Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 67: Chương 67




Dạ Nguyệt ra khỏi nhà tắm vẫn thấy Lăng Chi Hiên mặt mày thâm trầm ngồi trên salon nói chuyện điện thoại, cô vừa lau tóc vừa đi đến tủ lạnh rót nước quả vào ly, rồi cô đến ngồi xuống salon bên cạnh sư phụ, vừa lau tóc vừa uống nước quả vừa quan sát sư phụ.

Hóng hớt thì hình như sư phụ đang phân phó công việc chuẩn bị cho ngày mai, sẵn sàng đối phó với bất cứ tình huống có thể xảy ra.

Lăng Chi Hiên nói xong điện thoại, quay sang thấy cô gái nhỏ đang mở to mắt tập trung nhìn anh, cứ như chú mèo nhỏ đang quan sát một người lạ đang chuẩn bị tiếp cận mình, có dè chừng cũng có tò mò.

"Sao vậy?" Lăng Chi Hiên kéo cô ngồi vào trong lòng, lấy khăn từ trên tay cô lau tóc cho cô, thoạt nhìn thì cứ như một ông bố trẻ đang lau tóc cho con gái... (Bốp! Tác giả bị ai đó ném ghế vào đầu vì tội miêu tả tầm xàm sai sự thật uhuhu ಥ_ಥ)

Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, rồi cô bất ngờ nắm lấy vạt áo sơ mi của ai đó kéo kéo: "Anh đừng tức giận nữa, nha!!"

Lăng Chi Hiên sựng người, không khỏi ngạc nhiên con người hay ngại ngùng với những hành động chủ động thân mật lại đang nũng nịu với anh?? Để ý mới thấy cô gái nhỏ đang mặc mỗi áo sơ mi của anh, tay áo được vụn về xoắn lên, nút áo trên cùng lại không cài để lộ ra thấp thoáng hai đôi đầy đặn cùng da thịt trắng muốt, dù chiếc áo rộng thùng thình có dài đến gần ngang đầu gối vẫn làm anh.......

"Coi chừng già trước tuổi đấy" Dạ Nguyệt cười tươi rói phán thêm câu sau.

Rầm! Cứ như nghe được tiếng xe hơi đâm đầu vào cột điện, Lăng Chi Hiên đen mặt nắm cằm của con mèo nhỏ to gan lớn mật nào đó lên: "Muốn thể nghiệm xem anh đã "già trước tuổi chưa" hay không, vợ yêu?

"Đâu có, em đâu có nói anh già trước tuổi, em nói coi chừng thôi mà" Dạ Nguyệt ra sức lắc đầu lia lịa chối bay chối biến mặc dù cằm đã bị ai giữ lấy, cô đã "thể nghiệm" nhiều rồi nên không cần đâu a.

Lăng Chi Hiên cúi đầu cắn vào môi cô, gặm gặm cho đến khi sưng đỏ lên mới buông tha, nhìn cô cười khiêu khích, biết cô gái nhỏ cứng đầu này sẽ không bao giờ biết chữ sợ viết như thế nào: "Anh trông chờ vào lần trừng phạt tiếp theo, vợ yêu"

Dạ Nguyệt chu môi, cô ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo anh cúi xuống để cô nói nhỏ cho nghe. Lăng Chi Hiên tò mò cúi đầu tiến đến gần cô thì bàn tay nhỏ nhắn chợp vào tóc anh kéo xuống, gặm vào môi anh trả đũa.

Thấy chưa, anh đã nói mà, nhóc con này không biết chữ sợ viết như thế nào. Nhưng thật ra lý do lớn nhất là do ai đó đã quá cưng chiều cô, biết rằng sẽ không bao giờ bị đánh đau hay thương tổn khi ở cạnh người này nên càng lúc lá gan càng to thôi a.

"Ngày mai anh sẽ cho người đi làm thủ tục dự thi cho em, em không cần đi nữa mà hãy cùng anh đến Lăng gia" Lăng Chi Hiên cạ cạ vào gò má cô, cảm giác chẳng bao giờ thấy chán.

Dạ Nguyệt nghe vậy mới ngoan ngoãn yên phận nghe lời, cô để ý thấy sư phụ không dùng từ "trở về" mà thay vào đó là "đi đến", sư phụ vốn dĩ không còn coi nơi đó là nơi trở về nữa. Nhưng thật may là hiện tại, sư phụ đã hết tức giận rồi, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm của sư phụ đâu....

"Còn nữa, nơi này lúc trước anh mua dưới tên Lăng Chi Hiên nên bây giờ nó cũng đã thuộc về Lăng gia, ngày mai chúng ta sẽ dọn đến nơi khác" Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng bổ sung. "Em cũng đã xin nghỉ bên trường nên không cần thiết phải ở đây nữa"

Vốn dĩ Dạ Nguyệt định xin nghỉ rồi sẽ cùng ba mẹ cô tìm một căn hộ chung cư ở thành phố F để ở tạm qua ngày, cho đến khi cô kím đủ tiền để mua cho ba mẹ một căn hộ. Còn cô vẫn sẽ ở lại đây với sư phụ, nơi này mặc dù nhỏ nhưng cô với sư phụ sống vẫn rất thoải mái cũng có thể giấu được ba mẹ chuyện cô đã xin nghỉ học cho đến khi cô có việc làm ổn định. Nhưng có vẻ như bây giờ nơi này cũng không thể ở được nữa rồi.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Dạ Nguyệt buồn buồn hỏi, cô cũng luyến tiếc căn hộ này, nơi này cô với sư phụ đã có rất nhiều kỷ niệm a, thậm chí đã cô lúc cô nghĩ đây chính là nơi chốn bình yên của mình, nơi cô thuộc về với sư phụ.

"Anh sẽ tìm một nơi ở thành phố F" Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ sụ mặt, cũng đoán biết cô gái nhỏ nghĩ gì, sờ sờ đầu cô như an ủi, âu yếm siết chặt cô vào ngực. "Em thích một ngôi nhà như thế nào, bảo bối?"

"Em ấy hả, em không thích ở nhà lớn đâu a, biệt thự lại càng không" Dạ Nguyệt thành thật trả lời.

"Vì sao?" Lăng Chi Hiên cười cười, tò mò hỏi.

"Anh thật sự muốn biết lý do?" Dạ Nguyệt nhướng mày, nhìn nhìn sư phụ cảnh giác.

Lăng Chi Hiên càng cảm thấy tò mò, không nhịn được hạ giọng mê hoặc vào tai cô: "Nói với anh đi, vợ yêu"

"Được, nhưng anh phải hứa không được cười em" Dạ Nguyệt chọc chọc ngón tay vào ngực sư phụ.

Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô, đáy mắt từ từ dấy lên lửa nóng, nói như dụ dỗ: "Chắc chắn rồi"

"Vậy anh nghĩ một căn nhà lớn mà chỉ có hai người sống thì sẽ như thế nào? Đặc biệt là biệt thự với một đống phòng không ai ở?" Dạ Nguyệt hỏi.

"Rất bình thường" Lăng Chi Hiên trả lời ngay lập tức, anh cũng từng sống một mình ở nơi như thế rồi nên không cảm thấy gì đặc biệt.

"Mặc dù em cũng muốn sống ở nơi rộng rãi thoáng mát..." Dạ Nguyệt chuyển qua vẻ mặt ủ rũ, nói lí nhí trong miệng: "Nhưng mà em.... em sợ ma...." ಥ_ಥ

Thử nghĩ xem phải ở trong căn nhà lớn thật là lớn, chẳng lẽ mỗi lần đi đâu quanh nhà cô cũng đều phải kéo sư phụ đi cùng hay sao a? Hơn nữa chỉ có hai người mà ở nơi lớn như vậy rất lạnh lẽo, cảm tưởng cái thứ đó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nếu cô đi làm gì đó một mình.

Trước đây thấy ông chú ma thì cô không thể giả bộ như không tin trên đời này không có cái thứ đó được nữa, cô thà cả đời không nhìn thấy nó chứ không có tò mò muốn thấy như mấy người kia đâu a. Cho nên ở căn hộ nhỏ một chút, nhưng lúc nào cũng có thể nhìn thấy đối phương trong tầm mắt khiến cô an tâm hơn rất nhiều.

Lăng Chi Hiên nghe xong, không nhịn được bật cười, bẹo má cô: "Sao trước đây em có gan sống một mình ở đây thế hả?"

"Lúc đầu ba mẹ thường xuyên đến thăm em, cũng mua đồ cúng này nọ nên dần dần em cảm thấy quen dần, thêm nữa nơi này nhỏ em có thể nhìn hết mọi thứ trong tầm mắt, cũng chưa từng nghe ai đồn có ma ở đây nên dần dần em không cảm thấy sợ nữa, ngược lại cảm giác nó như ngôi nhà thứ hai của mình" Dạ Nguyệt trề môi bất mãn, sư phụ hứa xạo, cuối cùng cũng cười cô đấy thôi.

"Em sợ ma như vậy thì làm sao làm bác sĩ được đây?" Lăng Chi Hiên không cười cô nữa, vòng tay bao bọc cô vào trong lòng, vuốt ve vào tóc cô.

"Đó là vấn đề khó khăn mà em phải vượt qua nếu em được học bổng" Dạ Nguyệt ảo não nói, cô biết cái vấn đề này nghe rất cùi bắp và trên đời này chắc chắn chả có ai như cô, cô cũng hay bị ba mẹ la vụ này, sợ cũng sợ vừa vừa thôi chứ nhưng hễ mỗi lần nghĩ tới thôi là cô đã thấy ngán rồi…. gào khóc trong lòng (╥﹏╥)

"Anh hiểu rồi" Lăng Chi Hiên gật đầu xem như đã hiểu, xem ra vợ yêu của anh suy nghĩ khác người thật.

Người bình thường sẽ không vì sợ ma mà từ bỏ cơ hội sống ở nơi nhà cao cửa rộng, còn vợ yêu của anh có thể vì ma mà nhất quyết không sống ở nơi nhà cao cửa rộng. Lựa chọn điều làm cho bản thân thoải mái chứ không lựa chọn điều khiến người khác ngưỡng mộ.... Anh không cảm thấy như vậy ngốc chút nào.

Thật ra điều quan trọng nhất chính là Dạ Nguyệt không muốn sống ở nơi rộng lớn giàu sang nhưng lại thiếu hơi ấm của sư phụ, một căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh mà đầy đủ tiện nghi sẽ có thể mang đầy hương vị cùng ấm áp của sư phụ nhưng một căn nhà quá rộng lớn thì hơi ấm đó sẽ không thể bao bọc hết được nữa....., điều cô cần nhất vẫn là được nhìn thấy sự hiện diện của sư phụ ở trong tầm mắt mình. Có nói cô suy nghĩ ngu ngốc thì cô cũng chịu.

"Còn suy nghĩ của anh thì sao?" Dạ Nguyệt ngập ngừng hỏi, chẳng phải trước giờ sư phụ vẫn luôn sống ở nơi rộng lớn hay sao, với thân phận hiện tại hay là trước đây thì sư phụ vẫn là người thuộc tầng lớp đứng phía trên đỉnh của ngọn núi a..... Nếu bắt sư phụ phải vì cô mà sống ở nơi nhỏ hẹp thì có lẽ quá bất công với sư phụ rồi....

"Anh sống ở đâu cũng được" Lăng Chi Hiên cưng chiều nói, thật ra với anh chỉ cần có cô gái nhỏ thì ở đâu cũng không quan trọng. "Anh sẽ chọn một nơi phù hợp với con mèo con nhát gan như em"

Dạ Nguyệt bất mãn, cố cãi bướng: "Cái này khác với nhát gan nha, anh hỏi xem có ai mà không sợ mấy cái thứ đó không? Người ta chỉ muốn tránh thật xa thôi a"

Lăng Chi Hiên buồn cười, vừa đứng dậy vừa bế cô lên đi vào phòng ngủ: "Được rồi, là anh sai, giờ chúng ta đi ngủ được chưa, mèo con dũng cảm?"

"Bây giờ có nịnh thì cũng vô ích" Dạ Nguyệt chu mỏ quay chỗ khác.

Để ai đó xuống đệm, Lăng Chi Hiên cong khoé môi mổ nhanh vào môi cô, cởi áo sơ mi của mình: "Anh đi tắm, không được ngủ trước biết không"

Dạ Nguyệt gật gật đầu, nhìn ai đó đi vào phòng tắm đóng cửa lại, cô le lưỡi làm mặt quỷ rồi nhắm mắt lại đi ngủ, cả ngày hôm nay mệt chết cô rồi.

Lăng Chi Hiên tắm ra thấy ai đó đã nhắm mắt thở đều đều, vẻ mặt kiểu thế - này – cũng – nằm – trong – dự - đoán – của - anh nên cũng không đánh thức cô dậy, kéo chăn ra nằm xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng, mỉm cười thỏa mãn tiến vào giấc ngủ.

***0w0***

Dạ Nguyệt lờ mờ mở mắt, ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn xung quanh, không thấy sư phụ ở đâu.

Cô bỗng nghe thấp thoáng tiếng ai nói chuyện bên ngoài phòng khách, nghĩ chắc sư phụ nói chuyện điện thoại nên không thèm chỉnh lại quần áo đầu tóc đã đi thẳng ra ngoài như bình thường.

Vừa bước ra đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi vận vest xám, tuy không tuấn mỹ như Lăng Chi Hiên nhưng cũng anh tuấn tuấn lãng, trên môi nở nụ cười nhẹ ấm áp đang ngồi trên ghế salon đối diện với Lăng Chi Hiên.

Dạ Nguyệt đứng hình nhìn anh ta, hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi thì phải?

"Phu nhân" Dương Lãnh Thiên lần đầu tiên được chính thức gặp mặt Dạ Nguyệt, mỉm cười vui vẻ đứng dậy chìa tay ra trước mặt. "Lần đầu tiên chính thức ra mắt phu nhân"

"Anh là.....?" Dạ Nguyệt cố nhớ lại xem đã gặp người này ở đâu, nhưng theo phép lịch sự vẫn đưa tay ra bắt.

"Chỉ là một thuộc hạ quèn dưới trướng của chủ tịch thôi" Dương Lãnh Thiên cười tinh quái, lắc lắc tay Dạ Nguyệt thật thân thiết.

"Lãnh Thiên, giờ hãy y theo chỉ thị mà làm, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sai sót nào" Lăng Chi Hiên đứng dậy lạnh lẽo nói, không tiếng động chen vào giữa hai người, che chắn trước mặt Dạ Nguyệt.

"Dạ chủ tịch" Dương Lãnh Thiên cảm nhận được khí lạnh của người nào đó, không khỏi đổ mồ hôi hột trong lòng, chào hỏi Dạ Nguyệt theo lịch sự rồi cong chân chạy biến đi như bị ma đuổi, không chạy ở đó mà hứng chịu cơn giận của vị đại gia đó à? Anh đẹp trai chứ đâu có bị ngu aaaaa…..

"Ai vậy anh? Hình như em đã gặp ở đâu rồi thì phải?" Dạ Nguyệt xoa xoa cằm vẻ suy nghĩ.

Lăng Chi Hiên bóp mặt cô kéo lên, không trả lời cắn luôn vào môi cô đến khi sưng vù lên mới buông ra.

Dạ Nguyệt tròn mắt ngớ ngẩn nhìn ai đó, không thể tin được nhưng hình như cô cảm giác có bão tuyết cuối tháng chạp vừa mới quét qua nơi này nha.

"Em thay quần áo đi, chúng ta đến Lăng gia" Lăng Chi Hiên búng trán cô rồi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ, cũng không có trả lời câu hỏi của cô.

"A!!" nhắc tới quần áo Dạ Nguyệt mới giật mình, cô quên là bản thân chỉ đang mặc mỗi áo sơ mi sư phụ dù cho nó có dài đến gần đầu gối, đầu tóc thì rối bù, mặt chưa rửa, răng cũng chưa đánh.......

Cô càng nghĩ càng thấy mất mặt quá đi mà. Hèn gì sư phụ mới tự nhiên nổi giận lên như vậy, trước mặt người làm trong công ty của sư phụ mà cô ăn mặc chả ra cái giống gì, uhuhu cô muốn đập đầu vô đậu hủ chết cho rồi…… ಥ_ಥ

Dạ Nguyệt ảo não đi đến gần phòng ngủ, lấp ló trước cửa phòng, núp bên tường ló đầu vào nhìn nhìn người đang thay đồ ở bên trong, nghĩ: "Làm sao bây giờ? Lần này sư phụ nổi giận thật rồi...."

Lăng Chi Hiên thay xong bộ comple đen, vừa quay đầu sang đã thấy người nào đó đang ló đầu ở cánh cửa, mắt chuyển sang mắt mèo nhìn anh đầy cảnh giác.

“Em còn chưa thay quần áo?” Lăng Chi Hiên nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

Dạ Nguyệt nghe ra ý lạnh trong giọng nói sư phụ, cứng đờ người, cô rút luôn đầu vào sau bức tường, một khoảng thời gian im lặng trôi qua, cuối cùng Dạ Nguyệt từ từ ủ rũ bước vào trong phòng, lí nhí nói: “Em xin lỗi” lần này thật sự cô đã làm sai, khiến sư phụ bị mất mặt……

“Vì chuyện gì?” Lăng Chi Hiên chăm chú nhìn cô gái nhỏ, đáy mắt sâu hút không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì hay đang có cảm xúc gì.

“Vì khiến anh bị mất mặt trước cấp dưới của mình” Dạ Nguyệt cúi đầu thành thật nhận lỗi.

“Vì khiến anh bị mất mặt?” Lăng Chi Hiên lặp lại câu Dạ Nguyệt vừa nói, còn cố ý nhấn mạnh từng chữ.

Dạ Nguyệt yểu xìu gật đầu.

“Em thật sự nghĩ anh nổi giận vì chuyện đó?” Lăng Chi Hiên bước nhanh về phía cô gái nhỏ.

Nghe vậy Dạ Nguyệt giật mình ngẩn đầu lên, nếu không phải vì chuyện đó thì vì chuyện gì?

Lăng Chi Hiên nhíu mày càng sâu, bực tức quơ tay lấy tấm chăn từ dưới đệm lên, quấn quanh người cô, gằn từng chữ một : “Anh giận vì em là đứa ngốc lúc nào cũng bất cẩn, để cho người khác nhìn thấy những thứ đặc quyền chỉ thuộc về anh, làm sao anh có thể chịu được khi người đàn ông khác nhìn thấy em trong dáng vẻ như thế này?”

Dạ Nguyệt: "..." vì quá bất ngờ nên nhất thời cô không biết phải phản ứng lại như thế nào…. Có phải…có phải sư phụ đang ghen hay không?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Chi Hiên bóp mặt cô khiến miệng cô chu ra: “Em thay quần áo đi, anh sẽ tính sổ với em sau khi giải quyết xong chuyện bên Lăng gia” rồi anh buông tay, vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi phòng ngủ.

Mặc dù mới vừa bị người nào đó “đe dọa” nhưng không hiểu sau lúc này Dạ Nguyệt rất muốn hét lên lăn lộn dưới đệm, hai gò má cô nóng bừng cả lên, không thể kìm chế được cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng....

"Em làm gì vậy?" Lăng Chi Hiên nhướng mày nhìn người nào đó đang lăn lộn dưới đệm, dĩ nhiên anh vẫn còn đang nghe điện thoại.

"Em thay đồ đây" Dạ Nguyệt ngượng chín mặt đứng bật dậy vọt luôn vào phòng tắm.

Lần thứ n cô làm trò hề mèo bị sư phụ bắt gặp tại trận......

********** Ò Ó O Lằn ranh giới..... oOo

Ngôi biệt thự cổ được xây dựng theo phong cách hoàng tộc Trung Quốc cổ xưa, với mái ngói hình rồng cong vút uốn lượn, từng khuôn viên rộng lớn với đình đài lầu cát ao hồ xa hoa bao quanh, bên cạnh biệt thự chính từng khuôn viên với những phòng ốc xen kẽ cây cối khác được xây dựng xung quanh, được thiết kế thành một dãy khuôn viên biệt thự rộng lớn, phía ngoài bao dọc xung quanh là cây cối và bức tường cao dày như tách biệt với thế giới bên ngoài. Tất cả tạo thành nhà chính của Lăng gia.

Bên trong chính đường lớn nhất, mọi thứ vật dụng từ cột trụ đến bàn ghế đều được làm từ loại gỗ hoàng đàn quý hiếm với những điêu khắc nghệ thuật tinh xảo. Hai dãy bàn ghế chính được xếp thành hai hàng dài hai bên, để chừa ra lối đi chính giữa, phía trên là chiếc ghế cao nhất, dành cho người làm trụ cột của Lăng gia. Hai khoảng rộng hai bên lại được đặt thêm trăm cái bàn.

Lúc này, hai dãy bàn ghế hai bên đã có người ngồi, là những người đại diện lớn nhất ở Lăng gia. Trăm cái bàn hai bên cũng đã có người ngồi kín chỗ, tất cả đều là con cháu của Lăng gia từ dòng chính thống lẫn dòng thứ, từ vai vế lớn đến nhỏ được sắp xếp chỗ ngồi theo thứ bậc trong dòng tộc.

“Thật không ngờ thằng Hiên nhà anh lại dám qua mắt ba, kết hôn với một đứa con gái chẳng ra gì” một người đàn ông trung niên tuổi nhỏ hơn Lăng Thành một chút, khuôn mặt giống Lăng Thành năm sáu phần, cười vẻ khinh khỉnh nói, người này là em trai thứ ba của Lăng Thành, Lăng Quý.

“Nó không còn là con tao nữa” Lăng Thành bị chích trúng chỗ đau, tức giận đập bàn, Lăng phu nhân ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng cho ông.

“Như vậy ông nội cũng không cần phải gọi nó về làm gì, thằng nhóc láo xược đó” thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Lăng Quý bĩu môi nói, đây là con gái cả của Lăng Quý, Lăng Quý Nhiên.

“Các người có thể im lặng một chút được không, hôm nay chẳng phải vì chuyện một phần ba nguồn lực của Lăng gia đột nhiên biến mất nên chúng ta mới phải trở về đây sao?” người đàn ông trạc bốn mươi mấy tuổi, em trai út của Lăng Thành và Lăng Quý, Lăng Tín nhíu mày khó chịu.

“Mày thì biết cái gì? Chẳng phải mấy năm nay do mày mà bên sản xuất rượu mới ngày càng lụn bại hay sao? Ở đó mà còn ra vẻ….” Lăng Quý hằn hộc nhìn sang Lăng Tín.

Lăng Tín biến sắc: “Anh…..”

“Các ngươi xem ta như người chết rồi có phải hay không?” giọng nói già nua nhưng đầy uy lực từ ngoài cửa vọng vào khiến tất cả mọi người bên trong đang ồn ào xôn xao bỗng nhiên im bật.

Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng gậy chống xuống nền nhà, lão nhân gia trạc bảy mươi mấy tuổi từ ngoài cửa chống gậy đi vào, bên cạnh là hai người đàn ông vận vest đen đeo kính đen cao to, dù trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không thể che mờ đi vẻ cương nghị cùng uy nghiêm sắc bén, ánh mắt thâm trầm như nhìn thấu tất cả mọi loại người, quét một vòng khắp chính đường làm mọi người bên trong không khỏi run người một cái. Lão nhân gia này không phải ai khác chính là cột trụ của Lăng gia hiện tại, Lăng Tĩnh – người đời đều gọi ông là Thập gia.

Tất cả mọi người đều đứng dậy cung kính cúi đầu gọi một tiếng tùy theo thân phận vai vế của mình. Lăng Tĩnh đi đến ghế trên, từ từ ngồi xuống cũng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, để cây gậy sang một bên, rồi ông lại nhìn một lượt khắp xung quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở Lăng Thành, đang tính nói gì đó thì một vệ sĩ bên cạnh cúi đầu nói nhỏ vào tai ông, lúc này ông mới nhìn sang hướng cửa.

Từ ngoài cửa, Lăng Chi Hiên cùng Dạ Nguyệt dưới sự hướng dẫn của lão quản gia nhà chính bước vào dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.

Lăng Chi Hiên cũng không để ý, nắm chặt tay Dạ Nguyệt đi thẳng đến trước mặt Lăng Tĩnh, lạnh lẽo gọi: “Thập gia” khiến tất cả mọi người bên trong đều phải quay đầu nhìn nhau.

Gọi như vậy chẳng phải đang thừa nhận bản thân không còn là người của Lăng gia?

Lăng Tĩnh cùng Lăng Chi Hiên đối mắt nhìn nhau, không khí như bị ngưng trọng, mọi người không ai dám thở mạnh. Không biết qua bao lâu Lăng Tĩnh đột nhiên đập bàn làm mọi người giật mình.

“Ngươi nghèo hèn đến nỗi phải cùng với những đứa thấp kém vô sỉ chui rút trên con tàu điện ngầm để đến đây? Đúng là một nỗi sỉ nhục của Lăng gia”

“Như đã nói, tôi không còn là người của Lăng gia” Lăng Chi Hiên không cảm xúc đáp lại.

Ánh mắt Lăng Tĩnh lúc này nhìn sang Dạ Nguyệt, đôi mắt lạnh lùng rét lạnh không che giấu khinh thường như xuyên vào cơ thể Dạ Nguyệt làm cô bất giác có cảm giác thật áp lực.

“Một con đàn bà tầm thường”

Nghe vậy tất cả những người Lăng gia đều một bộ che miệng cười khinh bỉ, đáy mắt cũng không che giấu khinh thường cùng châm biếm.

“Cơ hội cuối cùng cho ngươi” Lăng Tĩnh nhắm mắt cầm gậy gõ xuống nền nhà, sau đó mở mắt ra, sắc bén nhìn Lăng Chi Hiên.

“Trở về đây, kết hôn cùng Mạc đại tiểu thư, ta sẽ bỏ qua cho con đàn bà này, còn không ngươi cũng biết hậu quả phải gánh chịu khi dám phản bội lại cả dòng tộc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.