Chương 20.
" Có một số thứ, nếu không thể quên thì hãy tiếp nhận nó, sống mà có quá nhiều sợ sệt em sẽ không cảm thấy vui vẻ nữa"
" em không biết mình nên quên thứ gì và phải tiếp nhận điều gì" cô đua anh mắt nhìn xa xăm, cô không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại cố tạo cô mình một vách ngăn nhu vậy, một bức tường cô độc.
" Khánh Quân lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt trầm xuống " quá nhiều sợ sệt, quá nhiều lo lắng sẽ khiến em cô đơn, nếu có hiểu lầm thì nên nói ra, em không nói người khác sẽ không biết em muốn gì" Thấy cô im lặng anh biết cô đang suy nghĩ " Anh không thích Minh Vũ, nhưng anh có thể thấy, anh ta cho dù làm chuyện gì cũng đều vì em, đều suy nghĩ cho em, , có một số chuyện em không thể dùng mắt để nhìn. Hoàng Linh, anh không ủng hộ em đến với anh ta, nhưng có một số người, bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được nữa "
" Anh nói với em nhiều như vậy, rốt cuộc là vì sao ?" anh mắt cô mung lung mơ hồ.
" vì muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc"
" chẳng phải em đang vui vẻ sau "
" có thực sự không? Hoàng Linh một người không thể cùng lúc diễn nhiều vai, em không thể trong lòng không vui, miệng cười mà mắt giận dữ được, phải không?"
Khánh Quân nói đúng, cô không thể dối người, dối mình được, có lẽ cô nên thẳng thắn nói chuyện với anh, còn yêu anh đó là sự thật, cô không thể vì lo sợ của bản thân mà bỏ lỡ người mình yêu, cô không thể vì cố chấp của bản thân mà làm tổn thương anh hết lần này tới làn khác.
Cô đứng dây phủi phủi quần áo " em về đây"
" nghĩ thông rồi à?"
" uhm, em nghĩ mình nên nói chuyện rõ ràng, không thể vì chuyện của em mà để những người xung quanh lo lắng mãi được, cảm ơn anh" Cô bước đi, trong lòng nhẹ nhõm
" Hoàng Linh hãy nhớ một điều bất cứ khi nào em cần, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
" cảm ơn anh, cuộc sống này gặp được anh chính là điều may mắn mà em được nhân" Cô thực sự trân trọng tình cảm của Khánh Quân, nhưng cô không thể vì vậy mà cho rằng đó là tình yêu, cô không muốn khiến Khánh Quân thất vọng.
Nhìn bóng cô bước đi, trong lòng Khánh Quân cảm thấy rất yên bình, anh tự cười với bản thân[ sao mình lại có thể cao cả như vậy]ư
Co bắt một chiếc Taxi đi thẳng về trường, cũng không lên phòng tắm rữa mà chạy thẳng sang kí túc của anh. đến trước của phòng, cô vẫn do dự không bước vào, tay đã đưa lên đến cửa, nhưng lại rút về. Cô đang do dự liền bị tiếng điện thoại đánh thức " hello"
" Tiểu Linh, cậu đang ở đâu vậy?" Tiếng Lam Lam thánh thót cất lên.
" mình có chút việc nên phải ra ngoài, có chuyện gì à?"
" Mình có một người muốn giới thiệu với cậu, nhưng gọi từ chiều đến giời cậu cũng không nhấc máy"
" mình không thấy, giờ vẫn còn sớm, lát nữa mình bề sẽ gặp người bạn đó của cậu"
" uhm, mình đợi cậu" Lam Lam ngừng một chút, giọng ngập ngừng " lúc mình đi qua khoa vật lieu, nhìn thấy anh Minh Vũ, anh ấy dường như không đucợ khỏe, nên ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, mình và bạn mình đã đưa anh ấy về, nếu cậu...."
Cô lên tiếng cất ngang phần còn lại chưa kịp nói của Lam Lam " mình sẽ đến xem sao"
" uhm, vậy tạm biệt, bye bye" Lam Lam tắt máy, vui vẻ mỉm cười.
" có chuyện gì khiến em vui vậy?" Lục Thành ngây người, thấy Lam Lam vừa nói chuyện xong liền ngẩn ra cười.
" không có gì, chỉ là em nghĩ mình hoàn thành nhiệm vụ rồi, đi thôi chúng ta không cần đợi cậu ấy, mai em sẽ giới thiệu"
Cô cất điện thoại, đưa tay gõ nhẹ cửa, gõ 2 3 lần đều không thấy động tĩnh, cô không còn kiên nhẫn vặn nắm cửa bước vào, cứ nghĩ cửa khóa nhưng không ngờ nó lại mở, nhất thời mất thăng bằng cô chúi thẳng tới phía trước " ahhhh"
" trời ạ! may mà không dập mặt " cô kêu than vài tiếng, rồi như phát giác có người cô liền nhìn lên giường, anh nằm dó, hai mắt nhắm nghiềm, trên chán còn lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt rất khó chịu. Cô đi đến ngồi cạnh anh, dùng tay sờ trán anh[ sau lại nóng vậy chứ ] sau đó lại đưa mũi ngửi ngửi anh [ lại còn có cả mùi rượu]
" này, anh đã uống thuốc chưa đấy" cô lay lay người anh, ngộ nhỡ anh uống rồi, cô lại cho uống nữa, có khi anh lại chết ấy chứ.
Thấy anh không nói gì chỉ lắc lắc đầu, cô liền nhanh chân chạy đến hộp tủ [ sao toàn thuốc gì không vậy, dùng thuốc của mình có lẽ sẽ tốt hơn ] cô mở túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ, rót ly nước đi đến canh anh. Cô đỡ anh dậy, đưa thuốc vào miệng anh " sao lại sốt đến mức này chứ?"
" Tiểu Linh, anh xin lỗi" anh mơ mơ màng màng, giọng nói có phần thiếu lực.
" xin lỗi gì chứ, anh không có lỗi, mọi sai lầm đều do em, do sự cố chấp ngu ngốc của em" cô đặt anh nằm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh " em xin lỗi"
Cô ngồi đó, ngắm nhìn anh, lâu rồi cô mới có thể ngắm nhìn anh kỹ thế này, anh dường như già đi rất nhiều. Cô cứ thế ngồi nhìn khuôn mặt anh, có vẻ anh đã giảm sốt, sắc mắt cũng bình thường trở lại. cô đứng lên, lấy túi ra khỏi phòng, trước khi anh tỉnh lại, cô nghĩ mình nên mua chút gì đó, nếu anh có đói cũng có thể ăn.
Cô rời trường chạy đến nhà hàng lúc sáng, vọi vàng mua rồi quay trở về, cô cho chaos vào tô , rồi đặt lên bàn, quay lại giường ngồi cạnh anh. Cô chạy đi chạy lại cả ngày nên giờ thực sự không còn sức nữa, Cô lim đi ngã đầu tựa vào người anh.
Anh mơ hồ nghe được giọng nói của cô, cảm giác thân thể bị vật gì đó tựa vào, mở mắt nhìn xung quanh [ đã 8 giờ hơn rồi] cảm nhận được tay mình bị vật gì đó nắm, anh nhìn xuống tay. Cô ngồi đó, tay nắm lấy tay anh, đầu tựa vào ngực anh, anh ngạc nhiên nhìn thật kỹ, vì chỉ sợ đó chỉ là ảo giác.
Cô mở mắt híp híp, miệng lầm bầm " đói quá"
Anh bật cười " đây là câu đầu tiên em nói khi tỉnh dậy sao"
Nghe thấy giọng nói của anh, cô ngốc đầu ngồi dậy " anh tỉnh rồi à " cô trường người tới đua tay sờ trán anh, đọng tác đó làm anh ngạc nhiên " chờ chút " cô đi lại bàn hâm lại tô cháo rồi bưng lại cho anh " anh ăn đi, rồi uống viên thuốc đó vào"
Anh ngồi dậy, cằm muỗng lên, vừa đua lên hơi cao liền không tự chủ mà rơi xuống, anh thở dài, vừa định nằm xuống không anh nữa cô liền đỡ anh dậy " em giúp anh"
Cô bung tô cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho anh. " xin lỗi" cô ngâng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt sâu thẩm như muốn cuốn cô vào đó
" vì điều gì? em không làm gì sai cả" anh nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của cô, trong lòng không khỏi thắc mắc, cô vì điều gì mà phải xin lỗi anh, từ trước đến giờ cô chưa từng làm điều gì sai.
" em quá cô chấp, lại nông cạn không hiểu rõ sự tình đã phủ nhận, là em khiến chúng ta ra nông nổi như ngày hôm nay" cô đặt tô cháo xuống, cầm lấy ly nước đưa cho anh.