“ Phải đó, Hoàng Linh đừng selfish như vậy chứ” Lục Thành từ dưới cầu thang bước lên, người chưa thấy mà giọng nói đã tới nơi. Khiến cô có chút khâm phục, lần lượt từng người, từng người từ dưới bước lên, tất cả đều là những anh chị cùng khoa với cô “ chẳng phải trước giờ anh luôn đứng trên cao vời vợi đó sao, cần gì em gọi anh xuống đây để ngắm chứ”
Lục Thành lắc đầu nhìn cô cười cười.
Đứng đó một lúc lâu, đến khi mặt trời càng ngày càng lên cào, ánh nắng mang độ nóng cũng cao hơn, mọi người mới có ý định xuống. Một người đàn anh có vẻ nhìn chửng chạc hơn tuổi, nghiêng đầu qua nhìn cô “ đi thôi còn phải chuẩn bị cho lễ hội trường nữa, và cũng chuẩn bị một bữa tiệc mừng chính thức cho 4 học sinh giao lưu của chúng ta”
” 4 người, chẳng phải tính cả Thành cả thì cũng chỉ có 3 người thôi sao? còn có ai nữa vậy?”
” Là em, Kenneth, mới đây nhất là Lục Thành và cậu ấy đấy...” Vị dàn anh đó chỉ vào anh, theo hướng của ngón tay, Hoàng Linh nhìn theo, “ là anh” cô há hốc, có lí nào học cùng trường ngần ấy năm cô lại không hề...chưa lần nào gặp anh. “Anh chưa từng nói, mình từng học ở Mỹ”
” Là em chưa từng hỏi anh” Anh nhếch mép cười.
” Không phải anh luôn ở đây sao?”
” anh cũng chưa từng nói như vậy...” anh kề sat vào tai cô, nghiêng đầu giọng nói trầm trầm cất lên “ Hoàng Linh, em thực sự nghĩ rằng, có đến mấy nghìn học sinh trong một trường cùng học một ngành, mấy mươi người học sinh trong hội trường hôm đó, tại sao lại có thể trùng hợp chọn trúng ngay em, em cũng nên nghĩ đến những chuyện có thể như vậy chứ, vì trong đầu của anh vốn ngay từ đầu đã không có từ “ không thể” anh nhẹ nhàng, tao nhã bỏ tay vào túi quần, mỉm cười nhàn nhạt.
Đầu Hoàng Linh nổ “ Bùm” một tiếng, sao cô lại không hề nghĩ đến chứ, hèn gì cô cứ thấy kì quái thế nào ấy, nhưng đầu óc phải nói là hổ thẹn tổ tiên này của cô vốn không thể vận động mà suy nghĩ được, cô vốn không hề biết là anh học ở đó nha, lúc đó cũng không hề biết là lại có người giở trò.
Anh hài lòng nhìn bộ dạng ngơ ngơ của cô, nở nụ cười, nụ cười đó có thể nói là không cần vũ khí cũng có thể giết được người “ Hoàng Linh ngay từ đầu đã định em không thoát khỏi tay anh “
Cô đỏ mặt, liếc anh một cái rồi bước xuống.
Lam Lam đi phía trước, muốn hỏi chuyện của cô và Lục Thành quen biết nhau, nhưng cứ ấp úng mãi, Lục Thành thấy vậy, hằng giọng” có phải em có chuyện muốn hỏi anh không?”
Lam Lam cười gượng “ bị anh nhìn ra rồi”, “ anh biết tiểu Linh, tại sao lại không nói”
” em không hề hỏi anh, với lại anh không hề biết người bạn tiểu Linh đó của em lại là Phương Hoàng Linh mà anh quen “
”Àhh” Lam Lam à một tiếng rồi tiếp tục đi, thực ra cũng muốn hỏi tiếp, nhưng dù sao cũng không có gì quan trọng nên cho qua.
Mọi người xuống đến dưới thì bắt đầu tản ra, ai về khoa của người đó, phút chốc mà đã tản đi không còn một bóng người, chỉ có vài anh chị cùng khối với cô đi đằng trước. Cô cứ ngẩm ngẩm mãi, nói là chuẩn bị lễ hội chứ trên thực tế thì đâu cũng vào đấy rồi, đâu cần cô phụ nữa, với lại nhiều khi cô đụng vào mọi người lại phải làm lại từ đầu ấy chứ.
Cô đột ngột đứng lại, quay ra phía sau nhìn anh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, mọi người đi ngang chắc chắn sẽ bảo cô đang háo sắc mà ngắm “ soái ca“.
” anh có thể hát không?” cô hỏi
” có thể, nhưng không được hay lắm” anh trả lời, không biết cái đầu cô lại suy nghĩ được chuyện gì nữa.
Cô nghi hoặc nhìn anh, rồi gật đầu nhè nhẹ, nắm tay anh kéo đi.
” em muốn đi đâu?”
” chúng ta đi đăng ký tiết mục” cô hí hửng trả lời. một ngày mới, cũng phải có cái gì đó mới chứ, phải có cái gì đó được bắt đầu lại.
Cô hăng hái kéo anh đi, nói đi chứ cô thật sự cũng không biết là mình nên đi đâu, vì cái người mà được gọi là “ sắp xếp tiết mục” gì đó, ngay cả mặt cô còn chưa biết.
Cô cứ thế mà đi thẳng lên cái được cho là “ nhà tình yêu“.
”chị ơi!” Cô khều nhẹ một chị đang ngồi ghi chép ở trước cửa “ có chuyện gì em?”
” Nếu em muốn thêm vài tiết mục cho lễ hội thì tìm ai ạ?” cô lễ phép, miệng nỡ nụ cười nhẹ. Anh đứng bên cạnh, thấy dáng vẻ này của cô tự nhiên nấc một tiếng, khóe miệng nhếch lên. Cô phóng ánh mắt chết chóc về phía anh.
” em đi thẳng vào trong, cái người đang treo bong bóng ấy”
Cô nhìn nhìn phía trong, chân không tự chủ mà bước vào [ặc! hồng toàn phần, có cần phô trương vậy không] cô nhón chân kề sat vào lỗ tai anh lí nhí “ em thấy chỗ này đừng nói là tình nhân, ngay cả ruồi cũng không dám vào”
Anh nghe thấy vậy nhẹ cười một cái “ anh học ngành này bao lâu nay mới biết được một điều, những người học ngành này đại đa số đầu óc đều không được bình thường”
Cô bịt miệng lại, để tiếng cười không lọt ra ngoài, khó tin nhìn anh “ vậy chúng ta cũng nằm trong cái đại đa số đó?”
Anh nheo mắt nhì cô “ em đoán xem”
Cô kìm giọng xuống, quyết định không nói với anh nữa, nếu còn tiếp tục chắc cô không nhịn được mà cười lớn lên mất, lúc đó chắc không có chỗ để mà “chui”
Cô bước tời gần một chị đang treo bong bóng “ chào chị!”
”chào em, em cần gì sao?” chị đó ngừng công việc quay sang chào cô.
” em muốn thêm vài tiết mục cho lễ hội, có được không?”
” em muốn thêm tiết mục gì?” chị đó bỏ mớ bong bóng đang cầm trong tay qua một bên, bước xuống thang.
” Một buổi biểu diễn âm nhạc ạ”
” để chị xem lại lịch trình đã” chị đó lật lật xấp giấy trên bàn, xem qua xem lại “ vẫn còn một tiết mục trống, nhưng là cuối cùng, em có muốn không?”
” vậng ạ” cô mỉm cười gật đầu, cuối cùng càng tốt, ít nhất cũng có thời gian để chuẩn bị.
” em điền vào đơn này, bài hát và sô người biểu diễn, xong rồi thì mang đến đây”
Cô đưa tay nhận giấy rồi trở về, cả buổi trời chỉ cầm tờ giấy ngẩm ngẩm [rốt cuộc nên hát cái gi?]
” em đang nghĩ gì vậy?” anh nãy giờ vẫn im lặng đi theo cô.
” người hát thì em nghĩ đủ rồi, vấn đề là nên hát cái gì đây”
Anh nhếch mép “ anh cho em một ý kiến”,, “ người sáng lập trường này là một người Hoa”