Em Thích Anh Từ Lâu

Chương 10: Chương 10




Thẩm Ngôn Cố về đến nhà đã là mười một giờ rưỡi, trong nhà tối om. Anh mở cửa, bật đèn phòng khách, vào trong gọi một tiếng "Mẹ xinh gái của con ớiiiiiii".

Không ai trả lời. Anh đi đến phòng ngủ của mẹ, thấy cửa phòng khép hờ. Anh gõ hai cái: "Mẫu hậu à? Người đi đâu mất rồi?"

Không có trong phòng ngủ. Haha. Thẩm Ngôn Cố đeo balo nặng trịch, đứng giữa phòng khách trống rỗng, cười khổ. Anh không quản ngại khó khăn trèo đèo lội suối mang quà về mừng sinh nhật mẹ mà mẹ lại không có ở nhà. Tình mẹ con có chắc bền lâu.

Thẩm Ngôn Cố cầm lấy điện thoại, đang định gọi cho mẹ thì bên ngoài cửa có động tĩnh. Quả nhiên, là mẹ anh đã về. Không những có bà mà còn có cả những người khác. Bà ở cửa nhìn thấy phòng khách sáng trưng, sửng sốt một chút. Sau đó bà nhìn thấy một người đang đứng trong phòng khách, liền nở nụ cười.

"Con trai! Ôi con trai! Con đã trở về!"

Thẩm Ngôn Cố: "..."

Uống nhiều quá rồi đó! Thẩm Ngôn Cố đi tới gần, liền ngửi thấy mùi bia và thuốc lá trên người bà.

"Mẹ đi hát hả?"

"Ờm. Hic."

"Chào cô Lâm." Thẩm Ngôn Cố cười với người đang đứng ở cửa.

Cô Lâm giao mẹ cho Thẩm Ngôn Cố: "Con ở nhà rồi thì tốt, cho mẹ con đi ngủ sớm đi."

Thẩm Ngôn Cố đáp: "Dạ, con cảm ơn, cô về cẩn thận."

Cô Lâm nói tạm biệt rồi đóng cửa lại. Thẩm Ngôn Cố đưa tay qua, bàn tay mẹ anh lại đưa tới, vỗ lên tay anh: "Bổn cung. Không. Có. Say."

Thẩm Ngôn Cố bật cười, cúi đầu nói: "Mẹ thay giày ra đã."

Bà nghe xong, dừng một chút, lui một bước, đỡ vai anh xong cúi người cởi giày.

"Ta kể ngươi nghe, hôm nay ta vừa vui vẻ vừa may mắn biết bao!" Bà vừa thay giày vừa nói.

Thẩm Ngôn Cố: "Mẹ kể đi."

Bà thay đôi guốc xong liền vươn ngón tay ra: "Tối nay lúc ăn cơm xong, bọn ta định đi hát karaoke. Nhưng khi đến quán thì lại hết phòng! Hức! Hôm nay là ngày trọng đại mà! Sao lại đông đúc như vậy!"

Thẩm Ngôn Cố nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ."

Mẹ nghe câu này xong, liền vui lên: "Ôi! Nhiều người cũng nói với bổn cung câu này, nhưng nghe ngươi nói là vui nhất! Hức!"

Thẩm Ngôn Cố đỡ mẹ vào nhà: "Sau đó thì sao?"

Bà cảm thán một tiếng: "Hôm nay, mẹ gặp lại cô Phó." Bà ngước mắt lên, nhìn Thẩm Ngôn Cố một cái: "Con còn nhớ cô Phó không?"

Thẩm Ngôn Cố: "Cô Phó? Ai vậy?"

Bà vỗ vai Thẩm Ngôn Cố, dường như không vui vì anh quên mất cô Phó: "Cô Phó, ở lầu dưới."

Thẩm Ngôn Cố khó hiểu: "Bây giờ đi xuống dưới lầu hả?"

Mẹ anh lắc đầu: "Đêm hôm xuống đó chi? Hâm hả? Cô Phó, ở tiểu học. Hồi lớp 4 con từng sống với cô một thời gian đó! Cô giáo dạy âm nhạc!"

Thẩm Ngôn Cố: "..."

Chuyện lâu lắc lâu lơ cả chục năm trước ai nhớ?!

Tiếp theo, mẹ anh kể lúc đến quán karaoke thì tình cờ gặp cô Phó. Mấy người họ đều bất ngờ khi biết được chồng cô Phó là quản lí của quán karaoke này. Bọn họ liền được xếp vào một phòng lớn, được cho rất nhiều đồ ăn, trái cây, rượu, bánh kem và chúc bà sinh nhật vui vẻ,...

"À đúng rồi!" Mẹ anh nắm lấy cổ tay anh, lắc lắc: "Cô Phó có nói con trai của cô thi đậu vào chung trường đại học với con đó! Hai đứa gặp nhau chưa?"

Con trai cô Phó là ai??? Làm sao anh biết???

"Con trai cô ấy, tên là gì nhỉ?" Mẹ anh gõ gõ vào đầu: "Tự nhiên quên mất rồi!"

Thẩm Ngôn Cố nắm lấy vai mẹ anh: "Mẹ vào phòng nghỉ đi, con đi pha nước mật ong cho mẹ, chuyện của cô Phó tính sau."

Bà lắc đầu: "Như vậy không được, phải cảm ơn cô Phó đã."

Thẩm Ngôn Cố: "Được rồi, cảm ơn cô Phó."

Thẩm Ngôn Cố giúp mẹ cởi áo khoác và giày, đỡ bà vào phòng ngủ, sau đó vào bếp pha nước mật ong.

Khi trở lại phòng ngủ, anh thấy mẹ đang dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thẩm Ngôn Cố đi tới, đặt ly nước lên cái bàn nhỏ cạnh giường: "Còn nóng, để nguội một lát rồi mẹ hãy uống". Sau đó anh lấy chiếc hộp giấu sau lưng ra: "Chúc mừng sinh nhật mẹ."

Mẹ anh ngay lập tức mở mắt ra khi nghe điều này: "Cảm ơn con."

Bà nóng lòng muốn mở ra, anh liền mở hộp: "Vòng cổ."

Thẩm Ngôn Cố vì thế ngượng ngùng cười cười: "Con không biết mẹ có thích hay không."

Bà rất thích nó và lấy sợi dây chuyền ra: "Mau đeo vào đi."

Thẩm Ngôn Cố: "Cho mẹ hả?"

Bà xua tay: "Cho con. Đeo vào. Nhanh lên."

Thẩm Ngôn Cố chưa từng đeo vòng cổ bao giờ nên đeo rất lâu. Anh vừa đeo xong, mẹ liền lấy điện thoại di động ra seo phì cái nhẹ. Sau đó bà hỏi Thẩm Ngôn Cố: "Nhưng mà mẹ thấy cái vòng này không rẻ chút nào. Con còn đủ tiền sinh hoạt không?"

Thẩm Ngôn Cố cười nói: "Kết quả cuộc thi lần trước đã có. Con lấy tiền thưởng mua."

Bà kinh ngạc nhìn anh: "Được thưởng nhiều như vậy luôn hả? Con đứng thứ mấy?"

Thẩm Ngôn Cố vì thế duỗi ra một ngón tay: "Giải nhất."

Bà liền lắc tay nguây nguẩy, còn chưa kịp cười hai giây, lập tức nhăn mày lại một chút: "Ngồi xổm xuống! Cho mẹ sờ đầu miếng, ăn gì cao vậy thằng bé này!"

Thẩm Ngôn Cố ngoan ngoãn cúi xuống.

Bà lại cười và vò đầu Thẩm Ngôn Cố: "Ngôn Ngôn là nhất! Ngôn Ngôn là niềm tự hào của mẹ!"

Thẩm Ngôn Cố bất lực cười, cạn lời.

Mẹ anh thực sự đã uống quá nhiều, sau khi cha anh bị bệnh và qua đời vào năm anh lớp tám, bà chưa bao giờ gọi Thẩm Ngôn Cố là "Ngôn Ngôn" lần nữa.

Sau đó, bà nắm tay anh, kể lại lần nữa chuyện gặp lại cô Phó và nhắc lại tên con trai của cô, nhưng vẫn không nghĩ ra. Sau đó bà lại kể về buổi ăn chơi tối nay rồi lại bắt đầu khen Thẩm Ngôn Cố. Căn phòng nháo nhào một hồi, mẹ anh ngay cả chuyện anh được thưởng một cây bút hồi lớp một cũng đem ra kể lại.

"Được rồi, được rồi." Thẩm Ngôn Cố nhân lục mẹ anh đang ngừng lại, lấy hơi để kể tiếp thì vội vàng xen vào: "Mẹ nên ngủ đi."

Bà thở dài một tiếng, im lặng không nói lời nào nữa, thỏa mãn sờ sờ đầu nhỏ của Thẩm Ngôn Cố: "Con trai mẹ lớn rồi, nếu như lão Trầm có thể nhìn thấy con lớn lên như thế này thì thật tuyệt."

Thẩm Ngôn Cố: "Mẹ à."

"Ngủ đi, mẹ cũng buồn ngủ rồi," bà cuối cùng cũng buông tay áo Thẩm Ngôn Cố ra, nằm xuống giường: "Con cũng đi ngủ đi."

Thẩm Ngôn Cố nói: "Vâng ạ."

Ngồi xổm bên giường mẹ một hồi lâu, Thẩm Ngôn Cố tê hết cả chân. Sau khi rời khỏi phòng ngủ liền lặng lẽ đóng cửa lại, đánh mạnh vào chân.

Năm ngoái, Thẩm Ngôn Cố biết được từ bạn bè của mẹ anh rằng từ khi bà ấy hai mươi tuổi, cha anh sẽ cùng bà tổ chức sinh nhật vào mọi năm, không bỏ qua năm nào cả. Đây cũng là lý do khiến Thẩm Ngôn Cố nhất định phải trở về vào mỗi sinh nhật của bà.

Thẩm Ngôn Cố không làm phiền mẹ nữa, anh xoay người đi về phòng. Anh định lấy đồ đi tắm, nhưng một tin nhắn trong nhóm phòng 306 bất ngờ được gửi tới. Anh đã có thể bỏ qua nó lát xem sau, nhưng anh lại nhìn thấy tên của Giang Phú.

Vì vậy Thẩm Ngôn Cố đứng dựa vào cửa phòng tắm hóng chuyện.

Diệp Lan: "Đoán xem tôi vừa mới gặp ai?"

Dương Dương: "Ai?"

Diệp Lan: "Giang Phú."

Diệp Lan: "Nhìn thấy cậu ta mới về ký túc xá, đã muộn như vậy, chắc chắn là mới đi hẹn hò về."

Trần Quân: "Ù uôi Giang Phú có bạn gái rồi hả?"

Diệp Lan: "Tôi đoán chắc là vậy."

Thẩm Ngôn Cố lập tức nhảy vào: "Em ấy không có bạn gái."

Dương Dương: "Làm sao cậu biết người ta không có bạn gái?"

Thẩm Ngôn Cố: "Em ấy nói với tôi."

Thẩm Ngôn Cố tiếp tục giải vây giùm Giang Phú: "Giang Phú đi cùng với tôi lúc tối. Em ấy đi gặp bạn bè. Có lẽ em ấy trở lại trường học sau khi gặp bạn, không phải hẹn hò."

Trần Quân: "Thật sao? Không phải cậu vừa rời đi hơn một giờ trước sao? Cậu ta trở về nhanh như vậy?"

Khi Trần Quân nói điều này, Thẩm Ngôn Cố cũng ngạc nhiên.

Quả thật, anh vừa về nhà không lâu, tại sao Giang Phú lại đến trường sớm như vậy?

Vì vậy, Thẩm Ngôn Cố đã mở Wechat của Giang Phú ra và hỏi: "Em đã gặp được bạn chưa?"

Giang Phú nhanh chóng đáp lại: "Rồi."

Thẩm Ngôn Cố: "Về trường chưa?"

Giang Phú: "Rồi."

Thẩm Ngôn Cố: "Em về bằng cách nào? Nhanh như vậy luôn hả?"

Giang Phú: "Đi taxi."

Thẩm Ngôn Cố: "Quao, một người bạn quan trọng như vậy?"

Giang Phú: "Quan trọng."

Tại sao thằng nhóc này kiệm lời vậy chứ?

Vì vậy Thẩm Ngôn Cố hỏi cậu: "Em không nhắn nhiều hơn năm từ được hả?"

Giang Phúc lập tức trả lời: "Thẩm Ngôn Cố là đồ ngốc."

Thẩm Ngôn Cố:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.