Edit+beta: LQNN203
Nét mặt Cao Gia Tiện từ nghi hoặc chuyển thành hoảng sợ.
Phía trước Cục Dân Chính ngựa xe như nước, trong màn đêm Thường Xuyên phồn hoa, cô trừng lớn mắt nhìn anh, sắp hít thở không thông: “Nhà anh!?”
“Chính xác mà nói, là nhà của chúng ta.”
Chúc Trầm Ngâm đi xuống bậc thang, rồi sau đó xoay người nhìn cô: “Nếu bây giờ em quay về nhà mình, em cảm thấy chú Cao và dì Cố sẽ nghĩ như thế nào?”
Cao Gia Tiện cau mày: “Nghĩ như thế nào?”
Anh không nhanh không chậm mà nói: “Bọn họ sẽ nghĩ, hai chúng ta đã kết hôn, nhưng lại ở riêng không sống cùng nhau, đây không phù hợp với lẽ thường.”
Cô đem lời anh nói tiêu hóa ở trong đầu, tức khắc cảm thấy càng hít thở không thông.
Hôm nay khi cô về đến nhà cất hành lý, bà Cố Ninh liên tục hỏi cô có cần phải mang quần áo đi để thay hay không, lúc ấy cô vội vã đến đơn vị báo cáo, hoàn toàn không nghĩ tại sao mẹ cô lại nói như vậy.
Giờ thì cô đã hiểu.
Dựa theo thỏa thuận giữa cô và Chúc Trầm Ngâm, cô vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ “kết hôn” thật sự chỉ là lãnh một tờ giấy hôn thú, trường hợp yêu cầu cùng nhau xuất hiện thì vẫn sẽ dễ dàng như vậy.
Cho nên cô hoàn toàn không có suy nghĩ - sau khi hai người thật sự ở trong mắt người ngoài “kết hôn”, sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền gì.
Ví như, chuyện thứ nhất, kết hôn thì đương nhiên sẽ sống chung với nhau.
Nếu cô vẫn đang làm việc ở nước ngoài thì vẫn có lý do để nói rằng vì công việc mà họ phải xa nhau, không thể sống chung. Nhưng hiện tại, cô đã chính thức điều chức về thành phố này, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không rời đi tiếp.
Cô không thể tìm ra bất kỳ lý do gì để không sống cùng anh!!
Cao Gia Tiện ở trong đầu đấu tranh một hồi, ngữ khí cứng đờ nói: “Không sao, đêm nay em đi tìm khách sạn nghỉ lại trước, dù sao bố mẹ em cũng không biết em sẽ ở đâu nếu không trở về nhà. Sau này nói, nhà của chúng ta còn một phòng, lúc đó em sẽ qua sống ở đó, nói với bố mẹ nó được dùng làm thành phòng làm việc.”
Chúc Trầm Ngâm ngay từ đầu trầm mặc hai giây không nói chuyện.
Cô cho rằng anh đã đồng ý với quyết định của mình, anh lại nói: “Chỉ sợ không thể thực hiện được.”
Cao Gia Tiện: “?”
Anh từ trong túi quần lấy ra chìa khóa xe, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Chú Cao và dì Cố hẳn còn mười lăm phút nữa là đến bên kia rồi.”
Cao Gia Tiện: “???”
“Buổi chiều lúc anh đến nhà lấy giấy tờ cho em, bọn họ nói em buổi sáng ra cửa vội vàng không mang quần áo theo thay, cho nên bọn họ sẽ sắp xếp lại quần áo và đồ dùng cá nhân của em, buổi tối sẽ trực tiếp đưa đến cho anh.”
Chúc Trầm Ngâm ra hiệu cho cô đi đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa ý vị không rõ mà nhìn cô, “Dì Cố còn nói, dì ấy đã mua bốn bộ ga giường để kỷ niệm tân hôn, muốn tới trải giường cho chúng ta.”
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hai chữ “trải giường” này, anh tựa hồ nói đặc biệt khó khăn.
...
Cao Gia Tiện giờ phút này cảm thấy hai mắt mình tối đen một mảnh lớn.
Cô siết chặt lòng bàn tay, trong gió lạnh hít sâu một hơi, đột nhiên dừng lại bước chân: “Anh vì sao không từ chối họ!?”
Cho dù là nói, hoãn lại hai ngày, để cô lo liệu xong xuôi đồ của mình rồi dọn đến nhà anh cũng được! Ít nhất có thể cho cô chút thời gian giảm xóc để suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Chúc Trầm Ngâm lúc này dùng chìa khóa mở cửa xe, kéo cửa ghế lái phụ của chiếc xe việt dã màu đen ra, anh quay đầu nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi: “Tại sao anh phải từ chối họ?”
“Nhìn thấy con gái mình kết hôn, bậc làm cha mẹ, nhất định sẽ tìm cách chạy tới hỗ trợ. Cho nên, em có thể trốn ngày đầu tiên, sẽ trốn mỗi ngày sau đó nữa sao?”
Ngữ điệu anh kéo dài, mang theo một chút lười biếng, rồi vẫn duy trì nói có sách mách có chứng của mình.
Thấy anh bình tĩnh như vậy, Cao Gia Tiện cũng không muốn bị yếu thế, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh trong chốc lát, sau đó vung tay đi qua chui vào ghế lái phụ.
Chờ khi anh ngồi vào ghế điều khiển bên kia, cô xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, ngữ khí có chút không tốt lắm: “... Chuyện này không phải hơi khác so với những gì chúng ta nói lúc đầu sao?”
Chúc Trầm Ngâm không vội khởi động xe, anh nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Cô có thể cảm giác được anh đang nhìn mình, dứt khoát cắn răng một cái, cũng quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt anh.
Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên thấy anh tiến lại gần mình.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi ngũ quan đẹp của anh có vẻ đặc biệt rõ ràng sáng ngời, hơi thở mát lạnh trên người anh cũng quanh quẩn giữa hơi thở cô.
Không gian bên trong xe vốn khép kín, đem tất cả các giác quan đều phóng đại vô hạn, Cao Gia Tiện nhìn đôi mắt anh gần trong gang tấc, lặng lẽ nuốt nước bọt trong cổ họng.
“Chỗ nào không giống nhau?” Anh thì thầm nói một câu như vậy.
Cao Gia Tiện vừa định trả lời, lại phát hiện cổ họng mình hoàn toàn nghẹn lại, ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh duỗi tay đến trước mặt cô.
Lông mi cô run lên, trơ mắt nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh cọ qua má cô kéo đai an toàn từ sau tai cô, sau đó vòng đến trước người cô, cuối cùng nhẹ nhàng cắm vào chốt đai an toàn bên người.
Khoảnh khắc thắt dây an toàn, anh nheo mắt, ôn hòa nói: “Anh cho rằng em đã nghĩ trước điều này.”
Ý anh là - anh cho rằng, cô đã nghĩ đến trước những điều này khi đồng ý cùng anh thỏa thuận “kết hôn”, đem tất cả các tình huống có thể xảy ra trong tương lai, đều đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới đồng ý.
Mặc dù ngữ khí anh rất ôn hòa, nhưng Cao Gia Tiện luôn cảm giác anh đang chế giễu mình không có đầu óc.
Kỳ thực là, lúc ấy anh đưa ra thỏa thuận có tác động đủ lớn đến bản thân cô, cô quyết định đồng ý thỏa thuận này cũng đã hao phí hết bao nhiêu năng lượng, cũng bởi vậy, cô thật đúng là hoàn toàn không nghĩ tới những thứ sâu xa sau lưng thỏa thuận này.
Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận điểm này với anh.
Cao Gia Tiện nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, ngược lại nói: “Xác thật em đã nghĩ tới, nhưng không nghĩ sẽ nhanh như vậy.”
“Em còn tưởng rằng, nhà tân hôn phải qua một thời gian mới có thể chính thức dọn vào.”
Nhiều năm qua cô tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau, kinh nghiệm đối nhân xử thế cũng không phải giả, lúc này bắt đầu nhanh chóng lừa gạt, “Phải trang hoàng nhà trước, trang hoàng xong mới ở được, còn phải để không cho thông thoáng đã, nên chuyển nhà trước sau chắc cũng phải mất một năm lận.”
Vì để anh cảm giác cô đã thật sự nghĩ đến vấn đề này, cô còn biểu hiện ra một tia tiếc nuối.
Chúc Trầm Ngâm lúc này buông ra tay ra, lẳng lặng nhìn cô, cười cười: “Xin lỗi, do anh không nói rõ cho em biết, căn hộ này vốn dĩ chính là phòng tân hôn mà anh đã mua từ rất sớm, đồ đạc êm ái cũng đã chuẩn bị, lúc trước vẫn luôn để trống. Trước khi em về nước, anh vừa mới tìm người qua đó dọn dẹp, cũng mua thêm những nhu yếu phẩm cần cho cuộc sống rồi.”
“Cho nên, có thể chuyển đến bất cứ lúc nào.” Anh chậm rãi dựa vào lưng ghế điều khiển, bình tĩnh khởi động xe.
Khi động cơ xe nổ máy, anh lại cười như không cười mà bồi thêm một câu: “Không cần chờ một năm lâu như vậy đâu.”
Vẻ mặt Cao Gia Tiện phảng phất như nuốt phải một mẩu phân chuột vậy.
Cô ở trong cổ họng nghẹn nửa ngày, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “... Vậy thật đúng là tốt quá.”
Khi bọn họ đến “phòng tân hôn”, Chúc Trầm Ngâm đem xe đỗ vào gara dưới tầng hầm, cùng cô đi về phía thang máy lên nhà.
Vừa bước vào sảnh tòa nhà của họ, Cao Gia Tiện liền thấy được Cố Ninh và Cao Hồng đang ngồi trên ghế sô pha ở sảnh, Cố Ninh mắt sắc phát hiện hai người bọn họ tiến vào lập tức đứng dậy hướng bọn họ vẫy tay: “Tiện Tiện, Trầm Ngâm!”
“Mẹ.” Cao Gia Tiện giờ phút này trong lòng ngũ vị hỗn loạn, nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, “Bố.”
“Dì Cố, chú Cao.” Chúc Trầm Ngâm thuận tay tiếp nhận hai chiếc vali lớn bên người Cao Hồng, đưa họ đi vào thang máy bên kia, “Để cô chú đợi lâu rồi ạ.”
“Không sao không sao, chúng ta cũng vừa mới đến không bao lâu.” Cố Ninh cười tủm tỉm đánh giá Chúc Trầm Ngâm và Cao Gia Tiện, câu lấy tay Cao Gia Tiện nói, “Tiện Tiện à, hôm nay là ngày đầu tiên làm thê tử, nói cho mẹ nghe, con có cảm tưởng gì?”
Cao Gia Tiện vừa nghe đến hai chữ “thê tử”, thiếu chút nữa không đem lưỡi mình nuốt chửng vào: “Mẹ, mẹ cũng thái quá quá rồi, có phải con còn phải đưa cho mẹ một bản chép tay phỏng vấn tân hôn luôn hay không ạ?”
Cố Ninh cười một trận: “Mẹ chỉ cảm thấy, con độc thân nhiều năm như vậy thô lỗ đến mức không ai yêu, thế mà cuối cùng Trầm Ngâm nguyện ý cưới con về nhà, này quả thực chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đến bây giờ mẹ còn cảm thấy thần kỳ.”
Cao Gia Tiện co giật mặt: “... Mẹ nói rõ xem, rốt cuộc ai là phân trâu?”
Chúc Trầm Ngâm ở bên cạnh quay đầu lại, dùng tay chống bên miệng khẽ cười một tiếng.
Nghe được tiếng cười của anh, cô càng tức giận, trợn mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Lúc này thang máy lên đến nơi, anh để Cố Ninh và mọi người ra khỏi thang máy trước, còn mình chậm rãi đi ra cuối cùng.
Anh một bên sờ chìa khóa, một bên nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh chớp động ánh sáng nhàn nhạt: “Đương nhiên là anh rất vui - anh đã cưới được một đóa hoa tươi về nhà.”
Trái tim Cao Gia Tiện nhảy dựng, nhịn không được nhìn anh nhiều thêm vài giây, sau đó siết chặt lòng bàn tay quay đầu nói với Cố Ninh: “Mẹ, mẹ nghe thấy không?”
Cố Ninh nhún vai: “Không biết xấu hổ, người ta cho con mặt mũi nói con là hoa tươi, con tưởng mình là hoa tươi thật ư?”
Cao Gia Tiện chuyển hướng sang Cao Hồng: “Bố, bố nói thật đi, con trông rất giống lão Trương cách vách pahi không? Con không phải do hai người sinh ra đúng không?”
Cao Hồng ôn hòa vỗ vỗ đầu cô: “Tiện Tiện, mẹ con nói đều đúng, con đừng hỏi bố.”
Cao Gia Tiện: “...”
Được thôi.
Địa vị của cô trong nhà này, có thể không bằng một đống phân trâu đi.
Trong miệng Chúc Trầm Ngâm nói phòng tân hôn, xác thật rất có dáng vẻ của phòng tân hôn.
Phòng ốc được thiết kế và nội thất đều là tông màu ấm, có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ, toàn bộ căn nhà rất sáng sủa rộng rãi, đồ đạc trong nhà và thiết bị điện tử cũng rất có hơi thở sinh hoạt.
Thật đúng là rất phù hợp với định nghĩa “nhà” trong lòng cô.
Chúc Trầm Ngâm đưa Cố Ninh và Cao Hồng đi thăm quan trong nhà một vòng, còn kiên nhẫn giải thích công dụng của một số đồ đạc trong nhà cho họ, hai vợ chồng già nghe được đặc biệt cao hứng, phá lệ dạt dào hứng thú. Cao Gia Tiện đứng ở trong phòng khách nhìn sườn mặt nhu hòa của Chúc Trầm Ngâm trong phòng ngủ, cảm thấy giờ phút này tựa hồ có chút không quá chân thật.
“Tiên sinh” của cô đang ở cùng bố mẹ cô trong ngôi nhà mới của “hai người bọn họ“.
Thật giống như, cô là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Cô nhìn nhìn, ánh sáng trong mắt một tấc lại một tấc ảm đạm xuống.
Cao Gia Tiện đặt túi trong tay xuống, đi vào phòng tắm rửa tay, rồi sau đó đứng ở trước gương, dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mặt mình.
Cao Gia Tiện, từ giờ trở đi, mày phải làm một diễn viên ưu tú chuyên nghiệp nhất.
Cô nhìn mình trước gương, ở trong lòng tự nói với chính mình.
Mày phải tận dụng tốt cái lưỡi giảo hoạt của mình, mày phải làm tốt hơn so với một diễn viên chân chính.
Mày phải nhớ kỹ, từ nay về sau, mày chính là “vợ” của Chúc Trầm Ngâm.
Mày muốn lừa gạt được mọi người, trước tiên phải lừa gạt chính mày.
Có thể Chúc Trầm Ngâm cũng nghĩ như vậy đi.
Cho nên, ngay từ khi anh nhìn thấy cô ở Cục Dân Chính, liền cho cô một cảm giác hoàn toàn bất đồng so với trước kia.
Rốt cuộc anh từ nhỏ đến lớn, là người cực kỳ xuất sắc về mọi mặt, làm cái gì đều sẽ làm được tốt nhất - cho dù là hiện tại đang thực hiện lời nói dối.
Mà cô, một chút cũng đều không muốn làm kém hơn anh.
Khi cô còn ở trong phòng tắm tự nhủ, cô nghe được cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng gõ gõ.
Cao Gia Tiện nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đóng lại vòi nước, mở cửa ra.
Chúc Trầm Ngâm đang đứng ở ngoài cửa, sau khi nhìn thấy khuôn mặt cô, ánh mắt anh sững lại một chút, sau đó rất nhanh khôi phục như thường: “Dì Cố gọi em đi ra.”
Cô gật gật đầu.
Mới vừa tiến vào phòng ngủ chính, Cao Gia Tiện nhìn thấy tấm ga trải giường lớn trong phòng ngủ chính đỏ đến chói mắt.
Cô đứng trước tấm chăn màu đỏ tươi trầm mặc ba giây, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ninh.
Vẻ mặt Cố Ninh lúc này “cầu khen ngợi”: “Thế nào? Có phải siêu đẹp không! Mẹ đi dạo cả nửa ngày, cuối cùng mẹ và bố con đều cảm thấy bộ này đẹp nhất! Đỏ tươi, da hai con đều trắng, quá phù hợp!”
Cao Gia Tiện mở miệng, nửa ngày cũng chưa nói ra được một chữ.
Cô muốn hỏi, chăn này không phải là quần áo có thể mặc ở trên người đi ra ngoài khoe khoang, sao phải phù hợp với màu da làm gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ phải mỗi ngày bọc chiếc chăn này đi ra cửa sao?
Thấy bọn họ không ai nói chuyện, giây tiếp theo, Cao Hồng ở một bên liên tục xua tay: “Ai ya, hai con đừng hiểu lầm, mẹ con không phải có ý muốn hai con cả ngày ở trên giường đâu!”
Cố Ninh theo sát gật đầu: “Đúng đúng đúng! Mẹ tuyệt đối không phải có ý đó!”
Cao Gia Tiện: “...”
Khi cô cảm giác chính mình sắp thở không nổi, cô liền nghe được Chúc Trầm Ngâm bên cạnh mở miệng.
Anh vừa mới cởi áo khoác sau đó xắn cổ tay áo sơ mi lên, đường cong trên cánh tay lưu loát rõ ràng, giờ phút này, khuôn mặt anh tuấn của anh trông đặc biệt xinh đẹp dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên nói: “Được rồi, con hiểu ý mọi người rồi ạ.”