Editor: Phạm Meo
Beta: Nhược Lam
- ------------------------------------
“ Thích, Thích...Thích Thần cậu bị điên rồi sao?”
Nhìn thấy ở cửa phòng học xuất hiện một cô gái, ba người bên trong đều sửng sốt.
Lập tức Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ mang vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Thích Thần.
Những người khác chỉ nghe mơ hồ biết rằng tối nay Thích Thần cùng Quách Vũ Kỳ xảy ra xung đột.
Chỉ có hai người bọn họ nghe được rõ ràng từ chỗ anh em kể lại, Thích Thần là vì một cô nữ sinh tên là Thời Dược.
Vừa nghe được cái tên này Vương Kỳ Phong bỗng dưng cảm thấy nghẹn ở cổ, mơ hồ còn thấy khó thở.
Mà đúng như vậy.
khi ánh mắt hai người vừa nhìn đến liền phát hiện, chàng trai luôn mang bộ dáng lãnh đạm mặt giờ lại đang cau mày.
Thích Thần vẻ mặt trầm xuống.
“Tại sao em quay lại?” Giọng của anh đã có chút tức giận.
“Tôi...”
Thời Dược bị nhìn chằm chằm có chút nhụt trí.
sau đó cô cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, mím chặt môi nói
“Tôi không quay lại, chẳng lẽ mặc kệ cậu nổi điên sao? Một mình đánh nhau với nhiều người như vậy, cậu không muốn sống nữa à?”
Nói xong mấy lời này làm Thời Dược có thêm chút dũng khí, không cố kỵ mà liếc mắt nhìn ra phía ngoài phòng học.
Xác định bên ngoài không có ai, cô trực tiếp chạy tới cầm tay Thích Thần liền chạy về hướng cửa sau.
Thích Thần đương nhiên có thể cự tuyệt.
Thậm chí anh chỉ cần dùng một chút lực, cô nhóc này ngay cả vai anh cũng chưa tới cơ bản là không thể kéo nổi anh.
Chỉ là nhìn ánh mắt lo lắng của cô, đôi môi mím chặt vì chạy nhanh mà đỏ bừng như bông hoa đang nở, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, trong lòng anh giống như bị một cây châm dài đâm nhói một cái.
Có chút đau.
Nhưng vừa do dự một lát, Thích Thần đã bị cô kéo chạy tới cửa sau của phòng học.
Thời Dược thò đầu nhìn phải, ngó trái hai bên hành lang xác định tạm thời an toàn liền vội vàng lôi kéo Thích Thần chạy ra ngoài
Trái tim đập nhanh cảm giác giống như muốn phá lồng ngực bay ra, vì khẩn trương mà hô hấp của cô cũng trở nên gấp rút.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ phải chịu mệt như vậy.
Thích Thần vừa xuất hiện, giống như đem mọi mạo hiểm cùng sóng gió của cô từ trước năm 16 tuổi đem trả lại cho cô.
Nghĩ tới liền thấy thảm.
Đôi mày xinh đẹp của Thời Dược nhăn lại, mắt nhanh chóng đánh giá đường đi.
Đi xuống tầng một vòng qua chỗ ngoặt, Thời Dược vừa định tiếp tục đi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang đi lên.
Một người trong số đó dường như vẫn còn đang nghe điện thoại.....
“ Gì? Thằng nhóc kia chạy trốn?!...Chúng ta vẫn luôn chặn ở cửa, không thấy hắn, chắc là vẫn đang ở bên trong.”
Thời Dược nghe mà trong lòng hoảng hốt, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng ở phòng đọc sách phía cuối hành lang.
Thời khắc này cô không suy nghĩ được nhiều, lôi kéo Thích Thần chạy thật nhanh.
HIện tại đã tan học được mười mấy phút.
Phòng đọc sách bên trong không có lấy một học sinh, Thời Dược nhanh chóng kéo Thích Thần vào trong rồi tắt đèn và đóng cửa lại.
sau khi cô đưa Thích Thần đến nơi đặt những dãy bàn ghế lớn liền kéo tay anh nhỏ giọng thúc giục
“Anh mau trốn vào đi!”
Thích Thần có chút bất đắc dĩ, cười như không cười cúi xuống nhìn cô.
Thời Dược lúc này vội muốn khóc
:
“Thích Thần anh mau lên đi...”
Có lẽ là đang rất sợ hãi, cô nắm chặt tay của anh có chút run run, mắt to giờ đây cũng đã có chút hồng.
Với bộ dáng này của cô, Thích Thần làm sao có thể từ chối?
Nhìn thấy Thích Thần ngoan ngoãn cúi người, đôi chân dài dần ẩn dấu dưới mặt bàn, Thời Dược lúc này mới cảm thấy an tâm được chút.
Nhờ vào ưu thế thân hình nhỏ nhắn, cô chui vào không tốn chút sức lực nào
Sau khi ngồi xổm xuống, Thời Dược không quên rón rén đem ghế kéo về lại chỗ cũ, che chắn cho hai người.
Trong phòng đọc sách tối mờ mịt.
Dưới chiếc bàn dài, hai người ngồi xổm giữa hai hàng ghế, nghe rõ từng tiếng thở nhẹ của nhau.
Thời Dược nín thở, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuyên qua khe hở giữa những chiếc ghế xem động tĩnh bên ngoài, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, sợ không cẩn thận liền bỏ qua gì đó.
“Thích Thần, anh đừng sợ...”
Cô không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, thanh âm không tự chủ mang theo chút run rẩy.
Bàn tay cô nắm chặt ống tay áo anh, đầu ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch
“Tôi...tôi sẽ bảo vệ anh.”
“...”
Thời Dược không quay đầu, bởi vậy không thấy được.
Anh ở bên cạnh, một đôi mắt màu nâu đậm đang không hề chớp nhìn cô, lực chú ý không có nửa điểm đặt ở nơi khác
Anh nhìn chằm chằm gần như dữ dội, giống như ngay sau đó từ đôi mắt kia Thao Thiết* sẽ phá bỏ xiềng xích mà lao ra.
*Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị người đẩy ra.
Thích Thần mơ hồ cảm nhận được, bàn tay đang nắm ở cổ tay mình của cô bỗng dưng siết chặt, mang theo chút khẩn trương cùng run rẩy.
Từ góc độ của anh nhìn qua, Thời Dược đang mở to hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm bên ngoài, đôi môi đỏ bừng bị cô vô ý khẽ cắn, dưới hàm răng giờ đây môi có chút trắng.
Làm cho người ta không kìm nén được mà muốn phủ lên nó, dùng sức liếm sau đó hôn ngấu nghiến đôi môi khô khốc.
Tốt nhất là có thể đem cô gái nhỏ cùng hơi thở khẩn trương kia, nuốt xuống bụng.
“...”
Thích Thần chậm rãi nắm chặt từng đốt ngón tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc u ám đang trỗi dậy.
Anh chật vật rời ánh mắt đi nơi khác.
Mà ở dãy bàn bên ngoài, hai nam sinh vừa đi vừa tìm kiếm, thanh âm nôn nóng.
“Đã tìm được chưa?”
“Không có ____ tao nghĩ thằng nhóc kia chắc chắn nhảy cửa sổ chạy rồi.”
“Mẹ kiếp, đêm nay tao còn có hẹn đi đánh nhau. Kết quả bị Tống ca gọi qua giúp con nhỏ ẻo lả Quách Vũ Kỳ kia làm chân chạy vặt, thật mẹ nó xúi quẩy!”
“Ai mà không biết... Quách Vũ Kỳ cũng thật biết cách nhận anh trai, giờ liền khổ chúng ta, cả ngày bị Tống ca giày vò.”
“Được rồi, tìm không ra, đi thôi đi thôi! Đừng mãi ở chỗ này lãng phí thời gian, tranh thủ báo cáo nhanh rồi còn đi quán net”
“...”
Hai thanh âm theo tiếng đóng cửa của phòng học, cuối cùng cũng dần đi xa.
Bên dưới bàn sách, Thời Dược thở nhẹ một hơi.
Chỉ là vừa di chuyển một chút, mới chợt nhận ra hai chân không biết từ lúc nào đã tê rần, không cẩn thận liền ngã sang bên cạnh.
Thích Thần không chút do dự đưa tay, cầm ngược lại tay cô, dùng chút sức đem người kéo về phía bản thân.
Không biết là cố ý hay vô tình chỉ nghe bịch một tiếng vang trầm đục cùng với tiếng cô gái nhỏ giọng hoảng sợ.
Thích Thần liền trực tiếp kéo cô nằm trên người anh.
Giây phút nằm xuống đó Thời Dược liền ngốc, mắt đẹp trợn tròn, vẻ mặt ngẩn ngơ giống như con thỏ trượt chân rơi vào ổ sói bên trong.
Cho đến khi bị người dưới thân dùng đôi mắt đen đến không thấy đáy nhìn, Thời Dược lúc này mới hoàn hồn.
Tay chân luống cuống chống đỡ muốn đứng dậy, lại quên mất bản thân đang ở dưới gầm bàn.
Bỗng dưng “Phanh” một tiếng vang thật lớn, sau đó cô gái kêu lên một tiếng đau đớn. Lấy tay che lại gáy nằm trở về.
Thích Thần đang muốn đứng dậy theo không kịp chuẩn bị lại bị cô gái va thẳng vào lòng.
Bờ vai cứng rắn của anh cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.
Nghe người bên dưới rên lên một tiếng, Thời Dược vì bản thân vụng về giận đến muốn khóc.
“Xin, xin lỗi...”
Cô ở dưới bàn sách mò mẫm muốn đứng lên.
Chỉ là chưa tới hai giây tay liền bị Thích Thần không thể nhịn nổi mà nắm lấy một lần nữa.
Một tay anh nâng sau gáy, phần eo dùng sức trực tiếp che chở cô ngồi dậy.
Không kịp nói lời cảm ơn, thân thể Thời Dược lại lần nữa mất trọng tâm.
Thích Thần trực tiếp đem cô đè ở trên mặt bàn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vô cùng yên tĩnh.
Bị cặp mắt tĩnh lặng kia nhìn chằm chằm, Thời Dược không hiểu tại sao bỗng giật mình.
Bản năng khiến cho cô cảm thấy có chút nguy hiểm.
Nhưng chính cô cũng không biết nguyên nhân là gì.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô chợt buông lỏng, Thời Dược chưa kịp thở phào nhẹ nhõm liền cảm giác được cái tay kia đang tiến đến che mặt mình.
Ngón cái của Thích Thần nhẹ nhàng vuốt ve qua cằm, cuối cùng chuyển đến trên bờ môi cô.
Giống như trong tưởng tượng...
Thật mềm mại.
Thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở khẩn trương của cô gái nhỏ qua mu bàn tay.
Mỗi một lỗ chân lông đều theo hô hấp của cô mà mở ra, giống như đang kêu gào khao khát thứ gì đó.
...Mau hôn lên đi.
Thích Thần nghe thấy bên tai giống như có tiếng nói của ma quỷ đang thì thầm mê hoặc.
...Mau dùng sức hôn cô ấy, để cô ấy nghẹn ngào, thút thít.
Muốn cô ấy chỉ có thể bất lực mà nắm chặt quần áo mình.
Muốn để cô ấy mang theo giọng vừa khàn vừa thút thít mà xin mày buông tha.
Mau hôn lên đi
Thích Thần.
Như thế cô ấy sẽ là của mày...
Âm thanh mãi quanh quẩn không dừng,ánh mắt Thích Thần dần dần trở nên u ám,con ngươi sâu thẳm trên khuôn mặt lãnh đạm.
Một chút cảm xúc dữ tợn mà điên cuồng dần dần che kín.
Anh hướng về phía cô cúi người.
Thời Dược cứng đờ nhìn mặt anh ngày càng gần, thẳng đến hô hấp hai người chồng lên nhau.
Đầu ngón tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay
“Anh, anh...”
Thời Dược sợ hãi mà dùng sức nhắm mắt lại.
Hơi thở đang ép sát bỗng dừng lại.
Thích Thần nhìn cô gần ngay trước mặt.
Cô đang sợ _____ sợ hãi chính mình.
Ngay cả mí mắt đang nhắm chặt cũng đều run sợ.
...Cho dù anh phát điên rồi cũng không thể làm tổn hại đến cô.
Thích Thần siết chặt tay lại.
Vài giây sau đó.
Trong không khí mờ ảo mà yên lặng, Thời Dược nghe thấy một thanh âm khàn khàn mà trầm thấp đang tiến lại. Gần như ép đến sát bên tai, Thời Dược thậm chí cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo nơi đôi môi mỏng kia đang khép mở
“Một lần cuối cùng, Thời Dược.”
“Đừng có lại đến trêu chọc tôi...Nghe hiểu không?”
—--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói
Thời Dược: Rõ ràng là anh chọc tức em!