Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 4: Chương 4: Còn khen lấy khen để, em nhỏ ạ




Hồi đại học, Cận Trạch mắc chứng mất ngủ nhẹ, lâu lâu sẽ bị khó ngủ nhưng các triệu chứng lại không quá nghiêm trọng.

Chiều hôm ấy tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường cấp ba xong, anh đã phải bay thẳng đến Thượng Hải, cố lắm mới đến kịp buổi tiệc ra mắt phim mới.

Đáng lí ra, cả ngày bận bịu xong tối lại uống rượu thế này thì đêm nay anh không mất ngủ được.

Một giờ sáng, quản lý Liêu Khải Hoa thử gọi cho anh, đúng lúc anh vừa dậy nên nhận máy ngay trong tích tắc.

Liêu Khải Hoa: “Hotsearch có tên chú đang ở trong top 50 nhưng sức hút khủng lắm. Anh vừa mới họp với bên quan hệ công chúng nhưng vẫn chưa quyết định được nên gọi hỏi chú.”

Cận Trạch uể oải bật ra một tiếng “Ừ”.

Anh là cổ đông lớn nhất trong studio của mình, là một người nắm giữ cổ phần trên thực tế nên mọi quyết định cần phải có được sự đồng ý của anh.

Về mặt quảng bá hình ảnh và hình tượng công chúng thì Liêu Khải Hoa đã giúp anh xử lí êm đẹp suốt mấy năm qua. Anh rất tin anh ấy, nếu không có vấn đề gì thì anh ấy sẽ không hỏi anh.

Thành thử, nếu Liêu Khải Hoa phải gọi cho anh ngay trong đêm thế này, mà lại còn liên qua đến quan hệ công chúng thì chắc chắn có chuyện gì khủng bố rồi.

Cận Trạch ngồi bật dậy trên giường, bật đèn ngủ.

Anh đã sững người khi thấy hotsearch.

Sau ấy, anh còn cúi đầu kiểm tra một cách cẩn thận.

Cận trong Cận Trạch, Trạch trong Cận Trạch, đúng tên anh rồi.

Ấn vào topic hotsearch, thấy hơn 100 nghìn lượt chia sẻ meme của mình.

Gửi mọi người cái ảnh cột bóng rổ, năm mới chảy máu vỡ đầu.

Cận Trạch:?

Trò hề gì đây?

Từ từ, cái cột bóng rổ màu xanh này quen quá.

Mắt anh đơ lại.

Chả lẽ là…

Anh lướt xuống dưới, nhìn chiếc video hot hòn họt với hơn trăm nghìn lượt chia sẻ.

Dường như anh đã nhận ra cái người được làm mờ trong video đó ngay lập tức.

Áo khoác nỉ màu hồng xám, quần jean xanh đậm, làn dan trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai.

Chiều hôm qua, vào ngày kỉ niệm, nơi đài phun nước trên sân trường, anh đã nhìn thấy người nào đó mặc như vậy.

Anh hứng lên, giơ cao điện thoại.

Một giọng nam tục tằng tự dưng bật ra.

Cận Trạch: …

Cái giọng chỉnh âm kinh quá đi mất.

Anh xem hết cả video, tất nhiên cũng đã xem cái cả đoạn “sứt đoạn mẻ trán” ở cuối cùng.

Dường như anh đã hiểu ra được tất thảy. Đúng lúc ấy, Liêu Khải Hoa lại gọi đến.

– Đợt trước, với mấy kiểu hotsearch thế này thì bọn mình chắc chắn sẽ gỡ xuống. Nhưng mà giờ tình hình khác rồi, phải bàn bạc kĩ hơn.

Cụm “tình hình khác rồi” trong lời Liêu Khải Hoa nói bắt nguồn từ một status hít hà drama.

Tuần trước, có bài báo với tiêu đề Cận Trạch, đừng giả vờ X nữa được không? ra đời, nổi lềnh phềnh trên các trang mạng. Bài báo phân tích hình tượng của Cận Trạch trôi nổi ra sao, được lí tưởng hóa thế nào, không thực tế kiểu gì với đủ mọi góc nhìn, “Sao một người đang sống sờ sờ ra đấy lại không có cuộc sống sau giờ làm được chứ? Rốt cuộc cậu ta giả vờ X đến nỗi ăn sâu vào máu hay thấy ánh sáng phát là chết luôn (*) vậy?” Một loạt câu hỏi và những nghi ngờ được đặt ra trong suốt bài báo đã thu hút đông đảo dân mạng kéo đến xì xầm, cả đống bình luận tiêu cực đã sôi sục trên mạng bao nhiêu ngày rồi.

(*) Ánh sáng ở đây được hiểu là điều kiện bất lợi. Trong văn học, điện ảnh luôn tồn tại những điều tốt đẹp nhưng khi bị hiện thực “tàn sát” thì hết thảy đẹp đẽ đã biến tan, mộng tưởng và hiện thực khác nhau một trời một vực.

Dân mạng kì cục vậy đấy, mặt thì tuyên dương “phải làm sạch giới giải trí, quan tâm đến tác phẩm của nghệ sĩ” nhưng mặt khác thì lại bứt rứt khó chịu nếu không được moi móc cuộc sống riêng tư của bạn, không được thấy bạn ăn, ngủ, nghỉ, đại tiện, đánh rắm như những người bình thường.

Mà Cận Trạch lại luôn giấu kín cuộc sống riêng tư của mình. Thực ra thì anh cũng chẳng có cuộc sống riêng tư gì cả, y như người ta nói trên mạng đó, anh là cỗ máy đóng phim không có tình người.

Theo suy nghĩ của team quan hệ công chúng thì cái vòng xoáy dư luận này mình xử lí qua loa cũng được. Chẳng bao lâu, ngoại hình đỉnh cao trong làng giải trí cùng với diễn xuất tuyệt vời của Cận Trạch thì ai mê vẫn sẽ mê thôi, ba cái thứ anti không bôi đen được gì nữa thì sẽ tự khắc bay màu.

Dẫu sao thì giả X cũng chẳng phải chuyện khiến trời đất khó lòng dung thứ.

Ai mà ngờ nổi, hotsearch thế này lại bùng lên trong đêm.

Cũng không ai ngờ được, câu nói không đầu không cuối như thế lại hot đỏ thẫm đến như vậy.

Chung quy lại, dưới sự thôi thúc của blogger và các fan “rảnh quá hóa rồ” thì hashtag dấm dở #Cận Trạch vỡ đầu# đã xông tằng tằng về phía trước, độ hot vẫn đang tăng vùn vụt.

Lần đầu Cận Trạch bị dán nhãn #hài hước#, đã thế cái cột bóng rổ còn hot hơn cả anh, đúng là vật thần trang trí hoa đào xua đuổi tà ma, bảo vệ bản thân đầu tiên của năm mới.

Liêu Khải Hoa: “Mặc dù cái chủ đề hơi khó hiểu nhưng nó cũng có đủ căn cứ, cả đống người lấy nó làm meme lắm rồi, với cả rất nhiều fan cũng quan tâm hỏi đầu chú có khỏe không, vả lại thực tế thì cái này không phải bôi nhọ đâu, được dịp xóa luôn mấy cái nhận xét đợt trước bảo chú giả tạo đi.”

Còn chưa hết lời, anh đã nói thêm một câu:

– Tất nhiên, chủ đề này không hợp với khí chất của chú. Nếu chú không thích thì bọn anh…

– Không sao.

Cận Trạch thong dong đáp lời: “Cứ để thế thôi, mình chờ xem thế nào.”

Liễu Khải Hoa đớ người.

Anh tưởng với cá tính của cậu ta thì chắc chắn sẽ không thể chịu được việc mình thành trò cười cho thiên hạ, đã thế cả cái quá khứ đáng xấu hổ hồi cấp ba còn bị lôi ra bàn tán.

Dù chưa phải bác bỏ ngay nhưng cũng cần anh phải thuyết phục nữa chứ.

Ai dè Cận Trạch đồng ý cái rụp luôn?

Liêu Khải Hoa thở phào, tự dưng đùa cợt:

– Thế ra hồi cấp ba chú chơi bóng rổ xong bị sứt đầu mẻ trán thật à?

Giọng Cận Trạch hơi đơ lại:

– Sao? Anh chơi bóng mà không bị thương bao giờ à?

Mỗi khi nói chuyện riêng tư thì cả hai tựa như những người bạn cũ, giọng Liêu Khải Hoa cũng cà lơ hơn hẳn:

– Anh bị trật khớp, bị gãy xương chứ anh có bị ở đầu đâu? Cũng chả có chuyện anh tự đập đầu mình vào…”

Hai chữ “cột bóng” còn chưa thốt ra thì Cận Trạch đã ngắt lời anh:

– Anh có ý gì đây?

Liêu Khải Hoa ngây thơ chớp chớp mắt.

Cận Trạch: “Xin đấy, dù gì em cũng là hậu vệ số một của lớp. Hồi cấp ba còn suýt được vào đội tuyển. Lúc đó em đang đấu với bạn cùng phòng, đối thủ ném hụt cú ba điểm nên em chạy ra cướp bóng, đang nhảy bật lên chặn bóng thì tự dưng có con chó từ đâu xồ ra giành với em, y như đang nhảy xa. Em còn chả biết mình rơi xuống đâu nên loáng cái đã bị đập vào cột. Lúc đó nếu không bật lên trời, không chú ý vào bóng thì sao bị con chó đó va vào được? Mẹ đúng là ngày ****”

Liêu Khải Hoa: “…”

Anh quen Cận Trạch năm năm, trừ khi kịch bản phim yêu cầu chứ anh chưa thấy cậu nói một hơi dài ngoẵng như thế này bao giờ.

Đã thế còn chửi bậy.

Quả vậy, tài chơi bóng liên quan mật thiết đến danh dự của người đàn ông.

Một người lúc nào cũng lạnh lùng mà lại nổi điên trong tích tắc.

– Khụ.

Cận Trạch nhận ra mình quá lố nên giọng đanh lại:

– Cúp đây.

Anh nói là làm, ngắt máy ngay tức khắc.

Căn phòng quay về với tĩnh lặng, tiếng còi từ phương xa như thể đến từ một chiều không gian khác vậy.

Anh nhìn màn hình đang hiển thị trên điện thoại.

Bỗng chốc, tâm trí thoáng qua biết bao kí ức từ những năm tháng tươi đẹp thuở cũ xưa, căng tràn nhiệt huyết, vô tư, rạng rỡ, không biết sợ là gì.

Không hiểu sao, anh vừa mới nổi cơn khó ở nhưng hình như tâm trạng anh đang rất vui thì phải.

*

Sáng hôm sau.

Ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính, sương mù đã giăng kín cả đất Thượng Hải.

Một người đàn ông đang mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình đứng bên cửa uống cà phê rồi trông ra lớp sương mù bao phủ toàn thành phố.

Điện thoại rung lên, anh liếc qua nhìn màn hình.

Chưa gì đã đặt tách cà phê xuống.

Vân Nhiêu: Anh ơi, em sai rồi.

Chỉ đúng năm chữ ấy đã giúp anh nhớ về đôi mắt hạnh nhân quá đỗi xinh đẹp của cô.

Lúc nào cũng nhìn thấp xuống, dịu dàng vô cùng.

Khéo bây giờ cô còn đang chìm trong mớ cảm xúc kinh hoàng.

Anh rep đúng hai dòng ngắn ngủi rồi mở Wechat, tìm số điện thoại cô xong add friend.

Vân Nhiêu thấy ngay thông báo kết bạn của anh.

Tên tài khoản đã được biến thành “Cận Trạch”, cô nhìn đăm đăm vào hai chữ ấy mà cảm giác mình đang mộng du rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại, gửi tin nhắn đầu tiên cho anh:

Anh ơi, em xin lỗi, người phỏng vấn trong video đấy là em ạ.

Cận Trạch rep rất nhanh: Anh biết.

Anh biết? Vân Nhiêu sửng sốt.

Mặc dù anh đại Trình Thạch chả đáng tin chút nào, phá luôn những gì đã hứa với cô chỉ để có tin hot, nhưng anh ta cũng làm mờ lắm rồi, đến cả người quen cũng khó mà nhận ra cô được.

Trong lễ kỉ niệm, Lê Lê với Ôn Dữu call video với cô nên mới nhận ra quần áo cô mặc buổi hôm đó.

Còn Cận Trạch thì sao?

Anh cũng thấy cô ư?

Chiều hôm ấy, ở đài phun nước trên sân trường, người ngồi trong xe là anh chăng?

Dường như nghĩ vậy càng khiến cô khủng hoảng hơn rất nhiều:

Anh ơi, em không cố ý đâu. Lúc ấy em tưởng phỏng vấn xong rồi, mất hồn nên mới lỡ miệng vậy, phóng viên đã đồng ý sẽ xóa đoạn đó rồi. Giờ em đang nghĩ cách để liên lạc với anh ta.

Cận Trạch ngồi hút thuốc trên ghế, nhấc chân lên, ngả người ra sau, gõ tin nhắn rep lại cô:

Cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ

Đừng lo.

Không đáng xấu hổ gì chứ.

Chỉ trong một đêm, fan của anh đã tăng vọt hơn ba triệu, cũng nhờ đó mà bài toán quan hệ công chúng đã được giải quyết dễ dàng.

Nếu cứ tiếp tục phát triển thế này thì khéo nghiệp diễn của anh lại được mở rộng với vai nhân vật hài quá.

Trong inbox, Vân Nhiêu vẫn đang xin lỗi liên hồi.

Cận Trạch thở dài, chủ động nói sang chuyện khác.

Không sao thật mà. Nãy xem video phỏng vấn em thì anh mới biết, thì ra em lại có ấn tượng tốt về anh thế đấy.

Còn khen lấy khen để, em nhỏ ạ.

Tung hô lên tận trời nhưng vẫn có mức độ, không phô trương quá. Khi phóng viên hỏi những vấn đề riêng tư thì cô còn đẩy đưa, khéo léo kể lại chuyện quá khứ nhưng cũng chỉ qua quýt vậy thôi.

Ví dụ như khi phóng viên hỏi, hồi cấp ba Cận Trạch có yêu sớm không?

Vân Nhiêu đáp: “Trường bọn em cấm yêu sớm, điều quan trọng nhất của học sinh cấp ba là phải học hành chăm chỉ. Hồi cấp ba, thành tích học tập của anh Cận Trạch vô cùng xuất sắc. Để du học mà anh ấy còn phải chuẩn bị thi TOEFL, SAT rồi cả thi năng khiếu, không có nhiều thời gian thế đâu.”

Phóng viên lại hỏi tiếp, thế Cận Trạch có thân với bạn nữ nào không?

Cô trả lời nghiêm túc: “Em không quen anh Cận Trạch nên không thể trả lời được câu hỏi này. Cá nhân em nghĩ, đã là bạn thân với nhau thì không nên phân biệt nam hay nữ.”

Ngoài việc khen anh hết lời ra thì cả bài phóng vấn tràn ngập những năng lượng tích cực.

Đến cả Cận Trạch xem mà cũng muốn đứng dậy vỗ tay cho sự đẳng cấp của cô.

Vân Nhiêu đỏ mặt, giải thích kĩ càng: Anh, em là fan của anh ạ.

Vì em là fan của anh nên trong lòng em, anh mãi mãi đứng trên đỉnh cao ấy, và em cũng sẽ dành cho anh những lời có cánh không hồi kết.

Anh nhìn chằm chằm dòng tin ấy, tâm trí lại hiện lên lời cô nói trong video: “Em không quen anh Cận Trạch.”

Anh cụp mắt, môi nhếch lên, hỏi cô:

Fan gì?

Fan gì?

Anh đang hỏi cô rằng cô là kiểu fan gì.

Chỉ có duy nhất một cụm từ đang hiện hữu trong đầu cô: Fan đích thực.

Nhưng cô lại lo lắng, lắc đầu, nghĩ mình bảo thế thì ngông quá.

Nói thẳng luôn mình là “fan qua đường” được không?

Hình như không được, qua loa quá.

Máu dồn lên não, cô bỗng nghĩ ra một từ thật trung tính, nhắn luôn cho anh.

Vân Nhiêu: Fan mẹ.

Cận Trạch:?

Anh có hành vi “làm con” gì mà để cho cô muốn làm mẹ anh vậy?

Anh thấy có gì đó sai quá sai, đang định hỏi lại thì đúng lúc ấy, cô nhắn mình có việc xong gửi cái meme “tạm biệt” rồi chuồn luôn.

Anh cô dậy rồi, chạy bình bịch đi tìm cô.

Lúc Vân Thâm thức giấc, mới đầu còn nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy anh em mình lên hotsearch, mà lại là một cái hotsearch rất chi là ngớ ngẩn, đã thế còn HOT đỏ thẫm.

Chốc sau, anh thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện trên video đang nổi lềnh phềnh khắp Weibo.

Sau khi xác nhận cả tỉ lần, anh đã sực vỡ lẽ, đứa làm anh em mình lên hotsearch lại là…

– Vân Nạo!!!!!

Vân Thâm đá tung cửa phòng em gái mình.

– Nạo à! Mày giỏi lắm!

Vân Nhiêu giật bắn mình, suýt thì rơi điện thoại:

– Anh, anh dậy rồi!

Nói xong, thứ cảm xúc mà cô đã rất cố để dằn xuống lại có dấu hiệu bung ra.

Mặc dù Cận Trạch đã an ủi, bảo cô “Đừng lo” nhưng video có mặt mình lại cứ chót vót trên no1 hotsearch thì sao cô không lo được cơ chứ.

Hai anh em đang nói chuyện với nhau thì phòng khách đã vang tiếng lách cách, bố mẹ đi mua thức ăn về rồi.

Vận Nhiêu chạy vụt ra đóng cửa phòng lại, ngoảnh mặt nói với Vân Thâm:

– Đừng nói cho bố mẹ biết.

Nếu không thì với cái tính nhiệt tình cộng thích khoe hai anh chị Vân, khéo cả hai lại mở tiệc to tổ bố, giăng đèn kết hoa, khua chiêng mua trống hết năm này qua năm khác để ăn mừng chuyện con gái được lên hotsearch.

Thế thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.

Ngoài phòng ngủ, Khương Na còn đang cầm túi thức ăn, rón ra rón rén ra áp sát tai lên cửa:

– Chồng, hai đứa nó nói chuyện trong phòng rôm rả phết đấy.

Vân Lỗi kéo bác ra:

– Thôi mau ra nấu cơm đi, em cũng biết hai đứa nó không thích em như thế mà.

Gương mặt Khương Na suy sụp: “Em làm sao?”

Vân Lỗi: “Con cái lớn cả rồi, chúng nó có chuyện riêng của chúng nó, đừng có tọc mạch thế. Hồi Vân Thâm học cấp ba, có thư tình kẹp trong sách thằng bé bị em lôi ra đọc, xong em còn nói mình sẽ đi gặp bố mẹ của con bé kia. Em quên lúc đó Vân Thâm chiến tranh lạnh với em bao nhiêu lâu rồi đúng không?

Khương Na cười gượng:

– Thì hồi đó thằng bé lớp 12 rồi mà… Ôi, nếu biết Vân Thâm không có người yêu suốt bao năm thế này thì em sẽ giữ lại bức thư đó, giờ mang đến tận nhà con bé để cầu hôn, không biết con người ta còn nhớ ra không?

Vân Lỗi bật cười: “Khéo người ta còn nghĩ em bị chập mạch đấy.”

– Ha ha ha, khéo vậy thật.

Khương Na cười xua tay: “Thôi, ra nấu cơm.”

*

Trưa đến, sương mù ở Thượng Hải đã tan hết.

Hôm nay Cận Trạch được thảnh thơi một ngày.

Anh vào phòng sách lấy bừa một quyển, ai ngờ không đọc trang nào mà cả sáng chỉ toàn ngồi lướt điện thoại.

Thấy Vân Thâm nhắn tin, anh thoát Weibo mở Wechat ra.

Vân Thâm: Anh em, tao có lỗi với mày.

Anh mỉm cười, cụp mắt trả lời: Đừng có thảo mai thế, không sao hết. Em ấy cho tao lên hotsearch để được chú ý nhiều thế, tao cũng phải cảm ơn.

Vân Thâm gửi lại chiếc emo nhe răng, lát sau hỏi:

Người anh em, mất bao lâu thì hotsearch mới hạ nhiệt?

Cận Trạch: Đến đâu hay đến đó, tao cũng không biết.

Vân Thâm: Với cái độ nổi tiếng của mày thì chắc phải hot lâu phết đấy nhỉ?

Cận Trạch đã nhận ra được sự khác thường trong tin nhắn của anh: Sao thế?

Mấy phút sau Vân Thâm mới trả lời, cả đoạn tin nhắn dài dằng dặc:

Haizzz. Người anh em, không giấu gì mày, em gái tao đang sợ vãi linh hồn ra đấy. Mày biết tính nó ngô nghê thế nào mà, cũng có to gan đâu, từ lúc dậy đến giờ cứ hốt hoảng mãi, không thèm ăn gì cả. Nếu lỡ có ảnh hưởng xấu đến mày thì mày cũng đừng trách con bé, có việc gì cứ đến gặp tao là được.

Vân Thâm: Tao ngồi cả sáng với nó làm tao cũng deep hẳn.

Cận Trạch xoa thái dương, mí mắt cũng căng ra.

Không thể chê trách nói cô nhát gan được, một người bình thường bị lên no1 hotsearch chỉ vì lỡ lời thì cũng khó mà điềm tĩnh.

Với cả, anh nhớ lại rất nhiều năm trước kia, có cơn gió to ùa qua thôi cũng đã khiến cô gái bé nhỏ ấy đỏ hết cả mắt lên rồi.

Cận Trạch cúi đầu gõ chữ:

Theo kinh nghiệm của tao thì hotsearch sẽ được gỡ nhanh thôi.

Vân Thâm: Mong là vậy.

Nói chuyện với Vân Thâm xong, Cận Trạch ngồi thẳng người dậy, gọi điện cho quản lý.

– Anh Hoa, anh liên lạc với Sina bảo tiếng sau họ gỡ hotsearch xuống đi.

Liêu Khải Hoa còn đang ăn cơm, giọng lúng búng: “Sao đấy? Anh thấy tình hình cũng khả quan mà.”

Cận Trạch: “Ăn nói vô căn cứ, không nội dung mà cũng chả sâu sắc gì lại ở hotsearch lâu thế thì người qua đường cũng chướng mắt, mình tiết chế lại thôi. Với lại, chẳng lẽ anh định cho em đổi nghề sang diễn viên hài thật à?

Liêu Khải Hoa suy đi tính lại, thấy anh nói cũng đúng, bên mình cũng đã thu được lợi hết rồi:

– Giờ anh gọi để gỡ ngay đây.

Cận Trạch: “Ừ.”

Chưa đến một tiếng đồng hồ mà sức hút của hotsearch đã giảm 95%, đang đứng no1 đã rơi bộp xuống hạng giữa, giờ sắp out khỏi top 50 rồi.

Cận Trạch nhắn tin cho Vân Thâm, khen cậu ta tốt số, hotsearch được gỡ thật rồi.

Mãi không thấy trả lời nên anh gọi qua luôn.

Bấy giờ, nhà họ Vân ở chốn xa xôi đang chuẩn bị ăn cơm.

Khương Na sắp cơm xong, thấy điện thoại con trai đang đổ chuông trong phòng thì lau tay rồi đi vào.

Đáng lẽ bác cũng không định nghe máy, chỉ định xem ai gọi mà thôi. Song, bác đã sững người khi thấy hai chữ “Cận Trạch” ngời sáng trên màn hình. Bác phấn khích hẳn lên, như thể cả đời bác chưa được thấy điện thoại bao giờ nên nhìn đâu cũng lạ hết.

Bác không để Cận Trạch phải đợi, ấn nghe máy luôn:

– Alo?

Cận Trạch ở đầu bên kia đơ lại: “… Cô ạ?”

– Tiểu Trạch à, đúng cháu rồi!

Khương Na đam mê phim ảnh nên quen giọng anh lắm, cái tính lảm nhảm lại được bộc phát:

– Vân Thâm ra ngoài vứt rác rồi. Không biết cháu còn nhớ cô không? Hồi Vân Thâm sinh nhật 18 tuổi, cô cháu mình đã gặp nhau rồi. Lúc đó cháu đến nhà cô làm khách, cô nhìn cái đã biết tương lai cháu phải xán lạn lắm đây này.”

Cận Trạch trả lời rất khiêm tốn: “Cô quá khen ạ.”

– Nghe nói hôm qua cháu…

Khương Na cố gắng cất cái cụm “sứt đầu mẻ trán” đi mà thay bằng:

– Bị thương hả?

Cận Trạch:?

Sáng nay, Vân Thâm với Vân Nhiêu ở rịt trong phòng rầm rì cả buổi nên bác hóng hớt được chữ có chữ không, thành ra nghe được đúng bảy chữ “Cận Trạch bị sứt đầu mẻ trán”.

Siêu sao mà sứt sẹo vậy ư? Thế thì to chuyện rồi đấy!

Bác lèm bèm anh cần phải chăm sóc vết thương như thế nào, sợ anh thấy mình phiền quá nên không dám nói nhiều.

Đúng lúc đấy, Vân Nhiêu vừa đi qua phòng, bác gọi ráo riết:

– Nhiêu Nhiêu, vào đây.

Cô hẵng còn đang ủ rũ thẫn thờ, đút tay vào túi áo bông, nom hệt như một bà lão đang mơ màng ngủ.

Cô uể oải ngoảnh mặt lại: “Có chuyện gì thế ạ?”

– Ra nghe điện thoại cho anh con!

Khương Na không biết phải nói chuyện với giới trẻ như thế nào nhưng đây là siêu sao gọi đến, nghe máy thôi đã hời rồi nên không thể cúp máy luôn được.

Vân Nhiêu chẳng hào hứng gì: “Ai thế ạ? Con có rảnh đâu.”

Khương Na sốt ruột, che màn hình điện thoại lại rồi hạ giọng, biến giọng oang oang như tiếng chuông kêu thành giọng oang oang của người bình thường:

– Sao lớn đó! Hôm qua còn bị sứt đầu mẻ trán gì đó!

Vân Nhiêu: …

Cận Trạch: …

Đầu óc Vân Nhiêu dại đi.

Mẹ ơi là mẹ.

Mẹ có che màn hình đi thì cũng chả được cái quái gì đâu, giờ loa điện thoại được gắn ngay dưới máy rồi mà TAT

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cận Trạch: Tác giả, cô nói cho tôi biết bao giờ mới qua được cái vụ này hả? Tôi là nam chính mặt dày hay gì?

Tác giả: … À thì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.