Quang ngồi tựa vào tường, mái tóc rối bù, vài sợi tóc bết dính lại trên trán do mồ hôi. Cậu nhắm mắt lại, môi
mỏng khẽ mím, vẻ mặt đau khổ lúc này của cậu khiến người ta sinh ra lòng đồng cảm. Trung ngồi xuống cạnh Quang, uống một hớp bia lạnh rồi mở
miệng khuyên nhủ :
-Cậu cũng đừng quá đau lòng, bọn con gái thời
nay là như vậy đấy. Với lại bộ dáng cậu cũng không tệ, xem chừng sau này sẽ tìm được người tốt hơn, xứng đáng hơn Mạch Nha.
Quang cúi mặt khẽ lắc đầu :
-Không. Tớ sẽ không yêu ai ngoài cô ấy cả.
Câu trả lời của Quang đối với Trung như một tiếng sét nổ mạnh. Cậu nắm chặt tay, khớp xương trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo vì tức giận.
Trung ném lon bia xuống đất gào lên như kẻ điên :
-Cậu là đồ ngu. Sao cứ cố chấp thế hả? Mạch Nha không xinh, không nổi bật, lại nhẫn tâm bỏ cậu như vậy mà cậu vẫn không chịu buông tay là sao?
Quang từ
từ ngẩng mặt lên, nâng tầm mắt nhìn về phía trước, ánh mắt mông lung.
Cậu chậm rãi nói, từng câu từng chữ như lời khẳng định chắc nịch :
-Cho dù cô ấy có thế nào đi nữa tớ vẫn yêu cô ấy.-Quang lặng mình, hồi tưởng về quá khứ.-Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Mạch Nha ở trường, cô ấy đơn
thuần và ngây ngô như một đứa trẻ. Tất cả biều hiện cảm xúc đều được cô
ấy biểu hiện ở ngoài mặt, khônghề có lấy một nét giả dối. Có lẽ điều ấy
đã thu hút tớ. Càng tiếp xúc tớ càng phát hiện Mạch Nha rất đáng yêu,
rất hay đỏ mặt ngượng ngùng. Có lần tớ đánh nhau với bọn du côn,là cô ấy đưa tớ tới bệnh viện, còn nói sau này sẽ bảo vệ tớ.
Quang lắc
đầu cười nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ chua xót, những kí ức đẹp
cứ dội về ,không ngừng bóp chặt lấy trái tim cậu. Đúng vậy, hình bóng
Mạch Nha đã khắc sâu vào lòng Quang, giờ bảo cậu từ bỏ cô ấy, cậu không
có cách nào làm được.
-Mạch Nha luôn đem lại cho tớ cảm giác nhẹ
nhàng và vui vẻ. Cái bộ dáng ngây ngô của cô ấy khiến người ta yêu thích không thôi. Yêu thích một người là cả một quá trình,tớ không biết rõ là lúc nào mình đã động lòng với cô ấy. Cho đến khi nhận được lời tỏ tình
của Mạch Nha, tớ cảm thấy vô cùng vui sướng, không do dự mà lập tức nhận lời.-Quang nói tiếp, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh của
Mạch Nha, lúc nó cười, lúc nó đỏ mặt đánh vào lưng cậu, lúc nó nhảy nhót loi choi đòi ăn bánh nướng...
-Đủ rồi. Cậu đừng nói nữa.-Trung
lên tiếng ngắt lời Quang, cậu không muốn nghe , rất không muốn nghe
chuyện của hai người họ.-Bây giờ cậu mất đi cô ấy rồi, cảm giác thế
nào?Cậu có hận cô ấy không?
-Còn thế nào được nữa. Cậu cứ thử nhìn người yêu của mình ở bên cạnh một thằng khác xem, cậu sẽ hiểu.
Trung cắn môi, cậu không phải là chưa thử mà điều đó vốn diễn ra ngay trước
mắt cậu. Nhìn người mình yêu ở bên người khác mà không dám nói ra, không dám dũng cảm tiến lên cùng người khác tranh đoạt, cảm giác ấy thực sự
là thống khổ.
-Lúc ấy tớ chỉ muốn lao tới đánh cho tên kia một
trận tan xác rồi kéo cô ấy vào lòng mình để cho hắn thấy cô ấy chỉ là
của riêng một mình tớ. Nhưng thấy cô ấy khóc, cô ấy ôm lấy tên kia kéo
đi, tớ như bị ai đó cho một cái bạt tai thật đau.Cậu có hiểu không
Trung? Rất đau đấy…
Quang gục xuống sàn nhà, lặng lẽ thiếp đi.
Trên sàn đầy vỏ bia và rượu chứng tỏ Quang đã uống rất nhiều. Trung đánh mắt nhìn sang, thấy gương mặt tiều tụy của Quang mà có phần đau lòng.
Cậu giơ tay vuốt ve khuôn mặt Quang rồi vỗ vỗ vào má hai cái :
-Xin lỗi.
Tiếng nói quá nhỏ mà Quang lại ngủ rất say nên không có nghe thấy. Trung đỡ
Quang vào giường nằm. Chuông điện thoại của Quang reo làm Trung nhíu
mày. Thấy người gọi là Mạch Nha, Trung lập tức tắt máy.
Ở bên
kia, Mạch Nha lo lắng đi đi lại lại, nó không biết bây giờ Quang thế
nào. Có phải anh rất giận nó không? Nó cố gắng gọi điện để giải thích
nhưng anh không chịu bắt máy. Làm sao bây giờ? Nó cầm chặt lấy điện
thoại, không gọi được thì nhắn tin vậy.
Ting…ting. Chuông báo tin nhắn vang lên,
Trung mở ra xem, là Mạch Nha gửi đến.
“ Quang, anh đang giận em đúng không? Em xin lỗi, nhưng mọi việc không
phải như anh nghĩ đâu. Hôm nay là sinh nhật Vinh nên em mới đồng ý đi
chơi với huynh ấy. Em không nghĩ là Vinh lại tỏ tình với em. Lúc ấy em
quá ngạc nhiên nên mới không kịp phản ứng. Em định từ chối thì anh bỗng
dưng xuất hiện và hiểu lầm em. Quang, anh tha thứ cho em được không?Em
hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Trung cười khẩy “Thật xin lỗi Mạch Nha, em hao tâm tổn sức vì người em yêu nhưng bây giờ cậu ấy
ngủ rồi, sẽ không thấy những điều em nói đâu”.
Ting…ting. Nó nhìn thấy tin nhắn của Quang gửi lại,lòng nó vô cùng sung sướng. Nó run run, vội vã mở ra xem...
“ Em không phải ngụy biện nữa, anh thực sự quá thất vọng về em. Mình chia tay đi. Sau này em đừng tìm anh nữa.”
Nó thấy hai mắt mình hoa lên, bàn tay bỗng chốc run rẩy, chiếc điện thoại
cũng vì lẽ đó mà tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà. Nước mắt nó không
ngừng rơi. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ? Tại sao Quang lại
không chịu nghe nó, không chịu tin nó ? Mạch Nha quỳ xuống sàn đá lạnh,
ôm mặt khóc nức nở.
Trung cẩn thận xóa tất cả các cuộc gọi và tin nhắn của Mạch Nha vào tối nay đi, sau đó vất chiếc di động lên mép
giường, rồi mới chậm rãi đóng cửa phòng ra ngoài.
Sáng hôm
sau,Mạch Nha đến cửa lớp A3 tìm Quang nhưng anh không có đi học. Nó đành gặp Trung nhờ anh giúp. Trung lắng nghe nó tâm sự, tay xoa cằm nghĩ
ngợi :
-Bây giờ Quang đang tức giận nên nói vậy thôi, mấy ngày
sau nghĩ thông rồi có lẽ cậu ấy sẽ tìm em xin lỗi đấy. Em cứ về đi, tạm
thời đừng liên lạc với cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh một chút.
-Nhưng em…
-Đừng nhưng nhị gì cả.Lúc này, em có muốn gặp ,cậu ấy cũng không chịu gặp đâu. Thôi, ngoan ngoãn về đi.
Trung thấy nó gật gật đầu, cậu ta cũng thấy yên tâm vài phần. Trung phát hiện mắt nó sưng đỏ,thầm nghĩ chắc là đã khóc cả đêm đây. Cậu ta giả bộ tốt
bụng nói :
-Mạch Nha, em đừng quá đau lòng. Xem mắt em kìa, sưng
to như hai cái bát ô tô ấy. Lát xuống căng tin em lấy ít đá chườm cho đỡ đi.
-Dạ.-Nó cảm kích nhìn Trung rồi lặng lẽ quay về.
..................................................
Mặt trời chiếu những tia nắng vàng rực rỡ vào trong căn phòng ngủ kia làm
nó bỗng rực sáng lên. Trên giường, một chàng trai đang say ngủ. Có lẽ là ánh nắng kia quá chói,Quang lấy tay che mắt, cựa mình thức dậy. Cậu khẽ bóp đầu mình, có lẽ hôm qua uống hơi nhiều. Thấy mình đang nằm trong
phòng Trung, Quang bước xuống giường đi tìm bạn nhưng không thấy, chỉ
thấy trên bàn có tờ giấy nhắn lại.
" Tỉnh rồi thì ở lại nhà tớ nghỉ ngơi đi. Đồ ăn sáng tớ để trong bếp đấy. Tớ cũng đã xin phép cho cậu nghỉ học rồi."
Quang bỏ tờ giấy xuống, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã chín giờ
rồi. Cậu cầm lấy điện thoại, cũng không thấy có một tin nhắn hay cuộc
gọi nào của Mạch Nha vào tối qua. Chẳng nhẽ cô không có gì giải thích
với cậu sao? Hay đây là âm thầm thừa nhận mọi việc ngày hôm qua?Quang
tìm số của Mạch Nha định nhấn phím gọi...song lại thôi. Mạch Nha rõ ràng là người có lỗi mà không chịu liên lạc với cậu thì cậu sao phải chủ
động chứ?Quang bực mình, ném điện thoại lên giường, bước ra khỏi phòng.