Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 71: Chương 71: Phân cao thấp




Giờ phút này, Mạc Dịch Hiên đang ngồi trong phòng sách xa hoa tự nhiên lại cảm thấy bên tai nóng lên, dường như có người đang tính kế hắn, phỏng chừng lại là bốn tên nhóc thối kia, xem ra hắn phải quản lý chặt hơn chút nữa, hình như thời gian qua hắn đã lỏng lẻo với bọn họ rồi.

Mạc Dịch Hiên ngồi nửa ngày thì cửa phòng sách rốt cục cũng có động tĩnh, một ông lão thập phần uy nghiêm đang chống cây trượng đi đến.

Mạc Dịch Hiên thấy ông ấy đi vào thì cũng đứng lên theo, bình tĩnh nhìn ông ấy mà không nói câu nào.

Ông lão đi đến sô pha ngồi xuống, cũng bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người giống như đang dùng mắt để quyết đấu với nhau, một người ngồi, một người đứng chỉ trừng mắt lẫn nhau mà không nói lời nào.

Cuối cùng dường như là ông lão đã nhận thua, cau mày, giận dữ mắng. “Tên nhóc như vì sao cháu không lễ phép như vậy, thấy người lớn cũng không chào.”

Mạc Dịch Hiên làm như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi hỏi. “Ngài vội vã gọi tôi trở về như vậy vì muốn xem xét tôi có lễ phép hay không sao?”

“Cháu......” Ông lão bất mãn trừng liếc mắt hắn một cái, lại quát. “Thế nào, ta gọi cháu trở về, cháu không vừa ý sao?”

Lại là một hồi trầm mặc, như là đang phân cao thấp, Mạc Dịch Hiên trầm mặc, biểu lộ sự bất mãn của hắn.

Ông lão thấy hắn lại lạnh như băng không lên tiếng, trong lòng hiện lên một tia chua xót. Thằng bé này ở trước mặt người khác rõ ràng đâu có lạnh lùng như thế, đặc biệt là trước mặt cái cô bé kia, thường xuyên cười tươi như hoa, nhưng sao vừa nhìn thấy mặt ông thì đã thành cái bộ dáng này.

Xem ra, nó vẫn không thể bỏ qua chuyện của mẹ nó a, chỉ là hắn không rõ, nếu thằng bé không thể tha thứ cho ông vì sao lúc trước lại khinh địch mà dễ dàng đồng ý cùng ông đến Mĩ, nhận sự bù đắp của như vậy.

Trước kia ông nghĩ rằng bởi vì thằng bé không chống cự lại được dụ hoặc của tài phú, dù sao ông cũng có thể cung cấp cho thằng bé cuộc sống vật chất không gì sánh kịp.

Nhưng dần dần ông mới phát hiện, thằng bé này căn bản là chướng mắt với những thứ ông cho.

Quần áo ông mua cho, một bộ thằng bé cũng chưa từng mặc, đều đặt trong tủ quần áo để trang trí. Xe mua tặng sinh nhật, cũng chưa từng dùng qua một lần, đến bây giờ vẫn còn đóng bụi bặm ở trong gara, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bất động nằm trong ngân hàng.

Lúc trước thấy vậy, ông còn vui sướng một trận, cho rằng thằng bé này rất có cốt khí, thấy nó tận tâm hết sức mà học tập chương trình do mình an bài, lại tưởng nó tương lai có ý muốn tiếp nhận công ty của mình.

Mãi đến cách đây không lâu ông mới phát hiện không ổn, nếu muốn tiếp nhận công ty của ông thì cho dù không muốn nịnh bợ ông thì ít nhất cũng phải vào công ty cống hiến chút gì để hắn tán thưởng mới phải chứ.

Nhưng thằng bé này sau khi tốt nghiệp lại cự tuyệt vào công ty ông, không biết làm thế nào mà kiếm được tiền, có thể thu mua được cả một công ty ở thành phố A, tự mình làm tổng tài, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ.

Dưới sự kinh hãi này ông mới phái người đi điều tra, không ngờ hai năm trước tên nhóc này đã không coi ông ra gì, tự mình vụng trộm mở công ty.

Xem ra thằng bé đối với công ty ông là một chút hứng thú cũng không có, lại liên tưởng đến bình thường nó đều một loại vẻ mặt lạnh như băng, khiến ông sinh ra một loại cảm giác, thằng bé này tám phần là muốn bay đi, muốn cắt đứt tất cả quan hệ với ông. Vậy nên ông mới vội vàng gọi nó trở về, muốn làm cái gì đó để cứu lấy quan hệ của bọn họ.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng lạnh như băng của thằng bé, ông liền nhịn không được mà phát hỏa, thằng bé này quả thực không để ông vào mắt mà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.