Edit+beta: LQNN203
Cao Gia Tiện nhớ rất rõ.
Lớn từng ấy, cô chưa một lần khóc to đến mức gần như phát tiết như vậy.
Bị ngã đau, thi rớt, bị phê bình... Cô sẽ không khóc khi gặp chuyện không vui, giây tiếp theo nhất định sẽ đứng dậy khỏi vị trí ấy và tiếp tục chạy về phía trước.
Bởi vì cô tin rằng cô sẽ có thể vượt qua những khó khăn này.
Nhưng vào lúc này, cách một cánh cửa, tiếng nước rào rào giúp ngăn cách hết thảy, tiếng nức nở không ngừng tuôn ra từ miệng cô.
Mười sáu tuổi, cô đột nhiên cảm thấy trên đời này có những vấn đề mà cô thực sự không thể vượt qua.
Tên của vấn đề này là Chúc Trầm Ngâm.
Cô thậm chí còn không mở miệng nói cho anh biết suy nghĩ của mình, cô đã biết rằng mình sẽ không được chấp nhận.
Bởi vì ngay cả khi một cô gái bằng tuổi anh theo đuổi anh, anh cũng nhắm mắt làm ngơ, chứ đừng nói đến một cô gái như cô khi anh chỉ coi như em gái.
Thậm chí anh còn chính miệng nói với cô, anh không muốn yêu đương khoảng một thời gian dài, bất cứ cô gái nào tỏ tình cũng như vậy. Điều đó cho thấy trong mắt anh, cô không phải là một trong những cô gái có thể tỏ tình với anh chút nào.
Chỉ cần anh có chút tình cảm với cô, làm sao anh lại có thể trả lời giống như vậy với những cô gái khác qua điện thoại trước mặt cô?
Kỳ thực, sau khi bước vào trường cấp hai, cô đã rất háo hức để trưởng thành.
Khi những cô gái khác vẫn còn là những cô cậu nhóc đáng yêu, cô đã cố tình tạo ra một hình ảnh trưởng thành. Cho dù là phong cách ăn mặc hay giọng điệu... Bởi vì cô nghĩ rằng Chúc Trầm Ngâm sẽ thích một cô gái như vậy.
Tuy nhiên, anh không thể nhìn thấy tất cả sự cố gắng của cô, tất cả sự cố gắng và tất cả những mong muốn trưởng thành của cô.
Có thể thậm chí không muốn nhìn thấy.
Vậy thì tại sao cô lại phải vội vàng lớn lên như vậy?
Bởi vì cho dù cô lớn lên, dù trở thành người lớn, cho dù cô vào trường cấp ba của anh, hoặc thậm chí vào trường đại học của anh trong tương lai, cô thực sự không thể đuổi kịp anh.
Anh sẽ không bao giờ nhìn lại hay ở lại vì cô.
Mãi đến giờ cơm tối, cuối cùng cô mới kìm chế được cảm xúc, lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trước bồn rửa mặt, cô rửa mặt qua lại ba lần, sau đó trở về phòng đeo kính vào để che đi đôi mắt đỏ hoe.
Khi cô trở lại phòng khách, nhìn thấy Chúc Trầm Ngâm đang ngồi ở bàn ăn, trong lòng cô đã có một quyết định vô cùng quan trọng.
Cô sẽ không còn hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có thể sát cánh bên anh.
Cô sẽ không bao giờ đòi hỏi điều đó nữa, một ngày nào đó tình yêu thầm kín của cô sẽ bị anh nhìn thấy.
Cô muốn rời khỏi nơi có anh, quên rằng cô thích anh đến cuồng nhiệt.
Hãy cứ để những giấc mơ ngọt ngào, những băn khoăn thiếu nữ của cô mãi mãi ở tuổi mười sáu của cô.
*****
Lần này Cao Gia Tiện ngủ rất sâu, giấc mơ này chân thật đến mức như đưa cô trở lại khung cảnh lúc đó, để lúc sáng khi tỉnh dậy, chạm vào mặt mình cô đã sờ được vệt nước mắt.
Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần phòng một lúc.
Những ký ức liên quan đến tình yêu của cô dường như đã ở lại năm cô mười sáu tuổi.
Sau đó, cô chưa từng yêu, chưa từng yêu ai và cũng chưa từng quên anh.
Bây giờ nhìn lại, thực sự cảm giác như một đứa trẻ xa nhà - cô khóc lóc rời bỏ quê hương suốt bao nhiêu năm, đóng vai một nữ chính bi thương và cô đơn ở nơi xứ người, nam chính không những không biết gì từ đầu đến cuối, cuối cùng còn gọi cô trở lại làm giao ước vợ chồng, dùng nhiều cách khác nhau để trêu chọc và lấy lòng cô.
Nghĩ như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Cao Gia Tiện nheo mắt, chạm vào điện thoại và phát hiện ra chưa đến sáu giờ.
Nhưng bởi vì đột nhiên suy nghĩ đến chuyện đã làm cô buồn bã nhiều năm như vậy, nhất thời cô không còn buồn ngủ nữa. Vì vậy cô dứt khoát đứng dậy khỏi giường, dự định hôm nay sẽ đến đơn vị sớm.
Khi cô tắm rửa và thay quần áo xong, mở cửa phòng ngủ ra, cô nhìn thấy Chúc Trầm Ngâm vừa đặt một đĩa điểm tâm mới chuẩn bị lên bàn.
Thấy hôm nay cô dậy sớm như vậy, anh có vẻ hơi ngạc nhiên, bàn tay cầm đĩa dừng lại: “Sao đã dậy rồi?”
Vừa nhìn thấy anh, cô bất giác nghĩ đến câu chuyện nhỏ gối đầu giường tối hôm qua. Vì thế cô vô thức chớp chớp mắt, giọng điệu mơ hồ nói: “Em cũng không thể ngày nào cũng làm heo được?”
Anh không nhịn được cười, nhưng ánh mắt lại bắt gặp khóe mắt hơi sưng của cô. Chúc Trầm Ngâm nhìn cô đi đến bàn ăn, sau đó nhẹ giọng hỏi cô: “Tối qua ngủ ngon không?”
Cô kéo ghế ra: “... Cũng được.”
Anh thu hồi ánh mắt, xoay người vào bếp bưng đồ ăn sáng và đũa của mình ra, ngồi đối diện cô: “Chứng minh câu chuyện nhỏ ngủ ngon đó cũng hữu ích phải không?”
Cao Gia Tiện không khỏi trợn mắt, mặc dù anh không biết xấu hổ đã nói như vậy, nhưng đây quả thực là một sự thật mà cô có thể không phản bác - nhưng cô sẽ không bao giờ nói với anh rằng câu chuyện ngủ ngon đó có một chút sức ảnh hưởng, trực tiếp gửi cho cô một giấc mơ trở về hơn mười năm trước.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hai người lặng lẽ ngồi vào bàn ăn trong phòng khách để ăn sáng cùng nhau sau khi chung sống.
Bởi vì bầu không khí có chút quá hài hòa, Cao Gia Tiện cắn hai cái, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Người bên kia mặc một chiếc áo len trắng xám, khiến nước da càng trắng hơn. Đôi mắt cụp xuống cho phép cô nhìn rõ hàng mi anh dài hơn so với của cô.
Một người đàn ông cao lớn, lớn lên đẹp trai thế này làm gì?
Cô nhìn anh chằm chằm mấy giây, vừa muốn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lại thấy anh ngẩng đầu, đụng phải ánh nhìn của cô.
Cao Gia Tiện vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng thấy anh không chút nào ngại ngùng nhìn mình, lập tức không muốn né tránh.
Trên thực tế, khoảnh khắc thoát khỏi những giấc mơ và ký ức, cô đột nhiên có một số suy nghĩ táo bạo và kiêu ngạo mới về mối quan hệ giữa họ, điều mà bản thân cô không thể chấp nhận được trong một thời gian.
Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như vậy, sau đó nói: “Tiện Tiện, trong khoảng thời gian này anh sẽ tương đối bận.”
Cô giật mình, sau đó gật đầu: “Ừm, em biết rồi.”
Người mẹ thứ hai của huynh đài này, cũng chính là đồng chí Cố Ninh. Bà vừa nói chuyện điện thoại với cô vào sáng hôm qua, cấp bậc chức vụ hiện tại của Chúc Trầm Ngâm đã là bác sĩ chủ trị, xem ra anh sẽ sớm được thăng chức lên phó chủ nhiệm. Với tuổi đời và trình độ của anh, việc thăng tiến nhanh chóng như vậy ở ba bệnh viện hàng đầu có thể là một trong số ít trong toàn ngành. Vì vậy, anh sẽ bận rộn hơn trước, yêu cầu cô chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Nói xong, Cố Ninh khen ngợi anh ngàn vạn lần giống như lúc trước, cuối cùng còn không quên giẫm lên người cô một lần nữa, nói rằng cô thật sự giẫm phải vận phân chó mới được một thanh niên tốt như vậy lấy về nhà.
Cô thực sự không thể hiểu nổi, cô là được Cố Ninh nhặt về từ thùng rác sao?
Chúc Trầm Ngâm hiểu rõ cười: “Em và dì Cố thực sự không giấu nhau chuyện gì, tin tức luôn được thông báo rõ ràng.”
Cô bĩu môi, trong lòng nghĩ có anh không biết thì có, mẹ em coi anh như con ruột của mình còn coi em như đứa được nhặt về. Mỗi lần gọi điện thoại thì 80% là nói về anh.
Cao Gia Tiện dùng thìa khuấy sữa đậu nành trong bát: “Mẹ em bây giờ đã nghỉ hưu, bà nói nhiều hơn trước. Bố em và em, nếu bà tóm được một người là sẽ lẩm bẩm cả nửa ngày.”
Anh suy nghĩ hai giây, gật đầu: “Dì Cố thực sự nói nhiều hơn trước.”
Cao Gia Tiện thở dài: “Trước kia ở nước ngoài mạng kém, em cũng bận rộn. Một tuần có thể gọi video với họ một lần là tốt lắm rồi. Không có cách nào để kể tất cả các chi tiết của cuộc sống trong một cuộc gọi video được. Mặc dù họ không nói ra, nhưng em cũng có thể cảm thấy rằng họ đặc biệt muốn hỏi em rằng em đang làm gì mỗi phút mỗi giây mỗi ngày.”
“Hiện tại em đã trở về, bọn họ cũng lớn tuổi rồi, lẩm bẩm thì lẩm bẩm đi, chỉ cần hai người họ vui là được.”
“Trên đường đưa họ trở về lần trước, anh có thể cảm nhận rõ ràng họ đã hạnh phúc như thế nào khi em trở về.” Chúc Trầm Ngâm nói, lặng lẽ gắp xíu mại trên đĩa của mình vào đĩa của cô.
“… Anh thực sự coi em là heo sao?”
Cao Gia Tiện thoáng thấy hành động của anh, không khỏi trừng mắt nhìn anh.
“Em không phải thích ăn xíu mại,“ giọng điệu của anh vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, “Hôm nay món này được nhồi lòng đỏ trứng.”
Tâm tư của người ăn uống bị chọc ngoáy, Cao Gia Tiện không muốn đẩy tới đẩy lui khách sáo với anh, sau khi nói “cảm ơn”, cô liền gắp xíu mại vừa được gắp đến cho vào miệng.
Nhìn cô vui vẻ ăn uống, nụ cười trên khóe miệng anh trở nên đậm hơn.
“Lại nói, dì Cố và chú Cao là cặp bố mẹ trẻ nhất mà anh từng gặp, phương thức giáo dục cởi mở nhất, quan hệ với con cái rất tốt.” Anh đặt đũa xuống, cầm tách cà phê lên.
Cao Gia Tiện nuốt xíu mại xuống: “Còn không phải sao? Sau tất cả, mẹ em là người thực sự sẽ chiến đấu với em để cạnh tranh với em xem nam chính hay nam phụ đẹp trai hơn trong các bộ phim thần tượng.”
“A, còn có chương trình tài năng đã xem lần trước, bà ấy thích vocal hạng hai còn em thích vũ công hạng nhất. Em mà bình chọn cho vũ công ấy bao nhiêu thì bà sẽ tăng gấp đôi số phiếu bầu cho vocal đó. Trong trận chung kết tuần, bà ấy mỗi ngày ở trong vòng bạn bè kêu gọi lượt bình chọn, thậm chí còn lấy tình cảm mẹ con uy hiếp em đừng bỏ phiếu cho vũ công ấy nữa.”
“Lão Cao còn cường điệu hơn. Lần trước xem một bộ phim truyền hình Hàn Quốc về tình yêu và hồi hộp khóc lóc quá trời, còn nửa đêm ba giờ khóc gọi cho em cùng xem.”
…
Chỉ cần cô nói về Cố Ninh và Cao Hồng, cô không thể không có rất nhiều điều để nói.
Điều duy nhất một người có thể không được lựa chọn đó là gia đình gốc gác. Vì vậy, trong quá trình trưởng thành của cô, cô luôn là người may mắn nhất khi có bố mẹ là những người bạn thân của mình.
Cô là người nói nhiều, nhất là khi nói về những chủ đề mà cô quan tâm, nói rất say sưa.
Khi định thần lại, cô thấy Chúc Trầm Ngâm, người ở phía đối diện, đã uống hết cà phê trong tách từ lúc nào, anh lặng lẽ dựa vào ghế, khoanh tay và lắng nghe lời lải nhải của cô.
Tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng so với vừa rồi đã giảm đi rất nhiều. Cô không biết có phải vì anh nghĩ đến điều gì khác không, nhưng vẫn có một chút mơ hồ giữa lông mày của anh.
Cô nhìn anh, ngập ngừng nói: “Anh đang nghĩ tới bệnh nhân gì đó sao?”
Vừa nghe cô nói vậy, gần như giây sau anh liền che dấu đi vẻ mặt có chút khác thường: “Không phải.”
“Anh chỉ đang suy nghĩ,“ lúc này anh mới đưa tay ra, gom cái đĩa trống trước mặt cô, xếp lên trên, thấp giọng nói, “Có thể làm con của dì Cố và chú Cao thật hạnh phúc.”
Sau đó anh cụp mắt đứng dậy khỏi ghế, tay cầm chiếc đĩa rỗng và chiếc cốc rỗng.
“Anh rất hâm mộ với em đấy, Tiện Tiện.”
Nói xong, anh xoay người đi về phía phòng bếp.
Cao Gia Tiện ngơ ngẩn.
Cô nhìn theo bóng lưng của anh và cảm thấy tim mình hơi trướng lên một chút.
Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ nghe thấy những lời như vậy từ miệng anh - bởi vì trong mắt cô, anh gần như hoàn hảo. Anh đứng nơi rất cao và có mọi thứ mà không một người bình thường nào có thể sánh được. Người khác hâm mộ và ghen tị với anh còn không kịp. Làm sao anh lại có lúc hâm mộ người khác?
Nhưng anh chỉ tình cờ nói như vậy.
Anh nói rằng anh hâm mộ cô, có lẽ vì cô có bố mẹ như Cố Ninh và Cao Hồng.
Nghĩ đến lần cuối cùng ăn tối với gia đình anh, lòng cô chùng xuống.
Cao Gia Tiện đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ hơn mười năm trước, khi cô còn là một cô gái nhỏ chỉ có thể ngước nhìn anh từ phía sau và thầm khóc trong phòng tắm vì tình yêu thầm kín không được đáp lại của mình, cô sẽ không bao giờ từ trong miệng anh nghe được lời như vậy.
Nhưng hôm nay cô đã nghe thấy.
Điều đó có nghĩa là cô thực sự không còn có thể đo lường [hiện tại] và [tương lai] của họ với [quá khứ]?
Vào lúc Chúc Trầm Ngâm rửa bát trong bếp, Cao Gia Tiện đã trang điểm xong, chuẩn bị xách túi và tài liệu của mình ra cửa.
Anh lấy áo khoác và chìa khóa xe, nói với cô: “Anh đưa em đi.”
Điều khác thường là cô không tranh luận hay từ chối anh, gật đầu và đi theo anh đến huyền quan để thay giày đi ra ngoài.
Buổi sáng sớm mùa đông ở Thường Xuyên, trời đất lờ mờ sáng, cả thành phố dường như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say, từng chút một bắt đầu tỏa ra ánh sáng và sức sống.
Khi đến cửa đơn vị của mình, Cao Gia Tiện nhẹ nhàng nới lỏng dây an toàn.
“Chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Cô nghe thấy người bên cạnh nói như vậy với mình, “Ăn uống đầy đủ ba bữa đúng giờ, dù bận rộn cũng phải nhớ uống nhiều nước.”
Nói xong, Chúc Trầm Ngâm hơi quay đầu lại ra sau xe, trong khoảng trống của băng ghế sau, anh cầm một chiếc túi lớn đưa cho cô.
Cô lấy cái túi đầy ắp đồ, nhìn kỹ hơn thì thấy trong đó có đầy đủ các loại đồ ăn vặt mà cô thích ăn.
Anh nhìn nghiêng về phía cô: “Khi em thực sự bận rộn, tốt hơn là ăn mấy món này lót dạ đi, còn hơn là bỏ bữa.”
Cao Gia Tiện rũ mắt nhìn một túi đồ ăn vặt, bỗng thình lình nói: “Chúc Trầm Ngâm, anh có muốn làm bố thứ hai của em không?”
Anh giật mình.
Sau vài giây, anh đưa tay phải lên, uốn cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.
“Anh không muốn cướp chén cơm của chú Cao đâu.”
Đôi mắt anh như chứa đầy nước hồ xuân: “Bố là bố, chồng là chồng.”