Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 5: Chương 5




Thịt lợn xào đậu que sau khi hấp một lúc sẽ rất ngon, đậu vừa xào xong cứng dai ăn luôn hơi ngán, khi thịt chín tới thì vớt ra. Tất cả đều được trang trí bằng những chấm tròn, bóng bẩy khiến người ta không khỏi rớt nước miếng khi nhìn vào.

Về bản chất, Đường Lâm là một người thích ăn uống, cụ thể biểu hiện ở một thứ gì đó ngon là cô liền không khống chế được. Vì vậy, sau bữa trưa, cô chạm vào chiếc bụng nhô lên của mình với vẻ mặt u sầu, và hỏi một cách đáng thương: “Mẹ, con có tăng cân không? Không được con phải giảm béo, mai mẹ trông giúp con với, ăn một bát rồi thì không được ăn bát cơm thứ hai!”

“Béo cái gì mà béo? Mày xem lúc mày vừa trở về gầy tong teo thành bộ dạng gì! Con này tốt hơn nên béo, có điềm may, sau này sinh con ra lại gầy quá, huống hồ con gái nhà họ Trần ở đằng trước mới nên gầy đi! Kết hôn ba năm bụng không có một chút động tĩnh, mãi mới có thai mà lại sinh non, thương quá!” Bà cụ đang nhớ tới điều gì đó, bỗng đẩy Đường Lâm ra “Ngồi ở phía trước đi, tháng sau kinh đến cũng không thể dây máu!”

“Ở đâu ở đâu!” Đường Lâm dở khóc dở cười, sau đó ra rửa tay bằng một ít nước nóng.

“Đừng nghĩ những thứ này không để trong lòng! Con bé này! Chính bản thân còn không để bụng ngoại hình của mình, thì không ai để ý mày là đúng!” Bà cụ vừa rửa bát vừa thở dài.

Một vài vị khách trẻ cầm ô bước vào ngay khi cô đang chuẩn bị rời đi, những giọt nước mưa trên ô đã để lại vết ướt dưới sàn.

Đường Lâm cười hỏi: “Các vị dừng chân ạ?”

“Ừ” người dẫn đầu gật, “Cho bốn phòng.”

Bọn họ có bốn người, hai nam hai nữ. Đường Lâm nghĩ rằng nhà mình một phòng đều có hai chiếc giường, sau đó nhắc khéo: “Phòng của chúng tôi đều là phòng tiêu chuẩn hai giường, với bốn người, hai phòng là đủ ạ.”

“Như vậy không được!” Cô gái thân hình mảnh khảnh miệng mỉm cười, nhưng lời nói thốt ra không mấy dễ chịu, “Tôi không quen ở chung phòng với ai đó.”

Nghe cô gái đó nói vậy, người còn lại nhìn với vẻ mặt ghê tởm: “Ai muốn chung với cô!”

“Không muốn làm nhanh lên thì cút!” Người đàn ông cau mày, “Hai phòng.”

“Tôi sẽ tự trả tiền!” Cô gái ở cuối bước lên phía trước, từ trong ví lấy ra một ít tờ tiền in hình ông Mao đập xuống quầy.

“Đến đây! Có vậy mà cũng ầm ỹ?” Đường Lâm xem đến trợn mắt há hốc mồm rồi mau chóng thu tiền: “Mấy vị trọ tới khi nào?”

“Một tuần.”

Đường Lâm lại nhìn về phía người đàn ông kia, thấy hắn ta gật đầu, Đường Lâm nhanh nhẹn mà thối tiền lẻ, chỉ dẫn bọn họ lên tầng: Chúng tôi tổng cộng có năm tầng ở đây, các cơ sở vật chất trong các phòng đều như nhau, nhà cũ, chịu không nổi sự hỗn loạn, mấy vị định trọ lại lâu sao?”

Cô gái mảnh khảnh bỗng vòng tay qua người đàn ông kia với khuôn mặt nở đầy vẻ tươi cười, hai người họ thoạt nhìn khá thân mật, dường như là người yêu của nhau, nhưng Đường Lâm có chút không chắc chắn khi nhớ đến cách mà hai người cãi nhau vừa rồi. Còn cô gái yếu ớt kia thì trông rất đáng thương, nước mắt lưng tròng mà nhìn sang người còn lại.

Đường Lâm lè lưỡi nghĩ: Vòng tròn quan hệ loạn thật!

Bọn họ cũng không quá đòi hỏi, sau khi nhìn lên nhìn xuống đã chọn được ba phòng trên tầng bốn. Hai phòng ở cạnh nhau, phòng còn lại đối diện với một căn phòng khác. Sau khi nói chuyện về các việc cần chú ý và một số danh lam thắng cảnh trong thị trấn, Đường Lâm liền đi xuống.

Xuống đến tầng ba, cô nghĩ ngay đến chàng trai, Đường Lâm do dự trong chốc lát, gõ cửa, nhưng cô gõ một hồi mới nhớ ra cậu ta không nghe thấy, cho nên tự nhiên sẽ không để ý cửa. Cô gục đầu xuống và định rời đi nhưng không ngờ cánh cửa lại mở.

Cô ngạc nhiên nhìn chàng trai trong phòng, muốn hỏi “Cậu thấy được?”, Nhưng lại không hỏi ra mà chỉ ngượng ngùng xấu hổ. Chàng trai gõ một hồi, sau đó đưa điện thoại đặt trước mặt cho cô xem: Tôi thấy cửa động, không ngờ là cô đang ở bên ngoài.

Đường Lâm cười hai tiếng, hỏi: Ăn cơm chưa?

Cậu cau mày, lắc đầu, lại chỉ ra hướng ngoài cửa sổ. Cửa sổ phòng cậu đóng chặt, mưa tát vào “lộp độp” ồn ào, Đường Lâm không khỏi có chút xấu hổ, nghĩ thầm câu hỏi này hoàn toàn không có nghĩa gì. Cô nhớ đến bữa trưa nhà mình có đồ ăn thừa nên giật điện thoại di động của cậu gõ: Sao anh không xuống ăn!

Chàng trai xua xua, nhưng Đường Lâm trực tiếp bỏ qua ý kiến, thúc giục khóa cửa rồi kéo tay xuống.

Lúc nắm tay cậu, Đường Lâm cảm thấy tim đập liên hồi, hưng phấn lạ thường. Cậu cũng hơi choáng váng, còn bước chân cô thì có hơi lơ đễnh khi bước xuống cầu thang, nếu không phải ở bậc thang cuối cùng cậu giữ chặt cô, cô đã có thể trực tiếp bị té xuống nền đất, thậm chí là trẹo chân. Bị ngọn nến soi vào, cô nhanh chóng vùng vẫy ra khỏi tay cậu, thẹn thùng cười gượng.

“Đây là?” Bà cụ đang từ sân sau, nhìn thấy cậu thì cười tà mị, khi nói chuyện còn âm thầm trừng mắt nhìn Đường Lâm một cái: “Chuyện quan trọng như vậy mà mày dám giấu bà già này!”

Đường Lâm gượng gạo một tiếng: “Chuyện này...” Cô nhớ tới đến bây giờ chính mình còn không biết tên của cậu, chính lúc xấu hổ lần nữa thì lại thấy một chiếc điện thoại xuất hiện trong tầm mắt, trên màn hình viết: Tôi là Viên Chinh.

“À-vâng! Viên Chinh, anh ấy tên là Viên Chinh, vị khách mới của chúng ta!”

Cứ việc thương lượng nỗ lực giảng hòa, nhưng vẻ mặt của bà cụ không được tốt cho lắm, vẻ cứng đờ nhất thời dịu đi: “Tiểu Viên à! Các con đây là?”

“Bên ngoài không phải trời mưa sao! Viên Chinh còn chưa ăn cơm trưa, con nghĩ nhà ta vẫn sót đồ thừa ban trưa.” Đường Lâm chen vào thành thật thú nhận.

Bà cụ mỉm cười gật đầu, nghiêng người để bọn họ tiến vào sân sau, nhưng khi Đường Lâm đi ngang qua, bà lại thấp giọng nhắc: “Tao sẽ tính sổ sau.”

Đường Lâm ánh mắt vừa nghiêm túc vừa sắc bén nhìn bà rồi quay đi, chỉ thấp giọng nói một câu “Mẹ hiểu lầm rồi.” và dẫn Viên Chinh vào bếp.

Viên Chinh không kén ăn, cho dù Đường Lâm tài nghệ chẳng ra gì, nhưng cô xào một đĩa khoai tây xong vẫn là bị vét sạch bách. Sau khi ăn xong, Viên Chinh giơ ngón cái lên, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt.

Hôm nay anh vẫn ra ngoài chứ? Đường Lâm hỏi.

Viên Chinh lắc đầu, Đường Lâm nhếch miệng cười, viết: Vậy thì anh có thể vẽ chân dung cho tôi được không? Tôi nghĩ anh vẽ không tồi đâu. Thấy Viên Chinh đồng ý, cô lại viết: Được rồi, lát nữa tôi lên gặp anh.

Nói xong cô dắt Viên Chinh vào.

Viên Chinh vừa đi lên lầu, bà cụ liền đi tới, giữ chặt tay Đường Lâm, để cho cô ngồi trước mặt mình, hận sắt không thành thép mà thắc mắc: “Mày nghĩ như thế nào?”

“Cái gì nghĩ như thế nào?” Đường Lâm không thể hiểu được.

Bà hướng lên trên tầng hất cằm: “Mày đừng giả ngu. Tao là mẹ mày tao còn lạ gì mày, nếu thằng bé là người tốt thì tao cũng không nói gì, mày thích tao cũng không ngăn cản, nhưng vừa rồi là như nào, tai nó không nghe được đúng không?”

“Mẹ tưởng tượng chỗ nào vậy.” Đường Lâm dở khóc dở cười mà nhìn bà cụ nhà mình, “Con chỉ biết anh ấy mới có mấy ngày là mẹ nghĩ con đang để ý đến ảnh?”

“Không để ý thì mày mời người ta ăn cơm làm gì?” Bà cụ trừng mắt với cô.

“Tốt xấu con cũng tự nhận thức được, vừa rồi khi con từ tầng trên xuống...” Đường Lâm dừng lại, do dự một chút rồi giải thích tiếp, “Tình cờ là đụng đúng lúc anh ấy chưa ăn trưa, cho nên chỉ mời một bữa thôi không có gì cả.”

“Vậy thôi! Chỉ cần trong lòng rõ ràng là được, không vì nghĩ tới bản thân mà còn phải cho con cái sau này, bệnh điếc này sẽ giết chết mày, cả đời này khổ sở mất!” Bà thở dài.

“Mẹ thật lắm chuyện!” Đường Lâm đứng lên ôm chầm lấy bà “Hơn nữa, con gái mẹ là nữ nhân là vạn người mê, là người mà đám con trai nhìn vào liền thích cơ mà!”

“Con nhỏ này!” Bà bất lực nhìn cô, tuy là quở trách mắng nhưng lại khó tránh khỏi vài phần cưng chiều, “Cả ngày không ra bộ dạng gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.