Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 105: Chương 105: Âm mưu (1)




Chỉ nghe tiếng quản gia ở bên ngoài đáp. “Cô Minh Nhan, vừa rồi cậu chủ có dặn mời hai vị chuẩn bị một chút, trưa hôm nay sẽ dùng cơm ở bên ngoài.”

Minh Nhan cùng Tân Vãn liếc nhau, không thể nói gì đành nở nụ cười đáp. “Ân, cháu biết rồi. Chú Lưu, chú nói lại là bọn cháu chuẩn bị ngay.” Minh Nhan đều gọi Lưu quản gia là ‘chú Lưu’, nghe nói vị quản gia đại nhân này là nhân vật thuộc hàng nguyên lão của nhà họ Mạc.

Chuẩn bị đơn giản một chút, Minh Nhan cùng Tân Vãn bước ra khỏi phòng, Minh Hiên cùng La Khương đã sớm chờ ở dưới. Minh Hiên thấy các cô đi ra , nhanh chóng đi về phía trước, giải thích. “Bọn họ vừa tới, cho nên anh muốn mời bọn họ ra ngoài ăn cơm, xem như tiệc chào đón a.”

Minh Nhan ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng lên nói. “Em đã biết.” Vừa nói vừa âm thầm nhéo bên hông hắn một cái.

Minh Hiên đau nên hơi cong người, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, trưng ra một bộ dạng đau khổ mặc cô muốn đánh hay làm gì cũng được, làm cho Minh Nhan hoàn toàn không còn cách nào khác. Cũng không biết cái dạng đau khổ này là hắn học của ai nữa, trước kia hắn có như vậy.

Minh Hiên thấy cô không giận dỗi, trong lòng mừng thầm, ‘Bà xã đánh chửi gì cũng phải nhẫn, không đau cũng phải làm bộ như rất đau, cứ thỏa mãn cô ấy phát tiết ức chế.’ Câu nói này quả nhiên rất đúng, cuối cùng tên nhóc Lưu Vũ Trạch kia lúc này cũng làm được một việc ra hồn.

“Xì......” Tân Vãn vẫn luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt thật sự là không nhịn được mà cười ra tiếng. Bị Minh Hiên ném qua một cái mắt lạnh làm cô sợ tới mức nhanh chóng ngừng tiếng lại.

La Khương bất mãn kéo Tân Vãn ra sau người mình, dùng ánh mắt lạnh lùng nói. “Cậu đối với người con gái của tôi thái độ tốt một chút đi.”

Minh Hiên lơ đễnh nhún nhún vai, không có biện pháp. Hắn chỉ dịu dàng được với mình Minh Nhan thôi, những người khác không bàn tới. ‘Mà nói gì thì nói tên nhóc như cậu cũng có mạnh hơn tôi bao nhiêu đâu, từ đầu tới đuôi đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, trách không được đến bây giờ cũng chưa làm được gì cả.’

Nhưng câu phía sau chỉ là trong lòng Minh Hiên nghĩ thôi, cũng không dám nói ra miệng. Dù sao công phu quyền cước của tên nhóc kia cũng không kém, nếu hắn ta thẹn quá hóa giận tìm hắn động thủ thì sẽ có một trận đánh ác liệt. Mà hiện tại đối với hắn, việc hắn ta tìm đến so tài cũng rất ít hứng thú.

Minh Nhan không hề nhận thấy sóng ngầm mãnh liệt của bọn họ trong lúc đó, cùng mọi người đi ra cửa.

Bốn người bọn họ tìm đến một nhà hàng rộng rãi, yên tĩnh. Minh Nhan còn cùng Tân Vãn nghiên cứu xem mấy ngày nữa nên đi dạo chỗ nào. Tuy nói Minh Hiên cũng rất muốn cùng Minh Nhan đi dạo khắp nơi, nhưng nói gì thì hắn cũng là đàn ông, dù có đi cùng cũng chỉ nói được ‘em thích cái gì thì mua cái đó’, hoàn toàn không có được cái lạc thú của hai người phụ nữ cùng đi dạo.

Minh Hiên đang vừa mỉm cười vừa nghe, mấy ngày nữa có Tân Vãn cùng La Khương ở đây cũng tốt, có thêm thân thủ của La Khương thì an toàn của Minh Nhan hẳn là không thành vấn đề. Hắn phỏng chừng mấy ngày nữa bên kia sẽ có động tĩnh, hẳn sẽ không ngồi yên nhìn hắn kế thừa công ty mà không nhúng tay vào. Dù sao bọn họ cũng như hổ rình mồi, đã muốn cái vị trị người thừa kế này không phải chỉ một, hai ngày

Bốn người ăn cơm trưa xong, cũng không ở bên ngoài lâu mà trực tiếp trở về nhà họ Mạc. Dù sao bọn Tân Vãn vừa mới đến, cũng mệt mỏi cả rồi, cần nghỉ ngơi một chút.

Vừa trở lại nhà, liền phát hiện hôm nay hình như náo nhiệt hơn, tựa hồ trong nhà có khách đến, mấy người hầu đều đang bận rộn làm việc.

“Ai u, em Hiên đã trở về a. Lâu rồi không gặp, rất nhớ em nha.” Mới vào đến cửa, đã có một người phụ nữ trông rất hợp mốt đi ra đón, giọng điệu thân thiện giống như chị ta mới là chủ nhà này vậy.

“Ân, chào chị dâu họ.” Minh Hiên đổi một giọng xa cách, hắn mở miệng nói đã là giữ mặt mũi cho cô ta rồi.

“Ân, chào.” Người phụ nữ kia gật gật đầu, sau đó lại chuyển hướng sang Minh Nhan, cười rạng rỡ, kéo tay Minh Nhan qua nói. “Đây chắc là bạn gái em rồi, thật sự là xinh đẹp a, gọi là‘Hiệp Thiến’ phải không? Các em bắt đầu quen nhau từ hồi học đại học ......”

“Không phải.” Minh Hiên nhanh chóng cắt lời cô ta, có chút khẩn trương nhìn về phía Minh Nhan, hy vọng cô không hiểu lầm.

“Nghe anh họ em nói khi đó ai em cũng không để ý, chỉ ngoan ngoãn phục tùng với một mình Tiểu Thiến, thật sự là thâm tình nha. Chị còn nói ......” Trương Tĩnh Nghi — cũng chính là chị dâu họ của Minh Hiên, vờ như không nghe gì cứ tự nói theo ý mình.

“Chị dâu họ, em không phải Hiệp Thiến, chắc là chị nhận lầm người rồi. Em là Tư Đồ Minh Nhan, rất vui được biết chị.” Minh Nhan khách khí tự giới thiệu. Tuy rằng nghe nói Minh Hiên trước kia từng có bạn gái trong lòng thực không thoải mái, nhưng dù có muốn tính sổ gì cũng sẽ không tính trước mặt người ngoài. Cho dù có đần độn đi chăng nữa, sự xa cách của Minh Hiên đối với người gọi là ‘chị dâu họ’ này cô vẫn có thể nhận ra được.

“Ách, không phải Hiệp Thiến a, thật ngại quá. Không có ý tứ a. Lúc đó em Hiên cùng cô ấy thật giống như hình với bóng, chị còn tưởng đã có kết quả, nên mang về gặp người lớn chứ. Đường đột a, mạo muội hỏi cô Tư Đồ, cô cùng em Hiên là ...?” Trương Tĩnh Nghi buông tay Minh Nhan ra, liên tục giải thích, nhưng những lời nói ra nghe thế nào cũng thấy thật chói tai.

“Cô ấy là vợ em.” Minh Hiên đi lên phía trước, vô cùng thân thiết ôm thắt lưng Minh Nhan giới thiệu.

“Vợ? Ách. Em Hiên, em kết hôn khi nào mà không nói một tiếng a? Ông xã, ông xã, anh có biết không? Em Hiên kết hôn!” Trương Tĩnh Nghi ngạc nhiên kêu to.

Minh Hiên đau đầu nhíu nhíu chân mày, áy náy nhìn về phía Minh Nhan. Bây giờ còn chưa phải lúc lột mặt nạ của bọn họ, cho nên chỉ có thể tạm thời để Minh Nhan chịu ủy khuất một chút. Về phần Hiệp Thiến kia, hắn sẽ giải thích rõ ràng với cô, bọn họ thật sự không có gì, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ xem cô ta là vật thay thế mà thôi.

Minh Nhan cảm nhận được sự xin lỗi của hắn, nhìn hắn cười dịu dàng để hắn an tâm. Cho dù trong lòng có điều nghi ngờ muốn hỏi, nhưng chút ăn ý ấy vẫn phải có, dù sao bọn họ cũng sinh hoạt cùng nhau mười mấy năm mà.

“Cái gì, cái gì cơ? Hiên, em kết hôn ư? Điều này là thật sao, sao không nói một tiếng cho chúng ta biết a.” Tiếng nói của một người đàn ông cao lớn soái khí từ trong phòng lầu một phát ra.

Mái tóc đen còn ướt sũng, xem ra là vừa mới tắm xong. Trên mặt lộ vẻ tươi cười vô hại, nhưng hai mắt mang theo tia sáng, vừa nhìn đã biết không phải là một nhân vật đơn giản. Trực giác của Minh Nhan cảm thấy không thích hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.