Editor: Minh Thi (Be_Ech_Author)
Beta: Bủm
Từ Bích mới ra ngoài không được bao lâu, bà cụ đi ra, thấy Đường Lâm ở một mình thì hỏi: “A Bích đâu?”
“Em ấy ra ngoài rồi,“ Đường Lâm chán nản đổi kênh trên ti vi.
“Mày để con bé ra ngoài một mình à?” Bà cụ giật mình tiến lên hai bước, vẻ mặt vừa lo lắng vừa nôn nóng.
Đường Lâm khó hiểu, nghĩ rằng bà lo lắng Từ Bích đi lạc, cô không cho là đúng: “Không sao, em ấy đã lớn như vậy rồi, thị trấn cũng không rộng. Hơn nữa, ẻm cũng không phải chưa từng tới đây.”
“Tao lo con bé đi rồi! “Bà cụ trừng mắt, mở điện thoại gọi Từ Bích, nhưng sau một hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, bà nói với Đường Lâm, “Không được, mày mau chạy ngoài đưa nó trở lại.”
“Mẹ! Mẹ!” Đường Lâm bị bà cụ kéo lên, đẩy ra bên ngoài, “Được rồi, con đi! Con đi ngay!” Đường Lâm cầm lấy mấy chục tệ ở quầy thu ngân, lẩm bẩm: “Đến mức này sao? Con bé lớn rồi! Được rồi, mình không nói nữa, mình đi tìm nó đây!” Thấy bà cụ nhìn chằm chằm mình, Đường Lâm cười nịnh nọt rồi chuồn mất.
Vãn Trấn không tính là lớn, tổng cộng có hơn hai trăm hộ gia đình, nhưng ngõ nhỏ nhiều như vậy, tìm người thật sự không dễ, chưa kể đến còn có núi sau lưng.
Đường Lâm đứng trong ngõ, nhìn lũ trẻ đang chạy, nửa ngày mới quyết định đi đường nào.
Cô đi khắp các con hẻm trong thị trấn mà vẫn không tìm được người, mãi đến khi mặt trời xuống núi, bà cụ mới gọi điện báo cho cô rằng Từ Bích đã trở về. Đường Lâm rất buồn bực, vì vậy cô đi siêu thị, mua ít hoa quả, kèm thêm một cây kem để ăn.
Trở về phòng, cô thấy Từ Bích ngồi sau quầy, cúi đầu, đèn đã tắt, trên mặt có một tia sáng yếu ớt, chắc là đang nghịch điện thoại di động. Đường Lâm bật đèn, Từ Bích giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Lâm, cô cười hỏi: “Đã về rồi?”
“Ừ.” Đường Lâm đi tới, liếc nhìn điện thoại di động của nó, vẫn là hãng Apple. Chiếc điện thoại nhái mua vài trăm nhân dân tệ còn tốt hơn nhiều, nở một nụ cười, “Chị tưởng điện thoại em có vấn đề.”
Từ Bích dừng lại, cúi đầu: “Thật xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi. Em quên sạc, điện thoại hết pin. “
Nó xin lỗi đơn giản như vậy, Đường Lâm không biết phải nói gì, “À” một tiếng rồi đi vào sân sau. Bà cụ đang nấu cơm, mùi cơm thơm nức mũi, Đường Lâm vừa ngửi vừa sờ bụng, cô đói rồi.
Đi sâu vào trong bếp, cô liếc nhìn bên ngoài, Từ Bích không đi vào, cô tùy ý kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “A Bích rốt cuộc có chuyện gì? Sao mẹ lại gấp như vậy?”
Bà cụ đang cắt rau, nghe thấy lời Đường Lâm nói, thở dài: “A Bích mấy năm nay ở bên ngoài sống không tốt lắm, cậu bạn trai kia còn trẻ, thiếu trách nhiệm. Lúc Đông Thành nhìn trúng con bé, con bé mới vừa chia tay. Cũng không có chỗ ở, đáng thương thật sự! Dì mày đã khóc khi biết tin... Phải khuyên rất lâu con bé mới quay trở lại, giờ dì mày muốn nó ở nhà hai năm, hẹn hò kết hôn rồi sống một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng A Bích không đồng ý, nó vẫn muốn rời đi, dì mày hết cách mới gửi nó đến sống ở đây một thời gian. “
“Em ấy không phải chạy qua sao? Muốn đi ra ngoài chào hỏi cũng không được!” Đường Lâm chế nhạo, cho rằng cô em họ đang ra vẻ.
“Mày nói gì vậy!” Bà cụ vẻ mặt nghiêm túc, “Dù sao cũng là em họ của mày, mày không có anh chị em ruột. Tương lai có thể giúp mày, cũng chỉ có thế hệ trẻ.”
“Thôi đi!” Đường Lâm như cũ đầy mặt khinh bỉ, nhưng vẫn là không nói, cúi đầu xuống và sờ móng tay, một lát sau đi ra ngoài đem bấm móng tay vào, vừa nghe bà cụ lải nhải vừa cắt móng tay.
“Mày, thật là xấu tính. Đời này ai mà chẳng có lỗi đâu! Dù sao A Bích còn nhỏ, làm khó dì của nó rồi. Là bà con có thể giúp đỡ một chút thì giúp đỡ,“ bà cụ thở dài. “Những lời mày nói hôm nay không được nói trước mặt người khác, ngay cả trong công việc, tuy không biết nhiều nhưng tao biết người, làm người không thể quá thẳng thắn. Đừng nói cái gì lung tung, đây không phải nịnh nọt. “
“Con biết.” Đường Lâm cau mày, “Con cũng không phải đứa ngốc.”
“Được rồi, mày đi ra ngoài đi! A Bích một mình sợ là không lo liệu hết việc được,“ Bà cụ xua tay đuổi cô đi.
Từ Bích vẫn đang nghịch điện thoại di động, Đường Lâm nghiêng người nhìn một cái, thái dương đau nhức, điểm khá cao. Đường Lâm không thể chơi trò chơi, cho dù là trò chơi đơn giản, cô cũng sẽ chết rất nhanh, nhưng Từ Bích thật lợi hại, có thể vừa chơi vừa tán gẫu với Đường Lâm.
Viên Chinh trở về khá muộn, hình như đã hơn chín giờ, trên người còn bị thương, đầu quấn băng gạc, gió thổi qua mang theo mùi máu. Đường Lâm hoảng sợ, cầm một tờ giấy đang định viết hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đi thẳng lên lầu không nói một lời, Đường Lâm liền đuổi theo, nắm lấy tay cậu, ánh mắt không rời khỏi miếng băng gạc trên đầu.
Vừa rồi ở quầy cô không có nhìn kỹ, bây giờ cô biết một trong những sợi dây túi đựng giá vẽ của cậu ấy đã bị đứt, chất lỏng màu đỏ sẫm dính trên tấm vải đen, lẫn lộn khó thấy.
Cậu cúi đầu nhìn Đường Lâm, ánh mắt mệt mỏi, nhưng không giải thích mà thoát khỏi tay cô, xoay người lên lầu.
Đường Lâm cầm bút viết lên giấy: “Chúng ta là bạn bè, không phải sao?”
Viết xong, cô chạy lên, thấy cậu đang đứng ở cửa vội vàng đưa tờ giấy. Cậu nhìn xuống, trầm mặc. Đường Lâm nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng, trái tim cô như bị dây thừng trói chặt, không ngừng thắt lại.
Môi bị mím chặt, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn vết máu, băng gạc trắng trên đầu cũng đã thấm đỏ, cậu đứng im như người gỗ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng nhúc nhích, lui lại hai bước, đứng ở sau cửa, ngẩng đầu nhìn Đường Lâm, sau đó chậm rãi lắc đầu đóng cửa lại. Ngay khi cậu biến mất ở trước mặt, Đường Lâm không khỏi rơi lệ, nhưng rất nhanh chóng lau đi.