Em Thật Không Có Truy Anh

Chương 5: Chương 5: Tui làm con anh hồi nào?




Tạ Tư Cẩn đang cùng đạo diễn thảo luận hậu kỳ chế tác.

Hiện tại hứng thú của người xem đối với bất kỳ chương trình nào đều có thời gian nhất định, nên yêu cầu càng ngày càng cao. Càng ngày càng có nhiều chương trình tống nghệ lựa chọn một bên ghi hình một bên phát sóng. Trước khi bản hoàn chỉnh phát sóng, sẽ dùng phát sóng trực tiếp, phát hình ảnh bên lề, để duy trì nhiệt độ cùng hứng thú của người trong khi chờ đợi chương trình phát sóng.

Bọn họ sẽ đem toàn bộ những tư liệu hôm nay quay hình được đưa cho bộ phận biên tập cắt nối, tranh thủ cuối tuần này ra kỳ thứ nhất.

Thời gian thật cấp bách, nhưng yêu cầu của Tạ Tư Cẩn đối với chất lượng hình ảnh quay lại đều không giảm xuống một chút nào.

Anh tháo kính râm xuống gài lên cổ áo sơ mi, xem thử một đoạn ngắn vừa được cắt nối, lại cùng nhân viên công tác thảo luận thật lâu.

Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ được nhìn thấy Tạ Tư Cẩn khi tiến vào trạng thái làm việc, nhất thời có chút sững sờ.

Cậu thật không ngờ, Tạ Tư Cẩn sẽ có một mặt như vậy.....Nói như thế nào nhỉ, ừm, so với hình tượng trong đầu cậu trước giờ thì...tốt hơn nhiều lắm luôn.

Tạ Tư Cẩn tuy rằng không làm cao, ngẫu nhiên có thể cùng mọi người đùa giỡn một chút, như việc hồi nãy đút cậu ăn dâu tây cùng mấy chuyện nhỏ khác. Nhưng hẳn là do gia thế cùng địa vị trong giới, đa phần đều sẽ khiến người ta cảm thấy rằng anh đang ở nơi cao, một nơi mà không ai có thể với tới được.

Bạch Chỉ thật không ngờ rằng, khi ở chung với nhau, ảnh đế cũng quá thân sĩ luôn.

Bạch Chỉ đột nhiên nhớ tới Hà Gia Thụ, đó là vai diễn đầu tiên của Tạ Tư Cẩn.

Hà Gia Thụ chính là hình mẫu mà mỗi thế hệ học sinh đều thầm mến. Học tập xuất sắc ngoại hình xuất chúng, vừa nhìn sẽ cho người ta cảm giác cao lãnh không ai sánh bằng, nhưng mà tiếp cận lâu mới phát hiện đối phương rất là thiện lương. Khi gặp người mình thích, sẽ trở nên thật thẹn thùng hoàn toàn bất đồng với hình tượng cao lãnh bên ngoài.

Ở trước mặt người khác là học bá cao lãnh, ở trước mặt nữ diễn viên đóng cùng liền chân tay luống cuống thậm chí có chút ngốc, loại tương phản manh này nháy mắt công hãm biết bao trái tim thiếu nam thiếu nữ.

Bộ phim đơn thuần là một miếng bánh ngọt về tình cảm thời học trò song phương thầm mến nhau, không có những tình tiết lâm li bi đát sinh ly tử biệt khiến người phải thổn thức. Mà là hiện tại mỗi khi nhớ lại, đó đều sẽ là những câu chuyện nhỏ không đáng kể nhưng quý giá về một thời cắp sách đến trường.

Tỷ như, chúng ta sẽ cố ý đi một quãng đường thật xa chỉ để "tình cờ" gặp đối phương. Nhưng đến khi nhìn thấy người ta, cả người liền trở nên cứng nhắc không dám nói lời nào. Muốn thử những món ăn mà đối phương thích,.... Nếu hôm nào đó ngẫu nhiên cùng đối phương mặc kiểu trang phục tựa tựa nhau, thì có thể cao hứng suốt mấy ngày liền.

Nam nữ chính song phương thầm mến cùng nhau một đường trưởng thành đã tạo nên một câu chuyện thanh xuân vườn trường đơn giản nhưng lay động lòng người. Trong thời kì đang thịnh hành thể loại tình cảm thanh xuân mang nhiều tiếc nuối lúc bấy giờ thì bộ phim này hoàn toàn là thử nghiệm một phong cách bất đồng.

Thế nhưng, ai có ngờ đến bộ phim này trở nên bạo, năm đó một đường quét hết các giải thưởng lớn trong và ngoài nước.

Tạ Tư Cẩn bằng vai diễn này, trở thành vị ảnh đế thiếu niên đầu tiên, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng một thế hệ.

Từ đó về sau, mặc kệ có bao nhiêu tiểu thuyết cùng phim điện ảnh và truyền hình xuất hiện hình tượng nam thần cao lãnh, thì vẫn mãi không ai có thể vượt qua vai diễn năm ấy của Tạ Tư Cẩn.

Cho tới bây giờ, nhiều trang phân tích vai diễn điện ảnh cùng truyền hình, thỉnh thoảng sẽ lấy vai diễn Hà Gia Thụ làm làm hình mẫu.

__ Cao lãnh không phải mặt than, không phải không có cảm xúc, không phải không có lễ phép. Người cao lãnh giống như bao người khác, cũng sẽ khóc, sẽ cười, khi nhìn người mình thích cũng sẽ có vui sướng cùng kích động__

__Chân chính làm cho người ta động tâm không phải vẻ ngoài cao lãnh, mà là sự cao lãnh ấy sẽ vì một người mà dỡ xuống toàn bộ phòng bị__

Hà Gia Thụ để lại hình bóng mãi đến ngày nay, nữ sinh lên diễn đàn bày tỏ lời yêu nhiều không đếm xuể là điều không cần phải bàn tới, chân chính khoa trương chính là ngay cả nhiều thẳng nam cũng đồng loạt khẳng định "Ta có thể"

Thế nào là soái ca chân chính? Chính là nam nữ đều bị mê hoặc.

Câu nói kinh điển của nhóm fan nam Tạ Tư Cẩn là: "Tuy rằng em không thích nam nhân, nhưng nếu đối tượng yêu đương của em là Tạ Tư Cẩn, như vậy em có thể tình nguyện vì anh mà bẻ cong chính mình!"

Về sau, Tạ Tư Cẩn trải nghiệm qua nhiều vai diễn khác nhau từ trượng phu, con trai, huynh đệ,... giải thưởng trong và ngoài nước lại cầm từ cái từng cái về.

Nhưng nhắc đến vai diễn truyền hình kinh điển nhất của anh, trước sau không đổi chính là chàng thiếu niên ngây ngô năm đó - Hà Gia Thụ.

Chung quy, anh bước lên màn ảnh chói mắt như vậy, chân chính xuất đạo đã ở vị trí đỉnh cao.

Cho đến ngày nay, theo số tuổi Tạ Tư Cẩn càng ngày càng tràn ngập mị lực nam nhân. Nhưng mà chỉ cần anh cười lên, giống như nháy mắt anh vẫn là chàng thiếu niên sơ mi trắng trong nóng ngoài lạnh năm nào.

Bạch Chỉ không thể không thừa nhận, trời cao đã dành rất nhiều sự thiên vị cho người nào đó.

Chỉ cần là Tạ Tư Cẩn, mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ ở giai đoạn nào, mặc kệ anh làm diễn viên hay là đạo diễn, anh vẫn sẽ tỏa sáng.

.............

Sắc trời dần ngã về tối, phía tây xuất hiện mảng lớn ráng chiều đỏ. Bạch Chỉ ngồi xổm trên một tảng đá bên hồ nước, rửa sạch xương sườn vừa mới mua về.

"Cậu không sao chứ?" Phương Hạ rốt cục mới khoan thai đến muộn "Nghe nói cậu bị chó cắn?"

Bạch Chỉ: "Không có, một con chó nhỏ mà thôi, nó hướng tui sủa hai tiếng vang dội à"

"Vậy là tốt rồi, đánh không lại nhớ kêu tui đó" Phương Hạ so với bất kỳ ai khác đều biết rõ hơn Bạch Chỉ có bao nhiêu sợ chó, nghĩ nghĩ lại nhịn không được nén giận đứng lên, "Nếu không phải do cái tên cha cực phẩm kia, cậu cũng sẽ không.............."

"Trước giúp tui nấu cơm đi" Bạch Chỉ chuyển hướng đề tài.

Cậu không muốn ở trước màn ảnh nói về những chuyện này nọ.

Phương Hạ cũng ý thức được không ổn, thuận theo cậu cười hỏi: "Đoán xem bắp trong tay tui ở đâu ra?"

Bạch Chỉ khiêu mi: "Cậu trộm bắp nhà ai vậy?"

"Sao lại nói là trộm được? Tui chỉ cần đứng nhìn vào vườn bắp ở bên đường, sau đó một dì thấy vậy liền kín đáo bẻ cho tui đó." Phương Hạ đem bắp đưa tới trước mặt Bạch Chỉ, vẻ mặt làm biểu cảm phức tạp "Ai, không có biện pháp, ai bảo tui mị lực quá lớn làm chi"

"Dì đó rõ ràng là thấy tôi đẹp trai mới bẻ cho" Âm thanh của Lục Hòe truyền đến, trong lòng ôm đầy bắp.

Kế tiếp, hai người cứ vậy đứng tranh luận xem ai đẹp trai hơn ai cả buổi.

Bạch Chỉ liền đứng bên cạnh xem những tiếng tranh luận như nhạc nền rửa sạch xương sườn, luộc thịt gà, nướng bắp,.....Vỏ cùng cùi bắp xanh biếc được lột ra ném vào bếp củi đang cháy, nháy hương nháy mắt bay thật xa.

Phương Hạ vẫn còn đang tranh luận hăng say thì bị Bạch Chỉ xách đi rửa rau cho món salad. Còn Lục Hòe vẫn đảm nhận vai trò nấu cơm cùng với ngồi canh mấy trái bắp đang nướng.

Khoảng 20 phút sau, bắp nướng được bới ra. Phương Hạ lột bỏ phần bị cháy sém, sau đó đem bắp thơm lừng đưa đến bên miệng Bạch Chỉ: "Bạch đại trù, cho cậu ăn miếng đầu tiên nè"

Bạch Chỉ đang ướp thịt, hai tay đầy gia vị, không tiện cầm liền cắn một ngụm ngay trên tay Phương Hạ.

Bắp trong siêu thị bên ngoài thường sẽ là loại bắp vàng ngọt hoặc là bắp trắng dẻo. Nhưng bắp ở đây không giống với những loại bắp trên thành phố. Bắp bản địa vừa mềm dẻo lại rất ngon, cùng với hương vị cháy sém của lửa than, trong nháy mắt cắn vào đã kích thích toàn bộ vị giác.

Tạ Tư Cẩn vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh Bạch Chỉ cắn trái bắp trên tay Phương Hạ, bị nóng đến phải há miệng hút một ngụm khí. Nhưng rất nhanh đã bị mỹ thực chinh phục, hạnh phúc đến nheo cả mắt lại, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.

Lục Hòe hướng Tạ Tư Cẩn vẫy tay: "Lão Tạ, ăn bắp nướng không?"

Tạ Tư Cẩn nhìn thấy Bạch Chỉ liếm môi chưa hết thòm thèm, cước bộ bị kiềm hãm lại, đột nhiên xoay người đi về hướng ngược lại.

"Ể ể, làm sao vậy?" Lục Hòe mặt đầy vẻ không hiểu gì.

Tạ Tư Cẩn thản nhiên nói: "Rửa tay"

Lục Hòe bới trong bếp ra một trái bắp đưa cho anh, cười một tiếng: "Đại thiếu gia lần này tính sai rồi, dù cậu có rửa sạch tay thì cũng sẽ bị bám bụi tro thôi"

Tạ Tư Cẩn nhận lấy trái bắp liền bóc vỏ ra.

"Tui để đây đó nha, cậu muốn ăn thì tự cầm nha" Bên kia, Phương Hạ đem trái bắp Bạch Chỉ vừa cắn đặt sang một bên, định quay về chính mình lấy một trái khác ăn.

Còn chưa kịp khom lưng xuống lấy, đã có một bàn tay cầm bắp đưa sang cho hắn.

"Cảm ơn a" Phương Hạ nhận bắp nướng trong tay Tạ Tư Cẩn, có chút thụ sủng nhược kinh.

"Mặt cậu dính nhọ kìa" Tạ Tư Cẩn đột nhiên nói.

"A? Làm sao?" Phương Hạ tùy tiện dùng cánh tay đưa lên mặt lau đi, "Có thể là vừa nãy mới đút Bạch Chỉ ăn nên quẹt phải"

Tạ Tư Cẩn: "Lục Hòe, anh giúp cậu ta lau đi"

Lục Hòe: "???"

Đậu móa, sao cậu không tự đi mà lau.

Tạ Tư Cẩn khiêu mi: "Không muốn lau?"

Lục Hòe cạn lời, hắn đưa tay lên mặt Phương Hạ sờ soạng vài cái, biến gương mặt Phương Hạ đang chỉ có một vết nhọ nhỏ trở thành một gương mặt lem nhem như mèo hoa.

Phương Hạ hồn nhiên không biết, vừa cầm bắp vừa nói cảm ơn: "Cảm ơn Tạ lão sư!"

Lục Hòe: "???"

"Nè nè, là tôi giúp cậu lau mặt nha!"

Phương Hạ: "A, cũng cảm ơn Lục lão sư"

Lục Hòe: "......."

Nếu cậu không phải cảm ơn lấy lệ như vậy tôi sẽ cao hứng lắm đó!

Phương Hạ dĩ nhiên là không quan tâm đến phản ứng của Lục Hòe, vô cùng vui vẻ cầm bắp đi tìm Bạch Chỉ.

Lục Hòe nhìn Phương Hạ hồn nhiên cái gì cũng không biết cười lắc đầu: "Thất đức thất đức quá! Cậu lấy tiểu Hạ ra làm trò cười làm chi?"

"Tôi có lòng tốt nhắc nhở mặt cậu ta có nhọ" Tạ Tư Cẩn khiêu mi, sửa lại lời "Người chân chính vẽ mặt cậu ta thành mèo hoa. Là anh!!"

Lục Hòe: "...."

Mọe nó, hôm nay không thể bình thường mà nói chuyện được!

Bắp nướng rất nhiều, bốn người bọn họ còn muốn để bụng chiều tối ăn cơm, Phương Hạ liền đem bắp chia cho nhân viên công tác.

Sau đó, hắn liền phát hiện, tất cả mọi người đều nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt đều có biểu tình kiểu "Thực cmn buồn cười lắm luôn. Nhưng tôi không thể cười", "Không được, rất buồn cười, tôi cmn nhịn không được rồi"

"Làm sao vậy?" Phương Hạ nhìn vào camera như một chiếc gương soi, "Trên mặt tui có gì sao?"

Đạo diễn mặt không một chút biến hóa: "Không có"

Phương Hạ buồn bực xoay người, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Quả nhiên là do mình đẹp trai mà"

Bạch Chỉ đang nấu cơm: "....."

Đúng, bởi vì cậu vô cùng "đẹp trai"

Nhà bếp dâng lên từng đợt từng đợt khói bếp, bữa cơm chiều hôm nay do chính tay Bạch Chỉ làm chuẩn bị hoàn thành.

Xương sườn được chặt ra thành đoạn nhỏ, ướp thêm hành, gừng, tỏi, bát giác, tiêu cùng muối cho hương vị hấp dẫn, sau khi xương thấm gia vị, liền bỏ vào chảo nóng, chỉ nghe một tiếng "Xèo" vang lên, mùi thơm từ xương sườn tỏa ra làm người thèm nhỏ dãi.

Tạ Tư Cẩn xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đang đứng bên cạnh đem thịt gà đã luộc chín xé sợi nhỏ. Sau lại xắt thêm dưa chuột, cà rốt, hành tây,..... cuối cùng bỏ thêm nước sốt mà Bạch Chỉ đã pha chế sẵn. Ức gà luộc vừa nhạt nhẽo ban nãy bỗng lắc mình biến hóa thành một món ăn mê hoặc lòng người.

Lúc xếp ra đĩa, Bạch Chỉ nhắc nhở: "Phương Hạ không ăn rau thơm, phiền toái Tạ lão sư làm một phần riêng cho cậu ấy nhé!"

Tạ Tư Cẩn: "Được"

"Lão Tạ, cậu biết nấu cơm bao giờ vậy?" Lục Hòe ngẩng đầu liếc mắt một cái, phi thường hoài nghi, "Này có thể ăn được sao?"

Tạ Tư Cẩn: "Vậy cậu quay về ăn salad của cậu đi"

Nhưng mà sau khi tất cả các món ăn đều đã được dọn lên bàn, rau trộn salad cùng cà chua xào trứng là hai món bị mọi người lạnh nhạt nhất.

Ba cân xương sườn kho, một tô canh hầm thịt, hai cân rau trộn thịt gà, bốn đại nam nhân gió cuốn mây tan, không đến nửa giờ liền hết sạch sẽ.

Sau khi đã ăn hết thịt, mọi người bắt đầu duỗi đũa về hai món salad cùng trứng xào cà chua, một bữa cơm không còn lại tí xíu đồ ăn.

Bạch Chỉ sau khi ăn no, giống hệt một con mèo nhỏ nằm lười trên ghế, không muốn nhúc nhích.

Nhưng người còn lại cũng ăn không hề ít tẹo nào. Đều no căng bụng.

"Đã lâu không được ăn no như vậy, cơ bụng của tui có khi nào sẽ biến mất không?" Phương Hạ sau khi ợ lên một tiếng đầy no nê, lại đưa tay sờ lên bụng mặt đầy vẻ tự trách "Quên đi quên đi, xem như tự lừa mình cùng cơ bụng này."

"Thật không thể tin được, tôi thế mà có cơ hội ăn được cơm do Tạ lão sư làm" Lục Hòe tấm tắc như thấy kỳ tích "Cậu chính là người đã từng phá tan phòng bếp, đem cơm nấu thành cháo nhão"

Tạ Tư Cẩn cũng không dám tin tưởng, Tạ gia di truyền đời đời đều là sát thủ phòng bếp, anh thế mà có thể làm thành công món rau trộn thịt gà ưu tú kia đúng là kỳ tài, đáng để đưa vào kỳ tích của gia phả nhà họ Tạ.

Tạ Tư Cẩn tương đối khiêm tốn: "Là do Bạch lão sư dạy tốt"

Bạch Chỉ cũng bắt đầu khen ngợi thương mại: "Là Tạ lão sư thiên phú cao"

Cách đó không xa, VJ đều ôm bụng nhỏ giọng oán thầm: "Bọn họ làm nhiều món như vậy, tôi còn nghĩ sẽ ăn không hết đâu...."

Đạo diễn vẻ mặt ai oán: "....."

Sớm biết như vậy ông đã đi gắp một cái xương sườn ra gặm.

Phương Hạ không có hỗ trợ nấu cơm, nghỉ ngơi chốc lát thực tự giác đứng lên thu dọn đi rửa chén.

Khi hắn rửa chén, nhìn thấy ảnh ngược của chính mình qua mặt nước, rốt cuộc phát hiện ra gương mặt soái ca nhất vũ trụ của mình đã bị hạ độc thủ.

"Aa! Mặt của ta!!" Phương Hạ hô to một tiếng, một tay che mặt, tay còn lại làm lan hoa chỉ, biểu tình trọn vẹn một oán phụ thất bại trong phim cung đấu "Là ai đã hạ độc thủ lên mặt ta?"

"Ngươi! Có phải ngươi hay không?"

Nhân viên công tác bị hắn bất ngờ phóng tới chỉ tội, vừa nghẹn cười vừa lắc đầu.

"Hay là ngươi!!"

Phương Hạ đem một đám nhân viên công tác hỏi không sót một ai, làm tất cả cười đến đau cả bụng.

Bạch Chỉ bưng một dĩa cà chua bi vừa mới rửa sạch đi ngang qua: "Cậu ở đây ồn ào gì vậy?"

"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Phương Hạ lặp tức bổ nhào đến, giọng đầy nức nở ai oán "Hoàng thượng ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"

"Khụ!" Bạch Chỉ bị sặc một tiếng tiếp lời "Phương quý phi sao lại trở nên điên dại gây náo loạn ồn ào thế này?"

Phương Hạ giật mình, lập tức đẩy Bạch Chỉ ra, giọng tan vỡ: "Ngươi không phải hoàng thượng, Ngươi là hoàng thượng giả"

Bạch Chỉ: "....."

Phương Hạ thét chói tai: "Ngươi chỉ lo hậu cung mất trật tự, không quan tâm đến mặt của ta, ngươi căn bản không có thương ta!"

Bạch Chỉ: "....."

Phương Hạ nhìn một vòng, đem ánh mắt dời đến trên người Tạ Tư Cẩn. Nhưng hắn không có can đảm nhào lên người anh như đã làm với Bạch Chỉ, chỉ nhu nhược đứng một bên ủy khuất: "Hoàng thượng ~~"

Tạ Tư Cẩn mày hơi nhăn lại, đột nhiên cầm một trái cà chua bi đút cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ: "???"

Tạ Tư Cẩn thu tay về, chậm rãi nói: "Trẫm đã lui vị, nay đem long châu truyền cho thái tử. Từ nay không bàn đến sự vụ trong cung"

Bạch Chỉ: ".........."

Tui trở thành con của anh từ bao giờ vậy?

Phương Hạ lại bổ nhào lên người Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nuốt cà chua bi xuống, gian nan mở miệng: "Phương quý phi, bản thái tử lệnh ngươi đem chén đi rửa sạch"

"Ngươi......ngươi quả nhiên không thương ta!" Phương Hạ lui mạnh về phía sau hai bước, ánh mắt nồng đậm vẻ bi thương "Bằng không ngươi sao để Lục công công vẽ loạn mặt ta! Còn bắt ta đường đường quý phi phải đi rửa chén!"

Bạch Chỉ: "....."

Lục Hòe: "....."

Mọe nó, bọn họ đều là hoàng đế quý phi, nếu không cũng là thái tử, vì cái gì đến lượt hắn lại thành công công?!!

"Là thái thượng hoàng hại ngươi a!" Lục Hòe giả giọng thái giám, "Thái thượng hoàng không thích ngươi mê hoặc dụ dỗ thái tử, lúc này mới lệnh ta vẽ loạn mặt ngươi"

Tạ - bị chỉ mặt điểm danh vạch trần bộ mặt thật - Tư Cẩn: "........"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.