Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 1: Người ông đây đánh đúng là nó
“Ninh Nam Gia!”
Đập mạnh chén trà xuống bàn, người đàn ông trung niên mặc vét bật dậy khỏi bàn vì tức giận, không màng hình tượng chỉ vào học sinh đang đứng trước mặt mình mà chửi lấy chửi để:
“Cậu đừng dựa vào điểm số của cậu mà múa gậy vườn hoang, cậu xem cậu hiện tại giống cái gì, thân là học sinh mà khiêu khích gây hấn, đánh lộn ẩu đả, ở Lục trung gây chuyện đã đành, cậu còn chạy sang Tam trung đánh người, chiếm địa bàn, cậu nghĩ cậu là xã hội đen có phải không? Thân là chủ nhiệm lớp của cậu tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu!”
Cậu chàng bị thầy chỉ vào mũi chửi lấy chửi để, tròng một bộ đồng phục rộng thùng thình, một chiếc cúc trên cổ áo đồng phục bị bung đi đâu mất, để lộ đường cong khỏe khoắn nơi lồng ngực.
Vết thâm xanh đỏ trên khóe mắt và má, đuôi mắt nhướng lên, lộ rõ nét du côn ngang ngược, vừa nhìn liền biết là kiểu học sinh ngang ngược không chịu quản giáo.
Mắt thấy Ninh Nam Gia chẳng nói chẳng rằng dựa vào tường như loài sứa không xương, Chương Vĩnh Thịnh đập mạnh vào bàn: “Ninh Nam Gia, cậu rút cục để lời tôi nói đi đâu! Ngày mai theo tôi sang Tam trung nhận lỗi, phải nói đấy là hiểu lầm, cố gắng làm việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không đi.”
Nghe thấy Chương Vĩnh Thịnh tức giận mắng mỏ, Ninh Nam Gia uể oải nhăn mày, đôi mắt sáng lộ ra dấu vết khinh thường, giọng điệu chầm chậm kéo dài:
“Không hiểu nhầm, người ông đây đánh chính là nó.”
Chương Vĩnh Thịnh tức đến lửa giận vọt cao tám thước, cầm tài liệu trên bàn ném qua người học sinh nọ: “Cậu nói lại lần nữa xem!” . Ngôn Tình Sủng
Nhanh chóng né sang một bên tránh tập tài liệu bay tới, Ninh Nam Gia giương đôi mắt màu hổ phách trong veo uể oải đáp một câu: “Em nói, người ông đây đánh chính là thằng cháu Khương Ngật, không, hề, hiểu, nhầm.”
Văn phòng rộng rãi im lặng trong nháy mắt, ngay sau đó, tiếng lật bàn làm rung chuyển cả dãy nhà dạy học, ngay cả ván cửa cũng bị bong ra một lớp bụi.
Khi Ninh Nam Gia bị trận lôi đình của Chương Vĩnh Thịnh đuổi ra ngoài, ngay lập tức bọn đàn em mặt mũi bầm dập đứng bên hành lang đua nhau xúm lại.
“Anh Gia ngầu ghê, lại làm Chương Chó Điên tức đến đập bàn.” Trâu Tử Khang bật ngón cái với hắn, lời nói chẳng mất tiền mua ngại gì chả nói nhiều một chút.
“Chúng ta không phục đều đã phục anh, anh Gia của Lục trung không phải là chỉ có danh hão. Kiểu người khiêm tốn một mặt tươi cười như Chương Vĩnh Thịnh cũng bị anh biến thành người chanh chua như mụ già rồi, mời nhận của em một lạy.”
Cậu ta vừa lên tiếng, mấy tên đàn em khác đều đồng thanh, hô to anh Gia trâu bò anh Gia lợi hại, rắm cầu vồng đều phóng lên tận trời cao.
Ninh Nam Gia giơ chiếc chân dài đá Trâu Tử Khang, nhếch cặp mắt màu hổ phách uể oải nói một câu: “Thôi miễn đi, cùng ra sân vận động chạy phạt đi, Chương Chó Điên nói rồi, hai mươi vòng, chạy thiếu một xăng ti mét thôi là gọi ngay phụ huynh.”
Một gương mặt cười trên nỗi đau của người khác ngay tức khắc như quả cà tím bị đóng băng rồi rít gào lên, Trâu Tử Khương mặt mày đau khổ hỏi hắn: “Anh Gia, hai mươi vòng là chết người đó, em có thể không chạy được khum?”
Xoay xoay cổ tay đi về phía cầu thang, Ninh Nam Gia lười biếng liếc cậu ta một cái, “Có thể, tự đi mà nói với Chương Chó Điên ấy.”
Biểu cảm của Trâu Tử Khương đột nhiên như ăn phải cứt ý.
Ánh chiều tà còn sót lại vương vãi trên đường chạy bộ, mấy đứa học sinh xếp hàng ngay ngắn chạy vòng tròn, một lúc sau trên sân vận động ùa vào cả lố học sinh đến coi chuyện cười, cứ ríu ríu rít rít không ngừng, “Cái anh kia, là Ninh Nam Gia trong lời đồn đó sao?”
“Đúng rồi, anh ta đẹp trai thật đấy, mặt mũi bầm dập cũng đẹp trai, thật ý, đẹp đến độ tui phun đầy máu mũi.”
“Dáng còn cao, tui lần đầu nhìn thấy trùm trường luôn, đó giờ chỉ biết anh ta qua báo cáo phê bình của chủ nhiệm Chương.”
“Không được không được, sao lại có người đổ mồ hôi đầy đầu như quỷ nước mà vẫn đẹp trai đến thế, trời ơi, đúng là trai đẹp thứ thiệt nhất định có thể bỏ qua mọi thử thách, tui cảm thấy anh ấy đang nhìn tui á, tui thậm chí còn nghĩ xong mộ phần sau này bọn tui nằm luôn rồi.”
Ninh Nam Gia vừa chạy xong rồi, sau khi nghe thấy mấy em gái kia nói đến câu “thậm chí còn nghĩ xong mộ phần sau này bọn tui nằm luôn rồi” thì mém tí là lảo đảo như chó ăn cứt.
Đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn vẫn chẳng ừ hử gì, Trâu Tử Khương mất giá xúm lại, “Anh Gia, bây giờ các em gái đúng là táo bạo quá trời đất, lời nói ra đến em nghe còn cầm lòng không đặng mà tim đập thình thịch đỏ cả mặt mũi luôn ấy chứ.”
Đôi mắt sáng màu hổ phách hững hờ liếc nhìn nước da đen bóng của Trâu Tử Khang, Ninh Nam Gia nhịn không được cau mày, “Mày chắc chắn với nước da đen của mày có thể nhìn ra được đỏ mặt à?”
“Anh Gia, đừng công kích cá nhân người ta thế mà.” Trâu Tử Khang nhìn hắn với bộ mặt phản kháng tở vẻ đã chịu nhiều thương tổn.
Ninh Nam Gia thờ ơ, lau mồ hôi chậm rãi nói một câu, “Vậy mày tới đây, so nắm đấm nào.”
Lòng tự trọng nháy mắt bốc hơi, Trâu Tử Khang lắc đầu ngoan ngoãn như cún nhìn hắn, “Anh Gia, anh vẫn nên đả kích em đi, em thấy như vậy quá là tuyệt vời, quân tử động khẩu không động thủ, chuyện mà có thể giải quết bằng miệng thì hà tất phải dùng đến nắm đấm làm gì ha.”
Lau lau mồ hôi chảy trên cổ, Ninh Nam Gia cười nhạo, “Đức hạnh lắm.”
Cúc áo bị bay đi đâu mất trong quá trình ẩu đả, một sợi dây mềm không thể giữ được viền cổ áo, một lớp mồ hôi mỏng thấm ướt cần cổ thon dài chảy vào ẩn sâu trong lớp áo, ánh sáng hắt lên khiến làn da trắng sáng khiến lồng ngực săn chắc mà mịn màng của Ninh Nam Gia trở nên vô cùng quyến rũ người ta.”
Trâu Tử Khang nhìn thấy nhịn không nổi nuốt nước miếng, xấu hổ di chuyển tầm mắt sang nơi khác, lắp ba lắp bắp nói: “Anh Gia, anh đừng lau cổ như thế, lạ lắm, cái đó đó.”
Bình thuốc kích thích di động không hổ danh là thuốc kích thích.
Ninh Nam Gia đá cậu ta một cái, “Lại cắt lưỡi bây giờ, tin không?”
“Em tin em tin.” Trâu Tử Khang yếu đuối chấp nhận trong một giây, “Em nói thằng cháu Khương Ngật kia cũng thật là, đánh thì đánh, kéo áo người khác làm cái gì, như được dịp dê ý, đúng là kẻ xấu xa không biết xấu hổ.”
Ninh Nam Gia không nói gì, hắn nhướng đôi mắt hổ phách trong veo liếc nhìn cậu ta.
Trâu Tử Khang mém tí thì hồn bay phách lạc bởi cái nhìn kia, liền nhanh nhanh chóng chóng chuyển chủ đề: “Anh Gia, sao anh không nói rõ với Chương Chó Điên, nói rõ ra là đồ chó Khương Ngật kia không đúng, dám để mắt đến Đồng Đồng, anh chỉ là cảnh cáo nó đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi, kết quả lại ngược lại, bị hắn ta cào ngược cho một phát, đã sai còn già mồm đi mách lẻo trước, trơ cái mặt mo ra đấy.”
Mồ hôi túa ra thấm ướt cả mấy sợi tóc trước trán, Ninh Nam Gia hất ngược tóc mái lên, chịu đựng tiếng thét chói tai bất ngờ của em gái bên cạnh từ tốn đáp: “Nói sao nhỉ? Như kiểu cầm cái loa to mà hô lớn là em gái tôi yêu sớm nè, sau đó để cho Chương Chó Điên bêu danh em gái tao diễu hành thị chúng à?”
Lục trung là trường trung học có tỉ lệ lên lớp cao nhất thành phố D, nề nếp giáo dục nghiêm khắc có tiếng, cái câu “Không ai yêu sớm” được viết in hoa và khắc sâu vào trên cùng bảng đá ghi nội quy trường học, đánh nhau ẩu đả đều không coi là tội nặng, cũng có thể nguyên nhân là quá buồn chán vì chẳng nói chuyện yêu đương, vì thế mà mọi học sinh đều dành đam mê cho việc học tập, cũng vì thế mà tỉ lệ lên lớp qua mỗi năm lại càng tăng cao.
Hàng loạt sự thành công của học sinh ưu tú càng làm nhà trường cấm học sinh yêu sớm trở thành quy tắc khuôn vàng thước ngọc, vì thế mà có một câu nói luôn được lưu truyền trong Lục trung “Ai kia yêu sớm ghì rằng, Chó Điên sẽ nổ pằng pằng chết ngay“.
Mặt cau mày có một chốc, Trâu Tử Khang rất nhanh liền nghĩ ra một ý, “Anh có thể nói tên chó Khương Ngật ép buộc Đồng Đồng mà, có một câu thành ngữ nói sao nhỉ, bức lương vi xướng (ép gái nhà lành đến nước làm kĩ nữ), chính là bức lương vi xướng, Chương Chó Điên chắc chắn sẽ không tha cho hắn ta đâu.”
Chân dài đột nhiên dừng bước, đôi mắt màu hổ phách của Ninh Nam Gia ngay lập tức hóa cánh đồng băng giá, hắn nắm lấy cổ áo Trâu Tử Khang trực tiếp nhấc bổng cậu ta lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu ta: “Con mẹ mày nói ai xướng (kĩ nữ), tao hiện tại liền đem răng lợi mày nhổ sạch cho mày nuốt vào bụng mày tin không?”
“Anh Gia anh Gia, em sai rồi, em ngu mồm ngu miệng mà còn học đòi dùng thành ngữ, em tuyệt đối không có ý đấy đâu.” Mặt cậu ta đỏ bừng và hô hấp một cách khó khăn, Trâu Tử Khang gấp gáp tách ngón tay của Ninh Nam Gia xin tha, “Anh Gia, anh tha cho em đi...”
Mồ hôi trên lưng ướt hơn nửa đồng phục, ánh mặt trời mùa hè khiến toàn bộ nước trong cơ thể Ninh Nam Gia bốc hơi vậy, giọt mồ hôi vương trên làn mi rơi vào đáy mắt như bị kim châm.
Bàn tay buông lỏng cổ áo Trâu Tử Khang, hắn vuốt mồ hôi trên mặt tức giận nói: “Phiền chết đi được, không chạy nữa, mày đem tên trường của em trai Khương Ngật học gửi cho tao, nếu Chương Chó Điên hỏi tới thì mày nói tao không khỏe đến bệnh viện rồi.”
Sau khi ném lại một lời như thế, Ninh Nam Gia liền sải bước qua đám đông mà đi luôn.
Trâu Tử Khang kém chút nữa bị nghẹt thở nhìn theo bóng lưng của Ninh Nam Gia nghĩ lại mà phát hãi, thầm nghĩ cuồng em gái quả là quá đáng sợ, cậu ta mém nữa trở thành chàng trai chết oan chết uổng đầu tiên của Lục trung vì nói hớ mồm.
Sau khi từ Lục trung đi ra, Ninh Nam Gia mua một chai nước đá ở siêu thị nhỏ cổng trường, trong lúc ấy Trâu Tử Khang đã gửi đến địa chỉ mà hắn cần. Sau khi uống xong hắn bóp chai nước vứt vào thùng rác, hắn về nhà tắm rửa thay quần áo, tính toán thời gian không sai lắm bèn ra khỏi nhà.
Có cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, Ninh Nam Gia với Khương Ngật một là anh đại Lục trung một là anh đại Tam trung, mấy năm này đàn em hai bên tranh giành đủ chuyện lớn nhỏ nên xảy ra tranh chấp là tất yếu, quan hệ phải nói là như nước với lửa, thấy nhau là chiến.
Khương Ngật này dù đánh đấm khá được, nhưng não phình như quả bóng ý, nửa điểm IQ còn chả có, vì thế mà Ninh Nam Gia trước giờ đều chẳng để hắn ta vào mắt.
Chỉ là bây giờ con chó đầu óc ngu si tứ chi phát triển này đã lừa được em gái hắn tới tay, việc này trực tiếp dẫn đến điểm đau của kẻ cuồng em gái Ninh Nam Gia.
Anh đại Lục trung tức giận rồi, hậu quả cực kì nghiệm trọng đó.
Đề cao tinh thần ăn miếng trả miếng, nếu mày dám cuỗm em gái tao, tao liền đánh em trai mày, Ninh Nam Gia qua mấy ngày nghiên cứu địa hình, cuối cùng quyết định vào một đêm đen một mình một gậy đi đến con hẻm sau trường học của em trai Khương Ngật chặn người, tính đánh gãy hai chân đứa em trai cùng cha khác mẹ của thằng chó Khương Ngật, coi như là trả thù. Để xem thằng cháu Khương Ngật còn dám tòm tèm lên em gái Ninh Vĩ Đồng nữa không.
Đôi lời Xanh Xanh muốn nói:
Lần đầu bắt tay vào công tác dịch thuật nên còn bỡ ngỡ, chủ yếu là lười. Nên tiến độ dịch khum được nhanh nhẹn cho lắm, có ai ghé qua đây thì cho mình xin ít động lực hen!