Anh cũng không nói gì nữa bởi vì không có ngôn từ nào có thể diễn đạt được hết cảm xúc của anh bây giờ. Từ giờ anh và cô đã là
hai người thân thiết nhất, gần gũi nhất trên thế giới này. Cả hai sẽ
cùng nhau đi tiếp con đường dài phía trước, nơi anh trở về sẽ luôn là
nơi có cô ở đó....: “Ở bên cạnh anh, mãi mãi ở bên cạnh anh” giọng nói
ấm áp trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai cô, giống như đang nỉ non
thổ lộ nỗi lòng đã chôn giấu từ lâu, cũng giống như một lời nói ra lệnh
đầy bá đạo nhưng dịu dàng triền miên.
Dạ Nguyệt cảm giác ấm áp
trong lòng, nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng tràn đầy màu sắc hạnh phúc.
Người này trước cho cô vào tròng, đợi mọi việc đã rồi mới nói cho cô
biết. Mặc dù chuyện hệ trọng như vậy mà sư phụ lại tự ý quyết định,
nhưng khi nhìn thấy sư phụ biểu hiện như vậy, có muốn nổi giận cũng
không thể giận được... Thật là! Cả đời này, cô biết mình sẽ luôn luôn
thua dưới tay người trước mặt này rồi...
Sau đó nghi thức nhỏ
vẫn được tiếp tục, Dạ Nguyệt cầm lấy chiếc nhẫn giống y đúc với cô nhưng lớn hơn, tâm trạng hồi hợp, tay run run đeo vào ngón áp út của anh.
Xong cô vuốt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, thật là căng thẳng quá đi. Lăng
Chi Hiên cưng chiều xoa xoa mồ hôi trên trán cho cô. Và đây cũng xem như nghi lễ đơn giản đã hoàn thành. Còn hôn lễ sau này thì để sau này tính
sau a, bởi vì còn phải gặp mặt ba mẹ của Dạ Nguyệt nữa.
Như vậy,
hai người bọn họ đã chuyển qua một bước mới của cuộc đời. Trước đây Dạ
Nguyệt cứ ngỡ cô sẽ phải độc thân vui tính suốt cuộc đời rồi hoặc giả là những người bạn của cô sẽ kết hôn trước cô. Nhưng không ngờ đùng một
cái cô có bạn trai rồi đùng một cái cô chính thức trở thành vợ người ta, đi trước bạn mình một bước. Quả thật đây chính là điều bất ngờ đầy thi
vị của cuộc sống này mà. Dạ Nguyệt vẫn luôn cảm thán không ngớt số mệnh
kỳ lạ và luôn luôn tràn đầy bí ẩn của thế giới này.
(Lời tác giả: Các nàng có bị bất ngờ không? :v )
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Một buổi sáng mát mẻ, bầu trời xanh thẳm với những áng mây trắng lững lờ
trôi, Dạ Nguyệt ngơ ngẩn ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ giảng
đường. Mái tóc dài nhẹ nhàng lay động theo cơn gió mát mẻ yên ả. Mặc dù
đang là giờ giải lao, lớp học vô cùng ồn ào nhưng cũng không thể ảnh
hưởng đến cô.
"Đang nhớ người đó hử?" Lý Vân Nhi quay qua cười mờ ám hỏi.
Dạ Nguyệt lơ đãng gật đầu rồi cô giật mình quay mặt về phía Lý Vân Nhi: "Em vừa nói gì?"
"Nha, chị thật không thành thật chút nào" Lý Vân Nhi lắc đầu ra vẻ bó tay: "Hai người đã không gặp nhau bao lâu rồi?"
"Một tuần" Dạ Nguyệt yểu xìu nằm dài trên bàn học, kể từ hôm đó sư phụ đã về Thành phố A một tuần rồi, mỗi ngày đều gọi cho cô nhưng không có về đây lần nào. Cô biết sư phụ đang rất bận rộn với kế hoạch đối phó với những con người đó, hy vọng là sư phụ ăn uống đầy đủ và không làm việc quá
sức. Trong chuyện này cô cũng không biết phải giúp sư phụ như thế nào,
chỉ có thể ngồi nhà mà chờ đợi sư phụ trở về thôi, đôi khi cô cảm thấy
mình rất vô dụng.
Một tuần nay thầy Lạc cũng không làm gì khác lạ với cô, chỉ là ngày nào cũng ngồi ăn trưa chung với cô và Vân Nhi. Còn
biến cô thành tay sai, mỗi ngày đều phải thu gom bài tập của các bạn,
lần nào cô cũng rủ theo Vân Nhi đi cùng nên cũng không cảm thấy có vấn
đề gì nữa. Với lại cô cũng được chính sư phụ dạy võ nên cô có thể tự bảo vệ được mình, tự bảo vệ tốt cho mình cũng để cho sư phụ không phải bận
tâm lo lắng nhiều thêm nữa.
Có lần cô buộc miệng hỏi thầy Lạc,
tại sao lại là cô? Chuyện gom bài phải chia đều ra chứ không thể bắt
mình cô đảm nhiệm nha. Thầy ấy chỉ nói, vì em không có nhìn tôi bằng ánh mắt của sói cái. Nghe xong cô chỉ muốn ngất, thì ra lý do là đây a. Cô
bắt đầu động não suy nghĩ theo chiều hướng khác, có khi nào thầy ấy là
... không? Hừm, dám lắm àh! Nói chơi cho vui vậy thôi chứ cô cũng không
để ý nhiều nữa.
Dạ Nguyệt lại đang ngồi lơ đễnh nghĩ ngợi thì Lý
Vân Nhi bỗng chốc vươn tay chạm vào sợi dây chuyền bạc nhỏ nhắn trên cổ
cô: “Sợi dây chuyền dễ thương quá…Ahh!!” Lý Vân Nhi reo lên khi thấy một cái vòng tròn nhỏ trong suốt lấp lánh giống như chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, sau đó cô bí bí ẩn ẩn nhìn quanh một vòng rồi nói nhỏ vào tai
Dạ Nguyệt: “Chiếc nhẫn kim cương này là do đại ca tặng cho chị hả?”
Dạ Nguyệt nghệch mặt ra, nhỏ giọng vào tai Lý Vân Nhi: “Kim cương? Em nói cái này làm bằng kim cương?”
“Đúng vậy” Lý Vân Nhi xoẹt qua một tia ngạc nhiên nhìn Dạ Nguyệt. “Chị không biết sao?”
“Chị cứ tưởng nó là pha lê….” Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn Lý Vân Nhi, nguyên một chiếc nhẫn làm bằng kim cương? Thật hả trời?
“Quả thật kim cương với pha lê thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng em có khả
năng phân biệt được hai thứ này đấy nhé, em cũng từng nhìn thấy đồ thật
của mẹ em rồi” Lý Vân Nhi hết biết nói gì, tội nghiệp cho vị đại ca đó
quá…. “Mà khoan, vấn đề ở đây không phải chất liệu gì, mà là chiếc nhẫn
nha, có phải đại ca cầu hôn chị không? Và chị đã đồng ý?” Lý Vân Nhi
nháy nháy mắt đưa tình với Dạ Nguyệt, miệng nở nụ cười sâu xa.
Dạ Nguyệt chỉ có thể gật đầu, thật ra hai người đã kết hôn luôn rồi nhưng
cô chưa thể mở miệng ra nói cho Vân Nhi biết được… Vì sao ư? Vì ngại quá mà, thế nào Vân Nhi cũng sẽ chọc cô cho đến khi nào cô đập đầu vô đậu
hủ tự vẫn mới thôi a.
“Rất tốt! Rất tốt!” Lý Vân Nhi ánh mắt phát sáng, cười tươi như hoa rồi cô đem sợi dây chuyền để vào lại phía trong áo Dạ Nguyệt. “Vị đại ca đó rất có thành ý nha!”
Chuyện này thì
Dạ Nguyệt không thể phủ nhận, cô không biết làm ra chiếc nhẫn này có khó không nhưng theo như kiến thức đã học, muốn cắt kim cương chỉ có thể
dùng chính kim cương thôi. Trong lòng Dạ Nguyệt lại dâng tràn cảm xúc ấm áp, thì ra sư phụ coi trọng cô như vậy. Nhưng không phải chỉ vì cô biết đây là một chiếc nhẫn kim cương nên cô mới nói như vậy. Vào ngày hôm đó dù cô nghĩ rằng đây là cặp nhẫn pha lê đi chăng nữa nhưng khi nhìn thấy từng biểu hiện của sư phụ, từng lời nói của sư phụ, cô vẫn không thể
nhịn được mà cảm động, mà vui sướng.
Trong đời của một người phụ
nữ gặp được một người đàn ông yêu thương và trân trọng mình thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của họ, bởi vì không phải ai cũng có thể may mắn
được như vậy. Dạ Nguyệt không biết kiếp trước bản thân đã tích được
phước đức gì mà đời này cô có thể gặp được sư phụ, được sư phụ yêu
thương và cô cũng yêu sư phụ, đây chính là một hạnh phúc rất xứng đáng
để cô trân trọng và bảo vệ nó như những tình cảm quý trọng khác của cô.
*** 0w0 ***
Buổi trưa, trên phòng y tế của trường.
“Em thấy sao rồi!?” Dạ Nguyệt lo lắng nhìn Lý Vân Nhi, thấy vẻ nhợt nhạt của Vân Nhi cô càng gấp rút hơn nữa.
“Uhm không sao, em chỉ thấy hơi nhức đầu thôi” Lý Vân Nhi yểu xìu nói.
“Mới lúc sáng còn nói chuyện cười đùa mà” Dạ Nguyệt thở dài.
“Em đừng lo lắng, chỉ là em ấy không ngủ đủ giấc nên mới như vậy” bác sĩ
cười dịu dàng nói rồi cô quay qua nói với Vân Nhi. “Sau này em nên ăn
uống và nghỉ ngơi điều độ lại, đi ngủ đúng giờ biết không?”
“Dạ” Lý Vân Nhi ra sức gật đầu.
“Được rồi, em uống thuốc rồi ngủ một chút đi” bác sĩ đứng dậy nói với Dạ
Nguyệt. “Em ở đây trông chừng Vân Nhi, cô đi ăn trưa rồi sẽ trở về”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu.
Sau khi bác sĩ y tế đi khỏi phòng, Dạ Nguyệt đỡ Vân Nhi về phía chiếc
giường trong cùng, bỏ màn trắng xuống rồi kéo ra che lại khu vực nghỉ
ngơi của Vân Nhi.
“Em ngủ chút đi, chừng nào đến giờ học chị sẽ
gọi em” Dạ Nguyệt vén màn ló đầu vào nói. “Chị nằm ở giường kế bên a, có gì thì hú chị”
“Vâng” Lý Vân Nhi gật đầu rồi cô nhắm mắt lại ngủ.
Dạ Nguyệt lại bỏ màn của chiếc giường bên cạnh giường Lý Vân Nhi xuống,
sắp xếp xong hết cô cũng nằm lên giường, nhắm mắt lại dưỡng thần, cũng
tranh thủ nghỉ ngơi để chiều nay học buổi học chiều.
Vừa nhắm mắt cô lại nhớ đến hình ảnh của người nào đó, đã một tuần rồi cô không được nhìn thấy khuôn mặt cùng với giọng nói trực tiếp của sư phụ, thật sự là rất nhớ a….
Dạ Nguyệt nằm một lúc lâu thì nghe có tiếng mở cửa
phòng y tế, nghĩ chắc là cô y tế về nên cũng không hỏi, tránh đánh thức
Vân Nhi vậy.
Nhưng một cơn gió xoẹt ngang, chiếc màn trắng lay
động, Dạ Nguyệt chưa kịp nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì miệng cô đã bị
bịt lại bằng một chiếc khăn và trước khi cô chìm vào bóng tối thì khuôn
mặt cười tươi như hoa của Lạc Huân Triết hiện ra trước mắt cô…..
Dạ Nguyệt ngất đi.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Lăng Chi Hiên đứng cạnh chiếc xe mui trần màu đen trước cổng trường, thỉnh
thoảng anh lại liếc nhìn đồng hồ. Một tuần rồi anh không có gặp cô gái
nhỏ của anh. Vì ngày hôm đó, anh phải trở về thành phố A gấp nên chưa
kịp hoàn thành bước cuối cùng đó…. nên hôm nay, anh và cô gái nhỏ nhất
định phải có một buổi tối thật lãng mạng và nồng nhiệt.
Giờ tan học chiều cũng đã qua từ lâu, các học sinh về nhà cũng đã ra về hết, trước cổng lại vắng vẻ như buổi chiều hôm kia.
“Đại ca” giọng nói trong veo cất lên từ phía cổng trường kéo Lăng Chi Hiên về với thực tại. “Anh chưa gặp Dạ Nguyệt hả?”
Lăng Chi Hiên ngẩn đầu lên thì thấy Lý Vân Nhi đang nhíu mày nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại có một dự cảm xấu: “Tôi chưa thấy cô ấy ra cổng”
“Kỳ lạ” Lý Vân Nhi mày nhíu càng chặt hơn nữa, cô chìa tay đưa balo của Dạ
Nguyệt cho Lăng Chi Hiên. “Lúc trưa chị ấy nằm ngủ với em ở phòng y tế,
nhưng khi cô y tá đánh thức em dậy thì không thấy chị ấy đâu. Em cứ nghĩ chị ấy vào lớp trước nhưng khi vào lớp chỉ thấy tập sách của chị ấy.
Lúc nãy em cũng đi khắp trường tìm chị ấy rồi nhưng cũng hoàn toàn không tìm được. Gọi điện thoại thì điện thoại báo đã tắt máy”
Lăng Chi Hiên nghe vậy, mặt anh liền trầm xuống, khí lạnh và áp bức vô hình tản mát ra xung quanh.
“Chủ tịch không xong rồi” không biết từ đâu xuất hiện hai người đứng trước
mặt Lăng Chi Hiên, đây chính là hai người mà Dương Lãnh Thiên sắp xếp để đi theo bảo vệ cho Dạ Nguyệt.
“Nói” giọng điệu lạnh lẽo như gió
tuyết mùa đông, mắt Lăng Chi Hiên tối sầm lại, phóng ra tia nguy hiểm
cùng giận dữ đến tột cùng, nhìn thấy hai người này anh đại khái cũng đã
đoán được chuyện xảy ra rồi nhưng anh muốn nghe chính miệng hai người
này nói
“Lúc trưa chúng tôi có theo cô ấy đến phòng y tế nhưng đã bị một người đánh lén từ phía sau, hắn ta không chỉ đánh ngất mà còn
tiêm thuốc mê vào chúng tôi nên cho đến tận bây giờ chúng tôi mới tỉnh
dậy” một trong hai người run run nói rồi cả hai cúi đầu cùng nói. “Xin
chủ tịch hãy đưa ra trừng phạt” vì bọn họ đã không hoàn thành tốt nhiệm
vụ được giao.
“Về báo cáo với Lãnh Thiên rồi theo bang quy mà
nhận hình phạt” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói, áp bức từ người anh khiến
hai người đó không rét mà run, hai người cúi đầu rồi rời đi nhanh chóng.
Hai người kia vừa đi khỏi thì cũng là lúc Dương Hoàng Trí vừa dừng xe lại
bên cạnh xe của Lăng Chi Hiên, mặt anh cũng tái mét bước xuống xe: “Dạ
Nguyệt mất tích?”
“Ừh!!” Lý Vân Nhi ảo nảo gật đầu. “Có lẽ là vào giờ nghỉ trưa hôm nay”
Lúc Lăng Chi Hiên nói chuyện riêng với hai người kia thì Lý Vân Nhi gọi điện cho Dương Hoàng Trí.
Lăng Chi Hiên cũng không có để ý tới hai người đó, anh gọi điện cho Dương
Lãnh Thiên: “Lập tức lấy tất cả những đoạn phim quay từ camera của
trường vào ngày hôm nay cho tôi, không được bỏ sót bất kì ngóc ngách nào trong trường, quan sát xem có ai khiên hay đẩy một đồ vật gì đó có thể
để vừa cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt đi trong trường hoặc là ra khỏi
trường hay không”
“Vâng” Dương Lãnh Thiên vừa nghe là liền biết
ngay đã có chuyện xảy ra, anh nhanh chóng điều người âm thầm đi thu gom
những đoạn phim camera về và bắt đầu phân ra cho mọi người xem xét lại
tất cả những đoạn băng.
“Còn nữa, cho một đội đến trường, âm thầm tìm kím mọi ngóc ngách trong trường” Lăng Chi Hiên vẻ mặt càng ngày
càng ảm đạm, lạnh lẽo đang lan dần đến toàn thân anh. “Và cho người theo dõi Lạc Huân Triết, có thể có dính líu đến hắn ta”
Tắt máy, anh
ngước nhìn vào khoảng sân rộng của trường, ánh mắt anh tràn đầy tăm tối
cùng tịch mịch lạnh lẽo nhưng trong lòng anh bây giờ giống như có ngọn
lửa nóng đang rực cháy mạnh mẽ, thiêu đốt cả thân thể anh, lục phủ ngũ
tạng của anh khiến anh rất đau đớn rất khó chịu.
“Vợ yêu, chờ anh!” anh thều thào nói trong miệng. “Nhất định phải chờ anh!”