Hai giờ sau, bọn họ đến được địa điểm ghi hình cho chương trình.
Đó là một khoảng ngôi nhà nhỏ đã có dấu ấn của thời gian giữa núi rừng bao la, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, từ ngoài phòng khách sạch sẽ ngăn nắp đến phòng bếp đầy đủ tất cả các loại gia vị, ngoài sân còn có rau dưa cùng các loại trái cây, tạo cảm giác điền viên dân dã.
“Wow, có cả dâu tây và quả sung nữa nè!” Phương Hạ đưa tay hái một quả dâu tây bỏ vào trong miệng bị vị chua làm mặt mày đều nhăn lại.
“Ngọt quá đi!” Phương Hạ hít vào một hơi, lại điên cuồng nuốt nước miếng, nhưng trên mặt vẫn thật hưởng thụ “Các người nhất định phải nếm thử dâu tây này, tui từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn được dâu tây nào ngon như vầy đâu”
Bạch Chỉ đang từ cốp sau lấy hành lý, rất tự nhiên nhận lấy dâu tây trong tay Phương Hạ đưa qua bỏ vào miệng.
Hai giây sau, vị chua từ miệng đâm thẳng lên đỉnh đầu khiến cả khuôn mặt Bạch Chỉ gần như thay đổi.
“Ngọt đúng không?” Phương Hạ nhìn cậu cười đặc biệt đáng yêu.
“Ngọt!” Bạch Chỉ ngay cả mày cũng đã nhăn lại như sâu lông vẫn cắn răng nói “Đặc, biệt, ngọt!”
Lục Hòe hiếu kỳ quay đầu lại nhìn “Thật sự ngọt sao?”
“Đúng vậy, anh thử xem!” Phương Hạ đem dâu tây đặt vào lòng bàn tay Lục Hòe.
Lục Hòe không nghĩ ngợi, lưu loát thả dâu tây vào trong miệng, hai giây sau đã bị chua đến trợn trắng mắt.
“Thật, con, mẹ, nó, ngọt!” Lục Hòe cắn răng nuốt dâu tây xuống, xoay đầu lại bắt đầu dụ dỗ Tạ Tư Cẩn “Lão Tạ, cậu cũng lại đây nếm thử dâu tây này đi, cậu mà không ăn là nuối tiếc cả cuộc đời đó. Thật không ngờ đạo diễn thế mà đối xử với chúng ta tốt như vậy, chuẩn bị dâu tây ngon ngọt như vậy cho chúng ta”
Tạ Tư Cẩn dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh mà nhìn Lục Hòe: “Anh nói dâu tây trắng dã như thế này rất ngọt?”
Ba người trăm miệng một lời: “Ngọt, đặc biệt ngọt!”
Tạ Tư Cẩn cạn lời.
Lục Hòe giả ngu tiếp tục dụ dỗ: “Đây là giống bơ dâu tây, luôn có màu trắng như vậy đó!”
Hai tên bị hại còn lại ở một bên đệm hát.
Phương Hạ: “Ngọt!”
Bạch Chỉ: “So với mối tình đầu còn muốn ngọt ngào hơn!”
Tạ Tư Cẩn khiêu mi: “Vậy cậu ăn thử một trái trước cho tôi xem đi!”
“.......” . Truyện Hài Hước
Tươi cười trên mặt Bạch Chỉ thoắt cái đông cứng lại. Dâu tây này chua muốn đoạt mạng luôn đó. Vậy mà muốn cậu ăn lần hai? Cậu đẹp chứ cậu không có điên nha?!
“Tui cảm thấy......” Bạch Chỉ muốn thoái lui khỏi chiến trường này “Cũng không ngọt đến mức như vậy đâu.........”
“Ban nãy cậu vừa mới bảo ngọt như tình đầu mà!” Phương Hạ lời lẽ đầy chính nghĩa ngăn cản đồng đội muốn trốn chạy “Cậu lại ăn thêm một lần nữa cho Tạ lão sư xem thì có làm sao?”
Bạch Chỉ: “.......”
“Lão Tạ không tin, cậu ăn thử cho cậu ấy xem đi.” Lục Hòe cũng gia nhập vào chiến đội hãm hại Bạch Chỉ.
“Tui ăn!” Bạch Chỉ giơ tay thỏa hiệp “Tui ăn là được chứ gì!”
Phương Hạ cùng Lục Hòe liếc nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương sự vui sướng khi người gặp họa.
Sau đó, bọn họ liền thấy Bạch Chỉ hái dâu dây đầy cả hai tay, hướng bọn họ tươi cười khả ái: “Có phúc cùng hưởng, các người đều nói là dâu tây này ngọt mà, chúng ta cùng nhau ăn thêm một lần nè!”
Phương Hạ: “...........”
Lục Hòe: “...............”
Lục Hòe rất không có nguyên tắc liền lập tức sửa miệng: “Chúng tôi vừa mới cẩn thận cảm nhận lại hương vị.....Thật sự là cũng không ngọt đến mức phải ăn lại lần hai đâu”
Phương Hạ lập tức đánh trống lui binh: “Hay là thôi đi nha?”
Bạch Chỉ cười lạnh: “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Vì thế, ba tên xui xẻo bọn họ lại ăn dâu tây thêm một lần nữa. Rõ ràng đã chua đến mức muốn giơ chân đá người, mặt ngoài vẫn phải làm ra dáng vẻ không có việc gì, lại vô cùng trái lương tâm khen ngọt ơi là ngọt.
Tạ Tư Cẩn: “Thật sự ngọt như vậy sao?”
Ba người điên cuồng gật đầu.
Tạ Tưu Cẩn trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn là lấy phong thái đại nhân không chấp tiểu nhân, vươn bàn tay thon dài trắng nõn lấy một trái dâu tây.
Dâu tây vừa được rửa qua, dưới ánh mặt trời phát ra vị mê người.
Bạch Chỉ ngừng thở, thầm nghĩ chính mình vừa nãy chịu nhục chịu khổ như vậy cuối cùng vẫn không có uổng phí nha. Sau đó, cậu liền phát hiện, Tạ Tư Cẩn đột nhiên thay đổi phương hướng, đem trái dâu tây nhét vào miệng cậu.
Bạch Chỉ: “A???”
Tạ Tư Cẩn cười từ ái dịu dàng: “Ngọt như vậy, cậu liền ăn nhiều một chút”
Bạch Chỉ bị sự vô sỉ của Tạ Tư Cẩn dọa cho sợ ngây người luôn rồi.
Phương Hạ cùng Lục Hòe phía sau lưng bị dọa lạnh cả người, sợ Tạ Tư Cẩn trả thù bọn họ như vậy, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, một phát vọt tới nơi cách hai người họ xa nhất.
Tạ Tư Cẩn mỉm cười: “Còn ngọt không?”
Bạch Chỉ trực tiếp hóa đá.
Tạ Tư Cẩn quay người chậm rãi đi vào trong nhà, bỏ lại phía sau một bóng lưng tiêu sái.
Đạn mạc cười như điên luôn rồi.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ ơi, đây là sự phối hợp thần kỳ gì vậy nè, tui cười muốn điên luôn rồi!!]
[Bọn họ phối hợp chơi cũng quá hài rồi! Nhân viên công tác đều cười đến run cả người!]
[Gừng càng già càng cay, chỉ bằng trình độ cỡ này mà muốn lừa gạt ba ba? Cửa sổ cũng không có đâu!]
[Mong mọi người đem trái tim đang bị tổn thương của Bạch Chỉ đánh vào khu bình luận, đứa nhỏ này thật sự là thảm quá đi thôi!]
#Ẩm thực bốn mùa ăn dâu tây#
#Vì điều gì muốn cùng Tạ Tư Cẩn so kỹ thuật diễn xuất#[Bạo]
#Đau lòng Bạch Chỉ#[Bạo]
Ba từ khóa rất nhanh leo lên bảng hotsearch.
Lúc mới nhìn đến ba từ này, người qua đường đều là vẻ mặt một lời khó nói hết.
Trò vui gì đây? Này cũng có thể lên top hotsearch? Weibo nghèo điên rồi à? Loại này cũng có thể lên top hotsearch được? Thu bao nhiêu tiền vậy?
Cho đến khi bọn họ vào xem.....
[Ha ha ha ha ha ha má ơi, cười đau cả bụng!]
[Cười chết tui rồi, Bạch Chỉ cũng quá thảm luôn, trong mắt đều là tuyệt vọng!]
[Tỉnh tỉnh nào! Đối diện các người là đại ảnh đế đó! Động lực nào thúc đẩy các người so kỹ thuật diễn xuất với người ta vậy?]
Bạch Chỉ: QAQ
Đừng hỏi, hỏi chính là siêu cấp hối hận.
Ba kẻ hại người không thành còn bị làm cho mất hết mặt mũi, một đường bi ai ngồi xổm trong góc phòng trồng nấm, khán giả đều cười đến không khép được miệng.
“Còn có điều gì muốn hỏi không? Tạ Tư Cần nhìn qua máy quay “Dừng phát sóng được rồi”
[Cái gì đang diễn ra vậy?]
[Dừng phát sóng trực tiếp???]
[Không phải mới bắt đầu thôi sao???]
Đạn mạc một loạt dấu chấm hỏi bay qua, nháy mắt bùng nổ.
Tạ Tư Cẩn mặc dù tác phẩm nhiều, nhưng cuộc sống ngày thường điều đặc biệt điệu thấp, chưa bao giờ phát sóng trực tiếp, Weibo cũng cơ bản là một khu vườn mọc đầy cỏ dại. Hai năm trở lại đây anh bắt đầu chuyển hướng sang làm đạo diễn, xuất hiện ngày càng thấp.
Hiện tại mọi người vất vả lắm mới đợi được người xuất hiện trong chương trình tống nghệ gần gũi với nhân dân, sao có thể dễ dàng thả người đi như vậy. Fan kêu gào thảm thiết phủ kín cả màn hình.
Tạ Tư Cẩn không hề bị lay động: “Quy định giờ phát sóng trực tiếp hết rồi!”
[Hết giờ rồi?? Oa oa oa tui mặc kệ! Tui phải xem!! Một ngày 24h đều phải xem phát trực tiếp!]
[Đặt thêm một máy quay trong nhà rất khó sao? Tui van cầu các người, tiền máy quay tui xuất được hông vậy?]
[Tui có một người bạn đang gặp bệnh vô cùng nguy kịch, nàng nói nếu nàng không được nhìn thấy Tạ Tư Cẩn phát trực tiếp sẽ lập tức tắt thở]
[Tổ tiết mục khinh thường tui đúng hông? Tui là người thiếu chút tiền đó sao?]
Fan thổ hào của Tạ Tư Cẩn “Tạ Tư Cẩn có người yêu chưa” trực tiếp đập 100 hỏa tiễn, không ít fan thấy vậy noi theo, lễ vật đập tới tấp cái sau lại giàu hơn cái trước, chỉ mong tổ chương trình phát sóng thêm nửa giờ.
Tạ Tư Cẩn thành danh nhiều năm, nhóm fan bạn gái cũng đi làm nhiều năm. Tuy rằng bình thường đều điệu thấp, nhưng lúc đập tiền thưởng tài lực kinh tế quả thật khiến người ta kinh sợ.
<Ẩm thực bốn mùa> rất nhanh một đường đánh tới trở thành phòng phát sóng có phần thưởng nhiều nhất.
“Đừng tặng nữa” Tạ Tư Cẩn nhìn về phía màn ảnh, vẻ mặt nghiêm túc hệt như cha già đang nhìn thằng con bất hiếu ngoài tiêu tiền cũng chỉ biết xài tiền. “Chút tiền này để làm cái gì đó không tốt sao? Tôi thiếu tiền của các người à?”
[A tui chết rồi! Cận kề ngắm nhìn mỹ sắc thần nhan.]
[Mặc kề nhìn bao nhiêu lần, khuôn mặt này vẫn khiến người người động tâm a]
[Anh không thiếu tiền, là chúng em muốn cho a~~]
[Ba ba, ngài lại hung ác một chút! Không cần khách khí, không cần thương tiếc đóa hoa là em đâu!!]
[Ngươi không xứng!!]
[Ngươi không xứng + 1]
Fan quả thật là đập quà quá nhiều, làm đạo diễn có chút ngượng ngùng, cùng bọn họ thương lượng: “Hay là quay thêm nửa giờ nữa?”
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: “Vậy quay thêm nửa giờ!”
Fan tặng quà càng hăng hơn.
Ngoài fan của Tạ Tư Cẩn còn có fan của ba nhà còn lại đồng loạt cảm ơn nhóm fan thổ hào đã giúp bọn họ có thêm nửa giờ ngắm nhìn nam thần nhà mình.
Kế tiếp chính là chọn phòng ở.
Nhưng mà sau khi trải qua sự kiện dâu tây kia, ba người trong nhóm lừa đảo không hẹn mà cùng tỏ vẻ, “Ta vừa rồi đã lừa gạt Tạ lão sư, không còn mặt mũi nào mà ở chung phòng với người chính trực thuần khiết như liên như sương kia, thứ cho kẻ bất tài xin nhường cơ hội này lại cho các hạ“.
Lòng ai cũng mang ý xấu, lại không ai thuyết phục được ai. Cuối cùng quyết định cùng nhau oẳn tù tì tìm ra quỷ xui xẻo.
Ba người lén lút trong góc nhà làm chuyện xấu, nhìn quỷ dị như hiện trường giao dịch phạm pháp.
[Ha ha ha ha ha trăm triệu lần không ngờ tới, nam thần thế mà bị tập thể xa lánh]
[Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó, các người đều từ chối như vậy được sao?]
[Mị đồng ý, để mị tới!!]
“Đến đây chiến!” Bạch Chỉ làm bộ vén ống tay áo, mặt đầy tự tin “Một ván định thắng thua!”
Kết quả, cậu ở ngay vòng thứ nhất bị KO.
[Đậu móa, đây là cái vận tử vong gì thế? Nói đi vì cái gì cậu không chịu ba ván hai thắng a?]
[Nếu ba ván hai thắng thì nhiều lắm, mất mặt nha. Còn không bằng một ván đổ tội cho vận khí được nha]
[Cười chết mất, ban nãy ăn dâu tây cũng là Bạch Chỉ thua đi? Thần xui xẻo bám vào cậu ấy thật rồi]
Lục Hòe: “Xem ra thắng bại đã rõ”
Phương Hạ: “Tui thích nhất là chơi đánh cược với người số xui mà còn nghiện chơi ấy”
“Cậu thì biết cái gì?” Bạch Chỉ cứng rắn thu hồi tay lại, “Tui là cố ý muốn ngủ cùng Tạ lão sư chớ bộ!”
Vừa dứt lời, Bạch Chỉ liền nhìn thấy phản chiếu phía sau mình xuất hiện một bóng ma. Tạ Tư Cẩn đã thay đổi thành một chiếc áo sơ mi tay ngắn vàng nhạt, kết hợp với quần đùi màu nâu, tùy tính lại soái khí ngời ngời, tràn ngập hơi thở của mùa hè.
Bạch Chỉ: “.....”
Cậu hoảng rồi nha, Tạ Tư Cẩn đứng đây bao lâu rồi vậy, có nghe được mấy lời này nọ lọ chai vừa rồi không vậy?
“Các người đang làm gì?” Nam nhân vẻ mặt thả lỏng, không nhìn ra được bất kỳ biểu tình gì.
Vậy là không nghe thấy rồi, Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra.
“Đang chơi oẳn tù.....”
“Bạch Chỉ đặc biệt sùng bái cậu, muốn ngủ chung phòng với cậu nha” Lục Hòe mở miệng chặn ngay câu nói còn dở dang của cậu.
Bạch Chỉ: “.....”
Lục Hòe nói xong, còn sợ thiên hạ không loạn bỏ thêm một câu: “Lão Tạ, cậu đồng ý không?”
Bạch Chỉ điên cuồng hướng Tạ Tư Cẩn nháy mắt như điên.
Không đồng ý! Mau cự tuyệt anh ta! Anh không phải là bạn tốt với Lục Hòe sao? Nói muốn cùng anh ta ngủ chung một phòng đi!
Sau đó Tạ Tư Cẩn nhìn cậu một cái, ngữ khí bình thản: “Tôi không có ý kiến”
Bạch Chỉ: “..............”
Tựa hồ nhìn ra Bạch Chỉ cũng không thật sự tình nguyện ngủ chung với mình, Tạ Tư Cẩn nhíu mi hồ nghi hỏi: “Không phải cậu nói muốn ngủ chung phòng với tôi sao?”
“..............Tui nghĩ” Dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân, Bạch Chỉ đành cắn răng nhai nuốt những chữ vừa đến bên đầu lưỡi vào trong bụng “Đúng vậy nha, tui đặc biệt muốn luôn!”
[Nếu cậu không có biểu tình thống khổ như vậy, tui sẽ tin tưởng lời cậu nói, thiệt đó!]
[Đột nhiên cảm thấy Bạch Chỉ đáng yêu quá, một bộ dáng bảo bảo ủy khuất, manh chết người!]
[Hoan nghênh lầu trên gia nhập đoàn đội! Cùng mị trầm mê nhan sắc con trai!]
*****
Kinh thị, trên tầng tổng bộ Thái Bình Giải trí, Hà Tuấn Nghiệp nhẹ giọng nói: “Dịch Cư, chúng ta hôm nay vừa mới công khai tình cảm lưu luyến, Đào Thư để chúng ta có một chuyến hẹn hò để sao tác nhiệt độ một chút, anh cảm thấy như thế nào?”
Bên cửa sổ tầng cao nhất là một nam nhân với dáng người cao ngất dung mạo xuất chúng, tay trái chống cằm, tay phải cứng nhắc mà trượt điện thoại.
Bởi vì đang đeo tai nghe, Hà Tuấn Nghiệp không nhìn thấy đối phương đang làm cái gì, chỉ cảm thấy đối phương nhất cử nhất động đều tràn ngập mị lực.
“Dịch Cư?” Hà Tuấn Nghiệp hô một tiếng.
“A?” Nam nhân lúc này mới ngẩng đầu, “Xin lỗi, cậu vừa rồi nói cái gì?”
Hà Tuấn Nghiệp cười cười: “Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy?”
Lý Dịch Cư im lặng.
Nam nhân luôn như vậy, cao lãnh nghiêm túc không chút để ý, giống như tất cả mọi chuyện trên thế giới này đối với hắn đều không có gì đáng để chú ý.
Hà Tuấn Nghiệp đã quen với tính tình trầm mặc của đối phương, cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Đào Thư nói chúng ta vừa mới công bố tình cảm lưu luyến, muốn chúng ta có một cuộc hẹn hò...........”
“Không cần,“ Lý Dịch Cư cứng nhắc ngắt lời, ngữ khí thản nhiên “Chỉ là một cái hiệp ước doanh nghiệp mà thôi, không đáng để phí nhiều công sức như vậy”
“Chính là............” Hà Tuấn Nghiệp nhíu mi, tỉ mỉ khiến khuôn mặt hiện lên vẻ điềm đạm đáng yêu, “Chính là chúng ta công bố tình cảm ngày đầu tiên, nhưng mà chỉ nằm ở vị trí thứ ba của Hotsearch. So với những minh tinh khác, công bố điều khiến Weibo tê liệt thì chúng ta.......”
“Có thời gian so đo những chuyện này, không bằng tập trung để bản thân có nhiều tác phẩm hơn.” Lý Dịch Cư đứng lên, thần tình lạnh lùng như đang bàn chuyện công việc “Tôi còn có việc, đi trước”
“Em.........em đã biết, vậy anh đi thong thả” Hà Tuấn Nghiệp cắn cắn môi dưới, trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng.
Nếu không nhìn lầm, vừa rồi Lý Dịch Cư xem phát sóng trực tiếp của Bạch Chỉ.
******
<Ẩm thực bốn mùa> đạo diễn ban đầu chỉ nghĩ dùng phát sóng trực tiếp để thử xem phản ứng của khán giả, không ngờ fan lại nhiệt tình đến như vậy, mấy vị khách quý cũng ghé xem đôi chút, làm cho chương trình tống nghệ này một bước lên trời. Không đếm được có bao nhiêu fan cuồng nhiệt ngồi xổm trên Weibo của chương trình kêu gào chờ xem.
Đạo diễn trước kia chỉ làm phim tài liệu, nên đây là lần đầu ông cảm thụ được cái gì là lưu lượng kinh người của giới giải trí, bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy đi tìm Tạ Tư Cẩn.
Khác hẳn với những chương trình tống nghệ khác hận không thể lôi kéo càng nhiều nhà tài trợ, để cho hình ảnh nhãn hiệu nhà tài trợ dày đến muốn che kín toàn màn ảnh, <Ẩm thực bốn mùa> tính thương mại cực thấp, giản dị đến mức không có bất kỳ nhà tài trợ nào.
Cũng đúng thôi, Tạ Tư Cẩn vừa làm sản xuất vừa làm kế hoạch, không phải chia tiền lương. Lục Hòe là khách quý kiêm phối nhạc cho chương trình, lãnh một phần tiền nhưng cày việc của hai người. Tính ra chỉ có tốn nhiều tiền nhất cho Phương Hạ cùng Bạch Chỉ mà thôi.
Nhưng nếu muốn nói chương trình nghèo, cũng không đúng. Chỗ nào cần tiêu tiền thì tiền chi ra một đồng cũng không tiếc.
Đạo diễn Vương Kế Dân là đạo diễn phim phóng sự chuyển sang tống nghệ. Thiết bị dùng trong chương trình tất cả đều là máy móc 4K để đóng phim, vườn hoa cùng ruộng rau đều là do một nhà thiết kế tên tuổi trong giới đích thân ra tay, khung cảnh vườn tinh tế ấm áp, tràn ngập hương vị của cuộc sống.
Tiền đều chi vào những chỗ cần thiết nhất, là chân thật dùng tâm để làm chương trình.
Trên thực tế từ lúc <Ẩm thực bốn mùa> mới chuẩn bị những hạng mục đầu tiên, không ít nhãn hàng tài trợ người sau nối người trước đến gõ cửa. Nhưng Tạ Tư Cẩn đều sập cửa cự tuyệt. Bởi vì anh không muốn để bất kỳ logo của nhãn hiệu nào lên trên chương trình.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, <Ẩm thực bốn mùa> vừa phát sóng trực tiếp đã tạo hiệu quả bất ngờ, mới nửa ngày đã chiếm vài vị trí đầu trên hotsearch. Nhãn hiệu sữa Hoa Thuần lần trước vừa bị từ chối lần này lại tìm đến lần nữa, đầy lí lẽ: “Lần trước cậu nói cậu không để quảng cáo vào trong chương trình, nhưng phát sóng trực tiếp thì có thể nha? Để tụi tui ló mặt chia một chén canh ở phát sóng trực tiếp cũng có thể mà!”
Sữa “Hoa Thuần” hầu như là mọi người đều uống từ nhỏ đến lớn, độ quốc dân rất cao, đích thân tổng giám đốc người ta đều đã nói đến mức độ này rồi, Vương Kế Dân không cự tuyệt nổi đành tìm Tạ Tư Cẩn để thương lượng chuyện này.
Tiền tự động đưa đến cửa mấy ai ngại chớ? Vì thế bọn họ quyết định tăng thêm mục phát sóng trực tiếp, mỗi ngày trực tiếp một giờ. Vừa thực hiện quyền lợi cho nhà tài trợ vừa bảo trì nhiệt độ, đảm bảo chương trình đạt được hiệu quả lợi ích tốt nhất.
Đối với chuyện này Bạch Chỉ không thấy có vấn đề gì cả, hiện tại vấn đề lớn nhất khiến cậu lo lắng chính là buổi tối ngủ cùng với Tạ Tư Cẩn.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, Phương Hạ cùng Lục Hòe phi thường cao hứng kéo hành lý vào phòng.
Bạch Chỉ bên này lết thân chậm rì rì bước vào phòng của Tạ Tư Cẩn, nửa ngày trời vẫn mở không ra cái khóa vali. Dù sao mỗi cái rãnh răng dây kéo đều đang nhắc nhở cậu từng gặp phải những đãi ngộ gì không dành cho mình.
Còn chưa kịp mở hành lý, đạo diễn đã ở bên ngoài gọi: “Trời sắp tối rồi, các cậu có muốn chuẩn bị bữa tối không?”
“Đến liền ạ!” Bạch Chỉ bỏ lại hành lý vừa mới mở một nửa khóa kéo, nhanh chân chạy ra ngoài.
<Ẩm thực bốn mùa> đã xác định chỉ là một chương trình tống nghệ về ẩm thực, không có mấy cái thử nghiệm này nọ hay phải PK, điểm đáng chú ý của chương trình là tự cung tự cấp thức ăn, phong cảnh nông thôn, cùng với bầu không khí cuộc sống bình đạm.
Này cũng là nguyên nhân chính mà tổ tiết mục chọn Bạch Chỉ, cậu quả thật là biết làm rất rất nhiều món, trong chương trình này cậu gần như được định sẵn đảm nhận vai trò nhân vật chính luôn rồi.
Hai tháng trước khi chính thức ghi hình, tổ tiết mục ở khu vực lân cận mở một khu vườn nhỏ. Trải qua mấy tháng dốc lòng chăm sóc, các loại rau dưa cùng trái cây đều tới thời điểm tốt nhất để thu hoạch.
Bạch Chỉ đã sớm thấy mắt thèm, cầm rổ lên hái rau xanh lại hỏi: “Mọi người có muốn ăn món gì không?”
Lục Hòe nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm đầy non nớt của Bạch Chỉ có chút hoài nghi: “Cậu biết làm cơm?”
Bạch Chỉ: “Tạm tạm nha!”
Tạ Tư Cẩn: “Ăn vào có đau bụng không?”
Bạch Chỉ: “Chắc là sẽ không đâu.........”
Nghe Bạch Chỉ nói như vậy, hai vị đại lão nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật khách khí mà mà nói muốn ăn salad rau củ cùng trứng xào cà chua.
“Thịt đâu? Các người đều không ăn thịt sao?” Phương Hạ cảm thấy chính mình đã bị vũ nhục, nào có nam sinh nào không thích ăn thịt đâu chớ. Nên hắn liền nói muốn ăn thịt hấp.
Nói xong còn không hài lòng, lại vuốt vuốt bụng oán: “Nếu có thịt bò kho tương thì tốt rồi”
Tạ Tư Cẩn: “.........”
Lục Hòe: “.......”
Hai vị đại lão này có khát vọng sống rất mãnh liệt: “Có thuốc tiêu hóa không?”
“Không có!” Đạo diễn bá bạo “Sợ tiêu chảy liền tự mình làm!”
Lục Hòe im lặng.
Đạo diễn bạo xong liền hiền hòa lại, quay đầu sang hỏi Tạ Tư Cẩn: “Cậu vừa mới muốn nói cái gì?”
Tạ - đồng dạng muốn hỏi có thuốc tiêu hóa – Tư Cẩn: “................”
“Không có gì” Anh làm vẻ như không có gì nói, “Tôi cái gì cũng đều có thể ăn, không yếu ớt giống như Lục Hòe”
Lục Hòe: “.............”
Mọe nó!! Đã nói cùng tiến cùng lùi đâu!!
Bạch Chỉ đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả, chờ cậu hái xong rau dưa trở về mới phát hiện, trong nhà bếp đã nhóm lửa xong xuôi. Lục Hòe đang ngồi xổm bên ông táo thổi lửa, bị khói huân cay đến nước mắt lưng tròng, lại không che giấu được vẻ mặt đắc ý.
Bạch Chỉ nhíu mày, đại lão còn có thể nhóm lửa?
Lục Hòe càng đắc ý hơn, làm vẻ không có việc gì nói: “Lúc trước đi dã ngoại, toàn là tôi phụ trách nhóm lửa”
“Lợi hại như vậy sao?” Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.
Khi cậu đến, đạo diễn đã nói cho cậu biết trước là trừ cậu ra cả ba người còn lại đều không biết nấu cơm. Bạch Chỉ không nghiên cứu tính cách của hai vị tiền bối, cũng không tiện phân phó bọn họ làm việc. Không nghĩ tới Lục Hòe lại phối hợp như vậy, không làm giá chút nào.
“Vất vả rồi!” Bạch Chỉ từ trong rổ rau xanh lấy ra một trái cà chua bi, thật lòng nói “Mới vừa hái cà chua từ trong vườn rau, lần này tuyệt đối ngọt”
Lục Hòe liếc mắt cà chua bi, lại nghĩ tới dâu tây vừa ăn ban nãy, không hiểu sao có chút PTSD.
*PTSD: Hội chứng sang chấn tâm lý sau tổn thương/chấn thương.
Bạch Chỉ có chút cạn lời, chân thành nói: “Tui lấy nhân phẩm ra cam đoan đó, thật sự ngọt”
Lục Hòe định lấy tay cầm, lại phát hiện tay mình đang lấm lem. Anh ta đang chuẩn bị đứng dậy rửa tay, thì thấy Bạch Chỉ cầm lấy một trái cà chau bi đưa tới. Trái cà chua vẫn còn cành, thuận tiện cho anh ta dùng tay cầm cũng không bị dơ.
Đưa cho Lục Hòe ăn xong, Bạch Chỉ xoay người hỏi Tạ Tư Cẩn: “Tạ lão sư muốn ăn sao?”
Ánh mắt Tạ Tư Cẩn dừng trên tay Bạch Chỉ, không nói gì.
Bạch Chỉ vội vàng làm cơm, không chú ý tới động tác nhỏ này của anh, cậu đem rổ rau xanh đặt bên ao nước nhỏ bên cạnh: “Tui đi xem trong tủ lạnh có cái gì không, anh muốn ăn thì tự mình lấy nhé!”
Tạ Tư Cẩn nhìn thoáng qua mấy trái cà chua bi trong rổ, lại ngước lên hỏi Lục Hòe: “Cậu ấy vừa rồi đút anh ăn?”
“Cậu điên hay tôi điên vậy?” Lục Hòe vẻ mặt như nhìn tên thần kinh ghét bỏ “Tôi cùng Bạch Chỉ vừa mới quen biết thôi”
Tạ Tư Cẩn: “A, ra vậy!!”
“Nếu không thì sao?” Lục Hòe triệt để xem thường tên bạn thần kinh.
Tạ Tư Cẩn đối với câu trả lời này coi như vừa lòng, chầm rì rì bước đến bên sàn nước, cầm lấy một trái cà chua bi bỏ vào trong miệng.
Hương vị cà chua nồng đậm trong miệng, quả nhiên rất ngọt....