Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 84: Chương 84




“Lùi lại” Lăng Chi Hiên lạnh lẽo hạ giọng nói, kéo tay Dạ Nguyệt để cô đứng phía sau mình rồi cả anh và cô từ từ lùi lại trở vào hang động, cố gắng không tạo ra bất kì tiếng động lớn nào.

Chú Phát, Uông Tuấn Kiệt và A Tứ cũng tự động lùi theo Lăng Chi Hiên, vừa nín thở vừa tập trung nhìn vào đám zombie phía trước,không dám rời mắt khỏi bọn chúng một phút giây nào.

Bên ngoài, bọn zombie vẫn lê lết thân xác thối rữa không còn nguyên vẹn với những sợi gân đen nổi gồ lên chạy dọc khắp cơ thể của chúng, trên miệng máu đen vẫn chảy ra từng chút từng chút từng chút một, đôi con ngươi đỏ rực nhỏ xíu như máu cùng với những gân máu đen chi chít trong tròng mắt cứ đảo qua đảo lại, cơ thể bốc ra mùi xác thối nồng nặc….

“Ôi thần linh ơi” chú Phát không kìm được sợ hãi nhỏ giọng kinh hô, kể từ khi được cứu thoát rồi được ở trong khu biệt thự đến giờ là lần đầu tiên chú Phát nhìn thấy nhiều con zombie tụ lại thành bầy đến như vậy.

Nhưng không ngờ chỉ vì câu nói nhỏ đó cùng với ánh lửa lập lòe của hai cây đuốc trên tay Uông Tuấn Kiệt và A Tứ mà đã gây ra sự chú ý của bọn chúng, một con zombie với bộ quần áo quân đội cao to đảo đôi con ngươi nhỏ xíu đỏ rực của nó sang bên này…

“Gaooooooooo gruuuuuuuuuu” nó bỗng nhiên gào lên thật to như để kêu gọi những con zombie còn lại chú ý, rồi với cổ chân phải bị bẻ gãy quay ngược về phía sau, nó bắt đầu lê lết thật nhanh hết mức có thể để chạy đến vồ lấy đám người của Lăng Chi Hiên.

Lúc này, cả bọn cũng đã vừa kịp lúc chạy vào bên trong hang động.

“Tắt đuốc” Lăng Chi Hiên gầm lên. “Chúng ta sẽ bắn chúng từ đây, chúng chỉ có thể vào đây nhiều nhất là ba con một lần thôi”

“Nếu như bây giờ chúng ta bắn thì sẽ gây chú ý đến những con zombie xung quanh trong khu vực này” A Tứ rút súng ra, thủ sẵn tư thế nói.

“Có bao nhiêu nòng giảm thanh?” Lăng Chi Hiên âm trầm hỏi, anh không biết là tiếng động có thể thu hút bọn chúng ở xa như vậy.

“Chỉ có súng của tôi có thôi” A Tứ lắc đầu, lẳng lặng nói.

Bọn zombie cũng đã xông vào bên trong hang, đúng như Lăng Chi Hiên nói, mỗi lần cũng chỉ có ba con vào cùng một lúc, những con còn lại chỉ có thể đi phía sau lưng của ba con kia, tiếng gào rú man rợ khàn khàn của bọn chúng vang vọng khắp bên trong hang động đen ngòm làm cho những người tình cờ nghe được đều phải rùng mình dựng đứng hết cả da gà huống chi là những người đang phải đối đầu với bọn chúng.

Bên đây, Lăng Chi Hiên đưa súng lên bắn thẳng vào đầu của con zombie vận quân phục quân đội làm nó đang chạy phải té nhào về phía trước, nằm bất động dưới nền đất, máu đen từ vết đạn phun ra không ngừng: “Bắn đi, với tiếng la hét của bọn chúng cũng rất nhanh sẽ thu hút bọn khác đến thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây”

Dạ Nguyệt đứng phía sau Lăng Chi Hiên nhìn anh bắn một phát trúng ngay giữa trán con zombie không lệch chút nào làm cô không khỏi ngẩn đầu nhìn anh, mặc dù chỉ có thể nhìn được cái gáy của anh thôi, vị đại ca này ngoài sử dụng thành thạo các loại vũ khí lạnh còn có thể sử dụng được vũ khí nóng, hơn nữa còn rất giỏi nữa a….

Con người này thật sự là quái vật! Dạ Nguyệt không khỏi cảm thán trong lòng, nhưng càng không nhịn được cảm thấy vừa vui mừng vừa yên tâm, xem ra lần này cô cũng không cần phải sử dụng đến thanh đoản kiếm của mình rồi.

Lúc này Uông Tuấn Kiệt và A Tứ cũng bắt đầu lên nòng bắn vào đám zombie theo Lăng Chi Hiên, mặc dù cả hai không nhấm chuẩn như anh nhưng cũng có thể hạ lần lượt hết con này đến con khác.

Cho đến khi súng của bọn họ vừa hết đạn cũng là lúc bọn họ đã tiêu diệt xong đám zombie, từng cái xác nằm xếp chồng lên nhau, máu đen chảy ra lênh láng khắp cả khu vực này trong hang động.

“Nhanh, chúng ta phải trở lại xe” Lăng Chi Hiên dẫn đầu, nắm lấy tay Dạ Nguyệt đạp lên đống xác chết ở dưới đất để chạy ra ngoài.

Nhưng khi A Tứ đạp lên một con thì bị nó bất ngờ nắm lấy chân làm cho anh té nhào xuống đống xác chết dưới chất, cùng lúc đó nó lôi kéo chân anh về phía mình, vừa gào rống vừa muốn táp một phát vào chân anh.

A Tứ bị mất bình tĩnh, anh hoảng hốt vùng vẫy thật mạnh nhằm muốn hất con zombie ra, nhưng nó giữ rất chặt, còn rất mạnh kéo chân anh về phía cái miệng đầy máu đen ngòm của nó.

“CỨU TÔI VỚI” A Tứ hét lên, vừa đạp chân vừa vùng vẫy trong vô vọng, hên một điều là anh đang vận quân phục với mang đôi giày lính nên con zombie cắn vào giày anh chứ chưa xuyên qua được da thịt bên trong của anh.

Chỉ trong một tích tắt khi ống quần của A Tứ bị kéo lên để lộ ra da thịt rồi con zombie chuẩn bị cắn vào chân anh thì Dạ Nguyệt ở đâu đâm thanh đoản kiếm xuyên qua đầu của con zombie, chỉ còn cách chân anh một mm thì dừng lại làm cho A Tứ điếng cả người ngồi trợn to mắt nhìn cô, cũng không thể thốt lên được tiếng nào.

Dạ Nguyệt đâm xuyên đầu con zombie xong cô đột nhiên giật mình buông tay khỏi thanh đoản kiếm, cô cũng không che giấu được hoảng hốt, mở to mắt nhìn vào con zombie bị A Tứ đẩy ngã sang một bên.

Mặc dù bọn chúng không còn là người nữa nhưng cảm giác đâm xuyên qua đầu nó, đâm xuyên qua não đó thật sự… thật sự có gì đó làm Dạ Nguyệt cảm thấy hoảng hốt…

Cô vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khi thanh đoản kiếm đâm xuyên từ trên đỉnh đầu xuống tới cổ họng, Dạ Nguyệt nhìn xuống lòng bàn tay mình, hai bàn tay của cô vẫn còn run rẩy không ngừng, tim cô vẫn nện thình thịch thật nhanh như muốn nổ tung cả lồng ngực…

Lần đầu tiên cô đâm xuyên đầu một người, cảm giác này quả thật làm cô cảm thấy khiếp sợ.

Thấy Dạ Nguyệt như đứng chết lặng tại chỗ, Lăng Chi Hiên bước nhanh lại ôm lấy đầu cô kéo nhanh vào trong ngực mình, anh lo lắng nói: “Không sao đâu, không sao đâu bảo bối, đó là quái vật, không còn là con người nữa, nếu em không làm vậy thì cậu ta sẽ bị nó cắn chết”

Có một điều khác biệt khi bạn bắn vào đầu và khi bạn sử dụng vũ khí lạnh để giết những con zombie này, bởi vì khi sử dụng súng bạn sẽ không cần phải đến gần nó, không cần phải tiếp xúc vào da thịt nó,bạn sẽ không thể cảm giác được nó chết đi như thế nào.

Nhưng khi bạn sử dụng dao, kiếm hay bất kì loại vũ khí lạnh nào khác, bạn sẽ phải lại gần nó, tiếp xúc với da thịt nó, bạn sẽ có thể cảm giác được khi chính tay bạn đâm hay chém vào da thịt nó, bạn sẽ cảm giác rõ ràng nó chết đi như thế nào và bạn sẽ nhớ mãi không thể quên được cảm giác này vào lần đầu tiên khi bạn làm điều đó…

Lần này thật sự rất khác với lần Dạ Nguyệt đâm chết con quái vật ở dưới nước khi ở thế giới kia, bởi vì hình dáng của bọn chúng đã hoàn toàn là quái vật, hơn nữa ở dưới nước nên cô cũng không cảm giác rõ ràng, cho đến hôm nay cô mới chính thức cảm giác được nó.

“Chúng ta phải đi thôi” chú Phát đỡ A Tứ đứng dậy, nhắc nhở Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

Lăng Chi Hiên áp trán vào trán cô, ánh mắt kiên định nhìn vào mắt cô: “Nguyệt, nghe anh, bọn chúng không còn là con người nữa, em nhất định phải bình tĩnh lại, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn khác mò đến được chỗ này”

“Em… em biết” Dạ Nguyệt gật đầu rồi cô nhắm mắt lại, cố gắng hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, đúng vậy dù cho cảm giác có chân thật đến mức nào thì bọn đó không còn là con người nữa, cô phải bình tâm lại để không làm ảnh hưởng đến người khác.

Dạ Nguyệt mở mắt ra, ánh mắt kiên định nhìn lại Lăng Chi Hiên, cô phải sống sót để trở về cùng với anh: “Em đi được rồi”

Lăng Chi Hiên thấy vợ yêu thật sự đã sẵn sàng, anh nắm lấy tay cô siết chặt rồi quay đầu nhìn ba người bên kia: “Đi thôi!”

( Lời tác giả: lâu lâu nằm mơ thấy zombie, cũng tự tay cầm dao bếp trong nhà chém nó, mặc dù là mơ nhưng cảm giác phang dao vào đầu con zombie vẫn rất chân thật, đến nỗi sợ quá giật mình tỉnh dậy luôn a, nghĩ lại vẫn cảm thấy quá kinh khủng TT,TT)

********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo

Chiếc ô tô năm chỗ dừng trước cây xăng ven đường, xung quanh cây xăng là cây cối um tùm, cách xa xa mới có một ngôi nhà mái ngói đỏ, còn phía trước cây xăng lại không có một ai hay thứ gì khác, phía đối diện là khoảng đất trống với cây cối cỏ dại mọc phủ kín.

Người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, trên tay là một cây búa lớn màu đỏ giống hệt như những cây búa được để kèm theo với bình cứu hỏa trong mấy tòa nhà, bước xuống từ ghế phụ, ông ta cẩn trọng quan sát xung quanh, đến khi không thấy điều gì bất thường mới ra hiệu cho những người trên xe.

Từ ghế lái, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xuống xe, hướng về phía một trong những cây xăng bên cạnh chiếc xe mà đi tới: “Tôi sẽ bom xăng với lấy thêm xăng, mọi người vào trong cửa hàng gom thêm một chút đồ dùng với thực phẩm đi”

Tiếp theo người đàn ông trẻ tuổi là cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi xuống xe ở ghế sau cùng bên với ghế lái, với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cô nàng vòng tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi, nũng nịu nói: “Thành, để em giúp anh”

“Được” người đàn ông tên Thành cong khóe môi lên, cưng chiều véo yêu cằm cô gái xinh đẹp.

Hai cô gái khác cũng vừa bước xuống xe đứng cạnh người đàn ông trung niên, và điều đặc biệt là hai cô gái này lại chính là Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh, bạn chơi chung nhóm với Dạ Nguyệt.

Sau hai năm, cả hai người đều đã có nét trưởng thành hơn ngày trước rất nhiều.

“Cậu có cảm thấy muốn ói hay không a?” Triệu Bối Bối bĩu môi nói.

“Có một chút nhưng kệ đi, chúng ta vào trong kia thôi” Lạc Tiểu Anh dở khóc dở cười, người ta người yêu với nhau nên kệ người ta đi a, Bối Bối thật là. “Chú Lý đang đợi chúng ta đó”

Chú Lý đứng bên cạnh nghe hai cô gái nói chuyện, cười cười nhắc nhở: “Chúng ta vào nhanh thôi”

Triệu Bối Bối nhún nhún vai, không ý kiến gì nữa, theo phía sau chú Lý và Lạc Tiểu Anh vào trong cửa hàng tiện lợi nằm phía sau cây xăng.

Chú Lý cầm cây búa nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong cửa hàng tiện lợi, chỉ thấy trên quầy tính tiền là xác nằm úp của một người đàn ông mập mạp và những vết máu văng tung tóe khắp xung quanh đó, ánh đèn chớp tắt liên tục như trong những bộ phim kinh dị.

Triệu Bối Bối rút cây bóng chày bằng sắt ra từ balo lớn đang được đeo sau lưng, cô gõ mạnh vào cạnh cửa để tạo tiếng động vừa phải chỉ đủ để người bên trong cửa hàng nghe thấy.

Lạc Tiểu Anh lúc này cũng mới vừa từ xe chạy đến, cô mới chạy về xe để lấy cây gậy dài, một đầu gậy được gắn một cây dao hai lưỡi sắc bén, cũng là vũ khí của cô.

Ba người đứng bên ngoài đợi một lúc, không thấy tiếng động gì từ phía bên trong mới liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Chú Lý dẫn đầu, mở cửa bước vào, dùng cây búa đẩy đẩy đầu của cái xác trên quầy tính tiền nhưng ông ta cũng không có động đậy gì, lúc này cả ba mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta mau chia ra gom những vật dụng cần thiết đã dùng hết” chú Lý vừa nói vừa ra hiệu chia công việc. “Chú bên này, Tiểu Anh hàng chính giữa, Bối Bối hàng bên kia”

“Dạ” cả hai gật đầu đồng ý.

... ...... ...... ...... .........

Trong khi ba người vào bên trong tìm với gom đồ đạc và thuốc men thì hai người bên ngoài tranh thủ ôm ấp âu yếm nhau như chốn không người.

“Anh, em thấy khó chịu quá” cô gái xinh đẹp dựa cả cơ thể vào trong lòng của người đàn ông trẻ tuổi, nũng nịu nói. “Em muốn vào toilet, anh đi với em nha, vào một mình em sợ a”

“Được rồi bảo bối, em thật là nhát gan, đợi anh chút” người đàn ông trẻ tuổi vòng qua mở cửa xe, anh ta cúi người vào trong xe làm gì đó.

“Xong chưa anh?” cô gái hối thúc, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khó chịu.

“Rồi rồi, đợi anh mở hệ thống chống trộm đã, xung quanh đây không có xe, nếu mất xe thì chúng ta không thể trở về được” người đàn ông trẻ tuổi vừa làm xong, anh ta ngẩn đầu lên nháy mắt với cô gái rồi anh ta bước về phía cô, vòng tay ôm ngang hông cô. “Chúng ta đi thôi, bảo bối”

Bên hông cửa hàng là hai phòng toilet, một dành cho nam và một dành cho nữ, hai người kia cẩn thận mở cửa vào phòng toilet nữ, thận trọng nhìn vào bên trong một lượt, tất cả các phòng cửa đều được mở toang ra và không có ai hay thứ gì bên trong.

“Có muốn anh vào với em không, bảo bối?” người đàn ông trẻ tuổi cười gian, nháy mắt với cô gái.

“Tất nhiên là muốn nha” cô gái nũng nịu cọ cọ ngón tay vào lồng ngực anh ta, ánh mắt như khiêu khích.

“Em thật là con hồ ly giảo hoạt” người đàn ông trẻ tuổi hít sâu, ánh mắt nổi lên tầng tầng lửa nóng, anh ta bế cô gái lên, rồi chọn phòng cuối cùng mà bước vào, tiếp theo chuyện gì xảy ra thì chắc mọi người cũng đều đã đoán được rồi a.

……………………..

Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống con đường vắng vẻ, chốc chốc mới có một cơn gió thoảng qua để xua đi cái nóng đó trong chốc lát.

Bỗng nhiên, từ phía hàng cây cỏ dại um tùm hai bên đường, những con zombie từ đâu bất ngờ xuất hiện, càng lúc càng đông khoảng hơn hai mươi mấy con, đang lê lết từ từ ra đường lớn, rồi sau đó bọn chúng lại tiếp tục lê lết trên con đường như đang đi đâu đó.

Bên trong cửa hàng tiện lợi, cả ba người kia vẫn còn đang tranh thủ gom lấy những vật dụng mà bọn họ đang cần, bọn họ vẫn chưa hay bọn zombie đang lê lết đi về phía này.

Cho đến khi tiếng còi báo động trên xe vang lên inh ỏi, cả ba lập tức chạy ra ngoài để xem tình hình thì bất ngờ hai ba con zombie tấn công họ từ phía bên hông.

“Trời ơi, bọn chúng ở đâu mà lại đông đến như vậy?” Lạc Tiểu Anh hoảng hốt nói, cô mới vừa xiên cây dao qua đầu một con zombie thì lại có thêm hai ba con nhào tới.

Đúng lúc này, Triệu Bối Bối và chú Lý mỗi người xử một con giúp cô, nhưng với tình hình như vậy, tiếp tục đứng đó thì chỉ có thể làm thức ăn cho bọn chúng.

“Mau, chúng ta trở vào bên trong thôi” Triệu Bối Bối nhanh chóng đẩy cửa vào, theo sau cô là Lạc Tiểu Anh và chú Lý.

Khi cả ba người đã vào trong, Triệu Bối Bối nhanh như chớp giật lấy cây lau nhà đang được treo trên một cái giá treo đồ kế bên để chặn ngang qua hai thanh mở cửa, làm cho bọn zombie tạm thời bị chặn lại bên ngoài.

Bọn chúng gào rú càng lớn hơn nữa, như điên dại đâm người thật mạnh vào cửa kính như muốn phá nát cửa kính để xông vào.

“Tiếp tục như vậy không phải là cách, chúng ta phải tìm cửa sau để thoát ra” chú Lý vẻ mặt mệt mõi nhìn về phía đám zombie đang điên cuồng ngoài kia, với sức của chú thì đối phó với một bầy zombie vừa đông vừa điên như vậy thật sự như lấy trứng chọi đá.

Quay về bên hai người đang làm chuyện gì đó đó trong toilet, đang lúc cao trào thì đột nhiên tiếng còi báo động của xe vang lên làm cho người thanh niên trẻ tuổi sựng lại, đình chỉ mọi động tác, anh ta nhíu mày muốn buông cô gái để đi ra ngoài xem tình hình chiếc xe.

“Đừng dừng lại mà anh yêu” cô gái vòng chân qua eo anh ta để giữ lấy người anh ta, vươn tay kéo anh ta quay đầu lại nhìn mình. “Bên ngoài có ba người kia rồi, để bọn họ giải quyết đi, nha”

“Em thật là... hư” người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu rồi anh ta nhếch miệng cười gian tà, đột nhiên đâm mạnh vào bên trong cô gái làm cô ta không chịu được hét lên.

Tiếp theo đó tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng hai cơ thể giao hợp hòa lẫn vào nhau vang vọng khắp toilet nữ.

Và cũng đồng thời tiếng thét chói tai sung sướng đó cũng đã thành công thu hút những con zombie đang lê lết gần khu vực đó.

“Uhm... hum...” cơ thể cô gái chuyển động theo động tác của người đàn ông trẻ tuổi, cô ta uốn éo cơ thể để đón nhận khoái cảm đang càng lúc càng mạnh mẽ dâng trào.

Khi hai người chuẩn bị đến cao trào một lần nữa, thì đột nhiên cửa toilet bật mở làm cả hai giật mình nhìn ra.

Nhưng bọn họ chưa kịp hét lên thì đã bị hai ba con zombie nhào vào cắn xé, máu đỏ phún ra khắp nơi, da thịt đứt lìa, từng miếng từng miếng một bị bọn chúng xé toạc ra, ruột gan đều bị bọn chúng moi ra mà ăn ngấu nghiến điên dại.

Một màn xé bụng moi ruột thật sự là kinh dị đến không thể nhìn nữa.

... ...... ...... ...... ...... .....

Chú Lý và Triệu Bối Bối đẩy những cái kệ gần đó sát vào cửa ra vào nhằm kéo dài thêm thời gian trước khi bọn chúng kéo vào.

Còn Lạc Tiểu Anh đang chạy xuống phía cuối cửa hàng, hy vọng có thể tìm được cửa sau hoặc cửa thoát hiểm, và rất nhanh cô tìm thấy được một cánh cửa đi xuống nhà kho và phòng quản lý.

Vừa mở cửa vào phòng quản lý thì cô liền xanh mặt đóng cửa lại, chống tay vào tường nôn không ngừng, bữa ăn sáng hiếm hoi cũng đã theo đó mà trào ra không còn sót thứ gì.

“Cậu sao vậy a?” Triệu Bối Bối đang tiến đến chỗ cô, thấy vậy liền lo lắng chạy lại vỗ vỗ nhẹ vào phía sau lưng cô.

“Bên trong... bên trong...” Lạc Tiểu Anh lùi về phía sau, cô ói đến tay chân run rẩy ngồi phịch xuống sàn nhà, mặt mũi vẫn còn tái xanh.

Chú Lý lúc này cũng vừa đi đến, liền hỏi: “Bên trong như thế nào?”

Không đợi Lạc Tiểu Anh trả lời nữa, Triệu Bối Bối đẩy cửa bước vào, chú Lý cũng theo sát phía sau, vừa vào phòng thì cả hai người đều theo quán tính mà bịt mũi lại, một mùi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi bọn họ, hèn chi mà Tiểu Anh lại nôn hết cả bữa sáng quý báu của cô ấy.

Chỉ thấy bên trong, cơ thể một người phụ nữ đang nằm trên giường nhỏ bị trói hai tay hai chân vào thành giường, bụng bị xé toạc ra mà bên trong lại trống rỗng, nếu theo như kích thước bụng thì rõ ràng cô ấy đang mang thai và đứa bé đã bị...

Nhìn lại xung quanh lại thấy xác của ba bốn con zombie đang được chất chồng lên một bên ở bên kia, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bọn chúng đều bị phanh thây một cách vô cùng man rợ.

Bỗng nhiên, người phụ nữ trên giường mở mắt ra, đôi con ngươi đỏ rực nhỏ xíu nhìn thẳng về phía hai người đang đứng trước cửa, cô ta bắt đầu vùng vẫy cơ thể như muốn lao về phía bọn họ, miệng gào rú kêu gào, cô ta rõ ràng đã biến đổi thành zombie...

Triệu Bối Bối mơ hồ tưởng tượng ra được mọi chuyện đã xảy ra ở đây, cô quay đầu cầm lấy cây gậy có gắn đầu dao nhọn của Lạc Tiểu Anh: “Cho mình mượn chút nha”

Rồi cô vừa bịt mũi vừa tiến vào bên trong phòng, đến bên cạnh giường nhỏ: “Chị đáng lẽ phải được yên nghỉ chứ không phải bị đọa đày như vậy” nói xong cô đâm thẳng vào đầu người phụ nữ đó.

Sau khi dùng tấm khăn trắng tinh lấy ở bên ngoài trùm lên che phủ cơ thể của người phụ nữ, chú Lý lúc này mới chỉ cho Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh một cánh cửa thông đến kho hàng nằm ngay trong phòng quản lý.

Đúng như dự đoán, bên trong kho hàng cũng có xác của ba bốn con zombie được chất một bên, xem ra thật sự có người đã sống ở đây cùng với người phụ nữ zombie kia, có thể là chồng hoặc người yêu của cô ấy.

Thật may mắn là bên trong kho hàng lại có một xe tải được chất đầy hàng hóa trên đó, dường như đã có người cố tình chất lên đó để chuẩn bị cho một cuộc chạy nạn kéo dài, qua đó lại càng có thể tin vào suy đoán ban đầu của bọn họ là đúng.

“A Thành và Tiểu Lan có thể còn kẹt ở trong xe, chúng ta mau ra đón bọn họ thôi” chú Lý leo lên ghế lái xe tải, tìm kím bên trong xe cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa xe, chú Lý nhanh chóng khởi động xe, tiếng máy xe vang lên vang vọng khắp xung quanh nhà kho.

Triệu Bối Bối đi đến nút bấm ở bên cạnh cánh cửa kéo, cô quay đầu nói với Lạc Tiểu Anh: ”Tiểu Anh, cậu lên xe đi, nhớ để cửa mở cho mình”

Lạc Tiểu Anh nhanh chóng lên xe cùng với chú Lý, cô vẫn giữ cửa xe mở. Khi Triệu Bối Bối vừa nhấn vào nút, thì cảnh cửa kho hàng từ từ kéo lên, chú Lý lùi xe về phía cánh cửa, Triệu Bối Bối nhanh chóng phóng lên xe.

Cánh cửa kho hàng vừa mở ra hoàn toàn thì có hai ba con zombie xông thẳng vào bên trong, nhưng đáng tiếc chờ đón bọn chúng chính là cái bánh xe của chiếc xe tải, bọn chúng nhanh chóng bị xe tải nghiền qua không thương tiếc.

Chú Lý lái xe ra phía trước cây xăng rồi dừng xe lại, Lạc Tiểu Anh và Triệu Bối Bối quan sát vào chiếc ô tô năm chỗ của bọn họ, thấy không có bất kỳ ai đang trốn bên trong.

“Hai người đó đâu rồi?” Lạc Tiểu Anh mơ hồ hỏi.

“Có khi nào bọn họ chạy không kịp nên đã...” Triệu Bối Bối vẫn cố gắng mở to mắt để nhìn vào bên trong chiếc xe.

Phía bên ngoài, bọn zombie bắt đầu đeo bám vào chiếc xe tải của ba người.

“Chúng ta phải đi thôi” chú Lý lên tiếng trong không khí trầm mặc bao trùm.

Nhưng đột nhiên một loạt tiếng súng vang lên dồn dập, hai bánh xe hai bên của chiếc xe tải bị bắn đến nổ lốp xe, không thể chạy được nữa.

“Cái qủy gì vâỵ?” chú Lý hoảng hốt thốt lên, chú khởi động xe lần nữa, mặc dù xe khởi động được nhưng lại không chạy được.

“Có người bắn nổ lốp xe rồi” Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh lúc này cũng hoảng hốt, không còn có thể giữ được bình tình nữa

Lúc này có hai ba con zombie đã leo lên được bên ngoài xe tải...

Khi bọn chúng phá cửa kính xe để nhào vào bên trong thì đột nhiên một lần nữa tiếng súng lại vang lên...

Tiếp theo đó lần lượt từng con zombie bên cửa xe chú Lý ngồi bị hạ gục nhanh chóng.

“Mau, lập tức xuống xe” tiếng quát gấp rút của một người đàn ông trẻ tuổi.

Khi cả ba người leo xuống xe thì thấy một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen đang đậu bên cạnh, hai cánh cửa bên kia là hai người đàn ông trẻ tuổi, một người vận quân phục và một người với khuôn mặt điển trai đang cầm súng giải quyết những con zombie đang chạy thẳng đến chỗ ba người bọn họ.

“Nhanh lên xe, không còn thời gian nữa” anh chàng điển trai lên tiếng hối thúc bọn họ.

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cả ba vẫn lao đầu như bay về phía cánh cửa bên hông của xe, nói đùa, bọn họ chưa muốn bị zombie thịt đâu a.

Khi cả ba đã chen chút được vào thì cửa xe nhanh chóng được đóng lại và chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nơi đó, kỳ lạ là lần này bọn họ không bị tấn công vào xe như lúc nãy nữa.

Nhưng khi mọi người đã lấy lại được bình tĩnh thì Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh không thể tin được nhìn hai người đang ngồi sát trong góc của hàng ghế dưới cùng của chiếc xe, cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trong lòng của người đàn ông trẻ tuổi tuyệt mỹ đó để nhường chỗ cho chú Lý ngồi, chẳng phải ai khác lại chính là...

“Dạ Nguyệt?” Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh kinh hỷ thốt lên.

Dạ Nguyệt cũng mở to mắt kinh ngạc nhìn lại bọn họ: “Bối Bối... Tiểu Anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.