Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Trên đường ngồi xe một mình trở về Nam Sơn Viện, Vân Chức ngồi ở hàng sau, khó có được bên người không có hơi thở áp bức của người kia, tư thế cô thả lỏng đi rất nhiều, dựa ở cửa xe, an tĩnh nhìn ánh đèn đang không ngừng trôi về phía sau, trước mắt lại hiện lên tấm ảnh được chụp ban nãy kia.
Vân Chức nhịn không được nhìn kỹ chính mình.
Có khả năng là vào một khoảnh khắc nào đó, cô đối với giới hạn của Tần Nghiên Bắc có chút mơ hồ.
Trước kia cô là người trong cuộc, nhìn không ra, còn chưa có cảm giác gì, nhưng vừa rồi nhìn được góc nhìn của kẻ thứ ba rất rõ ràng, cho dù trong nháy mắt bị chụp lại kia cô có làm ra loại hành động thân mật ngoài ý muốn gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng tới động tác hòa khí của người khác.
Lúc cô ở chung với Tần Nghiên Bắc, cô luôn nhắc nhở bản thân phải chú ý, anh là ân nhân cứu mạng, cô đối với anh có sự tín nhiệm hay cảm giác thân thiết một chút cũng không thành vấn đề, nhưng nó chỉ giới hạn trong việc báo ân, không thể liên lụy tới cái khác.
Thân phận của cô và thái tử gia như trên trời dưới đất, cho dù cô có đứng yên bất động thì chỉ cần có anh ở bên cạnh cũng đều sẽ dễ dàng bị người khác hiểu lầm thành cô có mục đích trèo cao, huống chi hiện tại cô với anh lại thân thiết như vậy, cô nhận được sự chăm sóc của anh ngày càng nhiều, lại cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô càng dễ dàng bởi vì nóng lòng báo đáp anh mà sẽ có chút vượt quá giới hạn.
Cô hẳn là nên tỉnh táo lại, miễn tạo ra cục diện bối rối gì cho Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức cảm giác được ánh mắt của tài xế phía trước thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu dừng ở trên người cô, muốn nói cái gì đó, lại hơi xấu hổ hé miệng, cô ngồi thẳng người, lễ phép chủ động mở miệng: “Sao thế ạ?“. Được copy