Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 5: Sợ sét đánh
Lúc vội vội vàng vàng gọi taxi đi đến bệnh viện, y tá phụ trách phòng bệnh của Khương Bắc Dư nói với hắn, Khương Bắc Dư vì không ăn cơm tối mà bị đau dạ dày phải truyền dịch.
Lúc Ninh Nam Gia mở cửa phòng bệnh bước vào, Khương Bắc Dư đã ngủ rồi, giá truyền dịch đặt bên cạnh giường, bàn tay gầy guộc xanh xao của cậu đặt trên chiếc chăn bông nhợt nhạt đến mức không còn chút máu nào, bởi ghim kim truyền dịch nên gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Bắc Dư có vẻ đã tỉnh, đôi lông mi dài mềm mại vén lên để lộ đôi con ngươi đen như mực, khi tầm mắt chạm vào Ninh Nam Gia cậu mím mím môi, lông mi cụp xuống che đậy cảm xúc trong đáy mắt, sườn mặt tinh tế với làn da nhợt nhạt nhuốm lên nét cô đơn, nhìn dáng vẻ giống như động vật nhỏ bị bỏ rơi ấy.
Một chút cảm giác tội lỗi trong lòng lập tức vọt lên đỉnh điểm, Ninh Nam Gia hạ giọng chậm chạp nói: “Khương Bắc Dư, anh, anh hôm nay có việc đột xuất, nên... đến, đến muộn mất rồi.”
Hắn không giỏi nói dối, nói một câu mà cứ lắp ba lắp bắp mãi mới xong.
Khương Bắc Dư nằm trên giường bệnh mở mắt, một đôi mắt hẹp dài màu đen lại càng thêm u ám, màu đen của mắt càng khiến sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, cậu nhìn vào mặt Ninh Nam Gia, giọng nói trầm thấp cất lên lại yếu ớt:
“Nếu anh bận thì không cần đến thăm em đâu, em sắp xuất viện đến nơi rồi.”
Ninh Nam Gia nhìn cậu như thế lại càng xấu hổ, lập tức cúi xuống và ngồi bên mép giường, giọng điệu tha thiết: “Không phải là rất bận, anh, anh chỉ là lúc ấy quyết định thi đấu bóng rổ với trường Tam trung thôi, xin lỗi, lần sau anh có việc gì sẽ nhắc trước với em một tiếng.”
Khương Bắc Dư mím môi nhìn hắn, sau đó dùng một tay chống giường từ từ ngồi dậy, “Vậy anh lần sau có như thế nữa không?”
“Không đâu, không thế nữa.”
Ninh Nam Gia vội vàng chìa tay ra đỡ cậu, vừa sờ mới biết cậu lại phát sốt nữa rồi, hắn đang muốn đi gọi y tá Khương Ngật dư liền nắm lấy cổ tay hắn, chậm rãi nói:
“Em đã uống thuốc rồi, xuất mồ hôi ra là đỡ.”
Ninh Nam Gia “ừ” một tiếng, theo thói quen mà tránh đi bàn tay của cậu, “Anh nhớ là bệnh viện có phục vụ cơm nước, đói rồi sao không gọi y tá nhờ họ mua cơm cho?”
Đôi mắt đen hẹp dài hơi di chuyển, Khương Bắc Dư cụp mi, lông mi dài rủ xuống, khiến người khác khó bề nhận ra cảm xúc trong đôi mắt cậu:
“Anh nói sẽ đến thăm em, vì thế em cứ đợi anh thôi.”
Nghe thấy lí do vừa rõ ràng vừa trực tiếp như thế của Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia có chút sững sờ, cảm thấy đứa nhỏ này vừa thành thật lại hơi hơi ngốc, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch vẫn còn một nửa, hắn nói: “Vậy anh đi mua cho em chút cháo trắng, vốn dĩ đem canh xương bò với mấy món ăn đến nhưng em hiện tại sức khỏe hơi yếu vẫn nên ăn đồ thanh đạm một chút thì tốt hơn.”
Khương Bắc Dư không phản ứng gì mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Nam Gia ra quán cháo gần cổng bệnh viện mua một ít cháo, trở về đưa cho Khương Bắc Dư nhìn cậu ăn xong, vốn dĩ muốn dọn rác xong xuôi là về nhà luôn, không ngờ tới ngoài trời lại đổ mưa, hắn đem rác ra vứt vào thùng rác ngoài hành lang, cứ nghĩ là chờ mưa nhở một chút mới về ai dè mưa càng lúc càng to, cuối cùng hắn không thể không ngủ lại bệnh viện một đêm.
Khương Bắc Dư đã tháo băng, thay vào đó là một miếng dán màu trắng lên mũi, cho dù xương mũi đã bị nứt mà mũi của cậu nhìn vẫn cao và thẳng lắm, cũng không thể coi là bị phá tướng.
Ninh Nam Gia rảnh rỗi mà nhìn cậu chằm chằm, cả gương mặt từ dưới lên trên từ trên xuống dưới đều nhìn hết rồi, cảm thấy cái cậu Khương Bắc Dư này không chỉ tính cách khác thằng chó Khương Ngật mà ngay cả lớn lên cũng không tìm thấy nửa điểm giống nhau nào, thật là càng nhìn càng vừa mắt.
Đang lúc thẫn thờ ra đấy thì giọng nói Khương Bắc Dư truyền tới:
“Anh Nam Gia, anh có thể cầm giúp em một chút đồ được không?”
Khương Bắc Dư xuất ra một người mồ hôi, quần áo ướt ướt dính dính hết cả, tay phải vừa chuyền xong không còn chút sức nào mà nhấc lên cho được, lúc này mới đưa ánh mắt thỉnh cầu nhìn hắn.
Ninh Nam Gia gật đầu, lại gần tủ lấy ra một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ đưa cho cậu.
Làn da của Khương Bắc Dư rất trắng, nhìn gần càng thấy trắng, là trắng kiểu xanh xao bệnh tật, thân hình gầy yếu, xương cốt vẫn chưa phát triển hết nhìn vào càng yếu ớt.
Lúc Ninh Nam Gia nhìn cậu thay đồ phát hiện phía sau xương bả vai của cậu có một vết sẹo kéo dài gần chục căng ti mét, vết sẹo đã chuyển sang màu trắng, nhìn giống như là vết thương cũ hơn mười năm trước, hắn chưa kịp nhìn lại lần hai cho rõ ràng Khương Bắc Dư đã mặc xong áo quần bệnh nhân rồi.
Ban đêm nổi gió, Ninh Nam Gia đi đóng cửa sổ, vừa mới ngồi lên sô pha, ngoài trời đã vang lên tiếng sấm sét, những cái bóng xẹt qua từ tia chớp xanh tím thoáng vụt qua trên bức tường, kế đó, hắn thấy cổ tay bị ai đó nắm lấy.
Sốt đã hạ bớt, ngón tay Khương Bắc Dư mát mẻ, không biết bị cái gì dọa cho ớn lạnh hay là do hôm nay nhiệt độ hạ thấp, Ninh Nam Gia vừa ngồi xuống liền bị cậu ôm lấy.
Giống như đang sợ hãi cái gì đó, Khương Bắc Dư cả người đều chôn vùi trong vòng tay hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, toàn thân nhè nhẹ run lên.
Ninh Nam Gia không quá quen người khác thân mật tiếp xúc cơ thể như thế, nhưng sức lực Khương Bắc Dư rất lớn, hắn dùng bảy phần sức lực cũng nới lỏng cánh tay của cậu cho được, chỉ đành để mặc cậu ôm lấy mà hỏi cậu:
“Em sợ sấm sét đúng không?”
Khương Bắc Dư không nói chuyện, ôm Ninh Nam Gia gần như đè bẹp hắn vào sô pha, còn tiếp tục rức vào trong vòng tay của hắn.
Ninh Nam Gia thấy phản ứng của cậu đúng cái kiểu sợ sét đánh đến nỗi không nhấc chân lên được, bèn miễn cưỡng nhấc tay vỗ vô vào bở vai gầy guộc cậu an ủi, hắn nhịn không được mà nói một câu: “Em đúng thật là yếu ớt.”
Sau khi tiếng sấm sét đã dừng, Khương Bắc Dư ở trong vòng tay Ninh Nam Gia đã bình tĩnh trở lại, hai tay cũng buông lỏng ra một tí, nhưng bàn tay cậu vẫn bám như đỉa trâu vào áo hắn không chịu buông, lâu ơi là lâu thế mà vẫn không có ý quay về giường nằm, Ninh Nam Gia nhìn bộ dạng kia của cậu, đột nhiên trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt lành gì cho lắm:
“Em, không phải là muốn anh ngủ cùng đấy chứ?”
Đôi mắt đen biểu lộ chút cảm kích, Khương Bắc Dư siết chặt eo Ninh Nam Gia, thì thầm nói với hắn: “Cảm ơn anh Nam Gia.”
Ninh Nam Gia: “...”
Ninh Nam Gia tự làm công tác tư tưởng cho mình lâu ơi là lâu mới ôm Khương Bắc Dư lên giường bệnh, sau đó mới vén chăn lên và nằm xuống.
Giường bệnh là giường đơn, một người ốm yếu như Khương Bắc Dư nằm thì thoải mái, nhưng thêm một đứa to xác cẳng dài như Ninh Nam Gia thì lại chật lắm, thấy Khương Bắc Dư bị mình chèn đến nằm dán sát vào tường, Ninh Nam Gia bất lực gọi cậu:
“Khương Bắc Dư, em nằm nhích qua đây một chút.”
Hai người nằm như thế nhất định sẽ có đụng chạm cơ thể, Khương Bắc Dư khá là do dự: “Không sao đâu, anh Nam gia, em thích nằm ngủ sát tường.”
Ninh Nam Gia bực mình “chậc” một tiếng, trực tiếp đưa tay kéo Khương Bắc Dư qua đây.
Một nửa người cậu nằm trên người Ninh Nam Gia, Khương Bắc Dư cứng ngắc mở miệng: “Anh Nam Gia, em...”
Cơ thể cậu bé vừa mềm vừa lạnh giống như hoa đậu biếc non non, Ninh Nam Gia không nhịn được mà véo véo cánh tay Khương Bắc Dư, cảm giác như nơi hắn véo không phải là thịt gì cả mà giống như một miếng đậu hũ mềm mềm có thể ép ra nước tới nơi ấy, hắn nhịn không được mà trêu:
“Cậu ấm Khương, em không phải là con gái đấy chứ, sao lại mềm mại đến thế này đây?”
Hắn vừa dứt lời thì trên trời liền giáng xuống mấy tiếng sấm, Khương Bắc Dư cả người liền giống như bị kích động, trở mình áp người hắn xuống phía dưới, hai cánh tay ôm lấy hắn run run.
Ninh Nam Gia sủng sốt trước sự đè ngược lại này của cậu, sau khi kịp phản ứng lại hắn mới hiểu là Khương Bắc Dư là bởi vì sợ sấm sét mà căng thẳng bèn đưa tay lên vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu, trong lòng lại nghĩ về lá gan của cậu ấm da mềm thịt mại sao lại nhỏ đến mức này, đột nhiên hắn cảm thấy có một vật cứng cộm vào eo mình.
Sau khi biết được cái vật cứng cứng to to này là cái gì, vẻ mặt Ninh Nam Gia có chút vi diệu, véo véo cánh tay mềm mại của Khương Bắc Dư, hắn đè thấp giọng hỏi nhỏ: “Cậu ấm, có phải em để bụng anh nói em mềm mại nên mới cứng lên cho anh thấy phải không?”
Khương Bắc Dư không nói chuyện, có vẻ muốn nhấc bàn tay chống lên vai hắn ra, nhưng vừa nhúc nhích một cái là lại cọ một cái, sau một hồi cọ xát thì cái gì đó lại to hơn, Ninh Nam Gia bị cậu húc cho một cái mà lớn tiếng rên rỉ, nhanh chóng ấn vào lưng đè cậu lại:
“Cậu ấm này, em đừng có đụng lung tung.”
“Xin, xin lỗi!” Khương Bắc Dư cũng đang cảm thấy lúng túng không chỗ chôn thân, giọng nói vừa trầm vừa khàn còn chan chứa chuts nghẹn ngào.
Tâm tình Ninh Nam Gia hơi phức tạp khi nghe thấy giọng nói kiểu này của cậu, vốn dĩ tính đẩy cậu ra nhưng lại dừng lại, thôi bỏ đi, cậu ấm này cũng chẳng dễ dàng gì, nâng nhẹ cánh tay và đặt sang một bên, hắn ngáp một cái:
“Thế thì em cứ nằm sấp vầy, đỡ hơn thì tự xuống, anh ngủ trước đây.”
Bài tập hôm nay vẫn chưa làm xong, đến mai rồi dậy sớm làm bổ sung vậy.
Khương Bắc Dư gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nằm sấp trên người Ninh Nam Gia không động đậy gì nữa.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ nhỏ dần, Ninh Nam Gia nghe tiếng mưa, khép mắt và chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Bắc Dư đã từ trên người hắn đi xuống rồi, nghiêng người ngủ đến ngon lành, khuôn mặt nhợt nhạt như được phủ lên một lớp phấn mỏng dưới ánh sáng, cái vẻ ốm yếu bệnh tật u ám cũng bị làm nhạt đi, đẹp đến mức như bước ra từ bức tranh vẽ.
Sau khi hắn đứng hình nửa phút mới nhẹ nhàng vén chăn rời giường bệnh.
Lúc về nhà đổi một bộ đồng phục rồi vào lớp cách giờ vào lớp còn hai mươi phút, Ninh Nam Gia vừa ăn bánh nhân trứng gà vừa cầm bút làm bổ sung bài tập, sau khi múa bút thành văn được gần hai chục phút, hắn cuối cùng cũng làm xong bài tập còn lại trước giờ vào học một phút.
Vào tiết một, Trâu Tử Khang bị giáo viên sinh học đuổi ra ngoài vì không làm bài tập về nhà, sau đó đứng một mạch luôn ba tiết, vì bài tập vật lí và hóa học cậu ta cũng không làm nốt, lúc đến giờ giải lao của tiết ba, Ninh Nam Gia từ trong lớp đi ra tính đến căn tin mua chai nước lạnh để nâng cao tinh thần, Trâu Tử Khang liền trưng ra khuôn mặt đáng thương sấn tới:
“Anh Gia, anh thật vô lương tâm.”
Ninh Nam Gia nhướng nhướng mày, khó hiểu nhìn cầu ta.
“Anh lén lút làm xong bài tập sau lưng em mà không nói với em, anh như thế là phản bội tình bạn của chúng ta đấy!”
Trâu Tử Khang nói đến lệ đẫm hai hàng, “Nếu không phải thấy anh không làm, em cũng không dám không làm cả ba môn như thế, lần này tốt rồi, Chương Chó Điên mà gọi mẹ em tới, lần này thì em thê thảm rồi.”
Xanh Xanh: ha ha, dạo này tui lười onl vì trốn đủ thứ.
Tóm cái váy lại thì hai bạn trẻ đã làm đủ thứ với nhau gòi, nào ôm nào nắm này nắm nọ rồi chung chăn chung gối. Bạo thật!