Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Chương 92: Chương 92: CHƯƠNG 92




“Chủ Tịch, hắn ta đã bỏ lại chiếc xe” Dương Lãnh Thiên mở cửa phòng bước vào trong khi mọi người đang rơi vào trạng thái trầm mặc, vẻ mặt của anh cũng trầm lặng không khá hơn mọi người bao nhiêu. “Khu vực xung quanh đó đã từng có rất nhiều bọn zombie vây quanh nên chúng ta không thể xác định được đâu là vết tích của hắn”

“Có tìm thấy manh mối gì trên chiếc xe đó không?” Lăng Chi Hiên lạnh lẽo hỏi.

“Có mùi thối của tử thi cùng với những vệt máu lớn ở bên trong xe và xung quanh đó, xem ra hắn ta đã từng phải chiến đấu với bọn zombie để thoát khỏi đó, còn lại cũng không có gì đặc biệt khác” Dương Lãnh Thiên lắc đầu rồi anh như nhớ ra gì đó. “À, phía sau cốp xe có xác của một cô gái trẻ, có dấu vết đã bị người khác hành hạ cho đến chết”

“Là cô gái này phải không?” Tề Vĩ đưa hình của người phụ nữ trẻ đã đi chung với hai vợ chồng người đàn ông đó cho Dương Lãnh Thiên xem.

“Đúng là cô ta” Dương Lãnh Thiên gật đầu.

“Xem ra chúng ta không còn cách nào khác để tìm ra hắn” Uông Tuấn Kiệt thở dài, dấu vết đã không còn, thế giới này lại rộng lớn, hắn lại trốn chui trốn nhũi biết đi đâu mà tìm ra hắn đây, CCTV của trung tâm cũng chỉ gắn cùng với CCTV của chính phủ trước đây chứ không phải chỗ nào cũng có.

Lăng Chi Hiên nhíu mày suy nghĩ, ngón trỏ nhè nhẹ gõ trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ theo một nhịp điệu chậm rãi nhịp nhàng, cuối cùng sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi anh cũng nhướng mày lên như đã nghĩ ra được kế hoạch nào đó.

“Lãnh Thiên, cho người đến trạm dừng chân, theo CCTV thì hắn ta chưa từng trở về sau khi rời đi để trả thù, khả năng hắn ta trở về tìm xác của vợ là rất cao, tôi muốn cho người phục kích sẵn đợi hắn trở về”

“Tôi hiểu rồi” Dương Lãnh Thiên gật đầu vâng dạ hiểu ra, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vẻ mặt anh dịu đi thấy rõ.

Thật ra không phải chỉ mình Dương Lãnh Thiên cảm thấy nhẹ nhõm mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy, hắn ta chưa từng trở về trạm dừng chân kể từ khi trả thù, hơn nữa tung tích lại không rõ, biết đâu được hắn ta đã trở lại nơi này để mai phục sẵn, chờ đợi bọn họ xuất hiện sẽ lại hãm hại bọn họ lần nữa.

Nghĩ đến hành động tàn bạo của người đàn ông đó… Triệu Bối Bối bỗng nhiên cảm thấy rùng mình lạnh gáy, phải chi lúc đó đừng giết người phụ nữ thây ma đó thì ngày hôm nay mọi người sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

“Có chắc hắn ta sẽ trở về trạm dừng chân hay không? Có thể hắn ta vẫn còn đang ẩn núp ở khu vực xung quanh đây cũng nên” Triệu Bối Bối lo lắng nói.

“Khả năng trở về là rất cao” Dạ Nguyệt lúc này mới nói vào. “Hắn ta rất yêu vợ, thậm chí thứ tình cảm đó đã trở nên méo mó lệch lạc, trong thâm tâm của hắn ta vẫn cố chấp cho rằng cô ấy vẫn còn sống, dù là sống theo cách như thế nào…… Nhưng để cho an toàn thì em với Tiểu Anh cứ ở trong đây đừng bước ra ngoài, đợi đến khi tìm được hắn thì chúng ta sẽ tính tiếp”

“Có lẽ lúc đó em không nên…” Triệu Bối Bối buồn bã.

“Bối Bối, đó là việc nên làm” cuối cùng Lạc Tiểu Anh thở dài. “Nếu em là cô ấy, em sẽ không muốn sống theo cách như thế này”

“Chị cũng vậy” Dạ Nguyệt gật đầu khẳng định, nếu cô trở thành những thứ ngoài đó thì cô thà tự mình bắn thẳng vào đầu mà chết đi cho rồi a.

“Tất nhiên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra” Lăng Chi Hiên không nhịn được mà quay sang nhỏ giọng nói với cô gái nhỏ nào đó, anh sẽ không bao giờ để vợ yêu trở thành những thứ đó.

“Em cũng không muốn anh xảy ra chuyện” Dạ Nguyệt mỉm cười.

“Này này, hai cái người kia, bọn này vẫn còn ngồi đây đó nha” Uông Tuấn Kiệt chậc lưỡi nhắc nhở, muốn liếc mắt đưa tình với nhau thì đến chỗ không người mà liếc, thật là... đem mọi người trở thành kỳ đà hết một lượt luôn đi.

Lăng Chi Hiên không thèm để ý tên bà tám nào đó, anh chớp mắt với cô gái nhỏ một cái rồi quay đầu nói với Dương Lãnh Thiên: “Chuẩn bị một xe tải thực phẩm với thuốc men, cho người đem đến tòa nhà chung cư mà tôi đã nói để bàn giao với chú Phát và A Tứ, xem như chúng ta đã giữ lời hứa với cục trưởng Lạc”

Dương Lãnh Thiên đang cười trộm, nghe Lăng Chi Hiên nói anh gật đầu nhận mệnh.

“Tề Vĩ, gọi nhóm của Linh Miêu, Hắc Miêu, Từ Cát, Từ Cảnh trở về, tối nay chúng ta sẽ đến nơi đó bắt đầu thực hiện theo kế hoạch” Lăng Chi Hiên lại quay sang Tề Vĩ.

Tề Vĩ ngẩn người ra mất mấy giây rồi anh mới giật mình bừng tỉnh, hôm trước theo như mật thám báo về thì có một phòng thí nghiệm mật dưới lòng đất ở bệnh viện bỏ hoang, theo như kế hoạch thì tối nay bọn họ sẽ đến nơi đó để điều tra thu thập manh mối, lần theo manh mối để tìm ra kẻ đầu sỏ trong tất cả những chuyện đang xảy ra.

***0w0***

Lăng Chi Hiên bước ra từ phòng tắm đã thấy Dạ Nguyệt đang ngồi trên giường cạnh bộ quần áo của anh, cô đang ngồi khoanh chân ngắm nghía sờ mó vào những vật dụng cần thiết trước mặt. Đó là một cái áo thun xám và quần rằn ri xám của lính mỹ, bao tay đen, áo chống đạn được thiết kế đặc biệt, bật lửa, đèn pin nhỏ, dao găm bạc sáng loáng và bao đựng dao để đeo dưới chân, hai súng ngắn có nòng giảm thanh và bao đựng súng để dắt quanh hông.

“Sao vậy?” Lăng Chi Hiên cười cười đi đến bên giường, anh đưa tay lấy chiếc quần rằn ri xám để mặc vào, như thói quen anh chỉ đang quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.

Dạ Nguyệt xoay đầu chăm chú nhìn người nào đó xỏ đôi chân dài vào trong chiếc quần lót nam, từ từ kéo lên chầm chậm như đang cố tình, cô ngẩn mặt lên nhìn anh vừa cười vừa mắng: “Nghiêm túc chút đi đại ca”

“Hở, là sao?” Lăng Chi Hiên cũng ngẩn đầu lên nhìn cô ra vẻ không hiểu cô đang muốn nói gì, tay vẫn còn đang kéo quần lót lên cao dần cao dần…

Dạ Nguyệt trợn mắt, xem ai đang ra vẻ kìa… Được rồi, nếu anh đã có lòng muốn cho cô xem phim như vậy thì cô rất sẵn lòng ngồi xem anh diễn nha, cô âm thầm cười khúc khích, vẫn đưa mắt nhìn vào động tác của anh chăm chú: “Không có gì a, anh cứ tiếp tục đi”

Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ mắt càng mở to càng tập trung, anh cong khóe môi tiếp tục động tác “mặc quần áo thật chậm rãi, phô bày cơ thể mạnh mẽ hấp dẫn” để dụ dỗ người nào đó đến tấn công mình.

Hừm, quả là cảnh tượng đáng xem, Dạ Nguyệt gật gật đầu thưởng thức.

Nhưng hơn hết, cô chỉ muốn nhìn ngắm anh lâu hơn một chút để càng khắc sâu hình bóng quá đỗi thân quen của anh vào trong tâm trí lẫn đáy lòng mình.

Cô không thể nói anh hãy ở lại đi, vì cô biết mọi người ở nơi này đã cùng anh vào sinh ra tử như thế nào trước đây, thế giới ngoài kia giờ đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn chết chóc, cô biết lần này anh phải là người đi đầu dẫn dắt mọi người tiến về phía trước.

“Em đang nghĩ gì đó mèo con lười biếng?” Lăng Chi Hiên bất chợt đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt mông lung lo lắng của cô.

Dạ Nguyệt nắm lấy tay anh, áp má vào trong lòng bàn tay to lớn của anh, thoải mái dụi dụi vào: “Em cũng muốn…”

“Không được” Lăng Chi Hiên cắt ngang lời cô.

“Em chưa có nói gì mà” Dạ Nguyệt phồng má trợn mắt nhìn anh.

Lăng Chi Hiên đột nhiên đẩy Dạ Nguyệt nằm xuống giường, rồi anh chồm lên hôn vào môi cô, cuồng nhiệt, nóng bỏng chiếm đoạt lấy môi cô…

“Anh cũng sẽ điên lên nếu em trở thành giống như người phụ nữ đó” Lăng Chi Hiên khàn giọng thì thầm, anh có thể hiểu được một phần nào đó của tên điên kia, cả đời này anh không muốn nhìn thấy vợ yêu trong tình trạng như những thứ ngoài kia, không bao giờ anh để cho vợ yêu của anh trở thành những thứ ngoài kia, tuyệt đối không.

Dạ Nguyệt im lặng trong chốc lát, cuối cùng cô cũng thở dài, vươn tay ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của anh, ve vuốt ngón cái vào dưới cằm đã hơi lúng phúng râu của anh: “……………vậy anh hứa với em, nhất định không được có chuyện gì, nhất định phải trở về với em có được hay không?”

“Được” Lăng Chi Hiên lại hôn vào môi cô, môi lưỡi hai người quyến luyến nhau không rời, hơi thở nóng rực thì thầm trên làn môi đã sưng lên thấy rõ của cô: “Ở lại đây bồi dưỡng cơ thể, hồi phục sức khỏe đợi anh trở về, bảo bối”

“Vị đại ca này, anh có thể nghiêm túc một chút được không” Dạ Nguyệt trách yêu anh.

Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười vui vẻ: “Anh đang rất nghiêm túc, đợi anh trở về, cùng nhau tạo ra tiểu bảo bối đáng yêu của chúng ta”

“Anh là thích kết quả hay là mong muốn quá trình?” Dạ Nguyệt nhướng mày trêu ghẹo ai kia.

“Tất nhiên anh thích cả hai” Lăng Chi Hiên không do dự thích thú đáp.

Dạ Nguyệt cười khúc khích, đập đập tay vào ngực người nào đó: “Anh mau đứng dậy, sắp trễ giờ rồi đó a”

Lăng Chi Hiên làm bộ thở dài, anh lật người đứng dậy, làm như đang lảm nhảm một mình: “Haizzz thật muốn như thế này, cả đời chỉ nằm đây ôm ai đó như thế này mãi thôi….”

Cái người này thật là… Dạ Nguyệt cười cười nhún nhún vai bó tay, cô vươn tay lấy chiếc áo thun xám trên giường, đưa cho người nào đó đang đứng kéo quần rằn ri lên ở ngay trước mặt.

“Giúp anh” Lăng Chi Hiên đưa dây đai lưng cho Dạ Nguyệt, ánh mắt chờ mong nhìn cô.

“Thua anh luôn” Dạ Nguyệt lắc đầu chậc lưỡi, cô túm lấy hông anh kéo lại gần, đưa tay kéo khóa quần rồi cài lại nút quần cho anh, xỏ dây đai lưng vòng quanh eo anh rồi gài lại cho ngay ngắn cố định lại chiếc quần.

Dù đã hoàn tất việc mặc quần cho ngay ngắn, Lăng Chi Hiên vẫn đứng yên một chỗ nhìn cô không nhúc nhích, chỉ vui vẻ mấp máy môi làm nũng: “Áo nữa”

Dạ Nguyệt đã biết anh sẽ để cho cô làm hết tất cả mọi việc cho anh, cô vừa lẩm bẩm vừa ngoan ngoãn cầm lấy áo thun xám đứng dậy, vươn người với với lên trước mặt anh ý định mặc áo cho anh, cuối cùng cô sụ mặt nói: “Cúi người xuống một chút, em với không tới”

Lăng Chi Hiên rất thưởng thức cô gái nhỏ vươn người như có như không cọ tới cọ lui vào người anh, anh ngoan ngoãn cúi người xuống cho cô gái nhỏ mặc áo vào cho anh, rồi đến áo chống đạn, cài bao đựng súng hai bên hông, bao đựng dao găm dưới chân….

“Đã xong” Dạ Nguyệt đập tay vào lồng ngực anh báo hiệu đã hoàn tất việc trang bị mọi thứ, cô ngẩn đầu lên nhìn người nào đó vẫn luôn chăm chú quan sát từng cử chỉ hành động của cô. “Anh có vẻ rất thoải mái hưởng thụ nha”

À, việc giúp anh như thế này làm cô nghĩ đến những phép tắc của thế giới kia, giống như thời cổ đại của Trung Quốc, thê tử có trách nhiệm chuẩn bị chăm lo cho việc ăn mặc của phu quân, coi sóc mọi việc trong nhà để phu quân yên tâm mà làm chuyện đại sự…

“Nếu có thể, anh rất sẵn lòng đáp trả lại tấm thịnh tình này của em” Lăng Chi Hiên cúi đầu hôn xuống trán Dạ Nguyệt rồi cười tà nháy mắt với cô. “Đợi anh trở về sẽ cảm ơn em sau bà xã, bằng thật nhiều cách….”

“Anh….. háo sắc” Dạ Nguyệt trề môi rồi cô bật cười khúc khích. “Được rồi, mọi người đang đợi anh đó”

Lăng Chi Hiên lại thở dài thất vọng, anh nắm lấy tay cô, quyến luyến thì thầm: “Đợi anh, anh giải quyết xong mọi chuyện rồi trở về, chúng ta sẽ tìm cách trở lại hiện tại”

Dạ Nguyệt gật đầu, lưu luyến cọ cọ gò má vào mu bàn tay anh: “Em đợi anh trở về”

********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo

Đêm tối sâu thẳm, trời bắt đầu đổ cơn mưa tầm tã nặng hạt, trong tiếng mưa bỗng hòa lẫn thêm tiếng động cơ của trực thăng, cùng lúc đó trên bầu trời tối đen như mực bất chợt xuất hiện bốn ánh đèn chớp đỏ chớp nháy liên tục, cuối cùng chính là hình dáng mờ ảo của hai chiếc trực thăng toàn một màu đen tuyền như để ngụy trang ẩn núp trong bóng tối.

Hai chiếc trực thăng từ từ đáp xuống bãi đất trống rộng lớn ở cách bệnh viện bỏ hoang khoảng năm cây số, đây là khoảng cách an toàn để không rơi vào tầm ngắm của người bên trong phòng thí nghiệm.

Từ trên mỗi trực thăng, bóng dáng mờ nhạt của mười người dần dần bước xuống đứng trong cơn mưa đang rơi như trút nước.

“Nếu như thấy có chuyện gì bất ổn xung quanh, lập tức lái trở về trung tâm, không cần đợi chúng tôi” Lăng Chi Hiên nói vào bộ đàm, ra lệnh cho hai người đang ngồi ở vị trí ghế lái trực thăng.

“Đã rõ, Chủ Tịch!”

“Được rồi, chúng ta đi thôi” Lăng Chi Hiên nói với chín người còn lại, trên tay mỗi người là một cây súng trường dài.

Lần này, Lăng Chi Hiên dẫn theo Linh Miêu, Hắc Miêu, Từ Cát và Từ Cảnh cùng với năm người nữa cũng thuộc đội huấn luyện đặc biệt. Theo đó sẽ chia ra làm hai nhóm, Linh Miêu Hắc Miêu cùng Từ Cát và hai người làm thành một nhóm, đột nhập vào từ cửa bên hông của bệnh viện. Nhóm còn lại là Lăng Chi Hiên và Từ Cảnh cùng ba người, tiến vào từ lối thoát hiểm.

Ở nhà có Tề Vĩ cùng những hacker khác phụ trách phần GPS và đột nhập hệ thống an ninh, còn Dương Lãnh Thiên và Trình Ân sẽ điều hành những chuyện khác của Trung Tâm.

***0w0***

“Phu nhân, cô thật sự muốn học cách bắn súng?” Dương Lãnh Thiên ngạc nhiên nhìn Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt kiên định gật đầu: “Hiên đã dạy em cách tự vệ cùng các vũ khí, nhưng anh ấy chưa từng dạy em cách bắn súng”

“Chủ Tịch làm vậy là có lý do” Dương Lãnh Thiên mĩm cười nhìn cô. “Cô biết đấy, súng khi hết đạn cũng chỉ là những cục sắt nặng nề vô dụng, chỉ có vũ khí mới có thể giúp cô và theo cô đến phút cuối thôi”

“Em cũng hiểu điều đó, nhưng em muốn biết cách bắn súng để phòng hờ những trường hợp bất trắc có thể xảy ra” Dạ Nguyệt rất thưởng thức những lời Dương Lãnh Thiên vừa nói, cô hình như đã từng nghe được hay đọc được một điều tương tự ở đâu đó rồi, chỉ là cô không nhớ rõ thôi a, nhưng để cho chắc chắn cô nghĩ bản thân cũng nên biết sử dụng súng, để cô còn có thể hỗ trợ cho người nào đó của cô.

“Được, nếu cô muốn tôi rất sẵn lòng, chỉ là thân thể của cô….” Dương Lãnh Thiên lo lắng, trước khi Chủ Tịch đi có dặn dò anh phải đặc biệt nói Trình Ân bồi dưỡng thân thể của Phu Nhân để cô có thể hồi phục sức khỏe thật tốt, nhưng bắn súng không phải là chuyện đơn giản, cần phải có một thể lực thật tốt mới không bị ảnh hưởng đến cơ thể.

Lúc này Trình Ân từ ngoài cửa đi vào phòng làm việc của Dương Lãnh Thiên, trên tay anh là một sấp tài liệu với bìa cứng, trên bìa cứng là tên của Uông Tuấn Kiệt: “Đã có kết quả xét nghiệm của Tuấn Kiệt”

“Có phát hiện gì không?” Dạ Nguyệt nhanh chóng hỏi, theo như cô chuẩn đoán thì có gì đó bên trong cơ thể của Uông Tuấn Kiệt.

“Phu Nhân, cô cũng ở đây à?” Trình Ân toét miệng cười với cô.

“À, em muốn nhờ Lãnh Thiên dạy em bắn súng a” Dạ Nguyệt tò mò nhìn nhìn sấp tài liệu trên tay Trình Ân.

“Sức khỏa của Phu Nhân như thế nào? Có thể học bắn súng được không?” Dương Lãnh Thiên lập tức hỏi.

Trình Ân gật đầu đồng ý: “Có thể, Phu Nhân gần như đã hồi phục hoàn toàn, chỉ cần phải tẩm bổ để tăng cường thể chất nữa thôi”

Dạ Nguyệt đột nhiên cúi đầu đỏ mặt, bất chợt cô lại nhớ đến lời nói bá đạo của người nào đó, thật là… không biết anh bây giờ như thế nào rồi.

***0w0***

Cơn mưa bắt đầu rơi nhỏ dần chỉ còn những hạt lất phất, xung quanh rừng cây âm u tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng kêu của các loại côn trùng cũng không còn bất kỳ tiếng động nào khác, giống như trở về thế giới cổ đại không bị ô nhiễm tiếng ồn.

Lăng Chi Hiên và mọi người từ khoảng đất trống len lỏi vào những đám cây bao quanh khoảng đất, theo như thiết bị GPS trên tay, tất cả hướng về phía bệnh viện bỏ hoang.

Nơi này nằm gần với tuyến đường ra ngoại ô thành phố nên dân cư không còn đông đúc, mặc dù xung quanh đây vẫn còn rất nhiều nhà cửa nhưng do thưa thớt và bệnh viện bỏ hoang đã lâu nên xung quanh đây cây cối đã mọc lên um tùm.

Từ bệnh viện bỏ hoang chỉ cần đi thêm một đoạn bốn năm cây số sẽ vào đến khu vực đông dân cư thành phố, cũng đến trường đại học mà Dạ Nguyệt đã phát hiện ra Uông Tuấn Kiệt ở đó.

Đi được một quãng đường khá dài gần đến bệnh viện, đột nhiên Lăng Chi Hiên dừng lại, anh dang tay ra hiệu cho những người phía sau, rồi anh tập trung lắng nghe tiếng động nào đó.

Mọi người dừng lại theo chỉ thị của anh, cũng im lặng chăm chú lắng nghe, từ từ tiếng rên rỉ âm ư dần dần tiến gần về phía bọn họ.

“Là một đám zombie đang đi cùng nhau?” Từ Cát nhỏ giọng suy đoán.

“Không phải” Lăng Chi Hiên lạnh giọng, anh đưa mắt thâm trầm nhìn về phía bệnh viện bỏ hoang đang nhô lên lúc ẩn lúc hiện giữa đám cây cối um tùm. “Xung quanh bệnh viện có rất đông bọn chúng đang ở đó”

Lăng Chi Hiên chỉ vừa nói xong thì ở bên phải đám cây hai con zombie bất chợt nhào ra, tấn công về phía Hắc Miêu và Từ Cát đang đứng bên đó.

“Hắc Miêu, coi chừng” Linh Miêu nhanh như chớp rút dao găm dưới chân đâm thẳng vào não con zombie, một tay kéo Hắc Miêu về phía mình.

Bên này Từ Cát cũng phản xạ rất nhanh, anh né sang một bên rồi dùng súng ngắn có nòng giảm thanh bắn vào đầu con zombie khiến máu đen văng tung tóe.

“Từ giờ càng phải cẩn trọng hơn nữa, chúng ta đã vào khu vực đông zombie” Lăng Chi Hiên nhỏ giọng dặn dò.

Mười người âm thầm nhẹ nhàng len lõi đến gần đám cây cạnh khoảng đất trống rộng lớn bao xung quanh bệnh viện, trong khoảng đất trống bọn zombie đang đi lang thang qua lại, thẫn thờ không mục đích.

“Chủ Tịch, lúc trước mật báo về không hề nói đến tình trạng như thế này” Linh Miêu quan sát động tĩnh xung quanh.

Lăng Chi Hiên tất nhiên biết điều này, rõ ràng là đã có chuyện gì đó phát sinh: “Chia ra làm hai nhóm tiến vào theo dự tính, dùng ánh sáng để dẫn dụ bọn chúng”

Mọi người gật đầu, tách ra hai nhóm men theo rừng cây, trên đường đi cũng gặp phải bọn zombie đang lê lết một mình hay hai ba con thành một bầy với nhau.

Nhóm của Linh Miêu đi thêm một khoảng đã đụng phải đường quốc lộ, rừng cây bị tách ra để chừa đường cho xe chạy vào bệnh viện, theo kế hoạch bọn họ sẽ tiến vào từ cửa hông này.

Hắc Miêu đốt cây pháo sáng rồi quăng về phía bên kia đám zombie, vừa thấy ánh sáng rực rỡ bọn zombie liền nhào về phía đó không cần suy nghĩ.

Năm người cũng không cần suy nghĩ liền nắm lấy thời cơ chạy thẳng về phía cửa, bọn họ chỉ có ba mươi giây đến khi cây pháo sáng tắt đi.

Thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt, không hề gây ra bất kỳ tiếng động nặng nề nào khi chạy, cây pháo sáng vừa tắt thì năm người đã kịp lúc đóng cửa hông của bệnh viện lại.

Nhưng cả bọn chưa kịp thở phào thì hành lang ngay cửa mà bọn họ đang đứng lại có một đám zombie đang tụ tập ở đó, bọn chúng vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.