Edit: Bủm
Nắng nóng vẫn tiếp tục kéo dài đến giữa tháng 10, các thành phố khác hạ nhiệt và mưa giảm, nhưng mùa hạ nơi Giang Thành vẫn chưa kết thúc.
Đường Lâm đang tựa vào thang máy, hồi ức lần đến thăm gia đình vừa rồi, có thể thấy nhà họ Từ khá giả, ông bà Từ đều gia giáo tốt đẹp, thế nhưng có chút nghiêm khắc, cho nên Từ Hiểu San chững chạc và thu mình hơn so với các bạn cùng trang lứa. Đại đa số thời gian, Từ Hiểu San đều ở một mình và không chủ động bắt chuyện với người khác, ngay cả khi người khác trò chuyện cùng, con bé cũng không đáp lại, vì vậy trông như hành xử khác người.
Điểm số của Từ Hiểu San rất tốt, thậm chí còn nhảy cấp, nhỏ hơn những đứa trẻ trong lớp gần hai tuổi và điển hình là con nhà người ta trong mắt người ngoài. Đường Lâm có chút khó khăn, cô vô tình bị Từ Hiểu San dùng dao cắt vào tay, vết thương không lớn nhưng trên cánh tay có rất nhiều vết sẹo, hành vi giống như tự giày xéo bản thân khiến Đường Lâm sợ hãi, cô quyết định nên nói chuyện với cha mẹ của Từ Hiểu San.
Nhưng kết quả của cuộc nói chuyện này không tốt, nhà họ Từ tuy rất khách sáo, lo lắng chuyện này nhưng cũng không nghĩ sâu xa.
“Đinh —”
Đường Lâm định thần lại, cúi đầu bước ra ngoài, lại đụng phải người đàn ông đang đứng ở cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn cả người đứng hình một chỗ: “Anh...anh thế nào rồi...” Cô đột nhiên nhớ ra người này điếc, cô nôn nóng lật trong túi xách, thật vất vả tìm điện thoại, run rẩy gõ vài chữ cho cậu ấy đọc.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen, tay trái cầm một chiếc áo vest và một chiếc túi tiện lợi ở tay phải, đựng một số đồ dùng cần thiết hàng ngày. Toàn bộ tóc đều được chải ngược ra sau, lộ ra đường nét cứng rắn, cậu liếc mắt nhìn Đường Lâm, khóe mắt hơi nhếch lên, càng phát hiện lông mày càng hẹp, càng thêm sắc bén. Môi cậu hơi mỏng, mím lại thành một đường, từ đầu đến cuối đều rất băng lãnh, Đường Lâm cảm thấy có gì đó không quen, cô còn chưa kịp nhớ sai chỗ nào thì đã nghe thấy giọng nói điềm đạm của đối phương: “Cô nhận ra tôi?”
“Cô?” Đường Lâm hoàn hồn, vội vàng ném một câu “Xin lỗi! Tôi đã nhận nhầm người rồi” rồi phóng ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, cậu thanh niên cau mày bước vào thang máy.
Thang máy dừng ở tầng 13. Cậu đứng ở cửa một căn phòng, trực tiếp mở đi vào, đặt đồ lên bàn cà phê trong phòng khách, ném bộ đồ xuống ghế sofa, rót một ly nước và bước vào phía sâu trong cùng của phòng. Cậu tựa vào cửa nhìn người đàn ông đang ngồi vẽ tranh dưới cửa sổ, trầm ngâm ngắm toàn bộ studio, cuối cùng ánh mắt vẫn đọng trên bức chân dung người phụ nữ dựng trên tường...
Đường Lâm vội vàng về phòng, tựa như cơn lốc xoáy đi qua biên giới, và rơi rớt một đống đồ đạc, âm thanh “loảng xoảng” vang lên. Chu Khả đắp mặt nạ đi ra, hướng về phía ngoài cửa kiểm tra, tựa vào cửa phòng Đường Lâm: “Làm sao vậy? Có người truy đuổi mày à?”
“Không, không có chuyện gì,“ Lồng ngực Đường Lâm bình tĩnh lại, “Vừa mới nhận lộn người.”
Chu Khả bóc mặt nạ: “Nhận sai người sao! Chuyện bình thường, đến nỗi có hẳn người truy đuổi mày phía sau nữa á?”
“Im đi, oánh cho giờ,“ Đường Lâm cảm thấy xấu hổ khi cô nghĩ về nó.
“Tốt thôi!” Chu Khả nhún vai, “A Luân gọi điện thoại hẹn buổi tối đi bar, mày có muốn đi không?”
“Không, chúng mày đi thôi!” Đường Lâm nằm ườn trên sofa, bơ phờ hồi tưởng về người nọ, vừa rồi thân hình và nét mặt y đúc Viên Chinh bảy tám phần, nhưng có vẻ trắng hơn một chút, lúc đó ánh đèn mờ ảo, cô không nhìn rõ là chuyện đương nhiên.
Có lẽ, giữa bọn họ có quan hệ... Có lẽ, Viên Chinh cũng ở thành phố này...
Đường Lâm lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ trong đầu.
“Thật sự không muốn đi? Có lẽ là có sự tình!” Chu Khả nhướn mày, cầm phấn phủ trang điểm trước gương.
“Tao mệt đến tê liệt rồi, làm sao có sức mà chơi, ngày mai tao phải đi làm!”
“Được rồi! Nếu mày bận thì cứ thong thả, không cần vất vả như vậy khi còn trẻ! Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất! “ Chu Khả nói đùa.
Chu Khả xách túi và giày cao gót ra ngoài, trước khi Từ Bích về, Đường Lâm chỉ còn lại một mình trên ghế sô pha, hét lên vì đói, nhưng lười di chuyển.
Thực ra, cô không muốn nghĩ đến những điều đó, bởi vì cô cảm thấy nó không cần thiết và vô vọng, cô không muốn đắm mình trong nỗi tủi thân đau đớn. Thậm chí nếu thỉnh thoảng nghĩ về điều đó, cô đã tự thấm nhuần bản thân mình một tư tưởng – các ngươi sẽ không ở bên nhau, đây là giải pháp tốt nhất. Nhưng trái tim thường nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí, khi biết rằng họ có thể hít thở cùng một bầu không khí và sống dưới cùng một bầu trời, cô không thể không mơ tưởng. Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRU Мtruyen. VЛ ]
Đường Lâm chưa bao giờ cảm thấy mình là người sống tình cảm, trong lần quan hệ cuối cùng, ngay cả khi mối quan hệ đã sâu đậm nhất, cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ và quyết định chia tay. Nhưng lần này, cô muốn thử, cô muốn yêu Viên Chinh, cũng hy vọng cậu có thể yêu cô.
“Hão huyền!” Đường Lâm thì thào che mặt, tiếng cười cũng trở nên dập tắt.
Từ Bích đã kết thúc khóa đào tạo, ca làm bình thường của nó cũng kết thúc, tuy thu nhập từ công việc bán hàng là khách quan nhưng cũng khá căng thẳng, hơn nữa công ty của nó quy định nó phải làm thêm 2 tiếng mỗi ngày, điều đó có nghĩa là nó phải trực 12 giờ làm việc.
Khi biết chuyện này, Chu Khả đã nói thẳng: “Công ty của em không ổn. Trông có vẻ hầm hố. Dù sao thì đó cũng là doanh số bán hàng, chị nghĩ em có thể đến với công ty của chúng ta“.
Từ Bích không muốn bỏ cuộc, thời gian thử việc còn chưa hoàn thành, đi làm chưa được một tháng, nếu bây giờ bỏ đi có nghĩa là mình đã làm việc vô ích trong một thời gian. Đường Lâm sau khi nghe lời này cũng bắt đầu nghi ngờ, lương thử việc thấp hơn lương chính thức cũng là điều dễ hiểu, nhưng nếu bọn họ không trả một cắc, công ty này quá là bá đạo luôn.
“Họ có đề cập điều này khi em nộp đơn xin việc?”
“Không, mấy ngày nay nghe đồng nghiệp kể em mới biết được,“ Từ Bích nhăn mặt, chán nản.
Đường Lâm suy tính một chút rồi nói: “Công ty này có vấn đề, khi nào có thời gian thì hỏi rõ ràng đi! Dù sao thì trước Tết Nguyên Đán vẫn còn một khoảng thời gian, nếu cảm thấy có gì đó không đúng thì nên từ chức càng sớm càng tốt, và sau đó tìm một công việc khác đi là vừa.”
“Vâng, em sẽ xem xét,“ Từ Bích gật đầu.
Kết quả là trong vòng hai ngày, Từ Bích liền kêu rằng nó muốn từ chức, Đường Lâm hỏi nó có chuyện gì đang diễn ra.
“Bực quá. Rất nhiều tư liệu nhân viên trên trang web của công ty bọn em là giả mạo. Khi giới thiệu đến nhân viên đã đăng ký thì đều phải làm lại. Sau khi thanh toán, nó sẽ được chuyển tới boss Hồng Nương. Lúc đầu, Hồng Nương tám chuyện phiếm với nhân viên và để cho họ mất hết hy vọng và phải giới thiệu người khác với ông ta, cảm giác giống như kẻ chuyên đi lừa gạt ý,“ Từ Bích giải thích, mắt đỏ hoe,“ Hơn nữa bọn em chỉ được trả 5 nhân dân tệ cho một giờ làm thêm, ngồi tăng ca cho đến Tết, công ty đã có nhiều nhân viên nữ đã xin nghỉ việc, nghe nói nếu từ chức thì sẽ bị trừ một nửa lương nữa... “
“Như vậy luôn?” Chu Khả ngạc nhiên.
“Từ chức lẹ! Cần phải đòi lại tiền lương, nếu không thì quay về......” Đường Lâm nghĩ nghĩ, “Nếu không thì quay về tính sau.”
Chu Khả vẻ mặt tức giận, “Không thì thuê giang hồ đòi lại!”
“Vì sao? Đây là một công ty lừa đảo, rõ ràng là sẽ không trả tiền. Có nhiều hơn một người trong công ty. Lại nói tiền của mày thuê giang hồ giúp không chỉ bằng một tháng lương của con bé.” Đường Lâm trừng mắt nhìn Chu Khả, ý bảo cô đừng gây chuyện.
“Em không cam lòng,“ Từ Bích cắn răng.
“Hắn ta dám mở công ty, em không thể đấu lại đâu, rút ra được một bài học, thôi lần sau nhớ kỹ không để bị lừa nữa nhé.” Đường Lâm thở dài, “Từ chức sớm đi, đừng lãng phí thời gian, mai đi hỏi nếu không được trả tiền thì quay đầu về bờ đi. “
Chu Khả chỉ hận không thể rèn sắt thành thép:“ Đường Lâm, mày đúng là không có nghĩa khí! “
“Vâng bạn là người có nghĩa khí! “Đường Lâm phản pháo lại.
Chu Khả quay đầu lại không tiếp chuyện nữa.
Thực ra nói lý thì ai chả nói được nhưng nếu thân bị thiệt thòi, khó tránh khỏi sẽ không cam lòng.
Cuối cùng Từ Bích vẫn không lấy được một cắc, không chỉ vậy, người quản lý của công ty còn quay ngoắt thái độ, đại khái là công ty bỏ tiền ra đào tạo, nó chưa kiếm được một xu cho công ty, công ty không những không cần trả lương, nó còn nên bồi thường lại. Chu Khả Khả nghe xong điên tiết rồi, nhịn không được chửi thề một câu: “Chó chết!”
Đường Lâm ngược lại khá bình tĩnh, vỗ vỗ vai Từ Bích khuyên: “Nghỉ ngơi tốt hai ngày, nghỉ ngơi tốt và lại tìm một nơi mới tốt, loại công ty này, chờ mãi cũng chẳng thú vị.”
Thời tiết thay đổi thất thường, một khắc trước mặt trời vẫn lên cao, giây tiếp theo liền mây đen giăng đầy, gió mạnh, sấm sét và mưa như trút nước.
Sắc trời u ám, mây đen tầng tầng lớp lớp ép xuống rất thấp.
Đường Lâm đứng ở trạm dừng, trước mặt cô xuất hiện một làn nước, trong màn sương mù dày đặc khiến những phương tiện qua lại trở nên mờ ảo. Trông cô có chút ngượng ngùng, tóc tai ướt sũng, chiếc váy kẻ sọc đen trắng bó sát vào quần áo càng làm tôn dáng người xinh đẹp nhưng lại không lộ. Cô lau nước mưa trên mặt, trong lòng không khỏi bực bội, sớm biết rằng mình nên mang ô theo.
Trước khi đi ra ngoài, Từ Bích đã nhắc nhở rằng trời sẽ mưa, nhưng cô nhìn thời tiết đẹp mà không để bụng, giờ hối hận thì đã muộn.
Xe buýt đến rồi đi, nhưng không có chiếc cô đợi, càng ngày càng ít người chờ, đèn đường đột nhiên bật sáng, Đường Lâm bèn đứng ngồi không yên.
7:11...
Đường Lâm ho khan một tiếng, gió đêm thổi qua, cả người cô lạnh ngắt.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, qua tấm kính màu trà pha lê chỉ có thể nhìn thấy đại khái bóng dáng của người ngồi bên trong. Đường Lâm cảm thấy kỳ quái, cô nhìn thấy cửa sổ ghế phụ mở ra, một người đàn ông trung niên cúi đầu hét lớn: “Cô Đường, lên xe đi!”
“Tôi?” Đường Lâm kinh ngạc chỉ vào mình, “ Ông là?”
Tài xế liếc mắt nhìn băng ghế phía sau, không dám lên tiếng.
Kính ở ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra bóng dáng của người đàn ông, bộ vest đen, cà vạt màu tím sẫm, mím chặt môi, cùng với ánh mắt lãnh đạm...
“Anh... là anh ư?”
Cậu đưa điện thoại ra, Đường Lâm đón lấy, trên màn hình loang lổ những giọt nước viết: Lên xe.