Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 11: Vì đâu mà rung động
Giúp đỡ tắm rửa?
Yêu cầu này nghe qua cũng không có vẻ gì là không thỏa đáng, Ninh Nam Gia mặc dù không thích tiếp xúc thân mật với người khác nhưng trong não đảo một vòng những người vẫn còn ở trong nhà lúc này, Ninh Phó Nguyên tuổi tác quá lớn không thể giày vò, dì Vu suy cho cùng cũng là phụ nữ, đẵn đo mãi, có vẻ chỉ còn mỗi hắn mới có thể giúp Khương Bắc Dư cái việc này thôi.
Mắt thấy Ninh Nam Gia vừa nghe mình nói xong mà vẫn im lặng, trái tim Khương Bắc Dư dần dần thắt lại, cậu đang do dự liệu đưa ra yêu cầu như vậy có quá đột ngột trong thời điểm hiện tại hay không đã nghe thấy Ninh Nam Gia hỏi mình:
“Tắm vòi hoa sen được không? Nhà anh không có bồn tắm.”
Tâm tình căng thẳng thoáng cái được thả lỏng đôi chút, khóe môi Khương Bắc Dư nhếch lên tạo thành một vòng cung rất nhẹ: “Được ạ, em không kén chọn.”
Ninh Nam gia đỡ cậu ngồi xuống sô pha, quay người bước trên thảm, hắn vào tủ lấy một bộ quần áo ở nhà mà mình ít khi mặc đến.
“Mặc đồ của anh đi ngủ được không? Bộ này anh chỉ mặc qua một lần, rất sạch sẽ.”
Với đồ của Ninh Nam Gia, Khương Bắc dư không có gì là không được, giơ tay đón lấy, cậu nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:
“Anh Nam gia, có thể cho em mượn thêm đồ lót được không? Nếu không có mới... mặc rồi em cũng không để ý.”
Ninh Nam Gia đột nhiên vì lời nói của Khương Bắc Dư mà cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt thẳng thắn ấy, hắn lại cám thấy mình lúc ấy nghĩ quá nhiều rồi:
“Cái mới có, anh lấy cho em.”
Lông mi chợp nhẹ, biểu cảm trên gương mặt Khương Bắc Dư có vẻ mang nét thất vọng, “Vâng, cảm ơn anh Nam Gia.”
Sau khi quấn đầu gối và khuỷu tay bị thương của Khương Bắc Dư bằng màng bọc thực phẩm, Ninh Nam Gia đỡ cậu vào phòng tắm, mặc dù không có bồn nhưng hắn vẫn kiếm cho cậu một chiếc đẩu.
Ngày hè nhiệt độ nước cũng thường thường, nghĩ đến cậu ấm thân thể mềm yếu, Ninh Nam Gia tăng nhiệt độ lên cao một chút, phòng tắm nhanh chóng phủ đầy hơi nước.
Da dẻ của Khương Bắc Dư rất trắng, sau khi thấm qua nước nóng dần dần ửng lên màu hồng nhạt, Ninh Nam Gia cầm khăn tắm và nâng tay cậu lên, từ từ giúp cậu lau lưng với ngực, lúc lau đến vết sẹo mờ nhưng lại rất lớn ở dưới xương quai xanh, chần chừ một lát thôi rồi thản nhiên lướt qua nó.
Cả quá trình Khương Bắc Dư rất hợp tác, bảo nhấc cánh tay thì nhấc cánh tay, bảo duỗi chân thì duỗi chân, lúc lau đến người anh em của người ta, Ninh Nam Gia đột nhiên không hạ tay nổi, không phải là vì hắn chưa làm qua điều này, mà là kể cả những người quen biết với nhau, nếu không thân thiết đến một mức đột nhất định thì vẫn thấy kì quái làm sao ấy.
Dường như cảm nhận được sự do dự của Ninh Nam Gia, Khương Bắc Dư chủ động giơ ra cánh tay không bị thương cầm lấy cái khăn trong tay hắn mà nói: “Ninh Nam Gia, anh đỡ em, em tự làm được mà!”
Vừa khéo với suy nghĩ của Ninh Nam Gia,, khó có khi Khương Bắc Dư chủ động đưa ra yêu cầu, hắn dĩ nhiên mà thuận theo giúp cậu nhấc cánh tay, thuận tiện lia mắt nhìn theo.
Sau người truyền đến tiếng nước chảy, hơi nước trong phòng tắm bốc lên nhiều, hun đến khiến mắt Ninh Nam Gia ướt át, mãi một lúc sau Khương Bắc Dư gọi hắn:
“Anh Nam Gia, em xong rồi.”
Ninh Nam gia quay người, đón lấy cái khăn trên tay cậu mà vắt sạch nước, hắn cúi đầu lau chân lau tay giúp cậu cho đỡ ướt, trong lúc ấy, Khương Bắc Dư luôn cúi đầu nhìn hắn, đợi hắn lau xong rồi đột nhiên hé miệng:
“Anh Nam Gia, mắt của anh quả thực rất đẹp.”
Câu nói này của cậu buông ra rất đột ngột, Ninh Nam Gia vô thức nhướng làn mi ướt át lên nhìn cậu, một đôi mắt trong veo màu hổ phách mang theo sự bối rối.
Sau khi hai mắt nhìn nhau, khóe miệng Khương Bắc Dư khẽ nhếch lên, lại bổ sung một câu: “Quả thực rất đẹp, còn đẹp hơn con gái nữa.”
Đợi lúc kịp phản ứng bản thân mình bị trêu đùa, Ninh Nam Gia đưa tay lên gõ ào trán cậu: “Những lời này giữ lại mà dỗ con gái đi.”
Sức lực của hắn không có gì để nghi ngờ, vầng trán trắng nõn của Khương Bắc Dư ngay tức khắc xuất hiện một vệt hồng nho nhỏ, nhưng cậu lại có vẻ không cảm nhận được cái đau, trên môi vẫn vương nét cười nhẹ nhàng.
Sau khi giúp Khương Bắc Dư tắm rửa và dọn dẹp, Ninh Nam Gia đã thấy thấm mệt, giường của hắn là gỗ trầm hương làm thành phản, là đồ cổ, phía trên trải một lớp đệm lò xo, rất rộng, hai người đàn ông trưởng thành nằm xuống cũng không vấn đề gì.
Bởi vì biết Khương Bắc Dư muốn ở lại thế nên dì Vu ôm thêm một lớp ga trải giường đến, khi Ninh Nam Gia nằm xuống kéo cái chăn đắp lên eo, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ.
Khương Bắc Dư nằm bên trong, khoảng trống giữa hai người dư sức để nhét vào một đứa bé lên bảy, phía trong dựa vào tường, trên tường là một cánh cửa gỗ khép hờ, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy ao sen yên tĩnh ở sân sau. Nằm được một lát, cậu nhịn không được mà chống mình dậy, tựa lên cửa sổ mà nhìn ra, đồng thời hỏi Ninh Nam Gia:
“Anh Nam Gia, hoa sen trong ao kia là thật ạ?”
Ninh Nam Gia vốn dĩ đã mơ màng vào giấc, bị cậu hỏi như thế bèn vô thức nhẹ giọng câu được câu chăng mà trả lời:
“Ừm, em đừng nghển đầu xem nữa, trong ao sen có nữ quỷ, đợi lát nữa cô ta sẽ bắt em đi cùng ả.”
Khương Bắc Dư vừa nghe thôi đã biết tỏng hắn chỉ nói bậy nói bạ, giữ cửa xem cảnh một hồi, cậu mới đem cửa sổ khép lại, đang tính hỏi Ninh Nam Gia chuyện khác, vừa quay đầu đã thấy hắn nhắm mắt từ lúc nào rồi.
Ánh trăng ảm đạm đổ xuống bậu cửa sổ, trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Ninh Nam Gia ngủ đầu hơi nghiêng về một bên, lộ ra cần cổ thon dài cùng nốt ruồi đỏ điểm lên hầu kết theo tư thế của hắn.
Khương Bắc Dư dán mắt vào đấy lâu ơi là lâu, kìm lòng không đặng mà từ từ cúi người, nhẹ nhàng nghiêng người chạm môi lên rất lâu.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở vừa dài vừa rõ ràng, khi cậu nghiêng người phần đuôi tóc tránh không khỏi cọ vào quai hàm của Ninh Nam Gia. Cảm thấy hơi ngứa, đầu Ninh Nam Gia khẽ nhúc nhích, có vẻ như sắp tỉnh.
Trái tim đột ngột thắt chặt, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay Khương Bắc Dư, lí trí bảo cậu phải nhanh chóng tránh ra nếu không thì sẽ không thể giải thích nổi, nhưng cơ thể lại giống như không thể kiểm soát được mà càng muốn đến gần Ninh Nam Gia nhiều hơn, không nỡ cách xa nửa phân.
Thế là cậu cứ ngoẹo cổ như thế, trong tư thế cực kỳ ái muội, đầu cậu như có như không mà áp vào cần cổ của hắn không hề nhúc nhích.
Sau khi trở mình, Ninh Nam Gia vẫn ngủ ngon, càng không nói đến mở mắt ra, cũng không phát giác được cậu đang dựa sát vào mình. Khương Bắc Dư thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác mất mát ở trong lòng.
Ninh Nam Gia quá thẳng, thẳng đến mức có lúc khiến cậu không nhẫn tâm bẻ cong.
Nhưng so với không nhẫn tâm, cậu càng không nỡ.
Hôm sau, lúc Ninh Nam gia thức giấc, trên giường đã không còn bóng dáng của Khương Bắc Dư, hắn vệ sinh cá nhân xong đẩy cửa ra ngoài, đang tính tìm người thì nghe thấy tiếng của Ninh Phó Nguyên ở phòng khách tầng một:
“Tiểu Dư à, sau này cháu phải chăm tới cùng lão già này chơi cờ đấy, ông lâu rồi không tìm được đối thủ nào ngang tài ngang sức cả.”
“Vâng ạ, khó có được ông yêu thích, sau này cháu nhất định thường xuyên ghé thăm ạ.”
Những ngón tay dài đặt trên lan can tầng hai, Ninh Nam Gia lần theo thanh âm mà nhìn xuống, liền thấy dưới sô pha là Khương Bắc Dư ngồi đối diện với Ninh Phó Nguyên, trên bàn trà đặt đầy quân đen quân trắng, có vẻ như vừa mới trải qua một trận cờ kịch liệt.
Trên người Khương Bắc Dư vẫn mặc áo quần ở nhà của hắn, áo thun màu cánh sen rộng rãi đơn giản cùng quần đùi vải màu đen, màu nhạt khiến cậu càng trở nên trắng trẻo khiến người yêu thích.
Bộ đồ này của hắn được Tống Tri Vi mua cho hai năm trước đó, hắn ghét bỏ màu hồng cánh sen quá ẻo lả, chỉ mặc có một lần liền chẳng bao giờ tính mặc thêm lần nào nữa. Nhưng màu sắc như thế đặt vào người Khương Bắc Dư lại phù hợp và hài hòa lắm, không những không có một tí nữ tính nào mà ngược lại còn khiến cậu nhìn rất sạch sẽ và ấm áp, giống một chú cún được nuôi đến là dịu ngoan, khiến người khác yêu thích.
Dường như cảm nhận được ánh mắt từ phía trên, Khương Bắc Dư nhẹ nhàng ngẩng đầu, sau khi đối diện với tầm nhìn của Ninh Nam Gia liền giơ tay vẫy vẫy:
“Anh Nam Gia, buổi sáng tốt lành.”
Ninh Nam Gia gật đầu với cậu, nhìn lên đồng hồ treo tường, nhắc nhở: “Nhanh lên thay đồ, sắp đi học rồi.”
Khương Bắc Dư đáp lời và đứng dậy đi lên.
Đồ tối hôm qua thay ra dì Vu đã giặt sạch và để trong phòng thay đồ rồi, Ninh Nam Gia cầm lấy đồng phục của Khương Bắc Dư tới, sau khi giúp cậu thay đồ xong liền tự đi thay đồ cho mình.
Áo quần cởi ra thuận tay đặt trên sô pha, theo động tác cúi người của Ninh Nam Gia, phần eo thon gọn của hắn cong thành một vòng cung mềm mại đẹp mắt, cơ bắp mơ hồ phủ lên khung xương gầy, có một loại khí chất dẻo dai mà mạnh mẽ chỉ có ở thiếu niên.
Khương Bắc Dư yên lặng nhìn, nhãn cầu cứ thế mà chẳng thể dời đi được.
Ninh Nam Gia rất cao, còn vai rộng chân dài, bóng lưng rất giống chàng trai trẻ trưởng thành, ngược lại rất có cảm giác thiếu niên, mắt mày ôn nhuận như ngọc, rất mâu thuẫn, nhưng đặt trên người hắn lại không có chút không hài hòa nào.
Cậu lần đầu tiên phát hiện, thì ra sau khi phải lòng một người, mỗi một hành động của người ấy đều biến thành lí do cho con tim rung động.
Sau khi thay đồ xong, Ninh Nam Gia tự nhiên đưa bộ quần áo mà cậu đã thay đặt cùng nhau, để cho dì Vu lát nữa cầm đi giặt. Sau đó đi đến trước mặt cậu cúi người xuống, cõng người lên lưng.
Bởi vì cõng người trên lưng không tiện nên Ninh Nam Gia bèn đi xe, chả mấy chốc mà đã đến trường.
Lúc vừa đến dưới tầng nhà dạy học, Trâu Tử Khang từ nơi khác đi đến trông thấy Ninh Nam Gia cõng Khương Bắc Dư nhịn không được nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng quyết định lựa chọn thái độ phớt lờ, trực tiếp quay ra nói chuyện với Ninh Nam Gia:
“Anh Gia, đợi một chút, em cầm bài tập hóa học chép, hôm qua em không làm, đợi lát nữa thầy Lý chắc chắn muốn kiểm tra, bị thầy bắt được thì em lạnh xác.”
Ninh Nam Gia nhạt nhẽo trả lời cậu ta: “Tự tìm trong ngăn kéo đi.”
Sau khi được cho phép, Trâu Tử Khang hoan hô lên một tiếng rồi chạy bình bịch lên tầng luôn.
Trông dáng vẻ vui mừng kia của Trâu tử Khang, Ninh Nam Gia đột nhiên nghĩ đến Khương Bắc Dư hình như vẫn chưa làm bài tập, lúc cõng cậu lên tầng bèn nói với cậu: “Đợi lát nữa anh giúp em chép, em cũng tự chép, một giờ đọc bài buổi sáng chắc có thể chép xong, đừng để bị phạt đấy.”
Khương Bắc Dư ngoan ngoãn gật đầu.
Tranh thủ giờ đọc bài buổi sáng để làm nốt bài tập là việc thường như cân đường hộp sữa của học sinh, nếu gặp phải giáo viên kiểm tra đột xuất thì đã có cả lớp bưng bít giùm, vì vậy sau khi cõng Khương Bắc Dư vào lớp, Ninh Nam Gia đã bắt đầu giúp cậu chép bài tập.
Ngày hôm qua có bốn môn chính khóa, môn nào cũng có bài tập, nhưng Khương Bắc Dư ngay cả một chữ cũng không viết, lúc Ninh Nam Gia cầm bút mở vở bài tập sinh học ra nhịn không được ngẩng đầu lên nói một câu:
“Cậu ấm nhỏ, em có ý kiến với bài tập trường cấp ba vừa nghèo khó vừa đại trà à? Sao một chữ cũng không viết?”
Khương Bắc Dư lắc đầu, dùng bàn tay không bị thương ấn vào vở bài tập, sau đó cầm lấy bút và chép: “Em không có ý kiến gì, chẳng qua em không biết làm.”
Ninh Nam Gia nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, vốn dĩ muốn nhìn cho rõ nét chữ của cậu để bắt chước cho tốt, nhưng sau khi nhìn, hắn đột nhiên phát hiện, có thể dùng từng nét từng bút kí tự Trung Quốc mà viết thành bùa chú chẳng ra ngô ra khoai gì cũng là một dạng biệt tài.
Nhìn vào đau hết cả đầu, hắn nói: “Em đừng viết nữa, anh chép cho, có lẽ còn chưa có ai thấy qua chữ viết của em đâu, trước cứ qua lần này rồi bàn tiếp.”
Khương Bắc Dư “ừ” một tiếng, sau đó chống cằm nhìn ra cửa: “Vậy em giúp anh canh chừng.”
Ninh Nam Gia bị cậu làm cho chọc cười, khóe miệng còn nhếch lên một vòng cung nhè nhẹ, Trâu Tử Khang ngồi ở phía sau hô lên: “Hừ, anh Gia, anh thay lòng, trước đó tới giờ anh có bao giờ giúp em chép bài tập đâu, anh thay đổi rồi.”
Xanh Xanh: Sắp tới bận slm. Không bận thì vẫn lười!
Hê hê!