Trần Thành để ý tới ánh mắt của Giang Ngôn, liền cười với anh, nhưng tay vẫn đỡ Lâm Hạnh Tử. Đêm qua Lâm Hạnh Tử ở lại đây, cậu ta đưa hành lý đến cho cô, chắc chắn là biết quan hệ giữa cô và Giang Ngôn.
“Điện thoại này…”
Giang Ngôn còn chưa đến gần, Trần Thành đã nhận lấy chiếc điện thoại, chuyển cho Lâm Hạnh Tử, “Giám đốc Lâm, điện thoại của cô.”
Việc như vậy cậu ta đã làm rất nhiều lần, thuần thục lại tự nhiên, Lâm Hạnh Tử cũng không thấy có gì khác thường, chỉ có Giang Ngôn là khựng lại mất mấy giây.
Lâm Hạnh Tử vừa nhìn màn hình đã linh cảm sắp bị ăn mắng, quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, giọng của Lý Thanh liền vang lên như pháo nổ, “Hai ngày nay đến bố mẹ đẻ đây mà còn chẳng thấy bóng dáng đâu, lại lượn đến chỗ nào đàn đúm rồi hả? Lâm Hạnh Tử, giờ con cứ lông nha lông nhông, mẹ đẻ con ra chẳng thà nuôi một con cún còn hơn.”
“Trời ơi, mẹ.”, Lâm Hạnh Tử kéo dài giọng, “Đàn đúm cái gì chứ, con bận gần chết đây này, làm gì có thời gian mà đàn đúm, mẹ cãi nhau không thắng nổi bố cũng đừng có trút giận lên con.”
“Con không nói dối, ngày nào cậu chả thay mẹ trông chừng con, cả tuần nay con đều phải đi đi công tác, khó lắm mới bớt chút thời gian ăn cơm với con rể của mẹ đấy. Không tin à? Thế để anh ấy nói chuyện với mẹ.”, Lâm Hạnh Tử đưa điện thoại cho Giang Ngôn, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Đừng nói với mẹ là chiều em lên máy bay.”
Giang Ngôn vừa đi ra cửa lấy hai cái ô, vừa thấp giọng nói, “Mẹ, Khương Khương đang ở chỗ con…”
Trời đổ mưa, bên ngoài hiên âm u, Lâm Hạnh Tử đi giày cao gót, bước chân phải cực kỳ cẩn thận.
Xung quanh đều là khu dân cư, không đánh xe vào được, phải đi bộ một đoạn ra đầu ngõ mới bắt xe được.
“Giám đốc Lâm, cô đi chung ô với tôi đi, ô của tôi to lắm.”
Lâm Hạnh Tử còn chưa lên tiếng, Giang Ngôn đã trả lời thay cô, “Cậu phải kéo hành lý, không tiện.”
Anh mở ô ra, đưa tay ôm eo rồi kéo cô vào sát mình. Tán ô che kín hai người, qua màn mưa mờ mịt, Trần Thành không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy được sự thân mật.
“Được, vậy tôi đi trước đợi xe.”
Hai phần ba tán ô che trên đầu Lâm Hạnh Tử, vai trái của Giang Ngôn bị ướt một khoảng, nhưng áo sơmi thẫm màu nên nhìn không rõ lắm, “Chiều nay mấy giờ bay?”
“Năm giờ hơn.”
“Ở đội có cuộc họp, anh không chắc có thể ra kịp để tiễn em.”
Thật ra Lâm Hạnh Tử vốn chẳng mong chờ anh có thể ra tiễn.
Có lẽ vì trời mưa, cảnh tác động đến tâm trạng, nhìn rác dưới cống bị đùn lên đầy mặt đường, mùi hôi thối thoang thoảng, nghĩ đến việc anh vẫn luôn ở đây, trong lòng cô chợt có chút khó chịu, lời nói đến bên miệng rồi nhưng ngại vấn đề thể diện nên lại chẳng nói ra.
Cô đưa tay khoác lên khuỷu tay anh, giả vờ rộng lượng, “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”
Lâm Tang lên mạng tìm được một nhà hàng không tồi, đến trước để giữ chỗ. Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hạnh Tử gửi tin nhắn cho Lâm Tang, nói hơn mười phút nữa là đến nơi, lúc đó Lâm Tang mới gọi món.
Tranh thủ lúc Giang Ngôn vào nhà vệ sinh, Lâm Tang liền lấy mấy “dấu ô mai” Lâm Hạnh Tử giấu dưới lớp áo sơmi nam ra để trêu chọc, Lâm Hạnh Tử mặt không biến sắc, nói là vết muỗi đốt.
Bàn tròn, Trần Thành ngồi bên trái Lâm Hạnh Tử, món mới được bưng lên đều đặt ở chỗ cậu ta trước. Cá hấp là món đặc sắc của nhà hàng này, thịt cá tươi ngon, nêm nếm vừa miệng. Giang Ngôn gắp một miếng cá, nhặt hết xương, nhưng đã có người khác bỏ cá vào bát Lâm Hạnh Tử trước anh rồi.
“Sao cảnh sát Giang không ăn?”, Trần Thành khách sáo hỏi, “Anh uống trà không? Tôi rót cho anh nhé.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”, Giang Ngôn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Con cá này hơi tanh, hình như chưa chín.”
Lâm Hạnh Tử nghe thấy thế thì không động vào miếng cá Trần Thành gắp cho nữa.
Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mấy bàn. Lâm Hạnh Tử cầm điện thoại ra quẹt mã để thanh toán thì nhân viên nói hóa đơn đã được trả rồi.
“Đừng nhìn chị, không phải chị trả đâu.”, Lâm Tang nhún vai, “Chồng em trả đấy.”
Giang Ngôn nhận xong điện thoại liền đi từ bên cửa sổ lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Hạnh Tử có thêm vẻ áy náy, “Khương Khương, anh…”
“Đi đi.”, Lâm Hạnh Tử đoán được anh muốn nói gì, “Em với chị về khách sạn đợi.”
Trời mưa, chẳng có chỗ nào để đi, mà cô cũng không đến đây để đi du lịch.
Giang Ngôn phải chịu kỷ luật, lần này hành động không báo cáo trước với cấp trên, lại đột kích vào tụ điểm giải trí lớn nhất khu vực, không chỉ có một ông chủ, mà các mối quan hệ còn vô cùng phức tạp, dính dáng đến ma túy chẳng phải chuyện nhỏ, xem như Giang Ngôn đã chọc phải một cái tổ ong vò vẽ.
Cấp trên gây áp lực lớn, đội trưởng Chu vô cùng đau đầu, vừa mắng cho đám cấp dưới không ngẩng mặt lên được đã lại đập bàn thùm thụp.
Từ văn phòng đi ra, ai nấy đều ủ rũ, “Đội trưởng Giang, sao anh lại nhận hết trách nhiệm về mình như thế? Mọi người cùng tập kích, cùng bắt người đi, phải cùng chịu trách nhiệm chứ, dù sao cũng chẳng thể đình chỉ được tất cả.”
“Đừng nói nữa, chuyện này dừng ở đây.”