Ngày náo nhiệt nhất tháng chín tại trường Đại học Lam Thành.
Hôm nay, các đàn anh đàn chị có nhiệm vụ tiếp đón các tân sinh viên đến báo danh tại hội trường. Còn một số người không có nhiệm vụ thì đứng góp vui, ngắm trai xinh gái đẹp.
Lớp công nghệ thông tin hôm nay chỉ có hai tiết cấu trúc dữ liệu. Sau khi tan học, mọi người ào ra ngoài, tán gẫu xem sẽ sắp xếp thời gian để làm gì.
“Cậu có đến hội trường không?” Trên hành lang, Trần Quân lấy sách trong cặp ra, hỏi Thẩm Ngôn Cố.
“Đến làm gì?”
Trần Quân đưa sách qua cho Thẩm Ngôn Cố, Thẩm Ngôn Cố phối hợp nhận lấy.
“Lâm Huống gào thét trong nhóm, kêu ai rảnh thì qua đó giúp đón sinh viên.”
Thẩm Ngôn Cố “À” lên một tiếng, rồi lại chuyển sách qua cho Diệp Lan.
“Cậu có đi không?”
Diệp Lan nhận sách, quay ra chuyển tiếp: “Đi, dù sao tôi cũng chẳng có việc gì làm.”
Diệp Lan xem xong, đưa sách cho Dương Dương: “Đi không?”
Dương Dương đưa tay ra nhận, nhưng quyển sách lại rơi bộp xuống đất.
Ba người còn lại nhìn nhau, đồng thanh kêu lên: “Tốt! Buổi tối cậu quét nhà!”
Dương Dương chỉ vào quyển sách trên mặt đất, hỏi: “Ủa jztr?”
Bốn người phòng 306 thường quyết định ai quét nhà không theo quy tắc nào cả, tùy tâm trạng mỗi người. Nếu có người khác biệt thì người đó sẽ phải quét nhà.
Lần cuối là Trần Quân, vì được giáo viên tiếng Anh gọi lên bảng kiểm tra.
Lần trước lần cuối là Diệp Lan, vì trốn đi chơi với đàn chị.
Lần trước nữa là Thẩm Ngôn Cố, vì được mấy cô gái tặng táo vào đêm giáng sinh, mà chỉ có mình anh được tặng. Hỏi có đáng phạt hay không?
Dù sao ông trời cũng không phụ lòng người.
Đi được một lúc, điện thoại của bốn người đồng thời vang lên. Không cần nhìn cũng biết là tin trong nhóm lớp, nên trưởng phòng Trần Quân bị ép mở điện thoại ra đọc.
Trần Quân mở điện thoại, ấn vào phần voice của Lâm Huống.
“Các cậu có tới khôngggg???” Giọng Lâm Huống cực lớn.
Sau đó Lâm Huống liền gửi thêm một cái voice nữa: “Ngôn Cố tới điiii. Giang Phú cũng ở đây, hai người không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó cười thôiiii.”
Trần Quân bật cười, cũng gửi một cái voice lại: “Cậu đang đón sinh viên mới hay đang làm đa cấp vậy hả? Làm xong bọn tôi có được trả lương không?”
Lâm Huống: “Mời cơm tối, được hong?”
Trần Quân: “Ô kê tới liền.”
Trên đường đến hội trường, Thẩm Ngôn Cố nhớ ra là mình quên mang theo thẻ sinh viên, nên bảo ba người kia đi trước, cậu sẽ theo sau.
Sau một lúc, Lâm Huống lại hối Thẩm Ngôn Cố đến nhanh đi, xem ra không có anh trong đội tiếp đón là không được.
Thẩm Ngôn Cố cầm thẻ sinh viên chạy đến, sau một hồi tìm kiếm trong hội tường mới thấy được chỗ khoa máy tính đang đứng.
Nhưng mà không thấy Giang Phú ở đó.
Lâm Huống đi đến, thấy Thẩm Ngôn Cố liền nói: “Tiếc quá, Giang Phú vừa mới đưa bạn về phòng ký túc xá, vừa mới rời đi.”
Dương Dương cũng hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Cậu không gặp trên đường sao?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Tôi đi đường khác.”
Dương Dương trông còn tiếc hơn Thẩm Ngôn Cố: “Trách phận vô duyên,” hắn lại nói: “Tôi nói cậu nghe, lúc Giang Phú ở đây, khoa máy tính của chúng ta có rất đông người đến đó.”
Trần Quân cười đi tới: “Hiện tại cũng không kém, đến đây đến đây tiểu Cố, cười một cái, lên tới đỉnh luôn nha bảo bối.”
Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ liếc Trần Quân một cái.
“Được lắm,” Lâm Huống cười ha hả: “Ngoài ra, Trần Quân, đi làm việc đi. Đừng có nghịch nữa.”
Hai người mỉm cười nhìn nhau, bày ra biểu cảm mà chỉ có cậu và tôi hiểu được.
Đương nhiên, Thẩm Ngôn Cố không chỉ đứng đó mà cười. Bên tiếp đón sinh viên cũng đang thiếu người, Thẩm Ngôn Cố chỉ mới tới được năm phút mà đã được giao một đống việc. Thẩm Ngôn Cố chưa làm xong thì đã được phân công thêm nhiệm vụ mới, đó là đưa một đàn em nữ đến ký túc xá.
Ký túc xá hôm nay mở cửa cho cả nam và nữ, tương đối tự do, mọi người có có thể tùy ý ra vào. Mà việc mang sinh viên đi nhận phòng rồi quay lại khá tốn thời gian, nên bên khoa CNTT hầu hết đều là nam sinh đưa các bạn nữ đi nhận phòng.
Thẩm Ngôn Cố vừa đưa đàn em đi, chỉ một lúc sau thì Giang Phú đến.
“Quao, cậu và tiểu Cố đúng là không có duyên gặp nhau nha!” Dương Dương thấy Giang Phú đến, lớn tiếng than trời.
Lâm Huống mỉm cười trước vẻ mặt khó hiểu hiểu của Giang Phú, giải thích: “Ngôn Cố vừa mới rời đi,” sau đó hắn hỏi: “Đưa người đến phòng chưa?”
Giang Phú gật đầu, liếc nhìn con đường phía sau: “Anh ấy đến hả?”
“Ngôn Cố sao?” Lâm Huống gật đầu: “Có đến, vừa đưa một bạn học nữ đi nhận phòng.”
Trần Quân lúc này lại gần: “Lâm Huống cậu thực sự nhỏ nhen nha. Giang Phú cậu biết không, đàn em kia rất xinh đẹp, có thể là hoa khôi của lớp đó. Lâm Huống ai cũng không cho, nhất quyết để tiểu Cố đưa đi.”
Lâm Huống đẩy Trần Quân ra: “Còn không phải sợ mấy người đứng đó tám chuyện hả?”
Trần Quân lại sáp lại gần: “Cho tôi một cơ hội giúp lớp điiii.”
Một nam sinh khác trong lớp cũng nói: “Ai rồi cũng độc thân thôi, chịu đi.”
Bên này mấy người đang nói chuyện rôm rả, bên kia Giang Phú không nói lời nào, nhìn đồng hồ trên tay rồi rời đi.
“Này Giang Phú!” Lâm Huống kêu một tiếng.
Giang Phú quay đầu lại, Lâm Huống vẫy vẫy tay: “Cầm nhầm đơn rồi, tấm này mới đúng, lại điền lại đi.”
Nửa giờ sau, Lâm Huống trở về, vai liền bị Trần Quân vỗ một cái: “Có thêm Wechat không?”
Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không có.”
Mọi người, bao gồm cả Trần Quân: “Không có?”
Có người thở dài: “Lâm Huống này đáng lẽ cậu không nên nhờ Ngôn Cố đưa đi.”
Thẩm Ngôn Cố hiểu ra: “Sao không nói sớm.”
Lâm Huống nở nụ cười mỉm, sau đó lấy chức lớp trưởng ra sai khiến: “Làm việc làm việc, nghiêm túc một chút đi.”
Thẩm Ngôn Cố cũng cười, sau đó ngẩng đầu nhìn một lượt.
Dương Dương hỏi anh: “Kiếm Giang Phú hả?”
Thẩm Ngôn Cố thật ra cũng không rõ mình đang tìm kiếm cái gì. Bị Dương Dương hỏi như vậy, anh mới nhận ra, mình chính là đang tìm Giang Phú.
“Em ấy chưa về sao?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
“Đã về rồi.” Dương Dương than thở một tiếng: “Thật sự là hai người không có duyên gặp nhau đó. Em ấy vừa mới rời đi thì cậu đến, cậu vừa đi thì em ấy trở về. Bây giờ cậu về thì em ấy vừa mới đi không lâu.”
Thẩm Ngôn Cố: “Lại đưa người đi hả?”
Dương Dương lắc đầu: “Không không, Lâm Huống kêu nó đi điền mấy cái hồ sơ.”
Hai người họ rốt cuộc là vẫn chưa được gặp nhau, cho đến lúc bọn họ đi ăn.
Lâm Huống cho từng nhóm nghỉ để đi ăn. Đến hai giờ chiều phòng 306 mới được thả.
Đến nhà hàng, bọn họ nhìn thấy vài người đang ngồi gần cửa sổ.
“Này!” Dương Dương hô lên.
Bên kia có năm người quay đầu lại, ba bạn cùng lớp và hai đàn em, một trong hai đàn em đó là Giang Phú.
“Cuối cùng hai người cũng gặp nhau.” Sau khi đi đến, Dương Dương cảm thán: “Thật không dễ dàng gì.”
Thẩm Ngôn Cố cười với Giang Phú.
Trần Quân nói: “Cuối cùng cũng gặp nhau, tôi gớt nước mắt.”
Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Trần Quân, giả bộ cười cho hắn vui.
Bốn người ngồi bàn bên cạnh, gọi một vài món.
Lúc này quán không có nhiều người lắm, mấy phút sau ba món đã được mang lên.
“À tôi quên dặn không cho hành lá.” Trần Quân nhìn Thẩm Ngôn Cố đang gắp hành lá trong bát thịt ra: “Tiểu Cố không ăn được hành lá.”
Thẩm Ngôn Cố thuần thục gắp hành ra: “Không sao đâu.”
Dương Dương thả thìa xuống: “Tôi đi nói với họ một chút.”
Thẩm Ngôn Cố đè tay Dương Dương xuống: “Không sao đâu, mấy món kia chắc cũng đã nấu rồi, tôi gắp hành ra là được.”
May là hành được cắt khá to và ít nên Thẩm Ngôn Cố không tốn thời gian gắp ra cho lắm.
Ăn được một lúc, bàn bên đã đứng dậy, chào câu tạm biệt.
Bốn người cũng lịch sự chào lại. Lúc bọn họ đến cửa, hai món còn lại cũng được mang lên.
Đang ăn, Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu lên nhìn: “Không có hành lá.”
Mọi người đều nhìn, hai món còn lại đúng là không có hành lá.
Diệp Lan nói: “Có phải bà chủ đột nhiên nhớ ra tiểu Cố của chúng ta không ăn hành lá không?”
Trần Quân gật đầu: “Chúng ta cũng tới không ít lần, ai lại không nhớ rõ tiểu Cố nhà ta.”
Dương Dương bổ sung: “Chúng ta đẹp trai nhất trường, nhất định là bà chủ sẽ nhớ ra chúng ta!”
“Được rồi được rồi,” Thẩm Ngôn Cố bất lực nói: “Thêm câu nữa là tôi về trước đấy.”
Buổi chiều, Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú cuối cùng cũng không tách nhau ra, nhưng mà cũng không ở với nhau được bao lâu.
Sau khi ăn xong được mười phút, Lâm Huống nói rằng không còn việc gì làm nữa vì cũng không còn nhiều sinh viên đến báo danh, bọn họ có thể về trước.
Vì vậy, bốn người họ độc chiếm con đường dẫn về ký túc xá nam.
Đang đi, Dương Dương bất thình lình nói: “Xem này, Giang Phú đến cả bóng lưng cũng đẹp!”
Thẩm Ngôn Cố cười một tiếng: “Sao không ghé sát tai mà nói?”
“Khen thật mà sợ cái gì?” Dương Dương hướng về phía trước: “Nói cậu đó Giang Phú!”
Giang Phú lịch sự quay đầu lại một chút, không biết thế nào, Thẩm Ngôn Cố không thấy rõ khuôn mặt của Giang Phú, nhưng mà hình như em ấy đang cười.
Một nhóm người xếp thành hàng, vừa đi vừa nói chuyện.
Dương Dương đang nói về trận bóng lần trước thì bỗng nhiên có một nữ sinh đang chạy về phía trước thì dừng lại, cúi xuống đối diện bọn họ buộc dây giày.
“Ôi là trời,” Trần Quân cười rộ lên, nói nhỏ: “Diễn tốt một chút đi chứ, quá giả trân rồi.”
Dương Dương cũng cười, nói: “Các cậu nói xem, cô ấy đến đây là ngắm tiểu Cố hay Giang Phú đây.”
Diệp Lan: “Tôi đoán là cả hai.”
Diệp Lan vừa nói xong thì cô gái đó đứng dậy, liếc nhìn Giang Phú, rồi quay qua Thẩm Ngôn Cố.
Trần Quân quay lại nhìn thì thấy cô gái đó và mấy người bạn ôm nhau, lắc lên lắc xuống, điên cuồng thảo luận về gì đó.
“Vậy là nhìn rồi đó.” Trần Quân nói, “Dây giày tuột đúng lúc ghê.”
Dương Dương cũng quay đầu lại, nhưng hắn đột nhiên nói: “Này, có phải cô ấy đang cầm bịch gà rán Hỉ Hội không?”
Trần Quân nhìn: “Đúng rồi.”
Thẩm Ngôn Cố quay đầu lại nhìn rồi lại quay lên.
Thẩm Ngôn Cố: “Thèm, muốn ăn.”
Dương Dương: “Tôi cũng vậy.”
Diệp Lan: “Tôi cũng vậy.”
Trần Quân: “Tôi cũng vậy.”
Cửa hàng gà rán Hỉ Hội là của một gia đình Lam Thành tự mở, vị chính gốc chỉ có ở đây.
Không biết có phải vì quá ngon và nổi tiếng hay không mà quán này mỗi ngày chỉ bán một lượng nhất định, không nhiều hơn và cũng không phát số thứ tự, chỉ có thể đứng xếp hàng chờ.
Xếp hàng thì cũng không sao, cái chính là chỗ đó quá xa trường, không có trạm xe gần đó, đi lại hơi phiền. Bọn họ chỉ ghé mua mỗi khi đi mua sắm.
Buổi tối rảnh rỗi, Diệp Lan được lớp bên cạnh rủ chơi bóng, bốn người liền lẽo đẽo đi theo.
Cũng đã lâu chưa đánh bóng, mọi người chơi từ lúc mặt trời sắp lặn tới khi trời tối hẳn.
“Cuối cùng vẫn là chúng ta phối hợp rất tốt, chiến thắng.” Dương Dương đắc ý nói, “Lớp bên còn yếu hơn chúng ta một bậc, ha ha ha, quá sung sướng.”
Trần Quân thở dài: “Thật may bóng được chuyền cho tiểu Cố, quả ném ba điểm kia ai nhìn cũng khen một câu ngầu!”
Thẩm Ngôn Cố cười: “Đừng khen nữa, chính tôi cũng thấy tôi quá ngầu!”
“Hả? Cái gì kia?” Diệp Lan chỉ vào chỗ cách đó không xa.
Mọi người nhìn theo hướng Diệp Lan chỉ.
Bốn người cùng đi qua, nhìn vào cánh cửa phòng họ cách đó nửa mét.
Trên nắm đấm cửa có treo một cái túi nhỏ.
Túi giấy nhỏ, màu vàng, bốn kí tự màu đỏ trên đó rất quen.
GÀ RÁN HỈ HỘI
08h22
22/08/2021
Cho mọi ngừi đói bụng:>