Trời mưa không ngớt từ nhiều ngày nay. Mỗi tối, những trận gió tốc báo trước những cơn giông sẽ rạch nát bầu trời đêm trong khu thung lũng. Những con đường đất bị những rãnh nước nhỏ xẻ ngang xẻ dọc, nước chảy rỉ rỉ đến tận chân của những căn nhà, xói mòn những nền nhà đắp đất tạm bợ. Nước mưa ngoan cố len lỏi qua các mái nhà, chảy thành dòng dọc theo xà nhà. Tiếng la hét và tiếng cười của lũ trẻ con vẫn gọi Susan là “Maestra”[21]làm thành nhịp điệu của những buổi học hàng sáng cô dạy chúng học trong nhà kho mượn tạm làm trường. Buổi chiều, hầu như bao giờ cô cũng lái chiếc xe Jeep Wagoneer, nó ngoan ngoãn và dễ sử dụng hơn chiếc Dodge già nua nhiều. Nhưng dù sao thì cô cũng vẫn tiếc khi mất chiếc Dodge. Cô đi khắp nơi trong thung lũng, mang đến cho mọi người thuốc men, thực phẩm và đôi khi là cả các giấy tờ hành chính mà cô cẩn thận giúp họ điền. Sau những ngày làm việc vất vả đến sụn lưng, thỉnh thoảng có những tối vui vẻ. Cô đi đến một trong những quán bar trong thung lũng, nơi mà đàn ông đến để uống bia và thứ đặc sản yêu thích của họ, guajo. Mùa đông ở Honduras năm nay đến sớm hơn dự kiến, đi liền với bầu không khí buồn thảm và cuộc chiến chống chọi lại với thiên nhiên bất kham. Để chống lại sự cô đơn của mùa đông, đôi lần Susan lấp đầy ban đêm của mình trong vòng tay của một người đàn ông, và không phải bao giờ cũng với cùng một người.
Ngày 10 tháng Mười một năm 1977,Susan,
Em là người mà anh muốn chi sẻ tin vui này, chiến dịch quảng cáo lần đầu tiên của anh vừa gặp khách mua. Vài tuần nữa, một trong những dự án của anh sẽ trở thành những tấm áp-phích quảng cáo vĩ đại, dán ở khắp nơi trong thành phố. Đây là chương trình quảng cáo cho bảo tàng Nghệ thuật hiên đại. Khi nào chúng được in ra, anh sẽ gửi cho em bài báo sẽ được đăng trên một tạp chí chuyên ngành, anh vừa ở chỗ phỏng vấn. Lâu lắm rồi anh không nhận được thư của em. Anh biết rằng em rất bận, nhưng anh cũng biết rõ rằng đó không phải là lý do duy nhất của sự im lặng này. Anh thực sự nhớ em, có lẽ anh không nên nói với em điều này, nhưng anh sẽ không chơi với em cái trò chơi ngu ngốc kiểu “theo tình, tình phớt, phớt tình, tình theo”.
Anh đã tưởng tượng chuyện anh đến thăm em vào mùa xuân, anh cảm thấy thật có lỗi vì đã không đề nghị với em điều đó sớm hơn. Anh cũng giống như tất cả mọi người, anh ích kỉ Anh muốn đến để khám phá thế giới của em, để hiểu xem cái gì đã níu giữ em cách xa với cuộc sống của chúng ta, với tất cả những bí mật tuổi thơ mà chúng ta đã có. Thật trớ trêu khi ở nơi đâu cũng in dấu sự vắng bóng của em, anh vẫn thường xuyên hẹn hò với cô bạn mà anh đã kể cho em nghe, mỗi lần tiễn cô ấy về nhà, anh lại cảm thấy rõ rằng mình đang lẩn tránh. Tại sao anh lại nói với em những điều này? Bởi vì anh vẫn còn cái cảm giác rất vô lý là mình đang phản bội một niềm hi vọng mà chưa bao giờ anh dám thú nhận. Anh phải dứt ra khỏi cảm giác này. Cũng có thể viết thư cho em là một cách để anh thức tỉnh.
Ngày mai, có thể em sẽ quay lại, nhưng anh muốn mình chưa từng phải chờ đợi em trong suốt thời gian trước đó, chưa từng phải nghe những lời mà em có thể nói với anh hay có thể không cần để ý đến chúng, với một thái độ nhẹ nhàng như một thứ đối trọng với sự vắng mặt của em. Anh sẽ không đến gặp em vào mùa xuân, đó không phải là một ý hay, dù cho anh rất thèm được làm như vậy, anh vẫn nghĩ tốt hơn anh cần phải tạo một khoảng cách với em, và qua khoảng cách giữa những lá thư ít ỏi của em, anh đoán là em cũng đang làm như vậy
Anh hôn em.
Philip
Tái bút : 7 giờ sáng, khi ngồi uống cà phê, anh đọc lại những gì đã viết cho em hôm qua, anh sẽ để em đọc những dòng chữ mà thường anh sẽ vứt vào thùng rác.
Như rất nhiều thứ ở xung quanh cô, Susan đang thay đổi. Khu tạm cư đang là nơi trú ngụ của hai trăm gia đình và nhịp sống của tất cả những con người mà nỗi đau chỉ vừa mới lành sẹo này dần dần đã giống với sinh hoạt của một ngôi làng. Mùa đông năm đó, những lá thư của Philip ngày càng thưa dần, và những câu trả lời cũng trở nên ngày càng khó viết. Susan ăn mừng tiệc đêm Giáng sinh cùng với nhóm làm việc của mình tại một nhà hàng ở Puerto Corres, mọi người đều có mặt đông đủ. Trời đẹp một cách lạ lùng và buổi tiệc chuếnh choáng hơi men kết thúc trên con đê chắn sóng đối diện với biển. Bên thềm năm mới, cả đất nước dường như đã tìm lại được nhịp sống náo nhiệt của mình. Bến cảng đã nhộn nhịp trở lại và từ nhiều tuần nay, màn múa bale của những chiếc cần cẩu xoay vòng phía trên những chiếc xe chở container không lúc nào ngưng. Từ sáng sớm đến chiều tối, bầu trời luôn có bóng máy bay qua lại, chuyên chở nối liền giữa các sân bay với nhau. Nhiều chiếc cầu vẫn chưa được xây lại nhưng người ta hầu như không còn thấy dấu vết của trận bão – hay cũng có thể người ta đã quen thuộc với chúng rồi. Bầu trời đầy sao hứa hẹn một năm mới tốt lành với những mùa gặt bội thu. Tiếng còi hơi rúc lên báo hiệu mưòi hai giờ đêm và con tàu chất đầy chuối chuẩn bị khởi hành đi châu Âu.
--- ------ ------ -------
[21] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản, nghĩa là “cô giáo” - ND
Buổi tối đêm giao thừa, Philip đến nhà đón Mary. Họ sẽ đến buổi tiệc do toà soạn báo của cô tổ chức tại tầng thứ ba mươi ba của một toà tháp nằm ngay cạnh toà tháp của tờ New York Times. Dưới lớp áo choàng, cô mặc một cái váy đen dài, cô đã quàng thêm chiếc khăn lụa mỏng. Cả hai người đều trong tâm trạng rất vui vẻ và dù thỉnh thoảng họ vẫn quay đầu lại để thử cố gắng gọi một chiếc taxi, họ biết rằng trong một dịp lễ như tối nay, họ sẽ phải đi bộ đến tận Quảng trường Thời Đại. Đêm đầy sao và êm dịu. Mary mỉm cười im lặng, còn Philip say sưa châm chọc, nói với cô về những mặt trái của nghề làm quảng cáo. Đèn đỏ giữ chân họ lại ở góc đường Phố 15.
- Anh nói nhiều quá phải không?
- Nhìn em có vẻ đang chán sao? Cô trả lời.
- Em quá tử tế, em sẽ không bao giờ tỏ thái độ như vậy. Xin lỗi em, anh đã giữ tất cả những từ ngữ này trong suốt cả tuần, anh đã làm việc rất nhiều, đến nỗi gần như không hề nói chuyện với ai cả.
Họ rẽ một lối đi giữa ba trăm con người đang tập trung tại văn phòng nơi mà buổi tiệc đang đến hồi cao trào. Những món ăn buffet vừa dọn ra đã bị tấn công hết sạch và đội quân những người phục vụ đang nỗ lực tiếp viện đồ ăn. Phần lớn những chiến sĩ mặc đồng phục trắng phải quay lại giữa đường vì khay thức ăn mà họ bưng đã bị cướp phá sạch trước cả khi tới được đến đích. Có muốn nói, nghe hay thậm chí đến cả nhảy, người ta đều không thể làm được vì đám đông quá dày đặc. Hai giờ sau, Mary ra hiệu bằng tay cho Philip trong khi anh đang đứng nói chuyện cách cô vài mét. Tiếng ồn ào hỗn loạn khiến cho anh không thể nghe được một từ nào, nhưng ngón tay trỏ của cô đang chỉ về hướng duy nhất mà anh quan tâm, cửa ra. Anh khẽ gật đầu ra hiệu đã nhận được thông điệp và bắt đầu tìm cách rời khỏi phòng. Mười lăm phút sau, họ gặp lại nhau ở quầy gửi đồ. Cửa vừa đóng lại, không khí đã khác hẳn, sự yên lặng bao trùm khu hành lang chờ thang máy. Trong khi Philip bấm nút và đứng chờ phía trước lớp cửa đôi bằng đồng của cái thang máy ở chính giữa, Mary lùi ra xa và chầm chậm bước về phía hành lang chắn kính, nơi có thể nhìn toàn cảnh thành phố:
- Cái gì làm cho anh nghĩ rằng chiếc thang máy đó sẽ đến mà không phải là cái bên trái hay bên phải?
- Chẳng có gì cả, chỉ là một thói quen thôi, hơn nữa, đứng giữa, khoảng cách giữa anh và một trong những chiếc cửa sẽ mở ra là ngắn nhất.
Anh vừa dứt lời thì bóng đèn màu xanh lá cây phía trên đầu anh sáng lên, kèm theo một tiếng chuông.
- Em thấy không, anh đã nhắm chính xác!
Mary không phản ứng gì. Cô ép sát trán vào khung cửa kính. Philip để cho thang máy đi qua các tầng khác, đến lượt mình, anh tiến về phiá cửa kính và đứng bên cô. Bây giờ, ánh mắt hướng về phía đường phố bên dưới, cô khẽ len bàn tay mình vào bàn tay anh.
- Một năm tốt lành, cô nói.
- Chúng ta đã chúc nhau điều đó từ suốt nửa giờ nay rồi!
- Em không nói về năm mới. Gần như cùng vào giờ này trong đêm giao thừa năm ngoái, anh đã tìm thấy em, chúng ta đã bơi trong bể người phía dưới kia thay vì đứng ở đây, hầu như đó là chi tiết khác biệt duy nhất. Thực ra, em cũng chẳng có gì để phải kêu ca, dù sao thì từ đó đến nay chúng ta cũng đã lên cao được đến ba mươi tầng lầu!
- Em đang cố nói điều gì vậy?
- Philip, đã một năm nay chúng ta cùng ăn tối ba lần mỗi tuần, từ một năm nay anh kể cho em nghe chuyện của anh và em cũng kể anh nghe chuyện của em, đã bốn mùa qua chúng ta cùng đi dọc những con phố trong khu SoHo, khu Village, khu NoHo, thậm chí một hôm chủ nhật, chúng ta đã đi đến tận TriBeCa. Chúng ta chắc đã mài mòn hết tất cả các băng ghế ở quảng trường Washington, thử tất cả các bữa brunch[22] ở đầu bên kia thành phố, cụng ly trong tất cả các quán bar, và cuối mỗi tối đi chơi, anh đưa em về nhà, với cái nụ cười miễn cưỡng này, vì sẽ bỏ lại em một mình suốt đêm. Và mỗi lần bóng anh khuất hẳn nơi góc đường, lòng em lại quặn lên. Em nghĩ là bây giờ em đã biết rõ đường về rồi và anh có thể để em về nhà một mình.
- Em không muốn chúng ta gặp lại nhau nữa sao?
- Philip, em có tình cảm với anh, anh không thể lờ điều đó đi! Khi nào thì anh sẽ thôi chỉ nghĩ đến mình? Anh là người cần chấm dứt mối quan hệ của chúng ta nếu như nó không thực sự tồn tại, anh không thể giả mù đến mức đó!
- Anh làm em đau lòng ư?
Mary hít một hơi đầy buồng phổi, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, cô khẽ thở dài.
- Không, bây giờ anh mới đang khiến cho em đau lòng đây, làm ơn gọi lại cho em chiếc thang máy tệ hại này đi!
Bối rối, anh thực hiện theo yêu cầu của cô và cánh cửa lập tức mở ra.
- Cảm ơn Chúa, cô thở dài, em đã gần như hết cả ô-xy rồi!
Cô lao vào thang máy, Philip chặn cửa lại nhưng không biết phải nói gì.
- Để cho em đi, Philip, em vẫn rất thích khi anh tỏ ra ngốc nghếch, nhưng bây giờ, ngốc nghếch của anh trở nên thật tàn nhẫn.
Cô đẩy anh ra sau, hai cánh cửa khép lại. Anh quay trở lại bên khung cửa kính, như để cố nhìn thấy cô đi ra khỏi toà nhà. Anh ngồi xuống bên thành lan can và ngắm nhìn cái tổ kiến đang chuyển động không ngưng ở phía dưới.
= 0 =
Từ hai tuần nay, Susan bắt đầu hẹn hò với anh chàng phụ trách phòng khám bệnh nằm phía sau cảng. Cách ba ngày cô mới gặp anh một lần vì đoạn đường phải đi khá xa, nhưng những buổi tối họ ở bên nhau cũng đủ để hai núm đồng tiền lại xuất hiện trên gương mặt mỗi khi cô hạnh phúc. Cô như được”tiếp ô-xy” khi lên thành phố. Tiếng ồn ào của xe cộ, bụi đường, tiếng còi xe lẫn với tiếng người la hét ngoài phố, tiếng của những thùng hàng được vứt xuống mặt đất, tất cả những sự dư thừa của cuộc sống này khiến cô say sưa, cho cô thoát khỏi trạng thái đờ đẫn của một cơn ác mộng dài. Đầu tháng Hai, cô bỏ rơi anh chàng hậu cần của mình và bắt đầu đi ăn tối cùng một chàng phi công của hãng Hondurian Airlines, mỗi ngày anh nhiều lần lái chiếc máy bay hai động cơ chở hành khách đếnTegucigalpa. Buổi tối, khi anh từ đó bay trở về San Pedro, anh vẫn thường đùa nghịch bay là là sát phía trên làng của cô. Cô liền nhảy lên chiếc xe Jeep phóng đuổi theo, bắt đầu cuộc đua về đích trước máy bay dù biết cầm chắc phần thua.
Chàng đợi cô bên hàng rào chấn song bao quanh khu sân bay, cách thành phố 20 cây số. Với bộ râu quai nón và chiếc áo khoác bằng da, chàng giống với một hình tượng thời những năm năm mươi. Nhưng điều đó không làm cho cô bớt thích chàng, đôi khi cô cảm thấy thật tuyệt khi đuợc mặc sức sống như trong xi-nê.
Sáng sớm, sau khi anh đi làm, cô thường phóng nhanh hết cỡ trên con đường dẫn về làng. Cô thích để mở cửa kính xe và ngửi hít mùi đất ẩm ướt trộn lẫn với hương thơm của những cây thông. Mặt trời nhô lên phía sau cô, và khi cô quay đầu lại trong giây lát để nhìn đám bụi đường cuốn theo bánh xe, cô cảm thấy mình đuợc sống. Khi những chiếc cánh máy bay mầu đỏ và trắng bay qua đến lần thư hai mươi phía trên đầu cô, và khi chiếc phi cơ chỉ còn lại một đốm nhỏ phía chân trời, cô quay đầu xe và trở về nhà. Bộ phim đã hết.
= 0 =
Philip cầm một bó hoa trên tay, bấm nút hệ thống điện thoại nội bộ. Anh đợi vài giây, ở khóa cửa kêu một tiếng nhỏ. Ngạc nhiên, anh leo ba tầng gác trên chiếc cầu thang cũ kỹ của khu trung cư. Nền cầu thang cọt kẹt dưới bước chân anh. Khi anh bấm chuông cửa cũ kỹ màu xanh da trời mở ra ngay tức thì.
- Em đang đợi ai à?
- Không, vì sao?
- Em thậm chí không hỏi xem ai khi anh bấm chuông ở dưới kia.
- Chẳng có ai ở New York này bấm chuông một hồi ngắn ngủi như anh!
- Em đã nói đúng!
- Về chuyện gì?
- Về điều mà anh đã nói với anh hôm trước, anh đúng là một thằng ngốc. Em là một người phụ nữ rộng lượng, thông minh, hài hước và xinh đẹp, em làm cho anh hạnh phúc còn anh, anh đúng là đã vừa mù vừa điếc.
- Em chẳng cần đến những lời khen ngợi của anh đâu, Philip!
- Điều mà anh muốn nói với em, đó là không được nói chuyện với em, anh muốn phát điên, không được ăn tối với em, anh chẳng còn thấy ngon miệng nữa, và từ mười lăm ngày nay, anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình như một thằng ngốc.
- Bởi vì anh đúng là một thằng ngốc!
Anh đang định đáp lại thì cô đã ngắt lời anh bằng cách dịu dàng đặt đôi môi của mình lên miệng anh, và khẽ luồn lưỡi của mình vào giữa hai môi anh. Anh buông rơi bó hoa hồng xuống bậc thềm trước cửa nhà để ôm ghì lấy cô rồi bị cô lôi tuột vào phía trong căn hộ nhỏ.
Khuya hơn một chút trong đêm, Mary thò tay qua cánh cửa hé mở và nhặt lấy bó hoa bị bỏ quên trên tấm thảm chùi chân.
--- ------ ------ ------ ---------
[22] Tiếng Anh trong nguyên bản: bữa ăn sáng quá buổi người ta thường dùng khi dậy muộn vào những ngày nghỉ, thay cho bữa trưa - ND
Đã sửa bởi eliza rosie lúc 07.08.2013, 20:32.
Trường học ngày càng chiếm lĩnh nhiều thời gian của cô, lớp học của cô hiện tại hàng ngày có trung bình sáu mươi ba học trò, số lượng thay đổi tùy thuộc vào sự tích cực của nhân viên lo việc lùa lũ trẻ đến trường và vào ý thức chuyên cần của đám học trò. Bọn chúng ở vào khoảng từ sáu đến mười ba tuổi và cô phải chuẩn bị một trong những chương trình học đa dạng nhất để thu hút chúng trở lại trường ngày hôm sau, và hôm sau nữa. Đầu giờ chiều, cô ăn trưa bằng một lát bánh ngô cùng với Sandra, một nhân viên mới đế làm việc được vài ngày. Khi đi đón Sandra tại sân bay San Pedro, cô đã cầu mong để Sandra không đến trên máy bay cánh sơn màu đỏ và trắng. Để cho chắc chắn, cô đợi cô nhân viên mới ở phía trong khu nhà tạm dùng làm nhà ga sân bay: anh chàng phi công mà cô ngại chạm trán chỉ dừng máy bay trong chốc lát và không bao giờ rời khỏi khoang lái.
Sandra trông rất trẻ và đẹp. Chưa có chỗ ở nên cô đến ở tạm nhà Susan, vài ngày, hoặc cũng có thể một hay vài tuần…. Một buổi sáng sớm, trong khi hai người đang ngồi uống cà phê, Susan nhìn cô gái trẻ từ đầu đến chân với vẻ săm soi.
- Tôi khuyên cô nên ở sạch một chút, nếu không với cái nóng và ẩm thế này, chẳng mấy chốc da cô sẽ mọc đầy mụn!
- Tôi không đổ mồ hôi!
- Ồ, có chứ, cô bạn quý của tôi! Cô sẽ đổ mồ hôi như tất cả mọi người, tin tôi đi. Nhân tiện, cô đến giúp tôi chất hàng lên xe nào! Chúng ta có mười tám túi bột mỳ phải phân phát trong chiều nay.
Sandra chùi hai tay vào quần và đi về phía nhà kho. Sandra đi sát theo sau. Khi nhìn thấy hai cánh cửa nhà kho để mở toang, cô dấn bước và chạy vượt lên phía trước Sandra. Cô vào nhà kho và nhìn quanh khắp những chiếc giá để hàng, điên lên vì tức giận.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
- Có chuyện gì vậy? Sandra hỏi.
- Chúng ta bị mất một số bao bột rồi.
- Nhiều không?
- Tôi làm sao biết được, hai mươi, ba mươi bao, phải kiểm kê mới biết được.
- Làm thế có ích gì, nó cũng chẳng giúp ta tìm lại được những bao hàng đã mất.
- Nó có ích bởi vì tôi nói với cô như vậy và bởi vì tôi là người phụ trách ở đây. Tôi phải báo cáo về sự việc đã xảy ra. Đã bao nhiêu chuyện như thế còn chưa đủ sao, đến phát điên lên được!
- Cô bình tĩnh đi, cô có nổi cáu lên như thế cũng chẳng thay đổi được chuyện gì đâu.
- Cô im miệng đi Sandra, ở đây, tôi là người ra lệnh, vì thế, cho đến khi có lệnh mới, cô đừng có mang cái kiểu bình luận như vậy ra nói ở đây rõ chưa.
Sandra chụp lấy vai Susan, ghé sát vào mặt cô. Một đường mạch máu xanh chạy ngang trán Sandra.
- Tôi không thích cái cách cô nói chuyện với tôi, tôi không thích cái kiểu của cô, tôi nghĩ đây là một tổ chức nhân đạo chứ không phải một trại lính, vì thế, nếu như cô tự coi mình như một anh binh nhì, hãy tự đi mà đếm mấy cái bao bột của cô đi.
Cô quay gót đi và dù Susan gào lên cách mấy kêu cô quay lại ngay lập tức, cô cũng chẳng mảy may để ý. Vài dân làng đã tập trung lại đứng nhìn, Susan xua xua tay về phía trước như để xua họ đi. Những người đàn ông nhún vai giải tán còn đám phụ nữ nhìn cô ra vẻ không hài lòng. Cô nhấc hai bao lương thực đang còn nằm dưới đất và xếp lên giá. Rồi cô lụi hụi tiếp tục làm cả ngày, cho tới khi đêm xuống, cố nén cơn giận và nuốt những giọt nước mắt vào trong. Khi nguôi đi phần nào, cô ra ngồi phía trước nhà kho. Lưng dựa vào vách, cô cảm nhận được hơi nóng mà bức tường đã hấp thụ trong suốt một ngày đang lan tỏa đến tận vùng thắt lưng của cô. Cảm giác thật em dịu. Cô lấy mũi chân vạch mấy cái chữ cái lên nền đất, một chứ P thật lớn, cô ngồi ngắm trước khi lấy đế giầy xóa đi rồi lại viết một chữ J lớn và cô thì thầm: “Tại sao cậu lại đi, Juan?” Khi cô về đến nhà, Sandra đã không còn ở đó.
Ngày 12 tháng Hai năm 1978, Susan,
Một cuộc chiến sôi nổi mà có lẽ em chưa từng thấy bao giờ đang bắt đầu, cuộc chiến của những quả bóng tuyết. Anh biết là em cười vào những trận bão mà người dân ở đây phải chịu, nhưng quả thật trận bão đã tới cách đây ba đêm thật kinh khủng, và suốt mấy ngày nay anh phải chôn chân ở nhà. Cả thành phố hoàn toàn tê liệt, bị phủ dưới một chiếc áo choàng trắng dày đến tận nóc xe hơi. Sáng nay, những tia nắng mặt trời đầu tiên đã trở lại, lũ trẻ con, người lớn, người cao tuổi, tất cả đều đổ ra chơi trên các vỉa hè, đó là lý do có câu mở đầu lá thư này của anh. Có lẽ lát nữa anh sẽ mạo hiểm ra khỏi nhà đi mua thêm lương thực tiếp tế, mặc trời rét như cắt. Nhìn thành phố như thế này thật đẹp! Lâu lắm rồi anh không nhận được thư em. Khi nào thì em lại về? Liệu lần này em có thể cố gắng thu xếp để ở lại hai hay ba ngày không? Năm mới có vẻ hứa hẹn nhiều điều tốt lành. Ban giám đốc hài lòng về công việc của anh. Em sẽ không nhận ra anh đâu. Hầu như tất cả các tối, hễ không phải làm việc là anh đi chơi cho đến sáng, và rất thường xuyên như thế. Anh cảm thấy kỳ kỳ khi nói với em về chuyện công việc của anh, giống như bỗng chốc, chúng ta bước vào thế giới người lớn và chưa hề ý thức về sự thay đổi đó. Một ngày không xa, chúng ta sẽ nói chuyện về con cái của chúng ta và chúng ta sẽ nhận ra rằng chính chúng ta đã trở thành những ông bố bà mẹ. Đừng có bắt đầu nhăn mặt như thế, từ đây anh có thể nhìn thấy em đó! Khi anh nói con cái của chúng ta, đó chỉ là một cách nói thôi, anh không muốn nói con của em hay của anh, đó chỉ là một hình ảnh , anh cũng hoàn toàn có thể viết “những đứa cháu của chúng ta”, nhưng hẳn ngay lập tức em sẽ nghĩ rằng không bao giờ em có thể sống đến già, đủ để trở thành bà. Em và những điều cả quyết đầy bi quan của em! Dù có thế nào đi nữa, thời gian ở đây đang trôi với một tốc độ chóng mặt, và anh đang chờ đợi mùa xuân tới, một khoảng thời gian lạc quan hơn khi ngày em trở lại đang đến gần. Anh hứa với em, năm nay sẽ không có bất cứ cuộc cãi cọ nào nữa, anh sẽ chỉ nghe em nói, nghe em nói với anh tất cả những gì em muốn kể cho anh nghe, và chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau khoảng thời gian quý báu mà mỗi năm anh vẫn chờ đợi như chờ một đêm Giáng sinh giữa mùa hè này. Trong khi chờ đến mùa đó, anh gửi đến em cả một trời nụ hôn.
Philip
Ngày lễ tình nhân, Philip chở Mary đến bến xe. Họ lên chiếc xe bus tuyến 33 nối liền Montclair với Manhattan bằng một giờ đi xe và xuống xe ở giao lộ giữa đường Grove và Alexander. Đi bộ băng qua thành phố, anh chỉ cho cô những nơi đã gắn bó với tuổi thơ của anh. Khi đi ngang qua ngôi nhà cũ của anh, cô hỏi anh có nhớ bố mẹ không từ khi họ chuyển đến ở California; anh không trả lời. Ở nhà bên cạnh, anh nhìn thấy cửa sổ nơi trước đây là phòng của Susan đang sáng đèn. Có thể một cô bé khác đang ngồi ôn bài.
- Đó là nhà của cô ấy phải không? Mary hỏi.
- Đúng thế, làm sao em đoán được?
- Chỉ cần nhìn theo ánh mắt của anh thôi, anh đã thả hồn đến một nơi rất xa.
- Bởi vì thời đó đã xa lắm rồi.
- Có thể không lâu đến thế đâu, Philip.
- Bây giờ, anh đang sống với hiện tại….
- Quá khứ của anh và cô ấy dầy đặc đến mức em không thể nhìn thấy một tương lai nào giữa chúng ta. Em không mơ tưởng đến một tình yêu hoàn hảo, nhưng em không thể sống ở lối điều kiện, càng không thể sống ở thì quá khứ chưa hoàn thành![23]
Để kết thúc chủ đề này, anh hỏi một ngày nào đó cô có muốn đến sống ở đây không. Cô cười phá lên và trả lời rằng, đổi lại, chỉ khi nào anh cho cô tối thiểu hai đứa con thì có thể cô sẽ đồng ý đến sống ở tỉnh. Từ trên những đỉnh đồi, Philip đáp lại, người ta có thể nhìn thấy thành phố Manhattan chỉ cách đó nửa giờ đi xe hơi. Đối với Mary, nhìn thấy thành phố và sống trong nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau; cô không bỏ công học nghề báo chí để rồi đến sống tại một tỉnh lẻ của những Mỹ, dù nó có gần với “trái Táo vĩ đại”[24] đến thế nào đi nữa. Dù sao thì cũng chưa ai trong số hai người bọn họ đến tuổi về hưu.
- Nhưng ở đây, với cùng số tiền thuê nhà, em có thể có một ngôi nhà với vườn bao quanh, em thở hít không khí trong lành và thậm chí em có thể hàng ngày đi làm tại New York. Ở đây anh có tất cả lợi thế, anh nói tiếp.
- Chính xác thì anh đang nói về cái gì vậy, Philip? Một kẻ phục tùng không điều kiện cái gọi là khoảng khắc hiện tại như anh, vậy mà bây giờ lại đang nói đến chuyện xây dựng kế hoạch đấy à?
- Em đừng có giễu cợt anh như thế.
- Anh thiếu óc hài hước, anh làm em buồn cười,có vậy thôi. Chưa bao giờ anh đủ khả năng nói với em xem buổi tối cùng ngày hôm đó, anh và em có ăn tối với nhau không, thế mà bây giờ, anh đang hỏi em có muốn chuyển đến tỉnh sống với anh không. Xin lỗi anh, nhưng quả thật là một bước nhảy ngoạn mục vào khoảng không trống rỗng!
- Chỉ có những kẻ ngu đần mới không bao giờ thay đổi ý kiến.
Họ quay trở xuống khu trung tâm thành phố, anh dẫn cô vào một nhà hàng ăn tối. Khi đã ngồi xuống đối diện với anh, cô cầm lấy tay anh.
- Vậy là anh muốn thay đổi ý kiến à? Mary hỏi.
- Hôm nay là một ngày khá đặc biệt, ngày mà người ta coi như là một ngày hội, em có thể đừng nói đến chủ đề này được không?
- Anh nói đúng, Philip, hôm nay là một ngày rất đặc biệt và anh đã dẫn chúng ta đến đứng dưới cửa sổ nhà của người con gái đang ám ảnh cuộc sống của anh.
- Đó là điều em nghĩ hả?
- Không Philip, đó chính là điều mà anh đang nghĩ!
- Chính em mới là người mà anh đang ở bên tối nay, không phải cô ấy.
- Còn em thì nghĩ đến những tối sau đó.
= 0 =
Cách đó mười lăm ngày và vài ngàn cây số, một người đàn ông khác và một người phụ nữ khác đang cùng ngồi bên một bàn ăn tối khác. Người ta vẫn chưa tìm ra thủ phạm vụ cắp kho hàng. Hiện giờ, cửa nhà kho bị khóa kỹ bằng một sợi dây xích và một ổ khóa và chỉ mình Susan có chìa khóa. Điều này không tránh khỏi việc gây nên một sự bực bội khó chịu cho nhóm làm việc của cô. Sandra càng ngày càng tỏ ra chống đối cô, cô gái này ra mặt chống lại quyền hành của Susan đến mức cô đã phải dọa sẽ gửi thông báo về Washington để người ta triệu hồi cô ta về nước, Mélanie, một cô bác sĩ làm việc tại Puerto Cortes đã làm dịu được phần nào mâu thuẫn và sự căng thẳng ở mỗi người, cuộc sống tại đoàn Peace Corps đang làm nhiệm vụ ở đất nước Honduras dần dần trở lại bình thường. Chỉ trừ Susan, Thomas, anh đôi trưởng phụ trách phòng khám bệnh, người từng có quan hệ tình cảm với cô trong một thời gian ngắn đã mời cô đến gặp anh với lý do công việc.
Cô lên thành phố vào cuối ngày và đứng đợi anh ở bên ngoài tòa nhà. Cuối cùng anh cũng xuất hiện, cởi chiếc áo blu trắng và ném nó ra phía sau chiếc xe hai cầu. Anh đã đặt bàn trước tại một quán ăn nhỏ cạnh cảng. Họ ngồi vào bàn, gọi hai chai bia trước khi xem thực đơn.
- Mọi chuyện ở chỗ anh thế nào? Cô hỏi.
- Như mọi khi, thiếu thốn dụng cụ, thiếu thốn nhân lực, quá tải công việc, ê-kíp mệt mỏi, công việc đơn điệu ngày nào cũng như ngày nào. Còn chỗ em thì sao?
- Em à, em có cái lợi thế hay cũng có thể gọi là bất lợi cũng được là ở chỗ chúng em rất ít người.
- Em có muốn anh gửi người tăng viện cho em không?
- Đề nghị này chẳng logic với câu nói vừa rồi của anh chút nào.
- Em có quyền chán mọi thứ, Susan, em có quyền cảm thấy mệt mỏi và em cũng có cả quyền ngưng công việc lại.
- Anh mời em đi ăn tối để nói những điều xuẩn ngốc đó à?
- Trước hết, anh không hề nói là anh sẽ mời em…. Tất cả mọi người đều nhận thấy là từ vài tuần nay em không được ổn lắm. Em cáu gắt gây sự với mọi người và theo những gì anh được biết, uy tín của em trước dân làng đang xuống rất thấp. Chúng ta không ở đây để làm mất tình cảm của mọi người, em phải biết kiểm soát mình nhiều hơn.
Người phục vụ mang đến hai đĩa tamal, cô mở mảnh lá chuối và từ từ gạt lớp nước sốt bao lấy miếng thịt heo. Vừa rưới nước sốt cay một cách hào phóng vào đĩa của mình, Thomas vừa gọi thêm hai chai Salva Vida, một loại bia của vùng này. Mặt trời đã lặn cách đó hai giờ và ánh trăng trước đêm rằm đang tỏa xuống cảnh vật xung quanh đẹp một cách lạ kỳ. Cô quay đầu ra để ngắm bóng những chiếc cần cẩu dài phản chiếu dưới nước đang uốn lượn chuyện động theo những làn sóng.
- Với đàn ông các anh, phạm sai lầm là điều không thể chấp nhận!
- Cũng như đối với các bác sĩ thôi, dù là nam giới hay phụ nữ! Em là một mắt xích trong một guồng máy, dù em có là người đảm trách vai trò điều khiển guồng máy đó đi nữa; chỉ cần em bứt ra, cả guồng máy sẽ bị khựng lại!
- Đã xảy ra một vụ trộm và điều đó làm em không chịu nổi, em không thể chấp nhận được, chúng ta ở đây để giúp đỡ họ, vậy mà “mấy người đó” lại đi lấy cắp đồ ăn của chính đồng bào mình.
- Susan, anh không thích cái cách em gọi “mấy người đó”. Ở nước chúng ta, cũng có những vụ trộm cắp trong các bệnh viện đấy thôi. Và em tưởng là ở chỗ phòng khám bọn anh điều đó không xảy ra à?
Anh cầm lấy khăn định lau tay. Cô cầm lấy đầu ngón tay trỏ của anh, đưa lên miệng mình, vừa cắn nhè nhẹ vừa nhìn anh một cách ranh mãnh. Khi ngón tay của Thomas đã sạch, cô mới thả nó ra.
- Đừng có giảng đạo đức cho em nữa, tha cho em đi, cô nói và mỉm cười.
- Em đang thay đổi, Susan.
- Hãy cho em ngủ ở nhà anh tối nay, em không muốn về nhà một mình cả đêm.
Anh tính tiền và bảo cô đứng dậy. Khi hai người rảo bước đi bộ dọc bến cảng, cô quàng tay qua hông anh và ngả đầu lên vai anh.
- Em đang để mình bị nhấn chìm trong cô đơn, và lần đầu tiên trong đời, em có cảm giác mình không thể vượt qua nó nữa.
- Hãy trở về nhà em đi.
- Anh không muốn em ở lại à?
- Anh không nói về tối nay, anh nói về cuộc sống của em, em nên quay về nước.
- Em sẽ không từ bỏ đâu.
- Ra đi không phải bao giờ cũng đồng nghĩa với một sự từ bỏ, đó cũng có thể là một cách giữ gìn những gì đã trải qua, nếu người ta biết ra đi trước khi quá trễ. Để tay lái cho anh, anh sẽ lái xe.
Động cơ xe nhả ra một luồng khói đen và bắt đầu khởi động. Thomas bật đèn pha, chúng quét lên những bức tường phía trước một đường ánh sáng.
- Em phải thay nhớt cho xe đi, nếu không nó sẽ tiêu mất.
- Anh đừng lo, em đã quen với việc mọi cái xung quanh bị hư hỏng rồi!
Susan nằm ngửa ra ghế, thò hai chân qua cửa, gác lên chiếc kính chiếu hậu. Ngoài tiếng động cơ đang chạy, không khí thật tĩnh lặng. Khi Thomas dừng xe đậu phía trước nhà anh, Susan vẫn không nhúc nhích.
- Anh có nhớ những giấc mơ anh đã từng có khi còn nhỏ không? Cô hỏi.
- Đến cả những giấc mơ hôm trước anh cũng còn không nhớ nổi nữa, Thomas trả lời.
- Không, em nói về những điều mà anh mơ ước, rằng khi lớn lên, mình sẽ trở thành như thế nào đó cơ.
- À, có, cái đó thì anh nhớ, anh đã muốn trở thành bác sĩ, và bây giờ thì anh là một người phụ trách hậu cần trong một trạm xá. Như người ta thường nói, trúng vào bia, nhưng không trúng hồng tâm.
- Còn em, em muốn trở thành họa sỹ, để vẽ một thế giới đầy màu sắc, còn Philip thì muốn trở thành lính cứu hỏa để cứu người. Anh ấy đã trở thành một nghệ sỹ sáng tạo trong ngành quảng cáo còn em thì hoạt động trong lĩnh vực nhân đạo. Có lẽ cả hai bọn em đã nhầm lẫn ở đâu đó.
- Đó không phải là lĩnh vực duy nhất mà cả hai đều nhầm lẫn đâu.
- Thế nghĩa là sao?
- Em nói rất nhiều về anh ấy, và mỗi lần em gọi tên anh ta, giọng nói của em đầy nhớ nhung xa vắng, chẳng còn có thể nghi ngờ gì nữa.
- Nghi ngờ gì cơ?
- Những điều nghi ngờ của em! Anh nghĩ rằng em yêu người đàn ông này, và điều đó làm cho em hoảng sợ.
- Đi thôi, chúng ta vào nhà anh nào, em bắt đầu thấy lạnh.
- Làm thế nào mà em có thể có đến chừng ấy dũng cảm cho mọi người, và ít đến thế cho chính em?
Sáng sớm, cô bước xuống giường không gây một tiếng động và nhẹ nhàng nhón chân rời khỏi nhà.
--- ------ ------ ------ ------
[23] Hai trạng thái của động từ trong ngữ pháp tiếng Pháp - ND
[24] Tên gọi người Mỹ thường dùng chỉ New York - ND
= 0 =
Đã sửa bởi eliza rosie lúc 07.08.2013, 20:37.
Tháng Ba trôi qua nhanh như một tia chớp. Buổi tối, sau khi kết thúc tại văn phòng, Philip đến chỗ Mary. Ngủ ở nhà cô, cả hai tiết kiệm được mười phút quý giá cho mỗi buổi sáng. Cuối tuần, hai người đổi qua ngủ trên chiếc giường trong căn hộ của anh tại khu SoHo mà họ đã đặt cho một cái tên mới “nhà nghỉ ở nông thôn”, và ở đó đến hết tuần. Những ngày đầu tiên của tháng Tư run rẩy trong cái lạnh của những cơn gió từ phía bắc thổi xuống, dù vậy chúng cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt của người dân thành phố. Chồi non trên cây vẫn nằm im, chỉ duy nhất những tờ lịch là báo hiệu mùa xuân bắt đầu.
Chẳng mấy chốc, Mary được chính quyền tuyển làm phóng viên của tờ tạp chí và cô cho rằng đã đến lúc họ cần có một nơi để dọn đồ đạc về ở chung. Cô dành nhiều thời gian đọc tất cả các mẩu quảng cáo để tìm một căn hộ cho thuê tại khu Midtown. Ở đó giá thuê nhà rẻ hơn và tiện đường đi làm hơn cho cả hai người.
= 0 =
Phần lớn thời gian Susan ngồi sau tay lái chiếc xe Jeep. Cô đi hết làng này đến làng khác làm nhiệm vụ phân phát hạt giống và nhu yếu phẩm. Đôi khi, con đường dẫn cô đi quá xa nên cô không thể trở về nhà vào buổi tối, và cô bắt đầu có thói quen thực hiện những chuyến đi nhiều ngày, rong ruổi trên con đường đến tận những vùng sâu nhất trong thung lũng. Hai lần cô gặp nhóm quân sandiniste trốn trong những dãy núi. Chưa bao giờ cô thấy nhóm quân này đi xa khỏi biên giới của nước họ đến thế. Đối với cô, tháng Tư có vẻ như dài vô tận. Ngay cả cơ thể cô cũng để lộ rõ sự mệt mỏi trong cuộc sống này. Chứng khó ngủ buộc cô phải lao đầu vào những cuộc chơi bời hàng đêm đến rất khuya, vào mỗi buổi sáng lại trở nên khó khăn hơn. Một hôm, sau khi đã chất đầy mười bao bột ngô lên chiếc xe hai cầu, cô lên đường giữa trời nắng gay gắt để đến thăm ông Alvarez. Đến giữa giờ chiều cô tới nơi. Sau khi đã dỡ hàng xuống, họ cùng nhau ăn tối trong nhà của ông. Ông nói với cô rằng nhìn cô có vẻ không khỏe lắm và mời cô đến nghỉ ngơi trên núi vài ngày. Cô hứa sẽ suy nghĩ rồi ngủ lại đêm trong làng. Thấy khó ngủ, cô không dừng lại nhà mà đến thẳng một quán rượu vẫn còn mở cửa vào giờ khuya này.
Cô phủi mạnh chiếc quần Jeans vào áo thun khi bước vào quán bar để rũ lớp bụi đường và đất khô bám trên quần áo. Cô gọi một ly đúng rượu mía. Người đàn ông phía sau quầy chộp lấy chai rượu đặt trước mặt cô. Anh ta nhìn cô chăm chăm và đẩy ra phía cô một cái ly bằng thiếc.
- Tôi để cô tự rót nhé. May mà cô vẫn còn bộ ngực và mái tóc dài, nếu không thì người ta đến nhầm tưởng cô đã trở thành đàn ông mất rồi.
- Lời nhận xét sâu xa này có ý gì vậy?
Anh ta nghiêng người về phía cô nói nhỏ, giọng nói nghiêm trọng nhưng tỏ vẻ thông cảm.
- Cô đi với đàn ông quá thường xuyên hay nói cách khác là quá ít xuất hiện với những người đồng giới với cô, vì thế mọi người ở đây đang bắt đầu bàn tán về cô.
- Thế những người ở đây họ nói gì?
- Đừng có lên giọng như vậy với tôi, Seňora Blanca! Vì cô nên tôi mới nói thẳng với cô những gì người ta đang xì xào bàn tán sau lưng cô.
- Tất nhiên rồi, bởi vì các anh trưng “của quý” của các anh ra trước thiên hạ thì các anh tự coi mình là những kẻ giỏi tán gái, còn khi chúng tôi chỉ cần để lộ ngực một chút nhỏ thôi thì chúng tôi bị coi là những con điếm. Anh biết không, khi một người đàn ông muốn ngủ với một người phụ nữ, trước tiên phải có một người phụ nữ đã.
- Đừng làm tổn thương đến trái tim của những người phụ nữ trong làng, đó là tất cả những gì tôi đang nói với cô!
- Với rất nhiều người trong số đó, phần nào nhờ có tôi ở đây mà trái tim của họ mới còn đập cho đến hôm nay. Ấy thế mà tôi lại đang làm họ khó chịu cơ đấy!
- Chẳng có ai trong chúng tôi cầu xin sự thương hại của cô, chẳng ai gọi cô đến để cứu giúp. Nếu cô không muốn ở đây, hãy quay về nhà cô đi. Nhìn cô mà xem, trông cô chẳng ra sao cả. Khi tôi nghĩ đến việc cô là cô giáo gõ đầu lũ trẻ, tôi tự hỏi không biết chúng có thể học được cái gì.
Ông già đang đứng dựa vào quầy ra hiệu để anh ta đừng nói nữa, nhìn vào đôi mắt của Susan là đủ biết anh ta đã quá lời. Anh phục vụ đưa tay chộp lấy chai rượu và cất lên giá; không thèm quay mặt lại, anh ta tuyên bố rằng ly rượu cô uống quán sẽ không tính tiền. Ông già nở một nụ cười thông cảm, hào phóng để lộ hàm răng giả đã gãy hết chỉ còn trơ lại mấy cái chân răng, nhưng cô đã quay đi và chạy trốn khỏi quán. Ra đến bên ngoài, cô tựa người vào lan can và nôn ra tất cả những gì đang còn trong bao tử. Cô ngồi xổm xuống để lấy lại hơi. Khi đã ngồi trong xe chạy trên đường về nhà, cô ngửa mặt lên trời như để đếm các vì sao, nhưng đầu óc cô quay cuồng và cô phải dừng xe lại lần nữa. Kiệt sức, cô để mặc cho đôi chân dẫn dắt về đến tận thềm nhà.
Ngày 10 tháng Năm năm 1978, Philip,
Mùa đông này chúng ta đã không viết được nhiều cho nhau, có lúc này lúc khác, cũng đã có những khi thật khó khăn. Em muốn biết tin tức về anh, xem cuộc sống của anh ra sao, anh có hạnh phúc không. Tấm áp-phíc quảng cáo của anh treo ở đầu giường em, em nhận ra quang cảnh Manhattan mà lúc nhỏ chúng ta thường leo lên những đỉnh đồi ở Montclair để nhìn ngắm. Đã có lúc em chìm sâu vào bức tranh ấy đến mức em đã có thể tưởng tượng được một trong số những đốm sáng nhỏ ấy là ánh sáng từ cửa sổ phòng anh. Anh đang ngồi đó làm việc trên một bản vẽ. Anh lùa tay vào mái tóc bù xù như anh vẫn hay làm, và anh gặm đầu bút chì, anh, anh không bao giờ thay đổi. Em rất xúc động khi nhìn thấy hình ảnh của một thời khắc tuổi thơ của chúng ta. Em thật là kỳ lạ. Em nhớ anh và em lại thấy thật khó khăn để thừa nhận điều đó. Anh có nghĩ rằng yêu một người lại có thể khiến cho người ta sợ hãi đến mức chạy trốn không? Em có cảm giác mình đang già đi.
Tiếng động quanh nhà khiến cho em thức giấc vào giữa đêm, làm cho em không thể ngủ tiếp được, em cảm thấy nóng rồi lại lạnh trong người, và mỗi buổi sáng em thức dậy trong cảm giác lo âu hồi hộp vì những công việc còn dang dở của ngày hôm trước. Mùa này thời tiết thật êm dịu, em có thể kể cho anh nghe về tất cả những cảnh vật xung quanh, kể cho anh nghe từng giây phút em trải qua mỗi ngày, chỉ cốt để có thể tiếp tục nói với anh về em. Năm nay em sẽ gặp anh sớm hơn, em sẽ về vào giữa tháng Sáu, vô cùng nóng lòng mong gặp lại anh, có một điều rất quan trọng em muốn nói với anh, điều mà em muốn chia sẻ với anh ngay bây giờ và cả về sau. Trong khi chờ đợi, gửi đến anh những cái hôn và sự dịu dàng, hãy để ý chăm sóc cho mình.
Susan
Ngày 2 tháng Sáu, Susan,
Anh thì nhớ giọng nói của em. Em có còn hay hát như trước không? Bản nhạc trong lá thư của em được viết từ những nốt nhạc hơi buồn. Mùa hè đã đến rồi và những quán cà phê trên vỉa hè luôn kín chỗ. Anh sắp sửa chuyển nhà, anh sẽ chuyển đến ở phía trên thành phố một chút. Đi lại ngoài đường ngày càng khó khăn và chuyển đến nhà mới anh sẽ đi làm gần hơn. Em biết không, ở đây, nửa giờ cũng quý như vàng. Mọi người ai cũng vội vàng đến mức bây giờ, gần như không thể dừng lại khi đang đi trên vỉa hè, vì nếu không em sẽ có nguy cơ bị cả dòng người đang di chuyển đè bẹp. Anh tự hỏi cái dòng người hỗn độn dường như không có gì có thể chặn lại này đang chạy về đâu, phải chăng chính em là người người có lý khi đến ở nơi đó, nơi mà không khí còn có một mùi hương. Cuộc sống của em hẳn rất đẹp, anh nôn nóng mong sớm được nghe em kể mọi chuyện, anh thì đang bận túi bụi vì công việc, nhưng anh cũng đang có nhiều tin mới tốt lành trong công việc muốn báo với em. Điều rất quan trọng mà em nói trong thư là gì vậy? Anh sẽ đợi em như mọi khi. Hẹn sớm gặp lại em.
Hôn em.
Philip