Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 70: Chương 70




Nghe được tiếng gõ cửa nhà, Hạ Dạ Lan từ trong bếp rửa tay qua loa rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa, bà giật mình vì người đang đứng trước cửa chính là con rể tương lai của bà, Lăng Chi Hiên.

“Cháu chào bác!” Lăng Chi Hiên lễ phép nói.

Hạ Dạ Lan mỉm cười gật đầu với anh rồi bà nhìn xung quanh như tìm kím ai đó: “Nguyệt Nguyệt đâu? Con bé không có về cùng với cháu à?”

Lúc này ba của Dạ Nguyệt cũng đi ra cửa, Lăng Chi Hiên cũng lễ phép thưa rồi nhìn hai người vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cháu có chuyện muốn thưa riêng với hai bác”

********** Ò Ó O Lằn ranh giới…….. oOo

Dạ Nguyệt giật mình thức dậy, cô ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ chiều rồi à? Dạ Nguyệt nhìn quanh trong xe không thấy sư phụ đâu, cô đã ngủ quên trong khi trên đường cùng sư phụ trở về thành phố F.

Dạ Nguyệt nhìn lên phía trước xe, thấy vách ngăn đã đóng lại, cô lại tiếp tục nằm dài xuống ghế xe như con mèo lười biếng, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, vẫn còn cảm thấy mơ hồ ngái ngủ, muốn ngủ nữa a.

CẠCH! Đúng lúc này cửa xe bật mở, Lăng Chi Hiên bước vào trong xe, thấy cô gái nhỏ mặc dù đã thức nhưng vẫn nằm dài lười biếng trên ghế làm anh không khỏi buồn cười: “Mèo con lười biếng rốt cuộc cũng chịu thức dậy?”

Dạ Nguyệt thấy sư phụ ngồi xuống bên cạnh mình, lòm còm bò dậy, tự động chui tọt luôn vào trong lòng Lăng Chi Hiên làm ổ, lười biếng cuộn tròn trong lòng anh trong khi mắt vẫn nhắm: “Chúng ta về tới thành phố F rồi hả anh?”

“Uhm” Lăng Chi Hiên gật đầu, cũng mặc kệ cô gái nhỏ nào đó quá mức lười biếng, vươn tay đón lấy cô ôm vào trong lòng. “Những thứ đồ dùng ở nhà cũ em muốn dọn qua nhà mới hết không?”

“Đồ của em chỉ có quần áo, sách vở, vài thứ đồ dùng thường ngày với chăn đệm thôi, tất cả đồ nội thất đều do chủ chung cư trang bị từ trước” Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, mắt vẫn không thèm mở. “Nên không cần phải dọn đồ nội thất đâu a ~”

"Anh hiểu rồi" Lăng Chi Hiên sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, giọng nói trầm ấm từ tính nghe thật êm tai. "Vậy chúng ta xem nhà xong sẽ đi mua đồ nội thất, từ nay về sau nơi đó sẽ chính thức là nhà của chúng ta"

Nhắc đến nhà.... Dạ Nguyệt lúc này mới mở mắt ra, nhìn nhìn anh...

"Sao vậy?" Lăng Chi Hiên buồn cười hỏi.

Đúng lúc này có tiếng gõ cốc cốc trên màn chắn vách ngăn, Lăng Chi Hiên vươn tay mở hé vách ngăn, giọng nói trầm khàn của ông quản gia vang lên: “Chủ Tịch, cho xe chạy tiếp được chưa ạ?”

“Được!” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt đáp.

“Vâng!” giọng nói vừa dứt, màn chắn vách ngăn vừa đóng lại thì Dạ Nguyệt cảm giác xe bắt đầu khởi hành, cô không biết hiện tại mình đang ở đâu của thành phố F a.

“Em còn chưa trả lời anh” Lăng Chi Hiên thấy cô lơ đãng, một tay bắt lấy mặt cô kéo cô lại, sờ nắn gò má cô, bẹo bẹo véo véo cảm giác thật đã tay nha.

Dạ Nguyệt đen mặt nắm lấy tay anh, nhưng nghĩ đến chuyện muốn nói lại buông tay ra mặt cho ai đó véo gò má cô: "Người đó....." Dạ Nguyệt ngập ngừng. "Ý em là cái chết của người đó...."

Lăng Chi Hiên nghe vậy liền dừng lại động tác, nhíu mày nhìn cô: "Như thế nào?" không phải anh không biết vợ yêu đang nhắc đến ai, nhưng sao đột nhiên vợ yêu lại nhắc đến việc này?

Chứng kiến tận mắt cái chết của ông ta, anh không hề cảm thấy hả hê vui sướng, cũng không hề cảm thấy đau khổ tột cùng, cũng không có khổ sở bi ai, thật ra.... đến ngay chính bản thân anh cũng không biết đó là loại cảm giác gì....

Chỉ là anh..... không thể dời mắt khỏi thi thể của ông ta.....

Dạ Nguyệt im lặng nhìn thẳng vào mắt sư phụ, cô lại thấy biểu tình vào lúc đó, dù không thể nói rõ đó là cảm xúc gì nhưng không hiểu sao khi nhìn vào cô lại cảm thấy rất đau lòng, cảm giác giống như cô hồi trước, khi những người mà cô coi là quan trọng lại lần lượt bỏ cô ở lại, dù chuyện đã xảy ra lâu rồi nhưng khi nhớ lại, cô vẫn cảm thấy có gì đó trong lòng.

"Hiên...." Dạ Nguyệt bất chợt ngồi dậy, mặt đối mặt anh, vươn tay ôm lấy cổ anh rồi luồn vào mái tóc đen mềm của anh, môi chạm nhẹ vào môi anh, một lúc lâu sau khi môi hai người vẫn chạm vào nhau cô mới nhẹ giọng nói: "Em cần anh"

Lăng Chi Hiên sựng người, hơi bất ngờ vì hành động cùng lời nói của cô gái nhỏ, như đã nói trước đó, phải biết rằng cô gái nhỏ của anh hiếm hoi lắm mới chủ động thân mật với anh như bây giờ......

Nhưng quan trọng hơn, "Em cần anh"...... chỉ ba chữ đơn giản như vậy mà không hiểu sao anh lại cảm thấy thỏa mãn, cũng không biết bản thân vì sao mà thỏa mãn, nhưng anh có thể chắc chắn rằng sẽ không thể nào buông người đang ngồi trong lòng anh lúc này ra được nữa, mãi mãi nhốt cô gái nhỏ vào trong lòng mà nâng niu mà bảo vệ.

"Anh có thể hứa với em một chuyện được không?" Dạ Nguyệt thấy sư phụ bất động nhưng cơ thể đã buông lỏng, cô lại đánh bạo nói tiếp. "Nếu một ngày nào đó, anh không còn cần em nữa cũng như chán ghét em thì anh nhất định phải nói cho em biết có được hay không?"

Lăng Chi Hiên nghe vậy liền nhíu mày, bắt lấy cằm cô, đôi mắt đen sâu thẳm tối lại loé lên tia nguy hiểm: "Em vẫn còn muốn trốn?"

"Không có" Dạ Nguyệt lắc đầu, thành thật nói. "Em không có trốn, chỉ là em không biết tương lai sẽ như thế nào, nên...."

"Nên em sợ có phải hay không?" Lăng Chi Hiên thở dài rồi anh nghiêm mặt lại, ánh mắt vẫn không che giấu tia nguy hiểm nóng rực đó. "Em là cô gái nhỏ luôn tự ti về bản thân mình em có biết không?"

"Em... em biết nhưng anh đâu có cần thêm chữ "nhỏ" vào đâu a" Dạ Nguyệt bất mãn, cô cũng hai mươi mấy tuổi rồi, bạn bè đại học trước của cô cũng đã có chồng có con hết rồi a.

Còn nói về chuyện kia, cô vẫn luôn tin vào tình cảm giữa cô và sư phụ, cả hai đã cùng nhau trãi qua biết bao nhiêu chuyện, nhưng trong sâu thẳm bên trong vẫn luôn có một câu hỏi văng vẳng trong đầu cô: "Vì sao lại là cô? Vì sao người sư phụ chọn lại luôn là cô mà không phải là ai khác hay thứ gì khác? Sư phụ luôn kiên định, luôn không cho cô có lấy một cơ hội để lùi bước, để buông xuôi, để vùi vào trong vỏ ốc của mình như những lần trước đây"

Lăng Chi Hiên nhướng mày, như biết được cô gái nhỏ đang nghĩ gì, anh bất ngờ cắn vào mũi cô: "Vậy thì tại sao lại là anh? Em gặp Tề Mạc Thông trước, cậu ta cũng yêu em lại là cậu chủ của Tề gia, lúc đó anh không có gì hết, em vẫn chưa biết lai lịch lẫn xuất thân của anh, vì sao em lại chọn anh?"

Lần này đến lượt Dạ Nguyệt bị bất ngờ, cô vẫn luôn hoài nghi có phải sư phụ có tìm hiểu qua tâm lý học hay không mà có thể đọc vị được suy nghĩ của cô, lúc nào cũng vậy, sư phụ đều luôn luôn nhìn thấu cô một cách dễ dàng như vậy, mặc dù trước đây cô có thể hơi hơi tự tin về khả năng che giấu chính bản thân mình a.

"Vì sao lại chọn anh sao?" Dạ Nguyệt thực chất cũng không thể trả lời được câu hỏi này, ngay từ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch lại vô cùng trong suốt đó, cô đã không tự chủ mà hãm sâu vào, cô biết sâu trong lòng cô đã có một giọng nói cất lên "Đây chính là đôi mắt thuần khiết nhất mà cô từng nhìn thấy, âm thầm toả sáng trong bóng đêm như ánh trăng tĩnh lặng, giống như có ma lực có thể nhìn xuyên thấu vào tận bên trong linh hồn nhỏ bé của cô"

Có lẽ tình yêu của cô đã nảy mầm từ lúc đó, chỉ vì cô đã luôn trốn tránh không dám thừa nhận nó mà thôi.

Thật ra nếu quan sát một chút có thể dễ dàng nhận ra điều đó, với tính cách của cô sẽ không bao giờ để cho bất cứ người đàn ông nào mà cô không yêu có thể xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của mình như vậy.

Lăng Chi Hiên đã sớm nhận ra điều đó nên anh mới có kiên nhẫn mà từng bước tóm lấy cô gái nhỏ của anh, nếu không có lẽ anh sẽ trói buộc cô ngay từ đầu cho dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

"Sao, bảo bối?" Lăng Chi Hiên thấy Dạ Nguyệt rối trí, anh âm thầm cong khoé môi lên nói nhỏ vào tai cô như mê hoặc, tay đang nắm mặt nhỏ của cô nhẹ nhàng chuyển qua vuốt tóc cô, rồi bàn tay ấm áp lại rời khỏi mái tóc, trượt xuống lưng và eo vuốt ve vào làn da trắng nõn mát mẻ phía bên trong áo của cô.

Dạ Nguyệt hít sâu một hơi ngăn lại ngọn lửa nóng đang ngày càng bùng cháy theo từng cái vuốt ve nóng rực của sư phụ, cô có thể liệt kê ra cả một danh sách các lý do, nhưng cuối cùng chung quy lại.... tất cả đều chỉ hoá thành một lý do duy nhất này: "Vì em cần anh"

Lăng Chi Hiên âm thầm nở nụ cười, lúc này mới thủ thỉ thù thì vào tai cô: "Anh nhất định không bao giờ chán ghét em" nói xong lại âu yếm hôn hôn cắn cắn liếm liếm vào tai cô.

"Nha, sao anh có thể chắc chắn đến như vậy được, chuyện này thuộc về phạm trù tương lai rồi a" Dạ Nguyệt bị nhột liền bật cười khúc khích đẩy đẩy đầu anh ra, tai với đùi là hai nơi nhạy cảm nhất của cô, sư phụ biết rất rõ còn cố tình chọc cô, lúc cả hai ân ái cũng đều tấn công vào hai nơi này của cô.

Lăng Chi Hiên ngẩn đầu lên nhướng mày rồi anh lại cúi đầu thì thầm vào tai Dạ Nguyệt gì đó, bất giác mặt Dạ Nguyệt đỏ bừng lên như quả táo chín, quyết tâm vùi đầu vào trong ngực ai đó trốn luôn. Lăng Chi Hiên thấy vậy không nhịn được bật cười sảng khoái, càng siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn trong lòng, âu yếm vuốt ve úm lấy cô.

[Bởi vì trong thế giới của anh chỉ tồn tại duy nhất mỗi mình em, anh cũng chỉ cần duy nhất mỗi mình em, bảo bối]

Dạ Nguyệt ra sức dụi dụi vào trong ngực sư phụ, cảm thụ hơi ấm hạnh phúc cùng mùi hương nam tính quen thuộc, cô lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác thân thiết khó nói trong lòng, không chỉ đơn giản là một chữ "yêu" có thể biểu đạt được cảm xúc lúc này của cô......

Nhưng bất chợt Dạ Nguyệt mở to mắt ra, ngẩn đầu nhìn anh mà mặt càng phím hồng, vì... vì... có cái gì đó cứng cứng ở phía dưới, sư phụ không phải muốn... muốn ở ngay tại đây chứ?

Vừa chạm phải ánh mắt nóng rực mê man đó, Dạ Nguyệt không khỏi run lên, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đang ở trong xe, quản gia có thể nghe thấy đó a"

"Phía sau này được thiết kế cách âm với phía trước nhưng đó không phải là vấn đề" Lăng Chi Hiên thở dài cố để cho đầu óc thanh tỉnh trở lại, cô gái nhỏ dụi dụi vào trong ngực anh, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột giống như có sợi lông tơ đang lướt qua lướt lại, tay anh vẫn không cách nào rời khỏi cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ. "Thời gian không đủ, chúng ta sắp đến nơi rồi"

"Không, địa điểm cũng là một vấn đề a" Dạ Nguyệt đổ mồ hôi hột.

"Nếu như em muốn biết cái nào mới là vấn đề thì anh sẽ giúp em biết ngay" Lăng Chi Hiên thuận thế hôn vào môi cô, kìm giữ đầu cùng cơ thể đang giãy giụa của cô lại.

Dạ Nguyệt bậm môi lại, nhất quyết không để cho ai đó được nước lấn tới, nhưng càng giãy càng khiến hai cơ thể đụng chạm nhau càng dữ dội qua lớp quần áo.

"Yên nào bảo bối, anh chỉ đùa thôi" Lăng Chi Hiên nhíu mày, hai gò má cũng hơi đỏ ửng lên, nỗ lực kìm nén lại dục vọng đang càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt.

Bíp! Lăng Chi Hiên cầm điện thoại từ trên ghế bên cạnh, định gọi cho ai đó nhưng khi nhìn thấy người nào đó đang mở to đôi mắt trong suốt long lanh cảnh giác nhìn anh hệt như con mèo nhỏ, hai gò má ửng đỏ lên như được đánh má hồng, anh quăng luôn điện thoại xuống ghế.

"Em...." Lăng Chi Hiên không thể thốt nên lời, khàn giọng nói: "Anh đã từng nói đừng nhìn anh như vậy trong khi....." anh thật sự tỉnh táo hay kìm nén gì cũng đều vứt sang một bên.... cứ như sợi dây đàn đang căng lên vừa đứt ra....

Dạ Nguyệt hoảng hốt túm lấy cái tay đang kéo váy cô lên, lắc lắc đầu phản đối: "Đừng a"

"Ngoan, anh sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không ai biết, được không bảo bối?" Lăng Chi Hiên nâng cằm cô lên, hôn âu yếm vào môi cô trong khi tách chân cô để sang hai bên hông.

Anh khó khăn cạy răng cô ra, kìm chặt lấy đầu cô cố định, chiếc lưỡi vất vả mới trượt được vào trong khoan miệng cô, quyết tâm liều chết dây dưa, quấn quít lấy chiếc lưỡi của cô, từ từ nụ hôn càng ngày càng trở nên cuồng nhiệt ướt át.

Bất giác Dạ Nguyệt nhíu mày rùng mình mở mắt ra, muốn hét lên nhưng lời nói đã bị người nào đó nuốt vào hết, cơ thể bên dưới lại bị vật nóng rực nào đó đang xỏ xiên qua làm cho hông cô căng cứng.

"Hưm..." Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên cùng nhíu mày ậm ừ trong miệng, Lăng Chi Hiên từ từ đi vào cho đến khi vật nào đó nằm sâu bên trong cơ thể cô gái nhỏ, nhìn thấy cô đang cắn vào môi mình kìm nén, tay nhẹ nhàng kéo cằm cô xuống.

"Vợ yêu, đừng cắn nữa" Lăng Chi Hiên hôn vào môi cô, liếm vào vết đỏ bầm trên môi cô.

Dù không có nhiều thời gian nhưng Lăng Chi Hiên vẫn đợi cho cô gái nhỏ quen dần với sự hiện diện của anh mới bắt đầu ôm eo cô, hông dưới bắt đầu dao động chậm rãi, nhịp nhàng có lực mà dai dẳng.

Qua một lúc, Dạ Nguyệt nhíu mày lấy tay bịt kín miệng, nỗ lực giấu đi tiếng rên rỉ trong miệng: "Uhm..." bên dưới trống rỗng rồi lại được lấp đầy, cứ như thế thành một quy luật không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi lần đều mạnh mẽ đoạt đến nơi sâu nhất của cô, khoái cảm đang càng lúc càng tuôn trào khiến cô không thể kìm chế được bản thân được nữa.

Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy cổ Lăng Chi Hiên, nắm lấy áo cùng với tóc anh, cơ thể theo động tác của anh mà phập phồng dao động, miệng không tự chủ bật ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu vào trong tai anh: "Uhm... anh... là... đồ.... ngốc....aa..."

Lăng Chi Hiên đang thở dốc, nghe vậy mỉm cười thì thầm vào tai cô: "Anh cần em, vợ yêu" một tay vén tóc của cô ra phía sau lỗ tai nhỏ nhắn, hôn dọc từ tai cô xuống bên cổ rồi chậm rãi di chuyển xuống bên vai, nhẹ nhàng cắn mút, bên dưới vẫn không quên luật động, ra vào bên trong nơi ấm áp mà luôn bao chặt lấy anh, làm anh mất hồn mỗi lần tiến vào đó.

Từng chiếc cúc áo sơ mi bị mở ra, Lăng Chi Hiên cúi đầu tham luyến gặm mút da thịt mịn màng của cô, để lại những dấu vết đỏ bầm mập mờ trên cổ và vai, bàn tay lại không an phận, vuốt ve xoa nắn vào nơi đầy đặn mềm mại của cô ....

... ...... ...... .......

Cho đến khi tất cả kết thúc cũng là lúc xe vừa dừng lại, Dạ Nguyệt như vừa trong mộng tỉnh dậy, mệt mỏi xụi lơ trong lòng sư phụ. Bởi vì càng đến gần cuối ai đó càng chạy nước rút, làm cho cô không chịu nổi, chỉ có thể ôm lấy ai đó mà khóc thút thít xin dừng lại, cuối cùng khi cả hai cùng đạt đến khoái cảm, cô cũng không còn chút sức lực nào.

"Giỏi lắm bảo bối" Lăng Chi Hiên thì thầm vào tai cô, cong khoé môi hôn lên trán cô.

Dạ Nguyệt đang úp đầu vào cổ anh, liền ngẩn đầu tức giận véo hai gò má anh, trông cái mặt được thoả mãn phởn chưa kìa, thấy mà ghét ~

Dạ Nguyệt lầm bầm trong miệng, giờ cô eo mỏi hông đau, chẳng lẽ chút nữa cô phải đi tướng hai hàng trước mặt biết bao nhiêu người? Như vậy thật là mất mặt quá đi a.... TTwTT

Lăng Chi Hiên vuốt vuốt đầu vợ yêu an ủi, mặc cô véo má mình, chỉnh lại quần áo của cả hai cho ngay ngắn rồi anh dịu dàng nói: "Chúng ta ăn tối trước rồi đi xem nhà sau được không bảo bối?"

"Em muốn ở luôn trên này a" Dạ Nguyệt buông móng vuốt ra khỏi mặt sư phụ, yểu xìu úp mặt vào ngực ai đó nhắm mắt làm ngơ luôn.

Lăng Chi Hiên cười cười lấy điện thoại bên cạnh gọi cho ai đó. Nghe sư phụ nói đại khái Dạ Nguyệt biết cả hai sẽ ăn tối ngay trên xe, nên cô di chuyển sang vị trí bên cạnh Lăng Chi Hiên, ngồi thật ngay ngắn cũng tranh thủ nghỉ ngơi thêm được đôi chút, hy vọng chút nữa sẽ đi đứng bình thường.

Một lúc sau, điện thoại Lăng Chi Hiên reo lên, anh bắt máy chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ "Vào đi", cửa xe lập tức mở ra.

Dạ Nguyệt nhìn thấy bên ngoài là ông quản gia và một nam phục vụ cùng với một chiếc xe đẩy thức ăn thường thấy trong các nhà hàng sang trọng, trên chiếc xe là hai chiếc đĩa có lồng úp và một vài món đồ dùng trong bữa ăn.

Quản gia lúc này mới vào trong xe, chuẩn bị bàn nhỏ sang trọng đã được thiết kế ngay trên xe, rồi lưu loát bày thành bàn ăn đúng chuẩn trong các nhà hàng.

Sau đó Dạ Nguyệt lần lượt được thưởng thức các món ăn Tây từ khai vị cho đến tráng miệng theo phong cách phục vụ như trong nhà hàng làm cô không thể thốt nên lời, cô không biết làm sao mà sư phụ lại chuẩn bị được những thứ này a ~

Hai người nhanh chóng ăn tối xong, do được nạp năng lượng đúng lúc mà Dạ Nguyệt cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều. Lúc này, Lăng Chi Hiên mới cười cười nắm lấy tay cô xuống xe.

Vừa xuống xe, đập vào mắt Dạ Nguyệt là một toà chung cư cao tầng sang trọng mà mặt trước được thiết kế hoàn toàn bằng kính, cô cũng không biết có bao nhiêu tầng nhưng nó thật sự rất cao a ~

Nhìn xung quanh cô thấy mình đang đứng phía trong bãi đổ xe có mái che, phía sau lưng là cánh cổng lớn, bao quanh là tường cao, trong sân khắp nơi đều được trồng những cái cây cao to lâu năm, phía dưới cây là những băng ghế đá, bàn đá cùng những bồn hoa trồng đủ mọi loại hoa xen kẽ nhau thật đẹp.

Nhìn tổng thể Dạ Nguyệt cảm tưởng mình đang đứng trong một công viên lớn mà trung tâm là toà chung cư sang trọng a ~

"Thích không?" Lăng Chi Hiên cúi đầu quan sát phản ứng của cô, mỉm cười hỏi.

Dạ Nguyệt gật gật đầu, buổi chiều tối có thể xuống đây đi bộ tập thể dục, hoặc cô cũng có thể rủ rê Ánh Nhật đến tán gẫu hóng mát nha.

Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ thật sự thích thú nhìn xung quanh, anh lại cười cười dẫn cô đi vào trong chung cư, ánh đèn từ chùm đèn sáng được treo chính giữa trần nhà cao thật loá mắt người nhìn.

Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn thiết kế xung quanh, cô cảm tưởng như mình vừa bước vào một khách sạn năm sao đúng chuẩn quốc tế a ~ phía trước cũng có quầy lễ tân, hai bên xung quanh lại có những chiếc ghế salong cùng bàn kính trang nhã dành cho khách ngồi đợi hay nghỉ ngơi.

"Nơi đây là...?" Dạ Nguyệt không nhịn được hỏi nhỏ Lăng Chi Hiên, chẳng lẽ vì không chuẩn bị nhà kịp mà tối nay cô với sư phụ phải ngủ ở khách sạn sao a? Lúc đứng bên ngoài mặc dù mặt tường phía trước này bằng kính nhưng cô không thể nhìn xuyên vào bên trong, có lẽ được thiết kế bằng loại kính đặc biệt một chiều, nên cô không biết bên trong nó lại như thế này.

"Rồi em sẽ biết" Lăng Chi Hiên cong khoé môi, đáy mắt xoẹt qua tia hứng khởi vì thấy phản ứng quá bất ngờ của ai kia.

Mà đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn anh tuấn vận vest xanh lam, phong thái lịch lãm từ phía bên trong cửa sau quầy lễ tân bước tới, hướng Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt cung kính: "Chủ Tịch, Phu Nhân"

"Đã chuẩn bị xong?" Lăng Chi Hiên thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi.

"Vâng, toàn bộ đồ đạc đã được chuyển đến" Cố Vĩnh Hàn thấy thái độ biến chuyển của Lăng Chi Hiên, lại nhìn thấy hai người vẫn còn đang nắm tay, đáy mắt anh xoẹt qua tia sáng gì đó, nhưng vẫn cung kính đáp.

"Rất tốt" Lăng Chi Hiên gật đầu.

"Mời Chủ Tịch và Phu Nhân" Cố Vĩnh Hàn cúi người đưa tay ra phía trước.

Lăng Chi Hiên cùng Dạ Nguyệt và ông quản gia theo hướng dẫn của Cố Vĩnh Hàn đi đến thang máy, thang máy vừa mở Dạ Nguyệt liền thấy một nữ nhân viên vận trang phục tiếp tân vô cùng xinh đẹp đang đứng bên trong, mỉm cười duyên dáng chuyên nghiệp chào đón mọi người.

Bốn người vào thang máy, nữ nhân viên cung kính hỏi mọi người đi đến tầng mấy rồi lưu loát chỉnh số trên thang máy, tóm gọn là tất cả thao tác trong thang máy đều do nữ nhân viên phụ trách.

Dạ Nguyệt trố mắt nhìn bảng hướng dẫn được đóng khung thật đẹp treo trong thang máy, cô chăm chú đọc kỹ chi tiết trên đó. Đại khái trên đó ghi chú dịch vụ phục vụ ở các tầng, tầng trệt là khu tiếp tân hay nói đơn giản là khu quản lý, ai có chuyện gì thì liên hệ dưới khu này. Tầng thứ hai là khu siêu thị mua sắm đồ dùng cùng thực phẩm tươi sống, tầng thứ ba là khu trang phục quần áo và giày dép, tầng thứ tư là khu vui chơi giải trí bao gồm cả quầy bar và hồ bơi, tầng thứ năm là nhà hàng năm sao quốc tế sang trọng và trang nhã.

Nhưng Dạ Nguyệt nghiên đầu khó hiểu, những tầng còn lại lại không có ghi chú hướng dẫn gì, chẳng lẽ những tầng còn lại là khách sạn? Dạ Nguyệt bóp cằm suy đoán trong lòng.

Cố Vĩnh Hàn thấy vẻ mặt tò mò xen lẫn thắc mắc của Dạ Nguyệt nhìn bảng hướng dẫn, anh tốt bụng giải thích cho Dạ Nguyệt: “Phu nhân, nơi này là dự án mới nhất của tập đoàn, nhằm tạo điều kiện thuận tiện nhất cho khách hàng mua căn hộ, chúng tôi đã thiết kế chung cư với dạng khu trung tâm thương mại, từ tầng trệt đến tầng năm là những dịch vụ giải trí hay mua sắm tiện dụng, còn bắt đầu từ tầng sáu trở lên sẽ là khu chung cư cao cấp với trang thiết bị hiện đại tối tân nhất”

Ồ! Dạ Nguyệt không nhịn được ồ một tiếng, cô không biết những chỗ khác đã có chưa nhưng lần đầu tiên cô mới thấy dạng chung cư như thế này nha ~ thật sự rất là mới mẻ và tiện lợi a ~

Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ sau khi nghe xong lại càng hứng khởi hưng phấn, ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời không che giấu ngưỡng mộ cùng sùng bái, không khỏi buồn cười trong lòng. Cô gái nhỏ của anh không cần phải nói những lời ngọt ngào khen ngợi, chỉ cần mở to đôi mắt nhìn anh như thế này thì anh biết mình đã thành công rồi….

“Vậy căn hộ của chúng ta ở đâu vậy anh?” Dạ Nguyệt càng vui vẻ mỉm cười hỏi sư phụ, chỗ này thật sự rất tuyệt a ~

“Tầng cao nhất” Lăng Chi Hiên cong khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.