Em Nghe Anh Giải Thích

Chương 8: Chương 8




Lại một vòng thi đã qua, thành tích lần gần đây nhất của Thẩm Ký đã lập nên kỷ lục mới, ba mẹ hắn mừng tít mắt muốn dẫn hắn đi tiệm ăn để chúc mừng. Thẩm Ký biểu thị ý muốn cùng bạn học tập không thể đi được, chaThẩm Ký lại sảng khoái mà vỗ hắn một cái: “ngày hôm nay không cần học, thi thoảng cũng phải thả lỏng một chút chứ, nghỉ ngơi học tập cùng kết hợp mà! !”

Thẩm Ký ngồi trong phòng miễn cưỡng mà nặn ra nụ cười, trái tim rỉ máu. Đưa điện thoại đặt trên đầu gối cộc cộc gõ chữ: “Xin lỗi T^T bị ba mẹ kéo tới ăn cơm , không tránh đi được, không thể cùng anh xem phim..”

Một lát sau, Trình Dung trả lời: “Không có chuyện gì, lần sau chúng ta xem sau.”

Thẩm Ký trong lòng băn khoăn: “em ăn cơm xong sẽ tìm anh, anh vẫn ở cửa hàng chứ?”

“Ừm.”

Thẩm Ký còn muốn đánh vài câu, bị cha hắn gõ một cái trên trán: “không mấy khi cả gia đình cùng đi chơi, để điện thoại một bên đi.”



Kết quả là bữa ăn này kéo dài một giờ, mẹ Thẩm Ký tâm tình rất tốt, mẹ một câu ba một câu cứ thế chậm rãi tán gẫu. Thẩm Ký như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vẫn không thể nói ra, trên lưng toát đầy mồ hôi hột.

Rốt cục cũng trả tiền rời khỏi nhà hàng, Thẩm Ký đang định tìm kiếm cái lý do để phắn trước lại bị mẹ Thẩm Ký một tay kéo lấy hắn: “đêm nay trăng rất sáng, trời đẹp, chúng ta đi dạo vài vòng chứ?”

Thẩm Ký quýnh lên đang muốn khéo léo từ chối, lại bị một câu: “con gần đây đi học xa nhà, chúng ta đã lâu chưa có dịp nói chuyện.” Mà buồn phiền nuốt trở lại.

Lại đi tản bộ một giờ, Thẩm Ký cầm di động liếc thời gian, cửa hàng Trình Dung giờ cũng đóng cửa rồi, không có điện thoại cũng không thấy tin nhắn, không lẽ tức giận.. e ngại ba mẹ đang ở đây cũng không thể liên lạc được. Thẩm Ký như bách trảo cong tâm (trăm ngàn con thú cào cào)

Mẹ Thẩm Ký thở dài: “được rồi, trở về đi thôi.”

Thẩm Ký như nhận được lệnh, tức khắc ngẩng đầu lên: “mẹ, con muốn đi cửa hàng văn phòng phẩm mua ít đồ__”

mẹ Thẩm Ký nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: “Chú ý an toàn, về sớm một chút.”

Thẩm Ký đè ép lòng vui sướng lắm mới không chạy đi. hắn trực tiếp chạy tới trạm xe bus, cũng không nhìn thấy mẹ ơ phía sau đang nhìn mình trầm tư.

Thẩm Ký vừa đi khỏi tầm mắt của hai người đã vội vàng gọi điện thoại: “anh ở đâu? Xin lỗi, xin lỗi, không nghĩ tới sẽ lâu như vậy, ba mẹ ở bên không có cách nào cầm điện thoại..”

Trình Dung nghe thế lại nở nụ cười: “đừng nóng vội, anh còn ở cửa hàng, cũng đoán được em sẽ như thế nên cũng không có liên lạc với em.”

Sớm qua cái giờ đóng cửa, Trình Dung đang ở đấy hiển nhiên chính là chờ mình. Thẩm Ký trong lòng thả lòng, suýt chút nữa khóc lên: “xin lỗi, em tới liền đây.”

“Không có chuyện gì, từ từ đi.” Trình Dung âm thanh rất ôn nhu, Thẩm Ký càng muốn khóc . Hắn đã thành niên, nhưng không có chút nào tự do, thậm chí so với khi còn bé càng ràng buộc, ngay cả tình yêu của mình cũng uất ức như thế. Tại sao hắn không thể biết Trình Dung sau một năm? Chỉ cần muộn một năm, hắn cũng sẽ như người mà cẩn thận, nghiêm túc mà sải bước tiến vào, không phải chỉ như đứa trẻ được người ta chăm sóc.

Mọi người đều nhẫn nại nhưng vẫn luôn có điểm mấu chốt, chuyện ngày hôm nay sẽ phát sinh rất nhiều lần nữa, Trình Dung sẽ một lần một lần mà cân nhắc quan hệ của hai người. dù sao hắn cũng không có nghĩa vụ để chính mình chịu oan ức.

Có thể bọn họ vốn nên dừng lại ở giai đoạn tình cờ gặp gỡ, lưu lại chút ký ức mà không phải thành một bài thơ ngắn mạnh mẽ ở trong một quyển sách thối nát. Có thể Trình Dung sẽ có loại ý nghĩ này, nên mới không làm thêm một bước. Thẩm Ký lại tự mình buồn phiền mà suy nghĩ.

******

Cửa hàng đồ ngọt đã treo lên bảng “cửa hàng đóng cửa” nhưng đèn trong nhà vẫn còn sáng, toàn bộ ghế đã dọn gọn gàng chồng trên bàn ngoại trừ chỗ ngồi của Trình Dung. Trên sàn nhà sạch sẽ, quầy bar cũng không hề có thứ gì.

Thẩm Ký một đường chạy lại đây, thở hồng hộc mà đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh Trình Dung ngồi xuống, mở miệng muốn xin lỗi, Trình Dung lắc lắc đầu một cái, Thẩm Ký càng sốt ruột.

Trình Dung cười cười đứng lên, đi tới phía sau quầy bar “uống chút gì không? Cafe?”

“A”

“trẻ em vẫn nên uống sữa tươi đi.” Trình Dung tự mình quyết định.

“…” Thẩm Ký chán chường .

Trình Dung bưng một chén sữa bò đi tới: “Vừa nãy chơi vui vẻ không?”

“Cũng còn tốt. Trình Dung, ” Thẩm Ký mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn, “anh có phải thấy em quá ngây thơ?”

Trình Dung vẫn chưa trả lời, Thẩm Ký tự nhiên nói tiếp: “không chỉ ấu trĩ, em thật giống như không có cách nào đứng với anh cùng một chỗ, ở một nơi, vĩnh viễn không thể ở trên một phương diện mà trả giá.. có lúc em đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì, là vui vẻ hay đang đau lòng, em toàn bộ không thể biết nhưng anh chỉ cần nhìn một chút sẽ nhìn thấu suy nghĩ của em..”

Trình Dung lẳng lặng nhìn lông mày của hắn dần nhăn thành đoàn.

“… Thế giới của em cũng chỉ có từng ấy.” Thẩm Ký bắt đầu rối loạn, “nhưng anh lại như sống ở phía ngoài.” Khi hắn mở miệng hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ, hắn thấy khoảng cách giữa hăn cùng đối phương thực sự rõ ràng.

Dù có tự nguyện hay không, hắn vẫn là một người đang được nuôi dưỡng, đúng giờ tưới nước bón phân, Trình Dung lại ở một nơi phồn hoa náo nhiệt, đối với hắn mà nói cũng chỉ là mơ hồ huyễn ảnh. Chờ đến khi hắn là một cái cây lớn tỏa bóng mát thì Trình Dung có thể ở đấy sao?

Thẩm Ký ngẩng đầu lên, uống rượu giống như uống một hớp lớn sữa bò, đem cái chén đã trống không mà đặt úp trên bàn: “em rất nhanh lớn lên, rất nhanh sẽ không phải hình dáng như bây giờ! !” hắn nói giồng như đang thề thốt “vì thế..”

Vì thế, anh có thể tạm thời đừng muốn dời ánh mắt? có thể đừng đi quan tâm những người âu phục giày da hoa đào kia không?

Thẩm Ký nghẹn nửa ngày vẫn không nói ra, cuối cùng thở dài: “xin lỗi, em đã nói rất khó hiểu..”

Trình Dung đứng dậy đi ra.

Phía sau nơi nào đó truyền đến “Đùng” một tiếng vang nhỏ, ánh đèn trên đỉnh đầu từng chiếc từng chiếc tắt ngúm. Bên trong cửa hàng đột nhiên rơi vào bóng tối, ánh đèn đường bên ngoài chiếu qua tấm cửa kính lại trở nên chói mắt. Thẩm Ký giật mình dời mắt qua chỗ khác, nhìn những ánh sáng chiếu xuống mặt đất như sân khấu, chiếu một câu chuyện uyển chuyển của thành phố về đêm mà khán giả chỉ có hai người.

Trình Dung ở trong bóng tối hướng hắn đi tới. Thẩm Ký ngẩng đầu lên xem, ánh mắt đen kịt của đối phương bây giờ trở nên lưu động và lấp lánh ánh sáng màu nhạt.

Nhịp tim của Thẩm Ký đột nhiên đập gia tốc, mãi đến khi Trình Dung đi tới trước mặt, chậm rãi cúi người xuống, hắn mới rõ ràng mục đích việc tắt đèn của Trình Dung.

Có lẽ là hoàn cảnh một đêm đen kích thích giác quan của con người, trình độ của nụ hôn này vượt xa nụ hôn lúc trước, lan tràn vị ngọt trong không khí. Thẩm Ký cảm nhận được mùi vị sữa trong miệng mình, còn một hương vị u ám không thể nói rõ được. Bọn họ trao đổi nước bọt cùng hơi thở cho nhau,liếm láp gặm cắn như đang tranh đấu, vô thanh vô thức nhưng chấn động lòng người. Thẩm Ký choáng váng mà sa vào, chỉ cảm thấy thời khắc này thực không chân thực.

“em sẽ không nhanh lớn nhanh, cho dù có nóng ruột, em cũng chỉ có thể từ từ, rất chậm rất chậm, bất đắc dĩ mà thay đổi..”

Trình Dung một tay ôm Thẩm Ký, kéo hắn đứng lên, cái ghế vang lên tiếng kẽo kẹt. Thẩm Ký kích động đến cả người run rẩy, ôm lấy Trình Dung càng chặt hơn khiến cả hai càng ngày càng gần, môi lưỡi quyến luyến lẫn nhau mang theo một đường nước bọt từ khóe môi chảy xuống, tim đập mãnh liệt như sắp thoát ra khỏi thân thể bay về phía bầu trời đêm.

“em sẽ nôn nóng, sẽ thất vọng, sau đó mỗi một khắc em sẽ bắt đầu hoài niệm về thời điểm bây giờ, nhưng đây là chuyện rất lâu sau đó…”

“không cần gấp gáp, anh sẽ chờ em..”

Bên tai Thẩm Ký vang lên âm thanh trầm thấp trêu chọc khiến thân thể không biết phải làm gì, trên mặt đều trở nên thiêu đốt, hắn theo bản năng mà ôm cổ Trình Dung, cả người đều dựa vào người hắn, mang theo tiếng nức nở ai oán: “ Trình Dung.”

Một tay của Trình Dung vói vào áo của Thẩm Ký mang theo xúc cảm lành lạnh, đầu ngón tay trên lưng Thẩm Ký bắt đầu chuyển động, mỗi một chỗ được Trình Dung chạm vào đều nóng lên. Trình Dung chợt dừng lại, hắn ngẩn người, cũng cảm giác được người nào đó rút tay về.

Yên tĩnh qua đi, Thẩm Ký đột nhiên thấy có chút căm giận, không lẽ bản thân mình không có mị lực? Hắn mặt không đổi săc cố ý hừ hừ nằm trên tay Trình Dung, cách vạt áo mà ấn ấn vào điểm trên ngực trái, Thẩm Ký ngẩng đầu, ánh mắt mê ly mà nhìn Trình Dung, môi đỏ sung huyết đến hết sức câu dẫn.

Trình Dung cầm lấy tay hắn, lại kéo dài một điểm: “đừng nghịch” âm thanh có chút khàn khàn.

Thẩm Ký đột nhiên nghĩ đến một sự tình cực kỳ nghiêm trọng__ Trình Dung đến cuối cùng có phải là số một không a! !?

Chẳng lẽ hắn không muốn đè mình mà căn bản không muốn tiến vào người khác. Thẩm Ký càng nghĩ độ khả thi càng lớn, hoa cúc cái gì, mỹ nhân dẻo dai kiên cường cái gì! ! không phải chỉ là một cực phẩm trên lý thuyết thôi sao! ! hơn nữa thân thể của hắn có thể đảm nhận việc ở trên đến cùng trong việc ân ái chứ! !mình rốt cục vì cái lông gì mà tin chắc hắn là công a! ! quay đi quay lại lại là hai tiểu thụ nắm tay nhau sao! ! xong đời a! !

Bình tĩnh! ! Thẩm Ký dẹp bỏ tâm tư một vạn con ngựa chạy sầm sầm trong lòng, nếu không thể hi vọng ở đối phương thì bản thân mình có thể thay đổi! ! mặc dù thời điểm xem avi mình chỉ nghĩ đến việc a ưm ô ô chứ không phải là việc hỏi đối phương thoải mái không, mặc dù mình cũng chưa bao giờ hình dung qua, nhưng chưa thử sao biết! ! cũng có thể khai phá được một kỹ năng ẩn tàng skill đây! !

Xử nam bé nhỏ Thẩm Ký trong lòng đã trải qua vô vàn thống khổ giãy dụa, rốt cục không màng sống chết mà quyết tâm, nơm nớp lo sợ mà đưa tay về phía Trình Dung sờ..

Trình Dung mạnh mẽ nắm tay Thẩm Ký. Đáy mắt mơ hồ lộ ra sát khí.

“em đang định làm gì?”

Thẩm Ký rùng mình một cái, nhắm mắt tìm đường chết: “Làm… XXX anh?”



“đùa thôi đùa thôi ha ha ha.. ngao, đau chết mất đau chết mất.” tay Thẩm Ký bị nắm đến đau, nhe răng trợn mắt xin tha. Trình Dung không nhúc nhích, sắc mặt ẩn trong bóng tối không nhìn thấy rõ.

Thẩm Ký chột dạ, cúi đầu nhỏ gióng nói: “em chỉ muốn, nếu như anh không thể.. em có thể..”

Trình Dung chậm rãi buông tay hăn ra nói: “anh không thể?”

Thẩm Ký rùng mình một cái, vội vàng nói: “không phải, không phải ý đó___ a! !”hắn không kịp chuẩn bị mà kinh ngạc thốt lên, áo đã bị một cái tay vói lên ***g ngực, tầng da dẻ bại lộ trong đêm, tóc gáy Thẩm Ký dựng thẳng, đột nhiên nơi nào đó trước ngực truyền đến một trận tê dại, đại não đột nhiên trống rỗng, hắn nhếch nhếch miệng mà quên phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.