Em Thử Trốn Nữa Xem

Chương 4: Chương 4




Cũng như mọi ngày, Diệp Dao trở lại ký túc xá làm bài tập, liền nghe Mập Mạp đang nằm trên giường kích động vỗ đùi bộp bộp.

Mập Mạp nằm giường trên thò đầu xuống, phấn khích chia sẻ drama vừa mới đọc được: “Quơ trời ơi, có hai người bên khoa cơ khí, đi chơi gái mà bị trường học phát hiện, bây giờ bị đuổi học rồi! Mấy nhóm chat trong trường đồn ầm lên rồi!”

“Có chuyện đó luôn à?” Văn Kha ở bên cạnh đang lướt video ngắn lập tức lên tinh thần, hắn mở group chat kín ra, “Wao là thật nè, có thông báo chính thức rồi nè. U là trời, biết sai mà vẫn cứ làm, bị như vậy là xứng đáng! Chắc người nhà bọn họ ra đường sẽ xấu hổ lắm đây“.

Diệp Dao xoay xoay cây bút, cậu không có lấy ra di động ra hóng biến, mà là tiếp tục nhìn vào bàn học. Trong những lúc bình, khi cậu đang học bài thì sẽ không bị phân tâ, trừ phi......

Diệp Dao dùng khóe mắt liếc qua cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước ở bên trong tràn ra, giọng nói bất cần đời của Lục Tầm cũng vang lên.

“Lấy quần áo giúp tao với, tao quên mang vào rồi”, Lục Tầm ở trong phòng tắm kêu.

Tuy không nói rõ là kêu ai, nhưng trong ký túc xá những người còn lại đều ngầm hiểu Lục Tầm kêu ai.

Diệp Dao buông bút, đứng dậy mở tủ quần áo của Lục Tầm ra, mặt không đổi sắc chọn đủ bộ quần áo kể cả quần lót, đi về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm vẫn hé ra một cái khe, chắc là dành riêng cho cậu đưa quần áo vào.

Không khí nóng trong phòng tắm bốc lên liên tục, cách một cái cửa, bên trong chính là Lục Tầm.

Hơi nóng kia phả vào mặt Diệp Dao, làm mặt cậu cũng ấm dần lên. Diệp Dao nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cố gắng khiến mình tránh thấy những thứ không nên thấy, đồng thời nói với Lục Tầm: “Tao mang đồ cho mày rồi nè, lấy đi“.

Tay càm quần áo bỗng nhẹ bẫng đi, Diệp Dao liền muốn rút tay về, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay ướt sũng và nóng bỏng nắm lấy toàn bộ bàn tay của cậu.

“Gấp cái gì?”, trong giọng nói của Lục Tầm mang theo ý cười, “Vượt nghìn dặm đến đưa quần áo, lễ khinh tình ý trọng(*), ta đây có thể chà lưng để cảm ơn chàng được không?“.

(*) Câu thành ngữ này có nghĩa là món quà nhỏ nhưng tình cảm sâu nặng.

“Không đâu, tao tự làm được”, Diệp Dao không chút do dự từ chối, nói xong liền rút tay lại.

Nhưng sức mạnh của Lục Tầm lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, trong lúc giằng co, Diệp Dao không những không rút tay mình về được, ngược lại còn khiến cửa phòng tắm vốn không đóng chặt mở ra — —

Hơi nước đập vào mặt, tiếp theo đó lọt vào tầm mắt Diệp Dao còn có Lục Tầm mà cậu đang cố tránh nhìn.

Diệp Dao cũng không biết mình đang có biểu cảm gì nữa, cậu cảm giác như đang chạm mắt với Lục Tầm, những nghìn kĩ lại thì lại như không hề phải, tất cả giống như ảo giác của cậu

Trong chớp mắt, Diệp Dao rút tay mình về, cùng lúc đó, một cái tay khác ầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, chặn mọi thứ lại đằng sau cửa

Trái tim trong lòng ngực đập như trống bỏi, Diệp Dao siết chặt nắm đấm với vẻ mặt bình tĩnh.

Không ổn rồi, phản ứng của hắn quá mạnh.

Có khi nào Lục Tầm đã phát hiện ra điều gì rồi chăng?

Trong lúc suy ngẫm, cửa phòng tắm vừa đóng lại bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Lục Tốn vươn đầu ra.

Vij nam thần trường này cho dù tóc có bị nước làm ướt, không tạo bất kỳ kiểu nào trông vẫn đẹp trai lai láng, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn mang theo ý cười, nói với Diệp Dao: “Bạn Diệp Dao, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, sao cậu vẫn còn thẹn thùng như vậy?”

Tốt rồi, Lục Tầm chẳng phát hiện ra điều gì hết.

“Bớt nói xàm lại, mặc đồ vào đii ba.” Diệp Dao sắc mặt như thường xoay người, “Ban ngày ban mặt, đúng là phường lưu manh, tao đi đây“.

Một mình ngồi trên bàn học, Diệp Dao thở phào một hơi.

Hắn rút ra một tờ khăn giấy, lau đi chất lỏng trên lòng bàn tay, không biết là mồ hôi hay là nước ở trên người Lục tầm dính vào cậu.

Những sợi dây thần kinh trong não bất chấp ý chí của chủ nhân hồi tưởng lại hình ảnh vừa nhìn thấy, Diệp Dao cầm bút lên, một lần nữa đem tầm mắt hướng về cuốn “Luật hình sự” trên mặt bàn, cậu cố gắng dùng hết sức xua đuổi những suy nghĩ không thuần khiết trong lòng.

Két một tiếng, cửa phòng tắm mở rộng, Lục Tầm từ bên trong đi ra.

Diệp Dao không quay đầu lại, cậu nỗ lực đem tâm trí đặt lên cuốn sách, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình rồi, thì đi nói chuyện với Lục Tầm.

Tiếng bước chân từ phòng tắm càng ngày càng gần, mãi đến sau lưng cậu mới dừng lại..

Người nọ một tay nắm lấy lưng ghế máy tính mà Diệp Dao đang ngồi, hơi chút dùng sức, cả Diệp Dao và ghế cùng xoay 180° độ, đối mặt trực tiếp với người nọ.

Ngay khi Diệp Dao vừa mới nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Lục Tầm, cả khuôn mặt đã bị Lục Tầm ôm vào trong ngực.

“Bạn Diệp đang xem cái gì vậy, cuốn sahcs này so với tao còn hấp dãn hơn à?”, Lục Tầm ngữ khí u oán, “Tao ghen ớ“.

Diệp Dao: “......“.

Diệp Dao bây giờ không còn biết Lục Tầm đang nói mấy lời linh tinh gì nữa.

Cậu đang áp cả mặt vào cơ ngực trần của Lục Tầm.

Lục Tầm vừa tắm xong trên người còn mang theo mùi sữa tắm tươi mát, là loại sữa tắm hắn thích nhất, Lục Tầm dùng rất lâu, đến bây giờ cũng không đổi.

Mà rõ ràng là cậu đưa cho hắn nguyên một bộ đầy đủ cả quần lẫn áo...... Nhưng tên này Lục Tầm hoàn toàn cởi trần!

“......” Diệp Dao cảm thấy gân xanh trên đầu mình đang giần giật không ngừng, “Tao nhớ có lấy áo cho mày mà?“.

“Có, nhưng tao không thích mặc thì sao?” Lục Tầm vẻ mặt lười nhác, hắn vắt cánh tay qua bả vai của Diệp Dao, cười nói, “Mặc vào rồi sao có thể đàu giỡn lưu manh với mày?”

Diệp Dao cảm thấy mình đủ sức để bóp nát cây bút trong tay ngay lúc này, khuôn mặt đang kề sát vào người Lục Tầm của cậu không thể khống chế mà chậm rãi nóng lên.

Bình tĩnh, Lục Tầm là tên thẳng nam chết tiệt, mấy cái này là giao lưu bình thường giữa thẳng nam với nhau.

Chỉ khi tình bạn của bọn họ còn chưa biến chất, Lục Tầm mới làm như vậy với cậu thôi...

Diệp Diêu bình tĩnh phân tích, quyết đoán lấy tay đặt lên cơ bụng Lục Tầm đẩy Lục Tầm ra, hít sâu vài hơi không khí trong lành, nói trước: “Mày định siết chết tao à? Không muốn chơi chung nữa, nên định mưu sát tao?”

Khi Diệp Dao nói lời này biểu tình so với bình thường không có gì khác biệt, có khác là màu da. Làn da của cậu rất mỏng và trắng, đỏ lên một chút là bị phát hiện ngay.

Lục Tầm yên tĩnh lại, hắn nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Diệp Dao một lát sau liền giương lên một nụ cười đểu.

Diệp Dao vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Cười cái gì?“.

Hay Lục Tầm cảm thấy hắn đỏ mặt thật kỳ lạ sau đó phát hiện điểm không đúng?

“Cái gì mà siết mày ngẹt thở, tao thấy mày bị cơ thể của tao quyến rũ nên mặt mới đỏ thì có” Lục Tầm nói.

Trong lòng Diệp Dao chết lặng.

“Có qua có lại, mày đã sờ cơ bụng tao rồi, ta cũng phải sờ được sờ mày” Lục Tầm tiếp tục nói.

Diệp Dao: “......”

Lúc nãy cậu chắc là ngáo rồi mới thấy sợ vì cái thằng đần này, ngu muốn xỉu luôn.

Lục Tầm là cái thật làm phái, nói liền phải động thủ, lại bị Diệp Dao tay mắt lanh lẹ đè lại.

“Mày như vậy là không được rồi” Lục Tầm nói khấy, “Cùng đi nhà tắm chung thì không đi, tao một mình chà lưng cho cũng không chịu, mày cứ như vậy thì làm sao nêm gia vị tình bạn của chúng ta?”

Diệp Diêu là người miền Nam, có một sự kính sợ đối với nhà tắm công cộng ở miền Bắc. Sau khi, cậu và Lục Tầm đến thành phố này để học đại học, cậu cũng không đi đến nhà tắm chung, bởi vì mỗi ký túc xá có một phòng tắm riêng.

Lúc đầu, vì không thể thích ứng, cậu đã từ chối lời mời cùng đi tắm cảu Lục Tầm. Sau này khi tình bạn thay đổi, cậu càng không có khả năng cùng Lục Tầm đi tắm chung.

Diệp Diêu cảm thấy lời này của Lục Tầm không miếng logic nào, cậu nhíu mày hỏi: “Cái này có liên quan gì đến việc tăng cường tình cảm, tao cảm thấy quan hệ của chúng ta đã quá tốt rồi“.

“Sao lại không liên quan?” Lục Tầm nhướng mày, “Mày hỏi mấy đứa kia xem tao nói có đúng không?“.

Mập Mạp đang nằm trên giường hóng chuyện, rục rịch duỗi đầu ra, tích cực giựt dây: “Không thể nào! Diệp Dao cậu mày chưa đi nhà tắm chung với anh Lục à? Đi cùng nhau rồi chà lưng cho nhau, không phải tình nghĩa huynh đệ nào cũng từng làm sao, bọn tao cũng từng đi rồi, Diệp Diệp mày đừng có ngại, tắm ở nhà tắm chung thật sự sạch hơn tắm một mình đó“.

Văn Kha cũng hùa theo gật gù đầu: “Mở rộng cửa lòng, trần truồng đối diện nhau, thật tuyệt.”

Diệp Dao: “......”

Trần truồng đối diện nhau, cậu sợ kiềm chế không được mà lộ ra thì tình hữu nghị này coi như tan thành mây khói.

“Không đi cũng được, nhưng mày phải cho tao một cái lý do” Lục Tầm nói.

Diệp Dao cẩn thận trả lời: “Nhiều người quá, tao không chịu đươc, không muốn đi“.

Lục Tầm khoanh tay: “Ý mày là chỉ cần người khác không nhìn thấy mày, thì mày sẽ đi?“.

Không bị những người khác nhìn thấy?

Diệp Diêu nhíu mày, dựa vào hiểu biết ít ỏi của cậu về nhà tắm chung, cậu cảm thấy Lục Tầm đang ám chỉ loại nhà tắm chia gian cho một người.

Loại phòng riêng này, cho dù có đi cũng không sao, chỉ cần không cần trực tiếp đối mặt với Lục Tầm là được. Cho dù Lục Tầm nhân lúc cậu tắm được một nửa mà xông vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy lưng cậu. Cậu có thể đối diện với ba mặt với bức tường, mắt không thấy tâm không phiền.

Diệp Dao nghĩ thế, gật gật đầu.

............

Diệp Dao muốn điên rồi.

Tại sao không ai nói với cậu rằng còn có phòng đôi trong nhà tắm?

Diệp Dao lùi một bước thẳng về phía sau, đụng vào người Lục Tầm đang ở phía sau.

Lục Tốn ôm lấy bờ vai cậu, đôi mắt đen kịt tràn đầy ý cười: “Hào hứng quá hả? Đừng gấp, chúng ta từ từ vào“.

“Không phải tao đã nói rồi hả, không có người khác?” Diệp Dao hỏi.

“Đúng vậy, là không có người khác.” Lục Tầm gật gật đầu, trên mặt tất cả đều là đương nhiên, “Tao đâu phải là người khác“.

Diệp Dao: “......”

Sự tự tin quá thái này thật khiến cậu muốn tung cho Lục Tầm một đấm.

Lục Tầm mang theo Diệp Dao cứng nhắc tiến vào bên trong, đến khi đứng trước bồn tắm nhỏ mới dừng chân.

Diệp Dao rũ mắt nhìn mặt nước, Lục Tầm rốt cuộc cũng nói một câu tiếng người: “Đừng khẩn trương, tao sẽ không cười mày...... hay là mày sợ tao sẽ làm mấy trò biến thái, cưỡng ép với mày như trên mạng?“.

Lục Tầm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đừng có sợ, không có đâu“.

Diệp Diêu liếc mắt nhìn Lục Tầm một cái, nghĩ thầm Lục Tầm đúng là không biết giữa hai người bọn họ ai mới có thể là biến thái.

Đã nói đến mức này rồi, mà lại đẩy đẩy đưa đưa thì kỳ quá.

Diệp Diêu quan sát trang trí trong bồn tắm đôi này một phen, kéo lấy áo khoác của mình, dứt khoát cởi áo ra. Sau đó, chớp chớp hàng mi đen mà rậm rạp, nhìn về phía Lục Tầm đang đứng nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.

“Nhìn gì nữa, không cởi đồ à, không tắm à?” Diệp Dao hỏi.

Tay chân Diệp Dao thon dài, tạo cảm giác vẫn cậu vẫn còn trong độ xuân thì vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, mang theo một loại cảm xúc ngây ngô.

Cơ thể rất xinh đẹp, đúng là cảnh đẹp vui ý.

Sau khi bị Diệp Dao nhắc nhở, Lục Tầm mới chậm rãi bắt đầu động tác, mà thừa dịp Lục Tầm cất đồ, Diệp Diêu nhanh chóng xuống nước, nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi.

Giả vờ mù đúng lúc có lợi cho tình bạn dài lâu.

Chờ đến khi Lục Tầm hoàn toàn bước vào nước cậu lại mở mắt, như vậy cũng thấy được nửa thân trên của Lục Tầm, cậu cũng vì thế mà tránh được một kiếp.

Bàn tính trong đầu Diệp Dao đang vang lên tành tạch, thì gò má cậu đã bị hai bàn tay to nắm lấy.

Đôi tay kia thử sức xoa nắn thịt trên mặt Diệp Dao, đã vậy còn thử bóp bóp, làm môi Diệp Dao chịu lực mà đỏ lên.

Dưới tình huống thế này Diệp Dao không còn thể giả đui được nữa, cậu đầy đầu chấm hỏi mở mắt ra, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh bể tắm đang cúi người, duỗi tay tới xoa mặt cậu là Lục Tầm.

Trần trụi Lục Tầm, cái gì không nên xem, cậu đều được xem không sót một cái, một đòn này triệt để đánh nát sự bình tĩnh giả vờ của Diệp Dao.

Diệp Dao cảm thấy, cậu lúc này không còn xứng làm sinh viên khoa luật nữa rồi, mà nên chuyển ngành sang làm thiên tài học viện diễn xuất mới đúng.

May mà, Lục Tầm đang bóp mặt cậu, lwucj tay của hắn khiến biểu tình của cậu vặn vẹo không ít, cũng giúp cậu che chắn được không ít.

Diệp Dao nhíu mày, đè giọng: “Mày làm gì vậy?”

Lục Tầm cười một tiếng.

“Mày không phải luôn mồm nói tao lưu manh sao” nam thần cao lanh Lục Tầm trong mắt người ngoài đang đối với Diệp Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt không đứng đắn, “Sao không nhân cơ hội này, giở trò lưu manh lại với tao đi, báo thù rửa hận?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.