...
Mẹ nó.
Đây là lời mà con người có thể nghe sao?
Lần này, khuôn mặt của Cao Gia Tiện hoàn toàn không thể nhìn được nữa.
Cô giống như một quả bóng bay sắp nổ tung, vừa định mở miệng khiêu chiến với anh thì nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.
Cô khó thở lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thấy đó là số điện thoại của Uyển Tinh, vốn định cúp máy, nhưng dưới tình thế cấp bách một tay cô đã ấn nghe.
Hơn nữa còn không biết xui xẻo thế nào còn ấn loa ngoài.
Đôi khi con người thực sự không thể làm chuyện xấu.
Khi làm điều gì đó tồi tệ, ông trời sẽ không cho bạn cảm thấy tốt hơn.
Vì vậy trong giây tiếp theo, giọng nói the thé của Uyển Tinh, cùng với âm thanh ồn ào của quán bar vang lên khắp phòng khách rộng lớn: “Cao Gia Tiện, cậu có đến không?”
Chưa đợi cô lên tiếng, một câu khác đã được nói thêm như súng liên thanh: “Gà mái đã đẻ trứng, sao cả buổi chiều cậu chưa hạ được thuốc ngủ nữa?”
Cao Gia Tiện: “...”
Bây giờ cô mẹ nó muốn giết người.
Hiện trường chết chóc quy mô lớn.
Cao Gia Tiện cảm thấy tất cả những điều xấu hổ và xấu xí trong cuộc sống của mình đều phải dành hết cho người đàn ông trước mặt mình.
Sau khi Uyển Tinh nói xong hai câu đó, phòng khách bên cô chìm vào im lặng chết chóc.
Cô thề rằng cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trong đời.
Giây trước cô vừa dứt khoát nói với nạn nhân trước mặt rằng cô không bỏ thuốc, giây sau tất cả những thứ xấu xa của cô đều bị người ta bày ra trước mắt, thậm chí không chút dư thừa.
Cô tin chắc rằng, theo chỉ số IQ của Chúc Trầm Ngâm, chỉ với hai câu này của Uyển Tinh, anh sẽ có thể đưa ra kết luận tổng quát về những gì đã xảy ra tối nay.
Sau 30 giây im lặng, cô từ kẽ răng nói “Cậu chết chắc rồi” với Uyển Tinh, người ở đầu dây bên kia, sau đó dập tắt cuộc gọi tử thần.
Cao Gia Tiện không biết khuôn mặt của cô bây giờ lộng lẫy đến mức nào, nhưng cô biết khuôn mặt đẹp trai và đầy đe dọa của Chúc Trâm Ngâm có treo năm ký tự lớn “Em thực sự được lắm” đang sáng rực vào lúc này.
Cô hít sâu một hơi, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Anh đừng nói gì cả.”
Anh mím môi, sau đó nhìn xuống đồng hồ và đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Thấy anh định đi về phía mình, cô vô thức lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Quân tử động khẩu không động thủ. Cho dù em có cho anh uống thuốc, về tình cảm có thể tha thứ, tội không đến nỗi chết, hơn nữa em đã kịp thời ngăn anh uống cốc nước đó, anh nên cảm ơn em, không thể lấy oán trả ơn đi báo cảnh sát!”
Khóe môi anh vừa hạ xuống lại hơi cong lên: “Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì, cũng sẽ không gọi cảnh sát.”
Cứ như vậy trước cái nhìn đề phòng của cô, anh đi ngang qua cô, rồi nhặt chìa khóa xe trên tủ phía sau cô.
“Chờ anh một chút.” Anh cầm chìa khóa xe trong tay, bước về phòng.
Cao Gia Tiện đứng đó, vẫn bối rối không biết mình đang làm gì. Không ngờ cô chưa kịp định thần thì anh đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đi thôi.” Anh cầm áo khoác trên mắc áo, “Anh đưa em đến đó.”
Cao Gia Tiện: “Đi đâu?”
Chúc Trầm Ngâm: “Quán bar có bạn của em.”
Cô há miệng tự hỏi tai mình có gì không ổn không: “... Hả?”
“Bọn họ không phải đợi em lâu rồi sao?” Anh trầm giọng nói, ở huyền quan đi giày.
“... Tại sao anh lại đưa em đến đó?”
Cô tự hỏi liệu não anh có bị hỏng hay không - anh không những không tức giận vì cô đánh thuốc mê anh, cũng không chỉ trích ngăn cản cô đi chơi vào ban đêm, thậm chí còn cố tình chở cô đến đó.
“Vì em trăm phương ngàn kế hạ thuốc anh nên làm trì hoãn quá lâu rồi.” Anh mang giày vào rồi đứng dậy, “Anh cũng rất xin lỗi.”
Cái rắm anh ấy!
Có quỷ mới tin anh đang xin lỗi.
Cô nhìn anh nghiến răng nghiến lợi một hồi, sau đó cởi áo khoác ở nhà treo lên ghế bên cạnh, đi về phía cửa ra vào.
Chúc Trầm Ngâm anh được lắm.
Anh nghĩ rằng anh trưng ra bộ mặt với em thế này, em sẽ sợ anh?
Nhưng điều mà cô không để ý chính là ánh mắt của Chúc Trầm Ngâm ở trên chiếc váy lệch vai trên người cô vài giây, đôi mắt xinh đẹp của anh trong phút chốc trở nên ảm đạm.
Hai người xuống lầu lên xe, Cao Gia Tiện sau khi ngồi vào ghế phụ đã gửi một tin nhắn cho cả nhóm: Uyển tiểu thư, cảm ơn hai giọng nói của cậu, tất cả kế hoạch đêm nay của mình do cậu mà ra. Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu đã không trên đường đến đồn cảnh sát với mình.
Uyển Tinh trả lời trong vài giây: Ha ha ha ha ha ha, bác sĩ Chúc nghe thấy hết rồi à?
Gail - Gia đóa: Anh ấy đang trên đường đưa mình đến đây.
Lăng Mộc:???
Gail - Gia đóa: Mình nghĩ anh ấy có thể mắc hội chứng Stockholm*.
Thiếu chút nữa bị đánh thuốc mê còn muốn đưa cô đi chơi. Cô cảm thấy vị bác sĩ Chúc này ngày mai trước khi đi làm có thể nhờ đồng nghiệp của mình khám xem có phải đầu óc anh có vấn đề hay không.
Từ nhà họ đến [ Nhất mộng ] không quá xa, chỉ mất khoảng mười lăm phút lái xe.
Lúc này trong xe bầu không khí kỳ quái không thể tả, Chúc Trầm Ngâm lái xe một cách lặng lẽ, cô nhiệt tình nói chuyện với Uyển Tinh và những người khác trên WeChat, cứ như thể mối quan hệ giữa một tài xế gọi xe trực tuyến và một hành khách.
Lúc chuẩn bị đến quán bar, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang lên bên tai: “Em lấy thuốc ngủ ở đâu ra?”
Cô sững sờ một lúc, sau đó từ trong điện thoại ngẩng đầu nhìn lên: “Em mua lúc ở nước ngoài.”
Chúc Trầm Ngâm: “Trước đó em vẫn luôn uống thứ này?”
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi câu này, liền thuận miệng trả lời: “Có đôi khi nghĩ đến chuyện không ngủ được sẽ uống theo chỉ định của bác sĩ.”
Anh im lặng vài giây: “Bất kể như thế nào, đây không phải là thần dược giúp ngủ ngon, không thể sinh ra tâm lý ỷ lại.”
Cao Gia Tiện lần đầu tiên nghe thấy lời này, cô không cảm thấy gì, nhưng sau một lúc, cô xem xét kỹ giọng nói của anh trong đầu, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô lặng lẽ quay mặt về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, lại phát hiện vẻ mặt của anh có chút gì đó không bình thường.
Không biết có phải do cô ảo tưởng hay không.
Cô cảm thấy anh có vẻ hơi không vui.
Anh không nói thêm gì nữa, đồng thời xe đã phóng tới bãi đậu xe bên ngoài quán bar.
Sau khi xe dừng lại, cô muốn cảm ơn anh một cách đạo đức giả, lập tức bay ra khỏi xe. Nhưng ai biết được, vừa quay đầu lại, cô đã thấy anh cởi dây an toàn rồi tắt xe.
Tay cô vì nới lỏng dây an toàn đã dừng lại: “... Anh cũng định xuống xe?”
Anh không tỏ ý kiến.
Cái quái gì thế này??
Sắc mặt Cao Gia Tiện lập tức xấu hơn mướp đắng, cô nhìn thấy anh đi về phía [Nhất Mộng], liền nhanh chóng đi theo: “Sáng mai anh không phải đến bệnh viện sao? Loại cuộc sống về đêm này không thích hợp với anh đâu!”
Chúc Trầm Ngân bước chân dài, nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô: “Vậy thích hợp đối với một viên chức chính phủ làm thêm giờ là bình thường như em?”
Cô sửng sốt một chút, lập tức vươn cổ định chống trả: “Em là người ngày nào cũng say mê với công việc, không bao giờ ra ngoài chơi. Hôm nay chị em em ngàn năm mới tới đón gió trần, anh đến làm gì!? “
Anh một chân bước vào cửa quán bar, trầm giọng nói: “Anh ngàn năm chưa từng trải qua cuộc sống về đêm.”
Cao Gia Tiện: “???”
Chúc Trầm Ngâm có vóc dáng cao và bắt mắt. Trước khi Cao Gia Tiện phát hiện ra Uyển Tinh bọn họ, thì họ đã phát hiện ra Chúc Trầm Ngâm trước khi nhìn thấy cô bên cạnh anh.
“Bác sĩ Chúc, xin chào, xin chào!” Uyển Tinh, người có thể trò chuyện với mọi người trong tích tắc từ ba tuổi đến tám mươi tuổi, lập tức chào hỏi Chúc Trầm Ngâm một cách thân thiết, “Tôi là bạn thân nối khố của Tiện Tiện.”
“Xin chào.” Anh nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, sau đó quay sang Lăng Mộc, “Vị này có phải là người dẫn chương trình nổi tiếng Lăng Mộc không?”
Lăng Mộc trầm mặc được trai đẹp khen ngợi, nhếch miệng cười nói: “Không dám nhận không dám nhận.”
“Hơi muộn rồi nên tôi đã đi cùng Tiện Tiện qua đây.” Anh ngồi xuống góc quầy và nói với họ: “Mọi người vào chơi đi, tôi đợi ở đây.”
Cao Gia Tiện khoanh tay, nheo mắt nhìn anh.
Cô không biết vị này muốn làm gì đêm nay, trong chốc lát là người nấu ăn cho cô, trong chốc lát người lái xe cho cô, trong chốc lát là vệ sĩ cho cô. Điều quan trọng nhất là cô không bao giờ yêu cầu anh làm bất cứ điều gì trong số này.
Anh thực sự coi mình như chồng cô mà tình nguyện lao động sao?
Chỉ là, trước khi cô có thể hỏi để hiểu, Uyển Tinh và Lăng Mộc đã đáp lại “Được” với Chúc Trầm Ngâm, và đưa cô đi từ bên cạnh quầy ghế ra sàn nhảy.
Trong tiếng nhạc nền chói tai, Uyển Tinh vừa lôi kéo cô vặn vẹo, vừa ở bên tai cô hét lớn: “Cao Gia Tiện, cậu gặp trúng may mắn gì gặp được người đàn ông như vậy? Cậu giẫm lên chỗ nào? Mình cũng phải dẫm vào!”
Vừa trợn mắt, cô đã nghe thấy bên tai còn lại bị Lăng Mộc hét lên: “Mình nghĩ anh ấy thực sự quan tâm đến cậu, không phải loại người gặp dịp thì chơi trước mặt chúng ta.”
Uyển Tinh lại nói: “Cậu nói anh ấy đề cập đến chuyện kết hôn giả với cậu? Mình không tin. Chuyện này mẹ nó không thể là thật được! Anh ấy chỉ thiếu chút nữa viết lên trán mình là chồng của cậu sao?”
“Thôi đi!” Cô hét lên, “Đừng nghĩ tốt cho anh ấy, anh ấy chỉ thấy mình dám đánh thuốc anh ấy để ra ngoài chơi, tới theo dõi mình chơi như thế nào thôi. Anh ấy sợ mình chơi quá trớn làm anh ấy mất mặt, dù sao tụi mình hiện tại bị ràng buộc về mặt pháp lý mà.”
Ai biết sau khi nhảy trên sàn nhảy chưa được mười phút, Cao Gia Tiện đã cảm thấy đau đầu.
Trước khi đến đây, cô đã có nhiều kế hoạch khác nhau, nhưng khi thực sự đến, cô thấy rằng chỉ có như vậy. Bởi vì cơ thể bị đè nặng bởi khối lượng công việc lâu ngày không ngừng kêu gào đến kiệt sức, cô đột nhiên cảm thấy thà về nhà ngủ còn hơn bon chen trong đây.
Huống hồ còn có một bức tượng Phật lớn đang đè xuống phía bên kia của quầy bar khiến cô nhảy cũng hoảng sợ.
“Mình đi nghỉ ngơi một lát.” Cô vỗ Uyển Tinh và Lăng Mộc rồi bước tới ghế.
Uyển Tinh và Lăng Mộc trao nhau ánh nhìn đầy ẩn ý sau lưng cô.
Sau khi vượt qua đám đông ồn ào và quay trở lại quầy bar, cô tình cờ nhìn thấy hai cô gái nóng bỏng đang giận dữ rời khỏi quầy bar của mình, có vẻ như bọn họ đi trò chuyện với Đức Phật không thành công.
Vì vậy cô đi tới trước mặt anh ba bước rồi hai bước, nhìn anh từ trên cao, cao giọng nói: “Yo, mới có bao lâu, bao nhiêu lần rồi?”
Chúc Trầm Ngâm cầm một chai nước khoáng có vẻ không hợp với toàn bộ quầy bar, ngẩng đầu nhìn cô, đáp lại bằng một câu hoàn toàn không thích hợp: “Em có lạnh không?”
Cô sững người một lúc: “Không lạnh.”
Ánh mắt anh khẽ đảo qua hai giây, đột nhiên anh giơ tay cởi áo khoác đưa cho cô: “Anh nóng.”
Cao Gia Tiện nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu: “Anh nóng đưa áo cho em làm gì?”
“Anh nghĩ em đang lạnh.” Anh bình tĩnh đáp.
Trước khi cô kịp phản ứng, cô đã thấy anh đứng dậy khỏi ghế và nhẹ nhàng khoác áo khoác lên vai cô.
Áo khoác nam rộng rãi, mềm mại có thể ôm trọn lấy cơ thể của cô, nhất thời người ngoài không nhắc tới dáng người yêu kiều của cô, thậm chí còn không nhìn ra được cô đang mặc loại váy gì.
Cao Gia Tiện không ngờ anh vẫn có thể làm được điều này, đứng đơ tại chỗ một lúc. Áo khoác của anh có mùi thơm đặc trưng của cơ thể, nổi bật khỏi tất cả các loại mùi phức tạp trong chốc lát, xâm nhập vào mũi cô.
Cô không tự nhiên hít một hơi, thấy rằng khuôn mặt của mình nóng lên một cách khó hiểu.
Ngay sau đó, cô cảm thấy điện thoại của mình rung lên.
Uyển Tinh: Cái gì, mình nghỉ trước đêm xuân đây!! Vừa tia thành công một tiểu nãi cẩu*!!
*Tiểu nãi cẩu (小奶狗): Chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi.
Lăng Mộc: Mình cũng về đây, Thẩm cẩu thế mà đã về sớm!
Uyển Tinh: Cậu và bác sĩ Chúc cũng nên về nhà sớm đi, cậu không sợ một lúc nữa thôi anh ấy sẽ bị các cô gái như sói đói ăn thịt khi đợi ở quầy sao??
Cao Gia Tiện cất điện thoại di động, ngẩng đầu oán hận nhìn Chúc Trầm Ngâm: “Đi, về nhà thôi.”
Ánh mắt anh thu hồi cách sàn nhảy cách đó không xa, trong mắt thoáng hiện một nụ cười: “Ừm.”
...
“Cuộc sống về đêm” kéo dài không quá nửa tiếng đồng hồ đột ngột kết thúc.
Cao Gia Tiện dựa vào ghế lái phụ, trên trán viết “cạn lời“.
Sớm biết đêm nay sẽ diễn ra như thế này, cô còn cần phải tốn bao nhiêu công sức, rủi ro suýt chút nữa vào đồn cảnh sát đấu dũng với Chúc Trầm Ngâm ư? Và ai biết rằng Uyển Tinh và Lăng Mộc, hai người trọng sắc khinh bạn đó lại có đầu mà không có đuôi như vậy?
Thôi thôi, cô sẽ tiếp tục làm cẩu tăng ca ổn định trong tương lai vậy.
Chỉ là cô có chút ủ rũ, trên đường trở về còn có người ngồi ở ghế lái mở một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng.
Cao Gia Tiện chưa bao giờ có thể hiểu được tâm tư của anh, nhưng có một cảm giác mơ hồ rằng anh có vẻ đang có tâm trạng tốt hơn lúc đến.
Trái tim Chúc Trầm Ngâm, như mò kim đáy biển.
Xe chạy được một đoạn, cô chợt nghĩ mình vẫn còn mặc áo khoác của anh.
Ngay khi Cao Gia Tiện định cởi áo khoác, thì nghe thấy anh nói: “Mặc vào.”
Cô nhướng mày: “Trong xe không lạnh, điều hòa không phải vẫn bật sao? Nếu mặc lại em sẽ đổ mồ hôi mất.”
Lúc này, anh hướng mắt về hướng cổ áo cô, kìm chế rút lại, ẩn ý nói: “Nếu em không mặc...”
Cao Gia Tiện: “?”
Chúc Trầm Ngâm nói, “Có thể đổ mồ hôi chính là anh.”
“Không phải bởi vì nóng mà đổ mồ hôi.”