Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 96: Chương 96: Phá băng (1)




“Tôi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, anh theo vào đây làm gì chứ?” Minh Nhan lấy một cái áo ngủ từ trong ngăn tủ, thấy hắn không có ý muốn đi ra ngoài, vì thế cau mày hỏi.

“Nhan Nhan, không có em ở bên, anh ngủ không được a, em cho anh ngủ bên cạnh em được không? Anh cam đoan sẽ không chạm vào em, thật mà, anh thề.” Minh Hiên vừa nói, vừa giơ một bàn tay lên thể hiện bộ dạng đang thề.

“Có quỷ mới tin anh a, anh đi ra ngoài đi, đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Minh Nhan vừa nói, vừa đẩy hắn ra ngoài

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Minh Hiên kêu oai oái không chịu đi, nhưng vậy cũng không ngăn được quyết tâm của Minh Nhan, Minh Nhan đẩy hắn ra ngoài rồi khóa cửa lại.

“Nhan Nhan, mở cửa a, không có em, anh thật sự ngủ không được. Nhan Nhan.” Minh Hiên đứng ngoài cửa cầu xin.

“Ngủ không được, ngủ không được thì đừng ngủ.” Minh Nhan nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, không để ý tới hắn đang ở bên ngoài cầu xin, cô tự nhủ mình không thể mềm lòng, cô còn chưa tha thứ cho hắn đâu, không thể để hắn dễ dàng tiến từng bước đến gần cô như vậy.

Lúc Minh Nhan từ phòng tắm đi ra, bên ngoài đã không còn âm thanh nào nữa, xem ra chắc thấy cô không để ý tới hắn nên hết hy vọng rời đi rồi a.

Minh Nhan tùy tiện lau khô tóc, xốc chăn lên rồi nằm trên giường, hai tay đặt lên bụng, nhớ lại đủ mọi chuyện trước đây, mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ rất nhiều, nếu nói cô không tức giận là nói dối, nhưng nếu cô thật sự phải rời hắn mà đi, không được nhìn thấy hắn nữa, cô thật có chút không nỡ.

Bất luận là thân phận em trai lúc trước, hay thân phận chồng cô sau này, đều khiến cô sinh ra một loại tình cảm khó có thể dứt bỏ, nhưng cô lại không thể phân biệt rõ đó rốt cuộc là yêu, hay chỉ là thói quen, cho nên cô sợ, sợ tình cảm của Minh Hiên đối với cô chỉ là thói quen, một khi loại cảm giác như thói quen này trôi qua, tương lai hắn hối hận thì cô biết làm sao đây?

Cái loại cảm giác xua không đi, mà để ý thì lại càng loạn, dưới đáy lòng đau âm ỷ, hơn nữa còn có một điều khiến cô phải lo lắng mà không muốn lo lắng không được.

“Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.” Minh Nhan tự nhủ rằng không được suy nghĩ nữa, hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi, mặt khác ngày mai cô còn phải gọi điện thoại cho cô, dượng và Tân Vãn nữa. Cô biến mất một thời gian dài như vậy, nhất định bọn họ sẽ rất lo lắng a, lúc này mà gọi điện thoại qua, tránh không được sẽ bị dạy dỗ một trận giông dài a, ai......

Hôm nay đi dạo ở bên ngoài cả ngày, Minh Nhan quả thật rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng liền tiế

Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan vừa mở cửa phòng ra, thì thân thể một người đã ngã vào. Minh Nhan sợ tới mức lùi lại một bước, tập trung nhìn vào thì thấy Minh Hiên đang ôm cái gối, hai mắt như gấu mèo đáng thương vô cùng mà nhìn cô.

“Anh làm cái gì vậy?” Minh Nhan dở khóc dở cười hỏi.

“Nhan Nhan, không có em bên cạnh, anh thực ngủ không được, cho nên anh mới lấy gối đến nơi gần em nhất để ngủ a.” Minh Hiên đáng thương mà nói.

“Anh......” Minh Nhan bị hắn làm cho không biết nên nói cái gì mới phải, biết rõ đây là khổ nhục kế nhưng vẫn không nhịn được mà mềm lòng.

“Nhan Nhan......” Minh Hiên kéo cánh tay cô, ánh mắt đáng thương giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

“Không được, qua vài ngày là sẽ thành thói quen thôi, anh nhanh trở về phòng mình thay quần áo đi, tôi còn phải đi ăn sáng với ông Mạc nữa.” Minh Nhan cứng rắn quyết tâm quay đầu đi, không hề nhìn ánh mắt đáng thương của hắn.

“Nhan Nhan đừng như vậy mà, không có em anh thật sự ngủ không được.” Minh Hiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục thi triển khổ nhục kế của mình.

“Không được, buông tay ra, đừng lôi kéo tôi, tôi muốn đi ăn sáng.” Minh Nhan quả quyết cự tuyệt sự cầu xin của hắn, giãy khỏi tay hắn rồi đi xuống nhà ăn.

“Ai......” Lại thất bại a, Minh Hiên thở dài, ai oán trở về phòng mình thay quần áo, bất quá không sao, hắn sẽ tiếp tục làm nữa, hắn tin Minh Nhan sớm muộn gì cũng sẽ mềm lòng.

Đến đêm, Minh Nhan lại dùng chiêu cũ, đuổi Minh Hiên ra ngoài, sau đó nằm ở trên giường mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho cô. Vì thế cầm lấy điện thoại gọi qua.

Cô nhận được điện thoại, sau khi chắc chắn rằng cô quả thật không có việc gì, liền mắng cô một trận, khi mắng mệt rồi, mới bớt giận một chút, khẩu khí cũng dịu đi mà hỏi. “Tư Đồ Minh Nhan, sau này cháu định làm thế nào? Hiên đang ở cùng cháu đúng không.”

“Ân, anh ta đang ở đây, cháu, cháu cũng không biết phải làm gì bây giờ?” Minh Nhan có chút mê mang khẩn cầu sự giúp đỡ từ cô mình.

“Không biết phải làm gì bây giờ? Cháu đứa nhỏ này thực đúng là trì độn a! Ai......” Cô của Minh Nhan thở dài rồi nói tiếp. “Vậy cô hỏi cháu, cháu có yêu thương nó không?”

“Cháu, cháu...... Ân, cháu cũng không biết nữa.” Minh Nhan ấp a ấp úng không biết nên biểu đạt tình cảm của cô đối với Minh Hiên như thế nào, rõ ràng lúc trước cô chỉ có tình cảm chị em, nhưng sau lại với thân phận vợ chồng mà sinh hoạt cùng một nơi với nhau trong thời gian ngắn.

“Không biết sao? Tư Đồ Minh Nhan, cháu thật sự là......” Cô của Minh Nhan bị cô làm tức giận đến không biết phải nói cái gì mới phải. Nhà Tư Đồ các cô sao lại sinh ra một đứa con gái hồ đồ như vậy nhỉ, ngay cả yêu hay không cũng không phân biệt được rõ ràng.

“Cô, cháu, ân, chính là không xác định được anh ta yêu cháu, hay chỉ là muốn hoàn thành giấc mộng lúc nhỏ. Cũng không xác định cháu yêu anh ta, hay chỉ là thói quen, cô, hiện giờ cháu đang rất mâu thuẫn nga. Cô nói bây giờ cháu phải làm sao đây?” Minh Nhan xoay người, ngã lên giường, bắt đầu làm nũng với cô của mình.

“Nếu không xác định được nó có yêu cháu hay không, vậy thì trực tiếp hỏi nó không phải được rồi sao, cô nghĩ nó hẳn là rất muốn nói cho cháu đó.” Tư Đồ Cẩn bị cô làm tức giận rống to lên, ngay cả cô cũng có thể nhìn thấy thằng bé kia yêu cháu mình nhiều năm nay, thế mà bây giờ nó lại nói với mình rằng không biết thằng bé kia có yêu nó hay không, thật muốn bổ đầu nó ra xem có thứ gì trong đó.

“Ân, cháu hỏi rồi, anh ta nói yêu cháu, nhưng cháu vẫn có chút không tin được.” Minh Nhan nói xong cũng không tự giác mà đỏ mặt lên, hai chân cũng không tự chủ mềm nhũn ra.

“Không tin, cháu còn dám nói với cô là không tin.” Tư Đồ Cẩn lại bắt đầu nổi bão, rống to vào điện thoại.

Minh Nhan yên lặng, tính tình của cô vẫn táo bạo mười năm như một ngày a. Vào lúc này cô vẫn là không nên nói chuyện là tốt nhất, ít nói thì ít sai.

“Minh Nhan, cháu nghe rõ đây, Minh Hiên gặp phải cháu thực sự là xui tám kiếp mà, nó cẩn thận chăm sóc, chiều chuộng cháu nhiều năm như vậy, kết quả là, cháu lại nói cháu không tin nó yêu cháu. Ngay cả cô cũng còn nhìn ra được nó là yêu cháu đấy.” Tư Đồ Cẩn bắt đầu vì Minh Hiên mà kêu oan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.