Chương 23.
"người hoa?" cô xoay xoay tờ giấy trên tay, giọng nói nhỏ nhỏ.
" em nghĩ được bao nhiêu rồi?"
" cũng kha khá rồi"
" vậy em định làm gì?"
" em cần người" cô nói rồi xoay người đi, vẫy tay lại với anh " em đi một chút, lát nữa sẽ đến tìm anh" cô cầm tờ giấy, dưới ánh nắng gương mặt ửng hồng lên, vui vẻ vẫy tay với anh " anh chưa ăn sáng đúng không? lát nữa khi quay lại em sẽ mua cho anh, bái bai" cô vẫy tay rồi bước đi.
Anh nhẹ cười, nhìn theo bóng lưng của cô, đay là người con gái đã bước vào trái tim anh, một cô gái luôn khiến người khác cảm thấy ấm áp, anh đứng đó nhìn theo, mãi đến khi cô đi khuất anh mới chịu đi vào.
Cô cầm tờ giấy, bước vội về phía lớp của Lam Lam, ngó nghiêng ngó dọc sau đó hít một hơi thật sâu bước vào " Lam Lam
Lam Lam đang chăm chú vào cuốn Harry Potter trên tay, hoàn toàn không để ý sự hiện diện của cô.
"Lam Lam?" cô gọi lớn hơn, tay khều vai Lam Lam
"Hửh?"
"Cậu về rồi à? chặt được đầu của Voldemort chưa?" cô thẳng lưng lên, tay khoanh lại để trước ngực.
" Muốn chết à" Lam Lam đưa nắm tay hăm dọa " cậu đến tìm mình có chuyện gì vậy?"
" à không có gì quan trọng lắm, chỉ là cậu giúp mình một chuyện..." cô bỏ lỡ câu nói, chìa tờ giấy ra trước mặt Lam Lam.
" Lam gì mà bộ dạng thành khẩn thế kia?" Lam Lam nhận lấy tờ giấy, bốn chữ [đăng ký tiết mục] đập vào mắt Lam Lam. " cậu định làm gì vậy?" Lam Lam đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, trong lòng có một dự cảm không lành.
" Mình muốn cậu hát 2....à đúng hơn là 2 bài " Cô dùng ánh mắt long lanh nhìn Lam Lam, thấy Lam Lam im lặng cô liều bồi thêm một câu. " Coi như là chào mừng mình đi"
" Mình có lợi ích gì không?" Lam Lam đưa mắt nhìn cô.
"Bộ tiểu thuyết mà cậu thích?"
"Deal" Lam Lam gật đầu rồi ký vào tờ giấy " bài thì cậu cứ chọn, mình không có ý kiến"
" ưm, cảm ơn, Lam Lam là tốt với mình nhất, luv u" Cô vui vẻ ôm Lam Lam một cái rồi chạy đi.
"thật là"
Cô đang nghĩ Jack có thể hát không, liền nhớ đến kinh nghiệm đau thương lần đó, cô bực mình vì bài báo cáo kết quả nghiên cứu của mình " bùm" một cái biến mất, mấy ngày hôm sau lại phát hiện bạn cùng tổ của cô lấy, chỉ trong mấy ngày đã có hết công lao cô làm trong mấy tháng, ấm ức không nhịn được liền chạy ra oán thán với Jack một trận, cả hai rủ nhau đi hát kara, Jack nói muốn an ủi cô bằng một bài hát, thấy vậy cô để cậu ta hát, cậu ta vừa hát bao nhiêu rượu trong miệng cô đều không có cánh mà bay ra khỏi miệng, khiến cô mất thăng bằng mà ngã đùng xuống ghế. Không hiểu cậu ta hát hay là tra tấn, mà đến khi xong đầu óc cô đã không còn nhớ gì nữa, ngay cả tên mình còn quên cứ đừng nói chi là buồn bực.
Hazzz, có trời mới biết giọng hát cậu ta kinh khủng đến mức nào, có mà điên lắm cô mới nhờ. Giờ thì chỉ còn lại Lục Thành thôi, nghĩ tới đó, cô không chần chừ mà bước về khoa của Lục Thành " Thành ca, anh có đang bân gì không?" cô ngó đầu vào, ánh mắt hướng tới cuốn sổ trên tay Lục Thành.
Lục Thành thấy cô liền gấp cuốn sổ lại, chậm rãi tiến lại phía cô " anh đang rãnh đây, có chuyện gì không?"
" àh! cái này, anh thâm gia được không?" cô chìa tờ giấy ra.
" Em đừng nói bắt anh diễn xiếc nha" Lục Thành cầm tờ giấy, cười cười.
Cô nhìn anh, sau đó giả vờ tròn mắt ngạc nhiên " anh biết làm xiếc à ? vậy trông cậy vào anh nha"
" nhóc, sao em độc ác vậy? tàn bạo cũng phải có mức độ thôi chứ, em cứ như vậy sau này ở giá, đúng nói anh không cảnh báo trước "
Cô nghe vậy liền đúng thẳng lưng lên lườm Lục Thành một cái " tàn bạo gì chứ, lại còn ở giá, thật khó ưa, trả em, không thèm nhờ anh nữa, người gì thật kỳ lạ, đã vậy còn hay bóc mẽ người khác..." Cô nhón chân lên lấy tờ giấy, cô càng nhón Lục Thành càng đưa lên cao.
" Nếu em nghĩ mình đủ chuẩn, thì cứ nhảy lên mà lấy " Lục Thành nhởn nhơ che miệng cười, mãi đến khi thấy cô không thèm nhảy nữa, quay đầu bỏ đi mới nắm tay kéo cô lại. " thôi được rồi, anh không đùa nữa, em muốn nhờ anh chuyện gì?"
"Hát, nếu em không nhớ lầm thì anh hát được đúng không?"
" àh? vậy em muốn anh hát à? có lợi ích gì không?, anh là người rất sòng phẳng , không có lơi ích cho mình, anh sẽ không làm" Lục Thành ngẩm ngẩm.
Cô ngán ngẩm thở dài, sao mấy người này luôn đòi lợi ích nhỉ, bạn bè kiểu gì không biết " Hazzz, anh muốn gì cũng có thể"
" cái gì cũng được?" Lục Thành lập lại
" cái gì cũng được, ngoại trừ những việc em không thể " cô bổ sung.
" được" Lục Thành gật đầu rồi ký vào tờ đơn.
" nhớ là em nợ anh đấy, không được nuốt lời....anh không thể tin tưởng e được, rất không khả quan"
Cô hậm hực " sao lại có một người như anh nhỉ?"