Tuy Lâm Hạnh Tử rất ít khi hỏi thăm chuyện công việc của Giang Ngôn, nhưng trong lòng cô hiểu, chuyến này anh đi có biết bao nguy hiểm. Mạng treo trên báng súng, nhận được mệnh lệnh, bất kể đang ở đâu, đang làm gì, cũng đều phải chấp hành vô điều kiện.
Cô không muốn làm liên lụy đến anh, cũng không muốn trở thành gánh nặng khiến anh phải quay đầu lại.
Có những lời đến đầu môi rồi lại chẳng thể nói ra được, chỉ có thể nghiền nát trong lòng.
Lâm Hạnh Tử mơ màng ngủ đến ba giờ sáng. Giang Ngôn không muốn đánh thức cô, động tác rời giường rất nhẹ nhàng, anh không bật đèn, quần áo cũng mang vào phòng tắm thay. Thật ra cô chưa ngủ hẳn, trong đầu có một dây cung kéo căng, làm sao mà ngủ nổi.
Giang Ngôn nhận được tin nhắn, lúc chuẩn bị rời đi, anh quay trở lại bên giường, bật đèn ngủ lên cho cô. Cô ngủ một mình hay sợ hãi, cho dù ngủ ở nhà mình cũng vẫn vậy.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Giang Ngôn mới phát hiện ra cô đã tỉnh rồi, hai mắt như bị sương mù che phủ.
Giang Ngôn xót xa, cuối cùng không nhịn được bèn cúi xuống ôm cô. Anh tháo nhẫn cưới ra, đặt vào tay Lâm Hạnh Tử, “Sợ đánh rơi mất, em giữ giúp anh trước nhé.”
“Được.”, Lâm Hạnh Tử dụi mắt, “Anh đi đi, đừng để muộn.”
Chu Phong báo cho Giang Ngôn địa điểm gặp mặt của hai người làm trung gian: Tầng ba của một quán cà phê nằm ở đoạn ngã tư đường, nơi đó bốn phía thông thoáng, xung quanh là bốn tòa trung tâm thương mại, trước Tết nên lượng người đi lại vô cùng đông đúc.
Ở bến tàu đã có người theo dõi, lúc Giang Ngôn đến gần quán cà phê, trời còn chưa sáng, Chu Phong dẫn theo Nhị Hổ và hai người khác đến muộn năm phút.
“Hành động hôm nay có báo với cục trưởng Lâm không ạ?”
“Tôi từ cục đến thẳng đây, không báo với cục trưởng Lâm, bây giờ chắc cục trưởng Lâm còn đang ở nhà nghỉ ngơi.”
Lúc Giang Ngôn ra khỏi nhà, xe của Lâm Húc Đông không có ở bãi đỗ của tiểu khu, đồng nghĩa với việc ông không trở về. Mọi suy đoán và hoài nghi từ trước đó khiến anh buộc lòng phải nghĩ theo một chiều hướng xấu.
Cục cảnh sát của thành phố Hải có lực lượng ưu tú nhất cả nước, công tác phòng chống ma túy cũng chưa từng lơi lỏng, nhưng phần tử tội phạm thì vẫn nhơn nhơn kiêu ngạo.
“Thầy ơi.”, Giang Ngôn đứng bên cạnh Chu Phong, vài vệt sáng đã lấp ló phía cuối chân trời, nhưng sắc trời vẫn mờ tối, “Sao lại bỏ qua cục trưởng Lâm?”
Chu Phong là đại đội trưởng đội phòng chống ma túy, nhậm chức mười năm, Giang Ngôn không phải là học trò đầu tiên ông dạy dỗ, nhưng lại là người khiến ông cảm thông nhất, người thân trong nhà chết vì thuốc phiện, không gì có thể thôi thúc mạnh mẽ hơn điều này.
Ánh mắt Giang Ngôn quá sắc bén, anh có thể hỏi ra điều này, chứng tỏ là đã nghi ngờ Lâm Húc Đông.
Chu Phong đưa mắt nhìn về phía trước, trầm mặc một lát rồi mới nói, “Tổ giám sát có quyền phá án độc lập, chúng ta không có quyền hỏi, chỉ cần nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ được sắp xếp, nghe theo lệnh chỉ huy là được.”
Giang Ngôn đứng thẳng dậy, “Vâng.”
Thành viên trong đội hành động được chia làm ba nhóm, bố trí quanh quán cà phê. Chu Phong dẫn đội của mình giả vờ làm người qua đường, mai phục trên tầng ba của quán, đội thứ hai đi vào quán cà phê, còn đội của Giang Ngôn theo dõi trên tầng thượng của tòa nhà cách đó năm mươi mét.
Chọn góc bắn hoàn hảo xong, chỉ cần chờ đợi.
Buổi sáng, quán cà phê không có nhiều khách lắm, phần lớn là phục vụ cà phê mang đi cho đám nhân viên văn phòng ở quanh đó.
Đúng chín giờ, một người đàn ông mặc áo đen đi vào quán, gã chọn một vị trí ở gần cửa nách.
“Chú ý chú ý! Mục tiêu khả nghi xuất hiện!”
“Đã rõ!”
Giang Ngôn bình tĩnh nhắm vào người đàn ông áo đen, gã đội mũ, che khuất nửa gương mặt, người nhân viên đang đợi gã order.
Mười phút sau, tai nghe truyền đến giọng nói của Chu Phong, “Chú ý! Mục tiêu khả nghi thứ hai xuất hiện, người phụ nữ đeo kính râm ở cửa quán.”
Người phụ nữ thong thả đi vào quán cà phê, ngồi vào bàn của người đàn ông áo đen kia. Cô ngẩng đầu, lúc chỉnh lại mái tóc bị kẹt trong áo choàng, Giang Ngôn nhìn thấy rõ gương mặt của cô.
Quý Thu Trì!
Sao lại là cô ấy!
Cũng vào đúng khoảnh khắc ấy, người đàn ông áo đen nhìn xung quanh rồi đổi sang một ghế khác, đưa lưng về phía Giang Ngôn.
Bóng dáng này…
Gió lạnh rít gào, trong nháy mắt, Giang Ngôn như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào người trong tầm ngắm, gió tạt khiến hai mắt anh đỏ ngầu.
Mà ở cách đó năm mươi mét, trong quán cà phê, Quý Thu Trì lỡ tay đánh đổ cốc cà phê nóng hổi người phục vụ vừa bưng ra.
Những đêm tuyệt vọng đến mức muốn chết đi, cô đều dựa vào những hồi ức cùng với Giang Nghi mà có thể cầm cự được đến hừng đông. Người đàn ông trước mặt đây có bóng dáng của anh, nhưng lại như thể một người hoàn toàn xa lạ.
Nhìn kỹ lại, trên mặt người đàn ông này có rất nhiều sẹo, thậm chí có một vết kéo dài từ khóe miệng đến đuôi mắt, mà ánh mắt đục ngầu sắc bén kia, vừa để lộ vẻ bất mãn vì cô làm hắt cà phê lên người gã.
“Xin lỗi.”, Quý Thu Trì khống chế ánh mắt, chỉnh lại cảm xúc nhưng vẫn thoáng run rẩy, “Cho tôi một ly khác.”
“Không cần.”
Xung quanh đều là cảnh sát, phía dưới bàn có máy nghe trộm, người đàn ông áo đen nhận một cuộc điện thoại rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Nội dung cuộc điện thoại là: Có biến, hủy bỏ giao dịch.
Nhị Hổ nhanh chóng khống chế được Quý Thu Trì, Chu Phong đuổi theo người đàn ông áo đen bằng cửa sau, cắt đuôi những người khác rồi chui vào một con ngõ nhỏ.
“Sao lại thế này?”
“Tên cáo già Triển Thiên Hùng hình như nhận được tin báo trước nên không giao hàng theo hẹn, hai mươi phút nữa, có lẽ mọi người chỉ bắt được hai tấn hải sản thôi.”
Lần này hành động bị lộ, Chu Phong cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Chuyện của Giang Ngôn chú không làm được, cháu mà toàn mạng quay về sẽ tính sổ với chú. Việc đã đến nước này rồi, không thể quay đầu lại được nữa.”
Người đàn ông phát hiện Giang Ngôn cũng đã đuổi đến nơi, bèn đội mũ lên, “Bảo vệ cô ấy.”, sau đó xoay người biến mất khỏi con ngõ.