Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 55: Chương 55: CHƯƠNG 55




Dạ Nguyệt mở to mắt há hốc mồm, không thể tin được nhìn sư phụ mình, sư phụ đang dùng giọng điệu hiện đại nói chuyện với nàng, còn cả phong thái biểu cảm trên gương mặt....

"Lại đây!" người nào đó ngồi dậy, vươn tay về phía Dạ Nguyệt, ánh mắt sâu thẵm tràn đầy nhu tình nhìn thẳng vào mắt nàng.

Dạ Nguyệt lập tức lao thẳng vào trong lồng ngực rắn chắc quen thuộc của sư phụ: "Hiên? Anh là Hiên có phải hay không?"

"Bảo bối, anh lúc nào cũng là Hiên của em" Lăng Chi Hiên vùi mũi vào mái tóc đen mượt của cô gái nhỏ nhà mình, hít ngửi mùi hương mà hắn lúc nào cũng nhớ thương say mê trước đây. Hắn cuối cùng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ. "Xin lỗi vợ yêu, đã để em chờ lâu rồi"

(Lời tác giả: Vì Lăng Chi Hiên đã nhớ lại mình là ai nên kể từ bây giờ tác giả sẽ đổi từ Tịch Khuyết sang Lăng Chi Hiên lại như cũ nha bà con :3 cách đọc thoại nội tâm vẫn sẽ giữ phong cách cổ đại cho đến khi trở về thế giới hiện đại :3 )

Dạ Nguyệt lắc đầu, nở nụ cười vui sướng, đáy mắt không kìm nén được những giọt lệ lấp lánh trong suốt: "Cuối cùng, cuối cùng cuộc gặp gỡ mà em tưởng tượng suốt một năm qua cũng thành sự thật"

Lăng Chi Hiên càng siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt, thanh âm trầm ấm đầy từ tính nỉ non bên tai nàng: "Thật may vì em không sao, em có biết lúc nhìn em nhảy xuống vực đó tim anh như ngừng đập hay không? Sao em luôn làm chuyện ngốc nghếch khiến anh lo lắng vậy hửm?"

"Em xin lỗi" Dạ Nguyệt chu môi, thật kỳ lạ, không hiểu tại sao nói chuyện như vậy với sư phụ làm nàng cảm giác chuyện nhảy xuống vực như mới xảy ra hôm qua vậy, cứ như nàng vừa trãi qua một giấc mơ thật dài thật dài....

"Em nghĩ anh nên trừng phạt em như thế nào đây bảo bối?" Lăng Chi Hiên kéo cằm Dạ Nguyệt lên, để nàng đối mắt với mắt hắn.

"Em còn chưa tính sổ với anh chuyện anh nghi ngờ em nha" Dạ Nguyệt nhướng mày, trợn mắt nhìn ai đó.

Nhắc đến chuyện đó mắt Lăng Chi Hiên tối sầm lại, môi kề sát vào môi nàng: "Em thất hứa với anh"

"Bao giờ?" Dạ Nguyệt nhíu mày, hơi thở nóng rực của sư phụ đang phả vào mặt nàng, hai gò má nàng bất giác nổi lên một tầng mây đỏ.

"Trước đây em đã hứa sẽ không bao giờ rời khỏi anh bất kể có chuyện gì xảy ra, có đúng hay không?" Lăng Chi Hiên mấp máy môi, như có như không lướt nhẹ môi qua môi Dạ Nguyệt. "Vậy mà ở đây, em đã hai lần nói muốn rời đi, phải phạt em như thế nào đây?"

Dạ Nguyệt rùng mình, xúc cảm làn môi mềm mại của sư phụ như đang trêu chọc môi nàng, sư phụ quả thật đã trở lại rồi a..... Dạ Nguyệt hít sâu một hơi, mặt đen lại, chẳng lẽ sư phụ đang tính lôi tất cả tội danh của nàng lúc sư phụ đang mất trí nhớ ra tính sổ một lần sao a?

A không không không.... sư phụ là đang đánh trống lảng cho tội danh của mình nhá, Dạ Nguyệt cắn luôn vào đôi môi đang lướt nhẹ trên môi nàng như trêu đùa: "Vậy còn tội danh nghi ngờ em thì phải phạt anh như thế nào?"

"Hắn ta biết bên trong đùi trái em có vết sẹo nhỏ" Lăng Chi Hiên liếm môi, vợ yêu thật lớn mật, dám cắn hắn, ánh mắt càng tối lại, lửa nóng âm ỉ cháy trong đáy mắt.

"Hừ, hắn ta cho người lục soát người em để tìm giải dược Lang Hoả thập thất hoa của lão sư phụ" Dạ Nguyệt phồng má cãi lại. "Còn lại hắn chưa bao giờ chạm vào em mặc dù miệng hắn lúc nào cũng phun ra mấy lời dâm tà. Chỉ là không biết tại sao hắn lại chơi trò bỉ ổi bằng cách xạo sự với anh như vậy, chẳng lẽ chỉ để chọc tức anh hay sao, hả hả hả?"

Mắt Lăng Chi Hiên xoẹt qua tia nghi ngờ, rồi lại bắt lấy cằm cô gái nhỏ để nàng không cử động lấn tới nữa, giọng hắn đanh lại: "Hắn cho ai lục soát cơ thể em? Là đàn ông hay là phụ nữ?"

Dạ Nguyệt nhất thời im lặng như suy nghĩ rồi nàng yểu xỉu lắc lắc đầu nhưng không di chuyển được, đầu nàng đã bị sư phụ giữ chặt, cằm cũng bị nắm chặt: "Em không biết...... chỉ là.... em cho là có thể là người nào đó cả hai chúng ta đều quen biết.... nhưng em không chắc có phải hay không"

Lăng Chi Hiên nhướng mày: "Ý em là?"

"Trong lúc mơ hồ em cảm tưởng như A Tu đang ở cạnh mình, sờ soạng tìm kím khắp cơ thể mình" Dạ Nguyệt nhỏ giọng nói. "Em không biết có phải A Tu không, có thể vì em ngửi được mùi hương đặc trưng giống với cô ấy nên em mới nghĩ là cô ấy cũng không chừng, anh biết mũi em rất dị ứng với mùi nước hoa quá nồng rồi còn gì, trong đó lại là chốn lầu xanh phấn thơm bay đầy trời nữa chứ, cũng không biết có chuyện sử dụng chung loại không nữa"

Lăng Chi Hiên bật cười thật to, hắn bẹo má cô gái nhỏ: "Cực khổ cho vợ yêu của anh rồi, đó chắc chắn là A Tu, anh nghĩ cô ta là tay sai của tên đeo mặt nạ đó. Vốn dĩ anh cũng chỉ là thử hết tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, không ngờ nhờ vậy mà lại tìm thấy em, cũng phải cảm ơn cô ta vì đã giúp anh tìm ra em"

"Vậy coi như em đã giải thích xong rồi a, coi như cả hai ta đều hoà nhau nha" Dạ Nguyệt nhún nhún vai, bĩu môi bất mãn, sư phụ lại trêu chọc nàng a.

"Em nói hoà là hoà như thế nào?" Lăng Chi Hiên chuyển qua vuốt ve vào gò má cô gái nhỏ.

"Em thất hứa với anh và anh dám không tin em" Dạ Nguyệt tự tin nói, nàng sắp thoát tội rồi he he....

"Được" Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý: "Coi như cho qua hai chuyện đó"

Dạ Nguyệt mỉm cười tươi rói với sư phụ nhà mình, phải vậy chứ... nhưng nàng chưa kịp vui sướng trên thiên đường mấy giây đã lại nghe tiếp câu kế tiếp khiến nàng rớt xuống đất.

"Tính sổ em vụ nhảy xuống vực thôi vậy" Lăng Chi Hiên bổ sung thêm ý sau của câu nói.

Dạ Nguyệt muốn té bật ngửa xuống giường, nàng quên mất cái này aaaaa....

"Được rồi, phạt em thế nào đây?" Lăng Chi Hiên nở nụ cười tươi rói mấy phút trước của Dạ Nguyệt, hàm ý rõ ràng "em-không-thể- thoát- khỏi- trừng- phạt- của-anh- đâu".

Dạ Nguyệt nhắm mắt đưa mặt về phía Lăng Chi Hiên nhưng đột nhiên Dạ Nguyệt nhớ ra chuyện gì đó, nàng lập tức mở mắt ra: "Em nhớ rồi, anh còn nợ em một lần nha" nàng còn nhớ lần đó sư phụ còn làm bộ sụ mặt đưa mặt để nàng cắn môi trừng phạt nữa mà....

Lăng Chi Hiên làm bộ thở dài: "Anh cứ tưởng em quên rồi, vậy coi như chúng ta lại hoà luôn vậy"

Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn bị trừng phạt đâu nha, nàng không biết sư phụ sẽ trêu ghẹo nàng như thế nào a. Đang suy nghĩ mông lung thì cơ thể nàng đột nhiên bị đè xuống giường, nàng ngạc nhiên tròn mắt nhìn người ở trên.

"Không trừng phạt vậy thì chuyển qua đêm tân hôn" Lăng Chi Hiên cười mờ ám, cúi đầu hôn vào chóp mũi Dạ Nguyệt.

"Đêm tân hôn?" Dạ Nguyệt khó hiểu nhắc lại.

"Ngày em bị tên Lạc Huân Triết bắt đi là ngày anh trở về tìm em, mặc dù chúng ta đã ký giấy kết hôn nhưng lại chưa làm chuyện gì, anh mong đợi ngày này lâu lắm rồi" Lăng Chi Hiên thở dài, hắn còn nhớ rất rõ cảm xúc lúc vợ yêu bị bắt đi, cả hai lần hắn đều như muốn phát điên lên.

"Anh nói cứ như đêm tân hôn thật vậy, nhưng không phải ở đây chúng ta đã...." Dạ Nguyệt đỏ bừng mặt, nàng bất chợt nhớ lại những lần ân ái trước đây của nàng và sư phụ, thật là ngượng quá đi....

"Vì lúc đó anh không nhớ bản thân mình là ai nên không tính" vừa nói bàn tay to lớn vừa lướt dọc từ mặt nàng xuống cổ nàng rồi di chuyển dần xuống dưới.

"Mặc dù nhị ca đã truyền nội lực chữa nội thương cho anh nhưng anh vẫn còn phải nghỉ ngơi thật tốt" Dạ Nguyệt chụp lấy bàn tay đang chuẩn bị làm loạn trên người mình lên. "Không thể vận động quá sức đâu nha"

"Anh cảm thấy mình rất khoẻ, có thể phục vụ cho nhu cầu của vợ yêu cả đêm cũng chẳng hề gì" Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên cười đáng đánh đòn, ngọn lửa cháy âm ỉ từ nãy đến giờ từ từ bừng lên, nóng rực như thiêu đốt nhìn người đang nằm gọn trong vòng tay hắn.

Bị ánh mắt sắc bén đó nhìn như vậy, Dạ Nguyệt không khỏi hít sâu để lấy không khí, nàng cảm tưởng không khí xung quanh nàng đang bị rút đi nhanh chóng, cho dù là bao lâu nàng vẫn không thể cưỡng lại được sức hút mê hoặc của sư phụ nhà mình.

"Vợ yêu, rất may vì ở đây em cũng xuất hiện bên cạnh anh, tìm thấy anh, để anh có cơ hội được yêu em lần nữa dù anh không nhớ được bản thân mình là ai" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng hôn vào môi Dạ Nguyệt, lưỡi hắn lướt một vòng quanh môi nàng như mô tả hình dáng của nó, rời ra rồi lại chạm vào nhau, chậm rãi chạm môi nhau đầy quyến luyến.

Lăng Chi Hiên kéo nhẹ cằm nàng xuống, chiếc lưỡi lần nữa xuất trận, luồn lách vào bên trong khoan miệng đã hé ra của nàng, cuốn lấy lưỡi nàng mà cuốn chặt, mút chặt, cho đến khi hơi thở cả hai trở nên dồn dập nặng nề mới rời ra.

"Ha... vẫn là... nên dừng lại...." Dạ Nguyệt nói không ra hơi. "Anh vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày"

"Anh không đợi được" Lăng Chi Hiên hôn xuống cằm rồi dọc xuống cần cổ Dạ Nguyệt, vừa cởi y phục nàng vừa gặm cắn làn da mềm mại trơn bóng của nàng, để lại những dấu đỏ mập mờ như ẩn như hiện. "Từ lúc ở cạnh em, anh đã luôn muốn có được em, cả thể xác lẫn linh hồn em, một cách trọn vẹn nhất"

"Anh đã có được chúng từ rất lâu rồi" Dạ Nguyệt luồn tay vào mái tóc dài đen mượt của sư phụ, chân nàng duỗi thẳng ra, cơ thể bất giác cong lên đón nhận khoái cảm đang đánh úp đến.

Chân Lăng Chi Hiên di chuyển vào giữa hai chân nàng, cọ lên cọ xuống theo nhịp điệu, đùi như có như không lướt qua nơi nhạy cảm của nàng. Phía trên, tay hắn vuốt ve xoa nắn vào hai ngọn đồi mềm mại không xương của nàng mà chơi đùa.

"Xúc cảm thật tốt" Lăng Chi Hiên thì thầm vào tai nàng, rồi di chuyển môi lên đỉnh đồi cao vút của nàng mà gặm cắn, trêu chọc. “Anh muốn tất cả khi bản thân mình ở trạng thái tỉnh táo nhất”

“Tỉnh tảo nhất?” Dạ Nguyệt nắm chặt lấy áo sư phụ, khoái cảm đang chạy dọc cơ thể nàng khiến nàng muốn bùng nổ, giờ phút này nàng đã quên sách cái gì mà nghỉ ngơi nội thương gì gì đó rồi, miệng nàng bất giác bật ra tiếng rên rỉ khó kìm nén.

"Đúng vậy vợ yêu, em làm tốt lắm, anh muốn nghe giọng nói của em" Lăng Chi Hiên quăng y phục của Dạ Nguyệt xuống nền đất bên dưới, hắn vừa di chuyển cơ thể vào giữa hai chân nàng vừa kéo y phục mình xuống để lộ ra khuôn ngực trần trơn bóng rắn chắc với những vết sẹo dài ngắn khác nhau. “Chính là lúc anh biết bản thân mình là ai, từ đâu đến, cùng với những hồi ức ngọt ngào giữa hai chúng ta, anh muốn tận hưởng chúng cùng với khoảng khắc ở bên em”

“ Em hiểu rồi” Dạ Nguyệt gật đầu mỉm cười, đưa tay để lên ngực hắn, dịu dàng vuốt ve vào những vết sẹo đó, nàng lại nhớ đến chuyện trước đây của sư phụ, một đứa bé đáng thương bị hành hạ một cách tàn nhẫn bởi chính cha ruột của mình, tim nàng không hẹn mà lại nhói lên đau đớn.

Lăng Chi Hiên để tay lên tay nàng, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, di chuyển chúng đến vị trí trái tim. Nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực của sư phụ.

"Mãi mãi... ở đây..." Lăng Chi Hiên dịu dàng nói, ánh mắt chất chứa vô vàn yêu thương không hề che giấu dành cho nàng, với hắn... nàng chính là độc nhất vô nhị không gì có thể thay thế được. Cho dù cả hai có đang ở đâu, chỉ cần được ở bên cạnh nhau thì có đi đến tận cùng thế giới, hắn cũng sẽ đi cùng nàng.

Dạ Nguyệt di chuyển tay hai người áp lên trái tim nàng, nhắm mắt lại mỉm cười: "Mãi mãi... ở đây..."

"Anh yêu em, vợ yêu" Lăng Chi Hiên lồng bàn tay vào tay nàng, nắm lại thật chặt, từ từ dịch chuyển nhẹ nhàng đi vào trong cơ thể nàng.

Dạ Nguyệt ưỡn người lên theo phản xạ, tay nắm chặt lại đón nhận kích thích từ phía dưới, chạy dọc theo cơ thể như có một luồng điện giật. Đến khi sư phụ chôn sâu trong cơ thể nàng, nàng mới bật thốt lên tiếng ngâm đầy mê hoặc.

"Bảo bối, tận hưởng cùng anh" Lăng Chi Hiên bắt đầu di chuyển hông dưới.

Mồ hôi trộn lẫn vào nhau, hơi thở hoà quyện lấy nhau, Lăng Chi Hiên ôm chặt Dạ Nguyệt trong vòng tay mình, khoảnh khắc mà hắn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng thành hiện thực.

[Mãn khai...

Trăng tròn nở rộ trong bóng tối sâu thẫm]

Hai người nằm trên giường ôm lấy nhau, tận hưởng dư âm của cuộc kích tình ngọt ngào vừa qua.

"Cuối cùng anh cũng không cần phải kiềm chế nữa" Lăng Chi Hiên nở nụ cười thỏa mãn, hắn đã có được thứ quý giá nhất trên thế giới này, thứ chỉ thuộc về riêng hắn.

"Hửm?" Dạ Nguyệt nhướng mày, ngẩn đầu lên chăm chú nhìn sư phụ, hai gò má nàng vẫn còn ánh lên sắc hồng rực rỡ sau tình ái mặn nồng.

Lăng Chi Hiên nhịn không được hôn vào môi nàng, nhoẻn miệng cười: "Em thử nghĩ xem, có người đàn ông nào ôm người phụ nữ mình yêu trong tay mà lại không có cảm giác gì hay không? Huống hồ gì đêm nào anh cũng ôm em ngủ..."

"Cái này...." Dạ Nguyệt ngập ngừng rồi nàng cười lém lĩnh trêu chọc. "Là do anh mua cái đệm đôi mà, lại nhất quyết không cho em trãi đệm hồi trước ngủ riêng"

"Em đang nói anh tự làm tự chịu đấy à bảo bối?" Lăng Chi Hiên híp mắt lại đầy nguy hiểm.

"Cái đấy là anh vừa mới nói, không phải em nha" Dạ Nguyệt nhanh chóng rút đầu vào trong lồng ngực của ai đó trốn tránh.

Lăng Chi Hiên bật cười: “Bảo bối, cái miệng lém lỉnh của em vẫn như ngày nào” không trách cô gái nhỏ nữa, hắn theo thói quen vuốt ve vào vết sẹo phía sau lưng nàng. Trong khoảnh khắc, hắn cảm tưởng như đã rất lâu rồi cả hai mới bên nhau như thế này, mặc dù lúc hắn mất trí nhớ hai người vẫn luôn ở cạnh nhau mỗi ngày.

"Chúng ta cứ như đang ôn lại chuyện trước đây ở thế giới kia vậy" nghe tiếng cười sư phụ, Dạ Nguyệt vui vẻ cuộn tròn trong ngực sư phụ, mơ hồ nói. Sư phụ đã nhớ lại tất cả rồi, nàng bắt đầu thấy nhớ thế giới hiện đại rồi. "Liệu chúng ta có thể trở về được nữa không?"

"Anh sẽ tìm cách, có lẽ sẽ có một con đường nào đó có thể giúp chúng ta trở về" Lăng Chi Hiên nhìn vào bóng đêm tịch mịch ngoài cửa sổ. Nếu được hắn muốn cả hai sống mãi ở thế giới này, nhưng cô gái nhỏ còn người thân ở thế giới kia nữa, hắn phải cùng cô gái nhỏ chăm sóc cho họ.

"Em cũng sẽ giúp một tay" Dạ Nguyệt dụi dụi mũi vào ngực sư phụ, hít ngửi mùi hương nam tính quen thuộc của sư phụ.

"Nhưng trước tiên anh phải tóm được tên đeo mặt nạ đã bắt em, hắn ta đang nhắm vào Thần đế và Ngũ vương gia, anh nợ họ một ân tình" Lăng Chi Hiên kéo cằm nàng lên, cọ cọ mũi vào mũi nàng rồi hôn vào trán nàng.

"A em mới nghĩ ra, có khi nào tin đồn về Lang Hỏa thập thất hoa trên giang hồ là do hắn cố tình sắp đặt để dụ nhị ca vào bẫy hay không?” Dạ Nguyệt reo lên, từ lúc rời khỏi hang động nàng đã luôn nghĩ về vấn đề này, không biết ai là kẻ đứng sau phao tin đồn mà lại đúng lúc bọn họ đang muốn tìm Lang Hỏa thập thất hoa như vậy, chuyện này trùng hợp đến kỳ lạ. Và theo cách nói sư phụ thì rõ ràng A Tu chính là tay sai tên đeo mặt nạ cố tình sắp đặt đi theo bọn họ, còn muốn hãm hại nhị ca. “Hắn lại có thể biết rõ Đại ca bị trúng độc gì, biết rõ nhị ca đi vào đó để lấy giải dược nên cho người sắp đặt thuộc hạ vào trong hang động đó để hãm hại nhị ca. Hơn nữa dường như hắn biết rõ trong hang động đó có cái gì, A Tu dường như rất rành thông địa trong đó. Nhưng mà em vẫn không hiểu, trong hang động đó toàn là một lũ quái vật, hắn không cần thiết phải sắp xếp người vào đó làm gì nữa”

“Người tính không bằng trời tính, hắn ta chỉ là muốn chắc chắn Ngũ vương gia không thể trở ra được nữa, tên này là người làm việc rất hiểm độc và có tầm nhìn rộng lại vô cùng giảo hoạt” Lăng Chi Hiên nhếch khóe môi cười nhạt, hắn cũng nghĩ như nàng. “Trong đó lại có bản đồ nên không khó để nắm được đường đi nước bước, khả năng hắn đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ để khai thông hang động là rất cao”

“Chẳng lẽ hắn và tên Vân Chính có liên hệ bí mật nào đó?” Dạ Nguyệt sờ cằm suy đoán.

“Cũng có khả năng tên Vân Chính hoàng tử đó bị hắn dắt mũi trước cũng không chừng” Lăng Chi Hiên giọng điệu cợt nhã, ngón tay xoắn xoắn loạn tóc của vợ yêu, cưng chiều vuốt ve nhẹ nhàng. “Có một điều chắc chắn, hắn ta đã dụ chúng ta bước vào cái bẫy mà hắn đã sắp đặt từ trước, từ việc trúng độc cho đến đi tìm giải dược rồi bọn quái vật… Và việc chúng ta thoát khỏi hang động cũng nằm trong trường hợp tệ nhất có thể xảy ra của hắn, tên Vân Chính đó cũng chỉ là một con cờ trong tay của hắn thôi”

“Vậy kẻ thật sự thao túng tất cả phía sau không phải Vân Chính mà chính là tên đeo mặt nạ đó?”

Dạ Nguyệt rùng mình, nếu các dữ kiện đều nói lên như vậy thì rõ ràng tên đeo mặt nạ này rất thâm sâu khó lường lại vô vùng âm hiểm, chẳng lẽ hắn có mối thù sâu nặng không đội trời chung với Đại ca và Nhị ca sao?

Lăng Chi Hiên gật đầu rồi bổ sung thêm: “Và hắn chắc chắn sẽ còn tiếp tục giở trò cho đến khi mưu hại được Thần đế và Ngũ vương gia”

“Anh không còn gọi họ là Đại ca và Nhị ca nữa nha” Dạ Nguyệt khó hiểu nhìn sư phụ.

Lăng Chi Hiên sựng người rồi phớt nhẹ môi lên môi nàng: “Đó cũng chỉ là xưng hô thôi, sau khi nhớ lại anh cảm thấy không quen khi gọi như vậy nữa”

Dạ Nguyệt nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh cũng đang nhìn nàng chăm chú, như muốn ghim chặt hình bóng nàng vào trong mắt: “Nhưng họ vẫn là Đại ca và Nhị ca kết nghĩa của anh có phải không?”

Lăng Chi Hiên lưỡng lự rồi gật nhẹ đầu, kéo cô gái nhỏ siết chặt vào lòng mình, hắn vừa nhìn thấy nét mõi mệt trên khóe mắt của nàng, chợt nhớ ra có lẽ nàng đã thức đêm để chăm sóc hắn: “Chúng ta ngủ thôi”

Dạ Nguyệt gật đầu không hỏi nữa, nàng nghĩ trước đây sư phụ chưa từng có anh em họ hàng người thân nào thân thiết với mình,lúc nào cũng luôn cô độc một mình đã ngấm sâu vào trong máu thịt sư phụ hai mươi mấy năm trời, cho nên trãi qua một năm ở thế giới này đột nhiên có thêm hai người anh kết nghĩa, có lẽ sau khi nhớ lại sư phụ cảm thấy lạ lẫm cũng đúng thôi. Nhưng sư phụ lại không chối bỏ họ, Dạ Nguyệt mỉm cười khúc khích trong ngực ai đó, nàng cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.

“Đừng cười ngốc nữa, ngủ mau” Lăng Chi Hiên hôn vào tóc nàng, làm bộ tức giận ra lệnh.

Dạ Nguyệt trề môi bất mãn.

“Anh biết em đang trề môi, nếu em không muốn bị trừng phạt thì mau nhắm mắt lại mà ngoan ngoãn đi ngủ” khóe miệng khẽ nhếch nhưng Lăng Chi Hiên vẫn nói giọng như đang nổi giận, cảm tưởng như mèo con đang xù lông trong ngực mình, thật đáng yêu.

Dạ Nguyệt trợn mắt, sư phụ có con mắt ở trước ngực hay sao vậy a? Đột nhiên nàng nghĩ ra gì đó, nàng giơ móng vuốt lên vuốt ve vào vết sẹo dài phía sau lưng Lăng Chi Hiên, hôn vào những vết sẹo khác trên ngực hắn.

Cằm Dạ Nguyệt bị bắt lại, kéo lên, thanh âm khàn khàn trầm thấp cùng với đôi mắt thanh lạnh nhưng sâu trong đó là ánh lửa dục hỏa đang bùng cháy nhìn nàng: “Muốn anh giúp em ngủ ngon không, bảo bối?”

Ôi chết thật, Dạ Nguyệt rùng mình, nàng lại chơi ngu nữa rồi aaaaaa…………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.