Edit: Tris
Beta: Nhược Lam
Phát phúc lợi đầu năm mới, bạo chương nhé.
_______________________________
“Chị Tiểu Ngữ, học trưởng Thích Thần thật sự là anh trai của chị Thời sao?”
Sau khi thời gian bán hàng từ thiện đã kết thúc, một đàn em lớp dưới ở gian hàng bên cạnh nhìn hai người đang cùng nhau làm việc ở cách đó không xa, không nén nổi tò mò đi sang ghé tai Tôn Tiểu Ngữ hỏi.
Tôn Tiểu Ngữ hơi bất ngờ nhìn cô bé rồi cười nói
“Nha, con bé này tin tức cũng nhanh nhạy đấy, làm sao, em không tin à?”
Cô bé lớp dưới ngượng ngùng cười cười, “Em thấy dáng vẻ của học trưởng Thích Thần với đàn chị Thời không giống anh trai em gái lắm mà giống...”
Tôn Tiểu Ngữ quay sang nhìn về phía hai người, trong ánh mắt có chút cảm xúc phức tạp. Khi quay đầu lại ánh mắt của cô ấy đã khôi phục như lúc ban đầu, “Vậy em đoán sai rồi, bọn họ đúng là anh em đấy, anh em sống chung một nhà cùng đi cùng về đó.”
“Ồ...thì ra là em đoán sai rồi sao.”
Tuy nói như vậy nhưng mắt của cô bé lại sáng lên, so với ánh mắt khi nãy nhìn về phía họ là hai trạng thái khác hẳn.
Cô bé đang nghĩ gì, trong lòng Tôn Tiểu Ngữ biết rõ.
Tôn Tiểu Ngữ bĩu môi cười cười rồi cúi xuống dọn dẹp đồ đạc, vờ như thuận miệng nói một câu, “Kể cả có là anh em thì theo chị thấy, không ai có thể chen chân vào giữa bọn họ được đâu.”
“A? Chị Tiểu Ngữ, chị nói vậy là sao?” Cô bé đàn em kia không nhìn họ nữa mà đổi lại trừng lớn mắt nhìn Tôn Tiểu Ngữ.
Cô ấy không hề lo lắng mở miệng nói: “Các em chưa vào trường đã biết đến học trưởng Thích Thần, nhưng mà chị đây với chị Thời của các em học cùng lớp với anh ấy kìa.”
“A, thật sao?” Cô bé lớp dưới trông vui vẻ hẳn lên, ôm lấy Tôn Tiểu Ngữ cọ cọ, “Vậy anh ấy —— “
“Nhưng mà tất cả mọi người học cùng lớp với bọn họ đều biết học trưởng Thích Thần của mấy đứa có bệnh hơi nặng.”
“A? Bệnh gì cơ ạ?”
Động tác tay của Tôn Tiểu Ngữ đột ngột dừng lại, cô nhìn lên trời đầy thần bí rồi nói từng chữ từng chữ một
“Hội - chứng - cuồng - em - gái.”
Cô bé lớp dưới sửng sốt
“Bởi vì học trưởng Thích Thần đối xử rất tốt với chị Thời ạ?... Đây mà cũng được tính là bệnh sao?”
Tôn Tiểu Ngữ nghe vậy mỉm cười, “Có thể sử dụng khái niệm “rất tốt” của người bình thường để miêu tả thì làm sao gọi là “Hội chứng cuồng em gái” được? Anh ấy được gọi như thế vì không ít lý do đâu... Em thật sự muốn nghe?”
Cô bé gật đầu lia lịa.
Thấy cá đã mắc câu, Tôn Tiểu Ngữ cười.
“Đối với Thích Thần, Thời Dược so với tất cả những người khác cộng lại còn quan trọng hơn nhiều. Học trưởng Thích Thần của các em nhìn bình thường thì lạnh nhạt không bao giờ bận tâm đến chuyện gì, cũng chẳng đặt ai vào mắt, nhưng chỉ cần có liên quan tới Thời Dược —— thậm chí không cẩn thận làm Thời Dược bị thương dù chỉ một chút, anh ấy sẽ cho mấy đứa biết thế nào là núi băng thế nào là biển lửa.”
Học muội bị lời nói của Tôn Tiểu Ngữ làm cho kinh ngạc, “Chị có... nói quá không?”
“Vậy mà đã coi là nói quá sao?” Tôn Tiểu Ngữ làm ra một vẻ mặt “đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải”, cười như không cười nói, “Thế chị sẽ nói cho em biết một chuyện nữa, em biết đại ca của trường Tam Trung chúng ta không? Cái tên mà chuyên dẫn theo một đám đàn em đi sang các trường trung học khác gây sự ấy?”
“Ách, là học trưởng Tống Minh Viễn ấy ạ?”
Bên cạnh Tôn Tiểu Ngữ tự nhiên có thêm mấy cái đầu nhỏ chen vào tiếp lời, các cô bé đều là học muội ở các gian hàng xung quanh. Trước đó các cô bé đều nghe được lời kể của Tôn Tiểu Ngữ mà bây giờ đã đến lúc cao trào nên không nhịn nổi tính tò mò mà cũng tụ tập lại hóng hớt.
“Hừ”, Tôn Tiểu Ngữ cười nhạo nói
“Hắn còn rất nổi tiếng cơ à? Đúng, chính là hắn. Hồi bọn chị học lớp mười ấy, hắn cậy mình đánh nhau giỏi mà trong trường học kiêu ngạo, dương dương tự đắc cực kì. Cuối cùng bây giờ hắn chỉ dám gây sự ngoài trường học thôi, biết tại sao không?”
Một cậu bé lớp dưới không biết từ chỗ nào chui ra, tò mò hỏi
“Chẳng lẽ là bởi vì học trưởng Thích Thần sao?”
Tôn Tiểu Ngữ cười gật đầu
“Đúng rồi. Học kỳ một của lớp mười một học trưởng Thích Thần của mấy đứa mới chuyển đến lớp chị, lúc ấy có một nữ sinh mê anh ấy lắm, mê mãnh liệt luôn, vì thế chị ta đến tìm Thời Dược gây sự nhưng mà thấy học trưởng Thích Thần của mấy đứa bảo vệ cô ấy quá. Một hôm thừa dịp anh ấy tham gia thi đua tuyển học sinh giỏi của trường, có một đám người kéo đến hùa nhau đẩy Thời Dược xuống cầu thang.”
Lúc này xung quanh Tôn Tiểu Ngữ đã có tới mấy tốp đàn em cả trai cả gái đứng thành vài vòng, trong đám đông phát ra tiếng hô khẽ
“Lúc đó học tỷ Thời Dược không sao chứ ạ?”
“Đẩy xuống cầu thang... Thật là đáng sợ!”
“Đúng vậy đó!”
Tôn Tiểu Ngữ khoát khoát tay
“Học tỷ Thời Dược của mấy đứa thì không có vấn đề gì, nhưng mấy đứa không nhìn thấy phản ứng của học trưởng Thích Thần đâu —— nghe nói anh ấy trực tiếp bỏ thi chạy về. Cả khối chị lúc đấy đang tập chạy ở dưới, lúc đó anh ấy giống như phát khùng vậy, mắt đỏ bừng, ở trước mặt chủ nhiệm lớp và tất cả bạn học bế chị Thời Dược của mấy đứa chạy như điên tới phòng y tế.”
“Woa...thật sự là mẹ nó ngầu luôn...” Không biết ai nhỏ giọng thì thầm.
Tôn Tiểu Ngữ cười cười, “Chuyện ngầu hơn còn ở phía sau. Lúc ấy chị chạy theo sau mệt như chó mà cũng không đuổi kịp chân dài của học trưởng mấy đứa.”
Cả bọn cười ồ lên tuy nhiên biểu cảm của Tôn Tiểu Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm túc
“Về sau học trưởng Thích Thần của mấy đứa điều tra ra chính là tên Tống Minh Viễn kia sai người làm. Thế là anh ấy dẹp yên sự tình hôm trước rồi cùng hôm đó đi tới lớp của Tống Minh Viễn luôn.”
“Có phải đánh nhau không ạ? Em có nghe nói qua!” một cậu bé lớp dưới hưng phấn nói.
Tôn Tiểu Ngữ đáp
“Đánh nhau ác thế nào thì không có ai biết, bọn chị chỉ biết là trong một tuần sau đó Tống Minh Viễn không đi học, đánh nhau xong hắn cũng không lên tầng lớp 7 của bọn chị nữa, ngay cả gây sự cũng chỉ dám tìm người ngoài trường gây sự thôi.”
Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ buông tay, “Kết quả làm sao mấy đứa tự hiểu đi. Mà cũng vì việc này, học trưởng Thích Thần của mấy đứa vinh quang trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử trường Tam Trung chúng ta trong lễ chào cờ được tuyên dương và phê bình cùng lúc trước toàn trường.”
“Oa...”
“Chị à, còn có chuyện gì nữa không ạ, em vẫn muốn nghe tiếp!”
“Đúng vậy đó chị, chị kể lại mấy cái cho chúng em nghe!”
Tôn Tiểu Ngữ dở khóc dở cười: “Mấy đứa lấy chị làm biên tập viên thời sự đấy à, chờ —— “
“Đàn chị Tôn, ngài đang làm công tác tuyên truyền gì thế ạ?”
Một âm thanh mềm mại dịu dàng vang lên.
Tôn Tiểu Ngữ vốn đang cười ngặt nghẽo đứng thẳng băng cái lưng lên, làm vẻ mặt vô tội nhìn về phía Thời Dược đang đi đến, “Không có gì hết, mình... khục, mình chỉ đang truyền đạt một số kinh nghiệm học tập lớp 11 cho các em thôi, đúng không?”
“Đúng đúng đúng...”
Phần lớn các đàn em rất phối hợp đáp lời, chỉ có vài người trong số họ mang ánh mắt phức tạp nhìn Thời Dược rồi lại nhìn Thích Thần đứng cách đó không xa - người từ đầu tới cuối vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng lưng cô.
Thời Dược lườm yêu Tôn Tiểu Ngữ một cái
“Cậu đấy... Được rồi, đều dọn dẹp xong cả rồi, kiểm kê một lần cuối cùng rồi đi liên hoan theo kế hoạch nhé.”
“Vâng. “
Thời Dược cười cười, giơ ngón trỏ lên lắc lư
“Còn có một tin tốt nữa, liên hoan tối hôm nay là học trưởng Thích Thần mời.”
Tất cả học muội học đệ lập tức đồng thanh hoan hô.
Trong mắt Thời Dược toàn là ý cười, quay sang nói với Thích Thần đứng bên cạnh, “ Thay mặt các học muội học đệ cảm ơn học trưởng Thích Thần ạ.”
“Thay?”
Thích Thần cụp mắt xuống
“Em biết rõ tôi mời vì ai.”
Thời Dược dùng ánh mắt vô tội nghiêng đầu hỏi, “Sao cơ? Em không biết đâu, cũng không cần thay các em ấy gánh món nợ ân tình này. Cùng lắm thì...tối nay em cũng mời khách, gánh hộ anh mấy chục phần nhé?”
Thích Thần cười đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô bé, không cãi qua cãi lại với cô.
Nửa giờ sau tất cả mọi người đã ngồi yên vị trên ghế của một quán cơm lớn gần trường Tam Trung.
Truyện Em là độc dược được đăng tải độc quyền tại Wattpad.com( Tiệm đào hiệu Nhược Lam) Tất cả những website khác đều là reup. Ăn cắp chất xám thì mãi mãi là ăn cắp, ủng hộ web reup cũng là tiếp tay cho ăn cắp.
Sau khi mọi người mồm năm miệng mười cũng chọn món xong xuôi, nhân viên phục vụ hỏi một câu: “Các vị muốn dùng rượu hay là đồ uống gì ạ?”
Thời Dược nghe xong vội vàng nói trước
“Chúng tôi vẫn là học sinh, đa số đều trẻ vị thành niên, không uống rượu đâu ạ, cho tôi mấy bình nước trái cây là được rồi.”
Các học sinh lớp dưới lập tức phát ra tiếng hô thất vọng não nề.
Nhóm đàn em đồng thanh hưởng ứng nhưng vẫn có mấy người lấm lét nhìn nhau, biểu cảm kì lạ. Chưa đầy một lát sau có hai người xin đi toilet.
Thời Dược không để ý nên cũng không nói gì, sau khi dặn dò xong liền quay sang tiếp tục nói chuyện với Tôn Tiểu Ngữ.
Chỉ là đến khi cô ý thức được thì phát hiện trên mặt bàn không biết từ khi nào đã có mấy chai bia khui ra, nhìn cái túi siêu thị bên cạnh rõ ràng là do hai học đệ lúc nãy lén chạy ra siêu thị mua về.
Sắc mặt Thời Dược biến đổi nhưng lúc này mấy học đệ đó đã tôi mời cậu cậu mời tôi rót bia uống không ngừng, hiển nhiên là ngăn chặn cũng không có tác dụng.
“Được rồi Dược Dược, đừng quan tâm bọn họ nữa.” Tôn Tiểu Ngữ ở bên cạnh lầm bầm
“Cậu đối xử với bọn họ đủ tốt đủ tận tâm rồi, những cái khác không cần phải hao tâm tổn sức, mời họ ăn một bữa là xong rồi mà? Quan trọng nhất là cậu với bọn họ không phải là mối quan hệ phục tùng, đám nhóc con này lì đầu lắm, cậu không dọa chúng được đâu.”
Trong lòng Thời Dược cũng hiểu rõ chuyện này, cô thở dài rồi cũng kệ bọn họ. Chỉ là cô không nghĩ tới lát nữa quả “lửa chiến” này sẽ lan đến trên người mình.
Thời điểm bị học đệ - người trước đó hỏi về mối quan hệ giữa Thời Dược và Thích Thần gọi lại, cô và Thích Thần đang nói chuyện trên trời dưới đất trong suốt một năm qua, thế nên khi bất thình lình nghe thấy một tiếng gọi “Thời Dược” cô thật sự đã mất mấy giây để hoang mang.
Không chỉ có mình Thời Dược, tất cả mọi người trong quán ăn cũng ngây ngốc nhìn sang.
Cậu nhóc kia cầm chặt chai bia trong tay, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên là đã uống đến mức ý thức không còn rõ ràng.
Thời Dược cảm thấy thật nhức đầu, tình trạng này nếu như về nhà rồi bị các phụ huynh truy hỏi thì đúng là cô có “trái ngọt” để ăn rồi.
“Học tỷ Thời Dược!”
Cậu nhóc kia lại gào lên như là sợ người khác không nghe được vậy, có điều lần này còn biết thêm được cái đại từ xưng hô. Cậu ta mang theo chai bia đi về phía Thời Dược
“Hôm nay em —— có mấy lời, nhất...nhất định phải nói với đàn chị!”
“...” Trực giác của Thời Dược mách bảo sắp có điều không được tốt cho lắm xảy ra, cô lặng lẽ đưa tay kéo áo Thích Thần đang ngồi bên cạnh thì thấy hắn từ từ nhấc mí mắt lên nhìn mình, lông mi dài che lấp những cảm xúc bên trong con ngươi đen sì.
“Tôi không ở trường một năm vậy mà em đã trêu ghẹo nhiều học đệ như vậy rồi sao?”
Giọng nói của hắn ở bên tai khàn khàn, ngoại trừ Thời Dược thì những người khác không ai nghe thấy được. Âm thanh tràn ngập từ tính ở gần trong gang tấc khiến cho mặt Thời Dược nóng bừng hết cả lên.
Cô nhất thời không biết làm sao liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Thích Thần đang nhìn chằm chằm mình, hắn nhìn hai giây rồi quay đi.
Đây không phải thấy chết không cứu sao.
Thời Dược trong lòng ngầm buồn bực.
Còn học đệ kia cô muốn tránh cũng không thể tránh được
“Em có câu này...em có câu này nhất định phải nói ra...” Học đệ kia đứng ở trước mặt Thời Dược, “Thời Dược! Em rất vui —— “
Tiếng nói của cậu ta dần nhỏ lại, Thời Dược đột nhiên đứng dậy.
Động tác của cô quá nhanh, khiến cho mọi người và cậu đàn em đều giật mình, lời nói nghẹn lại ở trong cổ.
Thời Dược mỉm cười nhè nhẹ, cô giơ ly nước trái cây của mình lên hướng về phía những bạn học khác và các đàn em còn đang ngây người ra hiệu
“Thật vui vì đã có thể có cơ hội được cùng mọi người tham gia hoạt động ngoại khóa lần này, không lâu sau đó các em sẽ chính thức trở thành các học đệ, học muội của chúng tôi cho nên trước khi học kì mới bắt đầu, nhân dịp này tôi xin kính các học đệ học muội một chén, chúc các em học tập có nhiều thành tích tốt!”
Thời Dược dừng lại một chút, cười nói
“Có điều chỉ được uống nước trái cây thôi nha.”
Bàn ăn yên lặng trong hai giây sau đó tất cả mọi người mới kịp phản ứng, dồn dập đáp lại, bầu không khí lại náo nhiệt như trước.
Trong âm thanh ồn ào như thế, Thời Dược thu lại nụ cười quay sang nói với đàn em đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
“Ly này tôi cũng mời cậu. Nhưng em phải nhớ kỹ, từ nay trở đi không được phép không biết lớn nhỏ gọi tên tôi như vậy. Về sau nếu ở trường gặp tôi thì có thể gọi tôi là học tỷ, nếu không thoải mái thì có thể gọi là chị.”
“...” Cậu ta không nói chuyện, đôi mắt đỏ bừng.
Thời Dược vẫn đưa ly nước về phía trước, “Ân?”
Cuối cùng cậu ta đành phải gật đầu, “...Chị.”
Thời Dược cười cười, uống hết nước trái cây trong cốc
“Cái này còn tạm được... Tôi đi toilet đã, cậu cũng tỉnh rượu đi.”
Nói xong, Thời Dược để ly xuống bàn rồi rời khỏi bàn ăn.
Sau khi cánh cửa phòng đã đóng lại sau lưng, Thời Dược như được giải thoát dựa vào tường đấm bụp bụp vào ngực mình, nhỏ giọng lẩm bẩm
“A...sợ chết mất...Thật là giật mình.”
Đợi một thoáng cho nhịp tim bình ổn trở lại Thời Dược mới đi về phía toilet của tiệm cơm. Mấy phút sau cô đã đi về phía cuối hành lang, cũng là cửa phòng ăn của họ.
Có điều vừa đi qua chỗ quặt của hành lang Thời Dược lại nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc, dường như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó
“...Tôi nói với bà rồi, tôi đã trưởng thành...Nghĩa vụ của bà đã hết, không cần làm những chuyện giả nhân giả nghĩa như vậy nữa.”
“Tôi không cần... Vậy bà phải thất vọng rồi, cuộc thi đã kết thúc, tôi đã cầm chắc suất trúng tuyển, một năm thi đấu vừa rồi tiền thưởng của tôi hoàn toàn đủ để học tập và sinh hoạt. Tôi với bà sẽ không có bất kì liên quan nào.”
“Đúng, tôi cũng hi vọng trong vòng mười năm qua đây là lần cuối cùng chúng ta liên hệ với nhau...Lần sau? Khi nào bà cần tôi thực hiện nghĩa vụ chăm sóc phụng dưỡng bà thì tôi cũng sẽ làm giống như bà, chỉ cần đưa tiền là được.”
...
Trước khi Thời Dược kịp phản ứng thì cô trong vô thức đã tự lùi về phía sau chỗ ngoặt, trốn vào trong bóng tối. Nghe âm thanh quen thuộc kia vốn chưa bao giờ dùng giọng điệu cáu gắt như vậy nói chuyện với mình mà nghe điện thoại, Thời Dược sợ hãi hít một hơi.
Đối với người chị em thân thiết nhất Thẩm Phương Như của Quan Tuệ mẹ mình, Thời Dược cũng không có ấn tượng gì quá sâu sắc. Cô chỉ nghe mẹ luôn khen ngợi rằng năng lực của bà ấy rất xuất chúng còn con người bà ấy đến cuối cùng là như thế nào Thời Dược cũng không hiểu rõ.
...Chỉ cần Thích Thần ghét người đó, cô cũng không nghĩ là mình sẽ thích.
Cô không thích bất kì ai khiến Thích Thần khó chịu.
“Em ở đây làm gì?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai cô.
Thời Dược đang trầm tư suy nghĩ thì bị giật mình, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Cô hoảng sợ quay sang nhìn thì thấy Thích Thần từ lúc nào đã một tay đút túi quần, dựa người vào tường đứng bên cạnh mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lặng yên nhìn cô.
Ánh mắt Thời Dược khẽ xao động, do dự một chút liền giả vờ vô ý quơ quơ tay: “Em đi rửa tay chứ sao, tất cả là tại Thần... Anh, tình huống lúc nãy ở trong phòng ăn anh thấy chết mà không cứu em.”
Ánh mắt Thích Thần đen sì như cũ, giọng nói cũng gằn xuống
“Em trêu hoa ghẹo nguyệt, rồi để tôi tới cứu?”
Thời Dược nhẫn nhịn ấm ức, “Em không có.”
“Em không có?”
Những lời này không biết là đã chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm nào của hắn, Thời Dược chỉ cảm thấy con ngươi của Thích Thần ngày một sâu hơn, đột ngột bị hắn ép vào góc tường
“Em thích có người gọi em như vậy sao?”
Thời Dược ngơ ngác
“Ai cơ? Gọi em cái gì?”
“...”
Thích Thần im lặng tiến sát lại cô, mãi đến khi đôi môi kề sát vành tai cô mới dừng lại.
Sau đó hắn hừ một tiếng, trầm giọng nói
“Chị?”
“...”
Uỳnh một tiếng, Thời Dược cảm thấy như vừa có một tiếng sét đánh ngay bên tai mình.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói
Thời thỏ con kiểu: Tôi là ai tôi ở đâu hắn vừa mới gọi tôi là cái gì?