Khóa huấn luyện quân sự tàn khốc cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng mà liên quan gì đến Thẩm Ngôn Cố đâu?
Mặt trời đã lặn sau ngọn đồi to to phía tây, trăng cũng đã lên cao cao, mấy người trong phòng rôm rả nói chuyện cười đùa, ầm ĩ một lúc thì cùng nhau ra ngoài, chỉ còn mỗi Thẩm Ngôn Cố vẫn ngơ người ngồi trước màn hình máy tính.
Mọi người vẫn vui vẻ đùa giỡn, còn Thẩm Ngôn Cố thì ngồi một góc viết code.
Viết code thật sự mệt mỏi, viết có năm phút mà ngồi tìm lỗi sai đến hơn một tiếng.
Khi đã xử lý xong đám code đó thì cũng đã tám giờ rưỡi tối.
Thẩm Ngôn Cố xoay cổ một chút, cột sống của anh không ổn chút nào.
Mở điện thoại lên, có rất nhiều tin nhắn, cuộc gọi, phủ đỏ cả màn hình, tất cả là của Lâm Huống.
Thẩm Ngôn Cố đang định gọi lại thì Lâm Huống liền gọi tới.
“Tiểu Cổ!!! Tới đây chơi, sân vận động, nhanh lênnnn!!!” Lâm Huống gào trong điện thoại, bên kia rất ồn ào.
Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Chơi cái gì?”
Lâm Huống: “Chơi gameeee!!! Mấy đàn em đều ở đây, cả nam cả nữ, có cả ba con cún phòng cậu nữaaaa!!!”
Thẩm Ngôn Cố liếc nhìn máy tính: “Được rồi, tới liền.”
Lâm Huống: “Nhanh lênnnn!!!”
Sân vận động cách đó không xa, chỉ đi bộ năm phút là tới.
Có lẽ là vừa mới kết thúc khóa huấn luyện, mọi người tới đây thư giãn trò chuyện. Thẩm Ngôn Cố sau khi tới sân vận động liền thấy một nhóm người đang ngồi thành vòng tròn, không phân biệt được ai với ai.
Thẩm Ngôn Cố vừa cầm điện thoại lên, liền nghe thấy Trần Quân gọi anh ở hướng 2 giờ: “Tiểu Cố, ở đâyyy!!!”
Trần Quân gọi một tiếng, mọi người trong vòng tròn đều quay đầu lại nhìn. Thẩm Ngôn Cố phát hiện ra, ngồi bên cạnh Trần Quân chính là Thái Tiêu Tiêu.
Tại sao Thái Tiêu Tiêu lại tới?
Vì vậy, lúc đi tới chỗ Trần Quân, anh liền đổi hướng.
Ba người bạn cùng phòng ngồi cạnh nhau, Trần Quân và Diệp Lan ngồi ở ngoài, Dương Dương ngồi ở giữa, bên cạnh Diệp Lan là một đàn em mà anh có quen biết.
Thẩm Ngôn Cố không nghĩ nhiều, liền vứt bỏ Trần Quân, bước tới chỗ Diệp Lan, chen giữa hắn và Dương Dương. Đàn em thấy thề liền ngồi xích qua, nhường chỗ cho Thẩm Ngôn Cố.
Quả nhiên sau khi ngồi xuống, Trần Quân liền than vãn.
“Tại sao không qua đây? Tôi giữ chỗ cho cậu rồi mà!”
Thẩm Ngôn Cố xoa tay, căn bản là lười mở miệng nói với hắn.
Sau đó anh nhìn qua một lượt cái vòng tròn này.
Mới nhìn xong, Dương Dương ngồi bên phải liền nói: “Giang Phú không có ở đây.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi tìm Giang Phú?”
Dương Dương tựa hồ rất tự nhiên: “Chứ cậu tìm ai?”
“Ừ thì tìm em ấy,” Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Em ấy không tới sao?”
Lâm Huống ngồi gần đó cũng nghe thấy, xoay người nói với Thẩm Ngôn Cố: “Tôi có gọi, nhưng em ấy kêu không đến. Cậu gọi lại thử xem.”
“Tại sao tôi phải gọi?”
Thẩm Ngôn Cố ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại móc điện thoại ra, mở Wechat ra.
Lâm Huống cũng không giục nữa, tiếp tục nói chuyện với mấy người khác.
Tiện thật ha.
Thẩm Ngôn Cố cũng không nói nhiều, ấn vào tài khoản của Giang Phú.
Được rồi, vậy anh sẽ gọi.
Nhưng mà chưa chắc cậu sẽ đến.
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu, ấn bàn phím: “Có đến sân vận động chơi không?”
Sau khi gửi, Thẩm Ngôn Cố suy nghĩ một chút, lúc nãy là Lâm Huống gọi anh tới.
“Có người muốn em đến.”
Thẩm Ngôn Cố cảm thấy hai câu nhạt nhẽo này nhiều khả năng Giang Phú sẽ từ chối, dựa vào đâu mà em ấy sẽ đồng ý đến?
Mà một giây sau.
Giang Phú: “Ừm.”
Giang Phú làm cho Thẩm Ngôn Cố có chút vui vẻ, anh đầu tiên vỗ vỗ cánh tay Diệp Lan nói cậu sẽ đến, sau đó quay người nói với Dương Dương, rồi lại hướng Lâm Huống nói tiếp.
Ba người này không có phản ứng gì, Trần Quân ngồi xa nhất quay qua hóng hớt: “Giang Phú muốn đến thì đến, cậu vui vẻ cái gì?”
Thẩm Ngôn Cố rung đùi đắc ý: “Kệ tôi. Hứ!”
Điện thoại sáng lên, Giang Phú gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Ai muốn em đến?”
Thẩm Ngôn Cố rất muốn điền hết tên mấy người ra, nhưng anh lười, nên anh chỉ viết có một chữ.
“Anh.”
“Đủ chưa?”
“Đủ rồi.”
Lâm Huống nói tới chơi là chơi, không được xin khiếu, Thẩm Ngôn Cố vừa cất điện thoại liền bị kéo vào.
Mọi người đang chơi trò “bom số”*, Thẩm Ngôn Cố vừa ngồi xuống thì đã tới lượt anh.
*“Bom số”: Mọi người cùng chọn ra một con số, sau đó chọn một khoảng chứa con số đó. Từng người chọn một số nhỏ hơn thuộc khoảng đó để thu hẹp khoảng đó lại sao cho số được chọn ban đầu luôn nằm trong khoảng mới. Người cuối cùng chọn phải số đó thì thua.
Mình nghĩ là vậy ó:v
“21 đến 567,” một đàn em nữ làm quản trò, nói với Thẩm Ngôn Cố:
“Học trưởng chọn một con số đi.”
Thẩm Ngôn Cố thản nhiên nói: “528.”
“21 đến 528. Người tiếp theo!”
Có rất nhiều người đang ngồi, nên nó tạo thành vòng tròn khá lớn.
Sau lượt của Thẩm Ngôn Cố, đã qua một nửa vòng mà số vẫn chưa “nổ”.
Tại cổng sân vận động cách đó không xa, Thẩm Ngôn Cố đã nhìn thấy Giang Phú.
Đến nhanh ghê, chắc chưa đến năm phút.
Thẩm Ngôn Cố nhìn Giang Phú đứng ở cổng, liền bật cười trước khuôn mặt ngó ngang dọc để tìm kiếm của cậu.
Nhưng mà hình như lúc nãy anh cũng làm như vậy?
Thẩm Ngôn Cố muốn quan sát thêm ít nữa, nhưng Lâm Huống ngồi gần đó đột nhiên giơ tay lên: “Giang Phú!!! Bên nàyyy!!!”
Ai mướn? Để anh ngắm thêm chút nữa coi.
Thẩm Ngôn Cố liền cất nụ cười vào một góc, nhưng khi Giang Phú đến gần, anh lại đem treo nụ cười tươi tắn ấy trên môi.
Rõ ràng là Lâm Huống gọi cậu, nhưng cậu lại đi đến chỗ Thẩm Ngôn Cố ở bên kia, do vậy Thẩm Ngôn Cố liền đá đít Diệp Lan, kêu hắn qua chỗ khác ngồi.
“Ngồi đây, ngồi đây.” Thẩm Ngôn Cố - đàn anh kiêm đồng hương kiêm bạn chơi game hay nhất kiêm bạn dưới lầu - tận tình giúp đỡ Giang Phú.
“Anh nói cậu đến thì cậu không đến, mà tiểu Cố nói liền đến?” Lâm Huống chồm người qua, nói đùa với Giang Phú: “Xem thường anh đây hả?”
Giang Phú còn chưa kịp mở mồm thì Thẩm Ngôn Cố đã chui vào trong họng cậu: “Gì căng vậy? Em nó còn nhỏ mà.”
Lâm Huống làm mặt khinh bỉ, hướng về phía Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú: “Tôi mong tới lượt các cậu thì nổ!”
Thẩm Ngôn Cố: “Còn lâu nhá!”
Thẩm Ngôn Cố nói xong liền xoay người lại, muốn nói cái gì đó với Giang Phú, nhưng lại bắt gặp được cậu đang cười, liền ặc cun đứng hình mất 5s.
Tổ tiên ông bà cha mẹ vũ trụ ơi, người này đúng là quá đẹp trai!
Không phải, không có đẹp.
Hong có đẹp đâu.
Tin tiểu Cố đi.
“Em làm gì ở ký túc xá vậy?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú nói: “Bắn PUBG.”
“Sao nhanh vậy? Mới bắt đầu hả?”
“Đang đợi người bắn cùng.”
Thẩm Ngôn Cố mất một lúc để phân tích thông tin, hừ hừ kêu: “Chờ người chơi cùng sao?”
“Ừm.”
“Sao phải chờ?”
Giang Phú chỉ nhếch môi cười nhẹ, nhưng Thẩm Ngôn Cố lại thấy rõ nụ cười ranh mãnh đó.
“Thì chờ thôi.”
Thẩm Ngôn Cố càng cảm thấy khó hiểu.
Trả lời nhanh rõ ràng đi em, anh không hiểu.
Thẩm Ngôn Cố đang muốn hỏi rõ thì quản trò lại gần anh.
“Học trưởng, tới lượt anh.” Đàn em này lộ ra nụ cười kì lạ.
Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu lên, không chỉ em gái này, mà còn có cả mọi người đang ngồi ở đó nữa, ai cũng mong chờ anh nói ra con số tiếp theo.
Thẩm Ngôn Cố đôn phiu sâu gút, anh hỏi: “Số nào?”
“85 đến 87.” Đàn em này nhịn, cô muốn cười lắm rồi! Cho chừa cái tội đang chơi game mà đi nói chuyện với trai đẹp!
Thẩm Ngôn Cố: “...”
Gòi xoq, lòi l triến xĩ.
Lâm Huống đúng là tên độc ác.
Thẩm Ngôn Cố: Mặc dù nụ cừ luôn nở trên môi, nhưng cột sống của tôi chưa bao giờ là ổn!
Anh haha mấy tiếng nhưng lệ rơi trong tym. Đột nhiên, anh nhìn vào Giang Phú, đôi mắt anh sáng quắc như đèn pha ô tô.
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Em có biết đang chơi trò gì không?”
Giang Phú nhìn đôi mắt của Thẩm Ngôn Cố, rùng mình một chút: “Không? Sao vậy?”
Thẩm Ngôn Cố chớp chớp mắt, túm lấy cánh tay Giang Phú: “Đàn em tốt à, cứu anh đi, nói 86 đi em?” *mắt nong nanh nấp nánh*
Giang Phú bất lực cười, ngẩng đầu nhìn quản trò: “86.”
Khán giả im lặng vài giây, sau đó đồng loạt vỗ tay và phá lên cười.
Lâm Huống cũng nói: “Giang Phú cậu làm cái gì vậy? còn Ngôn Cố, sao lại bắt nạt đàn em vậy? Hahahahaaaaaa.”
Giang Phú không quan tâm lắm: “Không sao, giúp anh ấy một chút.”
Dương Dương ngồi bên cạnh bỗng nhiên phụng phịu một tiếng: “Giang Phú, sao cậu lại đối tốt với tiểu Cố vậy hả?”
“Ha, ghen tị đi,” Thẩm Ngôn Cố xen vào: “Bây giờ tôi chính là con cưng của Giang Phú!”
Sau đó anh quay lại, hỏi Giang Phú: “Có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vãi l*n ô tê pê!!!”
Có tiếng một em gái nào đó vừa mắng thì phải.
Nè nè con gái con đứa sao lại chửi thề như thế hả? Cẩn thận sau này khỏi lấy chồng đó nha.
Mặc dù Thẩm Ngôn Cố cũng hùa vào với mọi người, nhưng anh có sai với ai đi nữa, anh có làm cái gì đi nữa, nếu có phải trả giá anh cũng xin chấp nhận trả giá.
Vì vậy, quản trò đi tới với hai xấp thẻ và hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Sự thật hay thử thách?”
Thẩm Ngôn Cố còn không thèm suy nghĩ: “Nói thật đi.”
Quản trò đưa xấp thẻ sự thật cho Thẩm Ngôn Cố, nhưng khi anh vừa đưa tay ra để chọn thì lại có một bàn tay khác nhanh hơn chọn trước.
Thẩm Ngôn Cố thu tay về, hỏi: “Em trả lời hả?”
Giang Phú gật đầu: “Em trả lời.”
Thẩm Ngôn Cố cười, nhưng anh chẳng hiểu mô tê gì hết.
Anh nghiêng người về phía Giang Phú, hỏi: “Câu hỏi là gì thế?”
Trước khi Giang Phú trả lời, Lâm Huống lấy tấm thẻ và đọc to câu hỏi: “Có bao nhiêu mối tình?”
Lâm Huống trả tấm thẻ cho quản trò, nói: “Thôi đừng ngại, hai người đều nói luôn đi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Không có.”
Giang Phú: “Không.”
Khi Giang Phú vừa nói xong, có một nữ sinh hóng hớt: “Học trưởng là 0?”
Sau đó có một nữ sinh khác nhỏ giọng nói: “Giang Phú là 1 nha ~~”
Có vài người nghe được cười rộ lên, trong đó có Diệp Lan. Hai nữ sinh bất giác đỏ mặt.
Diệp Lan đi tới, hỏi Thẩm Ngôn Cố: “0 với 1 là sao?”
Thẩm Ngôn Cố cũng không hiểu: “Hệ nhị phân?”
Thẩm Ngôn Cố vừa nói xong, bên kia Dương Dương liền cười, vì vậy Thẩm Ngôn Cố hỏi Dương Dương: “Cậu có biết không?”
Dương Dương ho khan một chút: “Tôi cũng nghĩ là hệ nhị phân.”
Thẩm Ngôn Cố nhìn phát biết ngay Dương Dương nói bậy.
Vì vậy anh quay sang hỏi Giang Phú: “Em có biết không? Họ nói em là 1.”
Giang Phú giống như muốn cười, mà hình như không phải, dù sao cậu cũng trả lời là hệ nhị phân.
“... Ờm, anh hiểu rồi.”
08h28
28/08/2021
Hjhj cảm ơn các bạn đã lướt đến đây cùng với mình:> Như đã thông báo từ trước, mình sẽ tạm xì tóp để sửa lap