Mạch Nha và Quang tay trong tay đi dưới
sân trường, xung quanh có hàng ngàn cặp mắt chú ý đến họ, hâm mộ có,
ghen tị cũng có. Mạch Nha chưa bao giờ bị nhiều người để ý như thế,
trong lòng dâng lên một chút lo lắng. Quang biết tâm trạng của nó, tay
cậu nắm chặt lấy tay Mạch Nha, nhẹ giọng an ủi:
-Không sao đâu. Kệ bọn họ, mấy hôm nữa thấy quen rồi họ sẽ không soi mói nữa.
Nó gật đầu, ôm chặt lấy cánh tay Quang bước đi. Xem ra để yêu một người
nổi bật như Quang thì nó phải tập chấp nhận cuộc sống như thế này. Nó
ngước mắt lên nhìn Quang, trông anh vẫn rất bình thản. Nó biết chắc anh
cũng như nó, đều không thoải mái khi bị người khác dò xét như vậy. Nhưng có lẽ đã quen nên Quang mới có thể bình tĩnh mà đối diện như thế.
Đám nữ sinh 12 chỉ trỏ về phía nó rồi chụm đầu vào bàn tán. Học sinh A:
-Con bé kia mới lớp 10 thôi đấy, công nhận cao tay.
- Phen này con Y Lan chỉ còn nước ôm mặt khóc. Cho chết ,cái loại con
gái gì mà đanh đá, chua ngoa có cho tao cũng chẳng thèm chứ đừng nói tán được Quang.-Nữ sinh B tiếp lời.
Cả đám gật đầu đồng ý:
-Mày phải nhìn thấy cái bản mặt cứng đờ, mắt trợn ngược vì tức của con Lan ấy cơ, trồi ôi, thấy mà vui à.
-Này nhưng không biết em này có giữ được Quang không? Trông cũng bình
thường, mặt nhìn hơi cute tí thôi. Mà có vẻ hiền, nếu đối đầu với Y Lan
thì e không phải là đối thủ.
-Ài, chuyện người ta lo làm gì cho
mất công. Tao chỉ mong hai người đó sớm chia tay để mình còn có cơ hội.- Bạn nữ sinh nơ hồng lên tiếng.
-Chúng mày đứng kia buôn chuyện gì đấy?-Một giọng nữ chanh chua vang lên.
Đám nữ sinh 12 giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt giận dữ của Y Lan. Ả ta trừng mắt:
-Cút hết cho tao. Muốn yên thân thì chớ có lắm mồm.
Đám con gái sợ hãi co rúm người rồi tách nhau ra chạy về lớp. Họ biết ả ta
bây giờ đang tức giận vậy nên chẳng dại gì mà ở lại làm bao cát cho ả xả giận.
Lúc nãy nhìn Quang với Mạch Nha sánh đôi dưới sân trường, Y Lan tức lồng lộn. Hai người họ công khai như vậy lại còn tụi con gái
lắm chuyện đứng đó hâm mộ, có kẻ còn nói xấu ả. Quá lắm rồi, ả ta không
thể nhịn được nữa. Nhưng ả ta chưa tìm được cơ hội ra tay với Mạch
Nha.Nó với Quang cứ như hình với bóng, ả ta không có cách nào để cảnh
cáo nó được. Về phía Quang cứ hễ rảnh là chạy xuống C10 tìm con bé đáng
ghét đó, không cho ả ta cơ hội tiếp cận. Xem ra ả ta phải tìm cơ hội
khác thôi. Nghĩ tới mấy ngày nữa có đại hội thể thao của trường, Y Lan
cười lạnh, đây chính là lúc mà ả ra tay.
…………………………….
Tiết thể dục, Hải và Như Ý vội túm lấy Mạch Nha kéo vào trong lớp. Như Ý mặt rất nguy hiểm nhìn nó:
-Mày dạo này hay bỏ mặc bọn tao đi đánh lẻ lắm đấy nhá.
Nó gãi đầu, cười ngại ngùng :
-Ừ thì…tao…
-Đấy, có người yêu một cái là bỏ rơi anh em bạn bè. Như thế này là không được, không được.-Hải lắc đầu, tay vuốt vuốt cằm.
Nó bất đắc dĩ nhìn hai đứa bạn. Đúng là mấy hôm nay nó bỏ bê hai đứa kia
để đi chơi với Quang.Nhưng cứ hễ ra chơi hay trống tiết là anh lại đến
tìm nó, không đi sao được. Còn đến trưa, hai người họ đi ăn cơm chung
với nhau. Cả ngày ở trường thì đó là khoảng thời gian thoải mái nhất, họ tất nhiên là phải tranh thủ rồi. Hầy nhưng mà yêu nhau thì lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau. Cả ngày gặp rồi , đến lúc học về, Quang cũng đợi nó
rồi đưa nó về đến tận nhà. Theo anh, khi có người yêu là mình phải có
trách nhiệm bảo vệ, đưa đi đón về, canh chừng 24/24 tránh trường hợp
thằng khác nó cướp mất. Quang cũng nói quan điểm này cho Mạch Nha biết
khiến con bé phì cười bởi người có khả năng bị cướp nhất là Quang chứ
không phải nó. Tuy nhiên , nó rất tận hưởng cảm giác được người khác
quan tâm . Lần đầu tiên trong đời nó được người khác giới để ý, dùng mọi cách để ở bên che chở, bảo vệ cho nó. Nhiều lúc nó tự hỏi mình có phải
nó đang mơ hay không.
“Bốp”
-Áy du.- Nó xoa xoa trán, nhăn mặt kêu lên.Sao số nó hay bị ăn đập thế nhỉ?
-Tỉnh chưa mày? Đang nói chuyện với bọn tao mà hồn bay tới nơi nào ấy.Gặp cả
ngày chưa chán hay sao mà bây giờ còn ngẩn người ra nhớ.- Hải đẩy trán
nó một cái.
Tuy có hơi tức con nhỏ vì giai quên bạn này nhưng cậu thấy vui bởi con ngốc như nó cuối cùng cũng có một người tốt ở bên
cạnh. Từ ngày có gấu, con bé lúc nào cũng tươi cười hớn hở, cũng biết
chăm chút bản thân hơn.
Như Ý túm lấy nó :
-Tao không cần
biết, mày nhất định phải dành ra một buổi đi chơi với bọn tao. Mà thôi,
hôm nay luôn đi. Mày mà không đi, tao từ mặt mày luôn.
Hải gật đầu đồng ý. Lâu lâu ba đứa cũng phải đi chung với nhau chứ.
-Cho anh đi với được không?- Quang đẩy cửa bước vào trong lớp.
Như Ý vội buông Mạch Nha ra rồi biết ý tránh đường cho nam chính tới chỗ nữ chính. Quang ngồi xuống cạnh nó rồi ngước lên nhìn Hải và Như Ý:
- Xin lỗi hai em. Lâu rồi không để Mạch Nha cùng hai đứa đi chơi với
nhau. Hay là hôm nay anh dẫn các em đi coi như để chuộc lỗi.
Hải và Như Ý nhìn nhau không biết làm sao. Quang thu hết biểu cảm của chúng nó vào mắt, anh cười rồi nói :
-Hai đứa đừng ngại. Cứ đi đi. Đến Red Moon nhé.
-Red Moon?-Cả ba đứa chúng nó hét ầm lên, không tin vào tai mình nữa.
Ai cũng biết Red Moon là quán cà phê nhạc sống nổi tiếng nhất thành phố.
Nơi đấy vừa đẹp vừa sang trọng, thường có các ca sĩ nổi tiếng tới hát
live tại đó. Và giá cả tất nhiên là không phải dạng rẻ đâu.
Quang gõ gõ mặt bàn:
-Mấy đứa làm gì mà ngạc nhiên thế . Quán đó do nhà anh mở mà.
Quang vừa thốt xong câu cuối thì cả ba đứa chúng nó chớp chớp mắt nhìn anh.
Hóa ra là quán nhà anh ấy, giờ mới biết ,liệu chúng nó có phải lũ mù
thông tin không nhỉ? Chẳng để chúng nó suy nghĩ lâu, Quang kéo hết chúng nó đi.
Vừa uống nước vừa trò chuyện bọn họ như dần quen và hiểu nhau hơn, cũng chẳng còn ngại ngùng nữa. Như Ý và Hải còn đồng ý nhận
nhiệm vụ canh chừng Mạch Nha giúp Quang những lúc anh không có mặt và
tất nhiên được trả công bằng 2 tấm thẻ miễn phí đồ uống một tháng tại
Red Moon. Mạch Nha ngại ngùng đánh Quang một cái rồi lườm hai đứa kia.
Hải và Như Ý tất nhiên là không thèm quan tâm tới con bạn mình mà chỉ
sung sướng nhìn hai cái thẻ trên tay.Miễn phí đồ uống một tháng tại Red
Moon, cơ hội này làm sao chúng nó bỏ được. Chúng nó giải thích với Mạch
Nha là chúng nó vì tình yêu của bạn hiền mà mới nhận lấy .