Hai tháng sau
Hôm nay là thi học
kì, nó đứng ngoài phòng thi đợi hai đứa bạn thân. Hải và Như Ý nhanh
chóng xuất hiện, chúng đi cùng nhau, nắm tay nhau…Ố ồ ô…tại nơi giao
nhau của hai bàn tay, chia làm hai ngả mà đi lên sẽ nhìn thấy vật thể
sáng loáng… ‘đồng hồ đôi’. Chồi ôi đồng hồ đôi đấy. Nó dụi mắt, không có lầm thì tên tay đồng chí Như Ý chính là cái đồng hồ yêu quý mà tên Hải keo kiệt định tặng cho Uyên. Chuyện Hải với Uyên nó cũng biết rồi nhưng vấn đề là tại sao cái đồng hồ kia lại ở trong tay Như Ý? Kì quái, rất
kì quái nha. Hình như có một mùi gian tình không hề nhẹ xuất hiện ở đây.
Mạch Nha tiến lên thăm hỏi, bộ dáng như bà mẹ bắt được con đang lén vụng trộm yêu đương :
-Hai anh chị dạo này rất thân nhá, bỏ quên tôi rồi đấy.-Nói rồi nó giơ một
ngón tay chỉ về phía hai bàn tay đang nắm chặt, liếc mắt nhìn hai khổ
chủ.- Giải thích cho tôi việc này. Yêu cầu khai báo thành thật, thẳng
thắn được khoan hồng, gian dối sẽ bị trừng trị.
Hải và như Ý
ngượng ngùng nhìn nó không biết bắt đầu từ đâu. Từ sau khi biết được sự
thật về Uyên, Hải lập tức cùng cô ta cắt đứt quan hệ. Cậu và Như Ý là
hai kẻ đồng cảnh ngộ nên rất hợp nhau hơn nữa Mạch Nha thường xuyên bỏ
bạn theo giai, hai đứa nó đành quay ra chơi với nhau. Lâu dần hai đứa
phát hiện ra mình có cảm giác với đối phương và…làm sao thì như nó thấy
đấy.
Nghe Hải nói xong, nó gật gù ra vẻ hiểu. Thôi thì hai cháu
đã tiến tới bước này, người làm bạn như nó không thể có ý kiến khác,
đành chấp nhận cho chúng nó yêu nhau. Mạch Nha nghĩ ngợi, trước kia nó
cũng thấy bọn này có duyên với nhau lắm ai dè chúng nó lại về với nhau
thật, biết thế nó giúp bọn này thành đôi trước có phải hơn không, tránh
cho chúng nó một lần thất tình.
- Tao thấy trước kia mình thật ngu, cỏ gần hang ngon thế mà không gặm lại mất công đi tìm rễ cây.-Hải nói.
Mặt Như Ý chuyển tông hồng, con bé trừng mắt nhìn Hải. Thằng bé coi như không thấy, cứ tự nhiên khoe răng với thiên hạ.
Ba ngày thi cũng nhanh chóng trôi qua, Mạch Nha tìm Hải và Như Ý hỏi tình
hình. Hải cười toét miệng còn Như Ý thì ảo não. Chúng nó đi cùng nhau
như một bức tranh biếm họa đẹp mắt.
-Có làm được bài không ?-Dù lên tiếng nhưng nhìn biểu cảm của hai đứa kia nó cũng đoán được đáp án.
-Không.-Hải đáp nhanh, gọn, lẹ.
Nó thấy thái độ dửng dưng của Hải mà suýt choáng, không làm được bài mà
cười tươi quá vậy cha. Hay là thất vọng quá nên thần kinh tê liệt rồi?
-Thế sao mà tươi thế?
-Vì Như Ý cũng không làm được bài giống tôi. Mà hai đứa tôi cũng chỉ làm
được hai câu đầu thôi, vui quá, không ngờ chúng tôi lại giống nhau như
vậy. Đây liệu có phải là tâm linh tương thông không?
Mạch Nha lúc này có một khao khát đó là được xem bên trong não Hải rốt cuộc có mấy
cân bã đậu. Chắc phải nhiều lắm thì mới có thể chèn ép dây thần kinh của Hải khiến cậu không bình thường như thế. Rõ ràng là bố mẹ cậu ta rất
thông minh ( bác sĩ mà) sao lại đẻ ra thằng con ngu như vậy chứ. Ai da,
thật bất hạnh, IQ nhà Hải đúng là bị thất truyền rồi.
……………………………………
Dạo này Vinh rất là quan tâm đến nó nha, dạy cũng nhiệt tình hơn, còn hay
mời nó đi chơi nữa chứ. Nó rất là vui nha, đây chắc chắn là do nó ăn ở
có đức mới được . Nhưng mà nhiều lúc thấy Vinh cứ kì kì, cứ nhìn chằm
chằm nó, muốn nói gì rồi lại thôi. Nó thực sự rất nghi ngờ, phải
chăng…phải chăng Vinh làm điều gì có lỗi với nó nên mới đối xử thật tốt
để coi như bù đắp? Chắc chắn là thế rồi, chứ mấy lão con trai hông có
tốt như bề ngoài của mình đâu.
Vừa mới bước ra khỏi câu lạc bộ võ thuật nó không may hẫng chân ngã một cú đẹp mắt trên vỉa hè. Vinh ân
cần đỡ nó dậy, quan tâm hỏi han nó. Nó cười xòa :
-Muội không sao cả?
Vinh cẩn thận xem chân cho nó, một màn này rơi vào mắt Quang. Cái gì ,dám
cầm chân bạn gái cậu? Sao, Mạch Nha dám cười lại với tên kia? Quang hùng hổ đến chỗ bọn nó không vui nhìn họ huynh huynh muội muội.
-A,
anh đến rồi à?-Nó ngẩng mặt lên nhìn Quang, phát hiện ra một sự thật là
mặt Quang đen như cái đít nồi. Chắc trời nắng gắt quá nên mới hun anh
thành bao công. Thôi được rồi về nhà nó sẽ tìm kem dưỡng da cho Quang.
Quang nhìn thấy tay Vinh vẫn ở trên chân Mạch Nha, cảm xúc dâng trào, có một
sự điên không hề nhẹ ở đây . Cậu không khách khí mà lên tiếng :
-Anh có thể bỏ tay ra rồi đấy.
Vinh lườm Quang nhưng cũng chậm rãi bỏ tay ra, âm thầm quan sát đối phương.
Cậu nhận ra, đây chính là cái tên hay hẹn với Mạch Nha, hại cậu bị từ
chối đi chơi mấy lần nha.Nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi nha.
Quang đỡ Mạch Nha đứng dậy rồi đưa con bé đi, cậu không thích nó ở gần cái tên kì nhông kia.
-Quang, đi chậm chút. Anh có chuyện gì à?-Nó quan tâm hỏi, bởi ai đó sắc mặt như cả thế giới thiếu nợ mình.
-Em lại còn dám hỏi. Ai cho em gần gũi với tên kì nhông kia hả? Ai cho hắn
cầm chân em rồi hai người cười nói với nhau hả?-Quang tức giận gắt lên.
-Huynh ấy tên Vinh chứ không phải kì nhông.-Nó giơ tay có ý kiến.
-Anh thích gọi thế đó.
-Anh…sao tự nhiên lại gắt gỏng như vậy? Em bị ngã nên Vinh huynh tới xem có bị thương không thôi mà.
Quang hừ một tiếng. Cái gì mà xem có bị thương không? Có mà lợi dụng để sờ mó thì đúng hơn.
-Lần sau em tốt nhất là đừng có thân thiết với tên kì nhông ấy nữa. Anh không thích tẹo nào cả.
Nó phì cười, đây là ghen sao. Oa, bá đạo quá, nhìn cái mặt tức giận kìa, men quá đi ờ. Nó đưa tay ôm lấy mặt Quang :
-Anh không phải lo, em và Vinh huynh rất trong sáng, huynh ấy là thầy dạy
của em. Thầy quan tâm trò là chuyện đương nhiên mà. Em nói thật đấy.Còn
nữa, vẻ mặt anh lúc ăn giấm chua thực sự rất đẹp trai, rất đáng yêu.
Khóe miệng Quang cong lên thành một nụ cười, cậu cúi sát xuống mặt Mạch Nha :
-Đáng yêu lắm hả? Vậy hôn một cái đi.
Nhìn cái vẻ không đứng đắn kia nó muốn đánh quá...nhưng mà trai đẹp dâng tận miệng nha, không hôn thật là có lỗi với thiên hạ quá. Nó hạ cánh môi an toàn ở trên má Quang rồi xấu hổ chạy chối triết.Quang giơ tay tóm được
nó, ôm lấy vai nó rồi mới chậm rãi bước đi. Nó ôm lấy hông Quang, coi
anh là cái lò sưởi miễn phí, không xài thiệt uổng.