Tháng chín, trời vẫn còn nóng. Một cơn gió thổi qua làm rụng lá trên cây, giống như mùa thu sắp bắt đầu.
“Tiểu Cố, cậu nghe nói gì chưa. Có một cậu nhóc rất đẹp trai trong đám sinh viên năm nhất đó.” Phòng 306 ký túc xá trường Đại học Lam Thành, một thanh niên ngồi ở đầu gió, gác chéo chân hỏi người bạn bên cạnh.
Thẩm Ngôn Cố nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hờ hững: “Tên là gì?”
Dương Dương nhìn điện thoại: “Phú gì đó.”
“Giang Phú hả?” Diệp Lan nằm trên giường nói xuống.
“Đúng đúng, là Giang Phú”, Dương Dương gật đầu với Diệp Lan, “Cậu cũng biết hả?”
“Đang nói trong nhóm đây.”
Hai người bắt đầu thảo luận về đàn em Giang Phú này: cao, to, trắng, thơm, ánh mắt ba phần lạnh lùng bảy phần xa cách, giọng nói làm chết đứng bao nhiêu trái tim yếu đuối của mấy em gái, bla bla,...
Thẩm Ngôn Cố và Trần Quân đang chơi game, hai người kia nói chuyện ngày càng lớn tiếng, anh phải tăng âm thanh trong tai nghe.
“Trần Quân cậu ở đây canh, tôi vòng qua kia xem.” Thẩm Ngôn Cố bấm bàn phím, cất ống ngắm đi.
(Mình nghĩ là đang chơi PUBG hoặc mấy game tương tự)
“Được.”
Cũng chỉ còn lại một đội. Thẩm Ngôn Cố đi xung quanh, thấy hai người đang ngồi núp sau tảng đá, nhìn về hướng Trần Quân.
Thẩm Ngôn Cố tìm vị trí thích hợp, chờ nổ súng bắn chết địch.
Hai giây sau, trong tai nghe có tiếng “pằng pằng”, tiếp theo là “tạch tạch“. Màn hình lóe sáng lên.
“Được lắm, thắng rồi!”
“Chuyện nhỏ.”
Thẩm Ngôn Cố bỏ tai nghe xuống, quay đầu hỏi Dương Dương đang chơi điện thoại: “Tên đàn em đó là gì vậy? Nãy tôi không nghe rõ.”
Dương Dương mới nói chuyện xong, liền kích động tuôn một tràng: “Giang Phú. Chúng ta cùng khoa với em ấy, là sinh viên năm nhất. Cực kì đẹp trai luôn.”
Thẩm Ngôn Cố thấy khó hiểu: “Không phải ngày mốt mới báo danh sao? Sao hôm nay đã tới rồi?”
Diệp Lan ló đầu xuống: “Chắc là do nhà xa. Lúc tôi báo danh cũng đến trước một ngày, hôm đó người đông như kiến.”
Trần Quân ngồi đối diện cũng nói: “Tôi cũng đến trước một ngày. Lúc đó nghe nói đến sớm một ngày sẽ được chị gái học trưởng giúp đỡ, không cần chen lấn.” Trần Quân nói xong hỏi: “Có ảnh không? Cho tôi xem với.”
Dương Dương: “Không có đâu, tôi cũng chưa thấy bao giờ.”
Trần Quân: “Tân sinh viên có em gái nào xinh hong?”
Dương Dương: “Chưa có ai đến đâu cha nội.”
Thẩm Ngôn Cố không có hứng thú lắm, lại đeo tai nghe lên: “Thêm trận nữa không Trần Quân?”
Trần Quân xem giờ rồi nói: “Sắp vào học rồi.”
Thẩm Ngôn Cố cũng xem giờ: “Một trận chắc vừa đủ thời gian.”
Trần Quân không cưỡng lại được cám dỗ, đeo tai nghe vào: “ Rồi vô đi. Không được top 1 tôi đánh cậu.”
Quả nhiên là không đủ thời gian.
Buổi chiều có lớp lập trình. Giáo sư dạy lớp này không có nhiều khuyết điểm, chỉ là thích điểm danh. Tiết nào chuông vang lên cũng điểm danh, ai cúp thì ông ta ghim để trừ điểm, ai đến muộn thì không cho vô.
Cho nên Dương Dương và Diệp Lan bấm ngón tay tính toán, bỏ lại hai đứa bạn lại đi trước.
“Một phút!” Trần Quân nằm trong bụi cỏ hét lên: “Cho tôi một phút nữa thôi!”
Thẩm Ngôn Cố thong thả di chuyển, quan sát xung quanh.
Còn lại ba người trong trận, dây dưa mãi từ nãy tới giờ.
Thẩm Ngôn Cố nhìn đồng hồ, nếu 3:15 mà không xong ván thì anh sẽ thoát ra ngoài.
“Tiểu Cố! Hướng 275, phía sau cái gốc cây!” Trần Quân hét lên.
Thẩm Ngôn Cố đứng lên, chạy qua, nghiêng người, nhấn nút bắn.
“Ầm!”
“Cmn Thẩm Ngôn Cố!!!” Trần Quân đứng lên, bỏ tai nghe xuống bàn: “Thắng rồi!!!”
Thẩm Ngôn Cố cũng đứng lên, không nói nhiều ôm sách giáo khoa lên: “Đi nhanh không muộn.”
Đóng cửa ký túc xá lại, hai người chạy như chưa từng được chạy, còn nhanh hơn con chó chạy ngoài đồng.
Thẩm Ngôn Cố chạy trước, Trần Quân chạy sau. Trên hành lang có ngã rẽ, Thẩm Ngôn Cố không kịp phanh lại, đâm sầm vào một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Ngôn Cố lùi về phía sau, vội vàng xin lỗi.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn người này.
Quao!
Đẹp trai vãi!
“Cậu không sao chứ?” Vì gặp trai đẹp nên Thẩm Ngôn Cố sốt sắng hỏi, tiện thể ngắm luôn khuôn mặt nọ thêm lần nữa.
Người này đứng thẳng, giống như chưa từng bị đụng vào, còn nhìn Thẩm Ngôn Cố với ánh mắt anh không hiểu được.
“Không có chuyện gì.” trai đẹp nói.
Quao!
Giọng ấm vãi!
“Không có chuyện gì thì tốt rồi, tôi xin lỗi.”
Thẩm Ngôn Cố nói lại lần nữa, tiếp tục chạy xuống dưới lầu.
Xuống được nửa cái cầu thang, Thẩm Ngôn Cố bỗng ngước lên nhìn một chút.
Cậu nhóc bị anh va phải vẫn chưa rời đi. Cửa sổ đối diện với tầm mắt của Thẩm Ngôn Cố, ánh nắng mạnh chiếu lên người anh và cậu nhóc mặc áo thun trắng kia, sáng lấp la lấp lánh blink blink.
Ánh nắng làm anh không thấy rõ biểu cảm của cậu nhóc kia, nên anh đành nở một nụ cười rồi rời đi.
Hai người vừa đến lớp thì chuông vừa kêu. Dương Dương vẫy tay, hai người nhanh chóng đến ngồi bên cạnh.
Vừa ngồi xuống thì giáo sư đến.
“Bây giờ điểm danh nhá.
Vào mấy tiết học buổi chiều, Vì một lý do ma dzịch nào đó mà đám sinh viên dường như bị thôi miên. Thêm cả giáo sư đang giảng bài trên kia nữa, giảng bài như hát ru con ngủ.
Cho nên chưa tới nửa tiết thì hai hàng dưới cùng đã gục lên gục xuống rồi.
Tuy nhiên, vị giáo sư này ngoài đam mê điểm danh ra thì ông không quản gì hết. Mặc kệ cho đám sinh viên kia muốn ngủ thì ngủ, muốn nói chuyện thì nói chuyện.
Hết tiết một, trong giờ nghỉ giữa hai tiết, hai bạn học nữ đằng sau Thẩm Ngôn Cố to nhỏ nói chuyện.
“Má ơi nhỏ Trương Nguyệt nó chụp lén mà sao vẫn đẹp trai vậy huhu.” *xĩu*
“Ờ trưa nay nó cũng gửi cho tao. Sao nó không chụp thêm mấy tấm nữa đi, có một tấm sao diễn tả được vẻ đẹp trai của em nó.”
“Em nó mới đến trường, mày đừng tỏ ra thèm thuồng như thế, em nó sợ chạy 8 hướng bây giờ.”
“Hahaha, tao kí đầu mày giờ con kia!”
“Ảnh gì đó? Cho tôi xem với.” Trần Quân quay người lại.
Bạn học nữ lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp cho Trần Quân: “Siêu cấp đẹp trai luôn, là đàn em đó.”
“Tên Phú hả? Hồi nãy đám Dương Dương cũng tám về hắn.”
“Giang Phú.”
Trần Quân nhận điện thoại, Thẩm Ngôn Cố cũng đến gần xem.
“Ê đây là thằng bé cậu đụng phải ở ký túc xá nè.” Trần Quân nghiêng điện thoại về phía Thẩm Ngôn Cố, “Đúng không?”
Thẩm Ngôn Cố lấy hai ngón tay phóng to bức ảnh ra: “Hình như là vậy.”
Trần Quân gật đầu, nói với hai bạn nữ kia: “Đúng là đẹp trai ha. Mà tôi nói bây nghe, so với thằng nhóc trong ảnh thì tôi thấy tôi đẹp hơn nhiều, há há há.”
Nói xong Trần Quân đập bôm bốp vô bả vai Thẩm Ngôn Cố: “Cậu đụng phải Giang Phú thật kìa.”
Thẩm Ngôn Cố bị đập đau muốn chết: “Cmn, cậu đập thì đập chứ mắc gì kích động?”
“Thật trùng hợp!” Trần Quân bật cười: “Chỉ cần nghĩ đến ai là người đó xuất hiện!”
Thẩm Ngôn Cố nhăn mặt lại, hỏi: “Gì vậy trời?”
Hắn đứng lên, đập đập hai thằng bạn cùng phòng đang nằm ngủ như chết ở phía trước.
“Ôi, cái thằng bé mà hai đứa bây thảo luận lúc trưa, tôi với tiểu Cố lúc chạy lên lớp đụng phải.” Hai người phía trước nửa tỉnh nửa mơ, hận không thể đục cái thằng đang oang oang trước mặt. Trần Quân lại nói: “Tôi kêu bọn cậu chờ mà bọn cậu không chịu, ở lại là được gặp thằng bé rồi. Cmn quá đẹp trai!!!”
Trần Quân làm như hắn đã gặp idol vậy, hết khoe cho mấy đứa bạn đằng trước lại quay ra sau khoe tiếp.
Nói rằng Thẩm Ngôn Cố đã va vào lồng ngực đàn em như thế nào, nói rằng đàn em này cao ráo, đẹp trai và chân dài như thế nào, giọng nói hay ra sao và đặc biệt là vóc dáng cực kì tốt.
Thẩm Ngôn Cố cười khẩy, đem khoe cả thân hình người ta à?
Buổi chiều cũng chỉ có lớp lập trình, sau khi học xong bốn người phòng 306 rủ nhau đi ăn tối rồi về ký túc xá, mỗi người làm việc riêng.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa phá tan sự yên tĩnh vốn có của ký túc xá. Dương Dương ngồi gần cửa nhất tạm dừng bộ phim đang xem, ra mở cửa.
“Lâm Huống!” hắn kêu to, rồi lại nói: “Ái chà cậu đem theo ai đây ta?”
Lâm Huống là trưởng khoa của bọn họ, sinh viên mới của năm nay đều là hắn tiếp đón.
“Đem người đến làm quen đây, để cậu ấy ở phòng một mình cũng chán.”
Dương Dương nhiệt tình mời hai người họ vào.
Lâm Huống: “Chắc là không cần giới thiệu đâu ha?”
“Khửa khửa, không cần không cần.” Dương Dương xua tay nói: “Giang Phú phải không? Xin chào!”
Giang Phú phía sau Lâm Huống gật đầu mỉm cười, “Chào anh ạ.”
Sau khi vào phòng Dương Dương kéo ghế của mình và Diệp Lan ra cho hai người ngồi, “Ngồi đi.”
Diệp Lan tắt điện thoại, bò xuống dưới giường.
“Em trai trong truyền thuyết đã đến, chúc mừng chúc mừng xin chúc mừng.” Diệp Lan vỗ tay một mình.
Dương Dương chỉ hai con nghiện game đang ngồi đằng kia: “Bọn họ đang chơi game, chút nữa là xong.”
Lâm Huống xua tay: “Không có gì, trận đấu quan trọng hơn, bọn tôi cũng không có chuyện gì gấp.”
“Đệt!” Trần Quân đột nhiên rống to một tiếng.
Dương Dương hỏi: “Sao vậy? Thua rồi hả?”
Trần Quân đặt tai nghe xuống: “Tiểu Cố tự nhiên ném lựu đạn, dọa chết tôi.” Trần Quân đánh Thẩm Ngôn Cố đang ngồi đối diện một cái, nói: “Thẩm Ngôn Cố cậu ném lựu đạn thì nói tôi một tiếng, im im ném làm tôi chết luôn!”
Thẩm Ngôn Cố cười cười: “Đàn em đến rồi.”
Trần Quân nói to, xem như vẫn còn cay lắm: “Buổi chiều lúc đi học muộn cậu cũng có tự ném lựu đâu? Gặp người ta ở đây nên giật mình sao?”
“Giật mình?” Dương Dương cười, giọng điệu thay đổi. “Giật mình sao?”
Lâm Huống thấy khó hiểu: “Giật mình cái gì?”
Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Hồi chiều chạy đi học, không cẩn thận va phải em ấy.” Sau đó giơ hai ngón tay với Giang Phú: “Hiiii xin chào cả nhà iu của kemmm!!!”
“...”
“Xin lỗi, quen miệng.”
Giang Phú cười cười, cả người toát ra khí chất xa cách.
“Biết tại sao tôi đem người đến phòng 306 đầu tiên không?” Lâm Huống hỏi.
Trần Quân: “Bởi vì chúng tôi là những con người ưu tú, đại diện cho nền hòa bình của nhân loại, luôn chung tay góp sức giúp đỡ những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn!”
“Tém tém lại giùm tôi.” Lâm Huống đặt tay lên vai Giang Phú, đẩy cậu lên phía trước: “Giang Phú và một người trong số các cậu là đồng hương đó. Đoán xem là ai?”
Diệp Lan giơ tay lên: “Tôi! Thành phố Giang, phải không?”
Lâm Huống lắc đầu: “Không phải.”
Dương Dương: “Tôi, nhà tôi xa thứ hai, phải không?”
Lâm Huống tiếp tục lắc đầu.
Trần Quân nhướng mày: “Không lẽ là tôi? Nhà tôi ở tỉnh khác lận.”
Lâm Huống: “Ồ!”
Trần Quân lập tức đứng dậy, dang hai tay ra: “Ồ cái gì, đến đây người đồng hương, cho anh ôm một cái...”
Trần Quân vừa đến trước mặt liền bị Lâm Huống đẩy ra: “Gì đây? Tôi có nói cậu hả? Đi lên kia chơi.”
Thẩm Ngôn Cố ngồi hóng chuyện, sửng sốt, lộ nửa người phía sau Dương Dương ra: “Tôi hả?”
Lâm Huống bật cười: “Đúng vậy!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Không phải chứ? Thẩm Ngôn Cố là người thành phố này mà.”
“Đúng vậy, nếu Giang Phú ở thành phố này thì tại sao lại đến trước mấy ngày?”
“Ở thành phố này không tiện sao?”
Lâm Huống giải vây giúp Giang Phú: “Đến trước mấy ngày làm quen với trường không được hả?”
Nếu đã là đồng hương thì Thẩm Ngôn Cố liền đứng lên, đi tới đưa tay phải ra: “Rất vui được gặp cậu. Hâm mộ đã lâu!”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ rằng Giang Phú sẽ tùy tiện bắt tay, liền nói một câu lịch sự bình thường để kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng mà Giang Phú vẫn chưa thả tay ra.
Cậu còn hỏi: “Bao lâu?”
Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ một chút: “Nửa ngày có tính không?”
“Tính.” Giang Phú nhẹ nhàng gật đầu khách sáo, “Đã lâu chưa gặp.”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ tới sự cố hồi chiều, cười cười: “Cũng đã nửa ngày.”
Giang Phú chỉ mỉm cười gật đầu, cuối cùng cũng buông tay ra.
“Anh nói cậu nghe nha Giang Phú,“ Lâm Huống khoác tay lên vai cậu, rồi chỉ lung tung trong phòng: “Mấy vị đàn anh đây đều không đứng đắn chút nào, cậu cẩn thận họ đấy.”
Giang Phú nghe xong liền hỏi: “Cả anh ấy sao?”
Giang Phú chỉ Thẩm Ngôn Cố. So với người khác, Thẩm Ngôn Cố yên vị ngồi một chỗ, không nhúc nhích động đậy, thoạt nhìn thuần khiến vô hại, đã vậy còn trẳng trẻo nữa. Người khác nhìn một cái đều thích.
“À, trừ cậu ấy ra.” Lâm Huống chỉ vào Thẩm Ngôn Cố: “Cậu ấy rất tốt, cũng là người bình thường duy nhất trong cái phòng này.”
Trần Quân không phục, lập tức bước tới ôm cổ Thẩm Ngôn Cố: “Nè nè không có đúng nha, tiểu Cố cậu mau giải thích đi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Cút.”
Giang Phú nở nụ cười, trông rất đẹp mắt.
Ký túc xá có hai cái ghế trống, một cái Lâm Huống ngồi, một cái cho Giang Phú nhưng cậu không ngồi nên Dương Dương không khách khí ngồi vô.
Mấy người cứ ngồi hàn huyên gần nửa giờ, hầu hết đều là Lâm Huống gợi chuyện nói với mấy người phòng 306.
Lâm Huống trong lớp nổi danh là “con mắm lắm chuyện“. Chỉ cần nói với anh một câu thôi là anh có thể nói hết đông tây nam bắc, nói từ thuở lập nước đến tương lai xán lạn, nói từ hũ muối nhà bà hàng xóm cho đến chai mắm ngoài tiệm tạp hóa mà không lặp bất cứ câu chuyện nào.
Vì vậy, trong nửa giờ đó, từ tên ở nhà của con cún nhà Diệp Lan đến tin tức sáu giờ sáng nay Lâm Huống đều đem ra thảo luận với đám người này.
Đàn em Giang Phú đứng sau Lâm Huống nghe kể chuyện, hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì thôi đứng im như hạt thóc.
Đúng là có một chút nạnh nùng.
Thẩm Ngôn Cố cũng có tán gẫu đôi câu. Lạ là, mỗi lần anh ngẩng đầu lên đều bắt gặp ánh mắt của Giang Phú.
Ban đầu, anh cũng cười cười với Giang Phú mấy cái, nhưng mấy lần sau anh chỉ dám ngắm cậu một mình.
Vô tình nhìn chằm chằm thì không sao, nhưng mà nhìn nhiều quá thì lại hóa biến thái quấy rối con nhà lành.
Thẩm Ngôn Cố không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Lâm Huống nói xong, đứng dậy: “Được rồi, vậy bọn tôi về trước.”
Dương Dương: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận. Giang Phú rảnh thì qua chơi với bọn anh.”
Lâm Huống: “Được rồi, ai bận thì làm việc đi. Hai đứa kia đi chơi game tiếp đi.”
Bốn người nhìn Lâm Huống và Giang Phú đi ra ngoài cửa. Vốn là Giang Phú đi trước, Lâm Huống theo sau. Nhưng mà khi đến cửa, Giang Phú đột nhiên dừng một chút, nghiêng người cho Lâm Huống ra ngoài trước.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cậu bước tới chỗ Thẩm Ngôn Cố, hỏi nhỏ: “Thẩm Ngôn Cố, em có thể thêm Wechat với anh không?”
08h18
18/08/2021