“Nga.” Minh Nhan hơi giật mình rồi “nga” một tiếng, cũng không nói tiếp nữa, thật sự là không biết nên nói cái gì. Không phải nên nói rằng chúc mừng hắn đã ly hôn sao? Hay là phải hỏi vì sao hắn ly hôn? Những lời này nói ra cũng không ổn. Cho nên cô lựa chọn im lặng.
“Bây giờ em có thực hạnh phúc không?” Nhâm Hạo thấy cô không nói tiếp, vì thế thay đổi chủ đề khác.
“Ân, thực hạnh phúc.” Minh Nhan nhìn hắn cười, để chứng minh cho hắn là cô thật sự thực hạnh phúc.
Nhìn nụ cười của cô, Nhâm Hạo cảm thấy ngoại trừ chua xót ra thì vẫn là chua xót. Cô có thể hạnh phúc, điều này vẫn là chờ mong của hắn, nhưng người mang lại hạnh phúc cho cô lại không phải là hắn.
“Em tha thứ cho sự phản bội của cậu ta sao?” Đáp án đã rõ ràng. Nhưng vì sao hiện tại cô có thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của mà năm đó dù thế nào cũng không cho hắn một chút cơ hội. Vốn nghĩ rằng hiện tại cô nhất định rất thống khổ, cho nên vết thương vừa lành hắn đã đi tìm cô, hy vọng có thể gương vỡ lại lành. Không nghĩ tới…
Minh Nhan sửng sốt một chút, không ngờ hắn lại biết chuyện này. Lập tức tất cả những hình ảnh đã qua đều hiện lên, thì ra tất cả những việc này đều đã bày mưu cẩn thận trước, bao gồm cả việc hắn bị đánh, như vậy tất cả đều đã rõ rang. Bất quá, cô không oán hắn, cũng không muốn trả thù, có thể nguyên nhân là vì cục cưng đi, điều này khiến cô cười thầm.
Vì thế Minh Nhan lại nhếch khóe miệng, xoa bụng mình, vẻ mặt dịu dàng nói. “Phải, em có cục cưng, mà anh ấy là ba ba của cục cưng, không tha thứ cho anh ấy cũng không được.”
Nhâm Hạo nhìn vẻ mặt dịu dàng cùng bụng hơi hơi nhô lên của cô, trong mắt hiện lên thống khổ, tất cả những cái này vốn hẳn là đều thuộc về hắn , nhưng hiện tại hắn chỉ có thể là một người ngoài cuộc, hắn không cam lòng.
“Nếu không có cục cưng thì em có tha thứ cho cậu ta không? Anh còn có cơ hội không?” Rõ ràng đã biết đáp án của cô, nhưng hắn vẫn là ôm hy vọng xa vời mà thử hỏi.
“Thự xin lỗi.” Minh Nhan không chút suy nghĩ thốt ra, không muốn cho hắn một chút hy vọng nào, có lẽ với hắn mà nói thực tàn nhẫn, nhưng lời nói này cũng là tốt nhất đối với hắn. “Cho dù không có cục cưng em vẫn sẽ tha thứ cho anh ấy, bởi vì em tin tưởng anh ấy là bị gài bẫy. Mà dù anh ấy có thật sự làm cái gì đi chăng nữa, chỉ cần anh ấy nói không có, em cũng sẽ bằng lòng tin tưởng.” Cũng không hẳn là tin tưởng, mà bởi vì thương hắn. Lại nghĩ tới biểu tình khó chịu của Minh Hiên, cô lại nhịn không được mà cong khóe miệng lên.
Nhìn thâm tình chợt lóe qua trên mặt cô, hắn biết cô nói là sự thật, chính là không rõ năm đó vì cái gì cô lại không chịu cho hắn sự tín nhiệm giống như vậy. Hắn chua xót nói. “Năm đó anh cũng là bị gài bẫy.”
Minh Nhan thở dài, cúi đầu kéo góc áo mình. Thật sự cô thực không muốn nói về đề tài này nữa, nhưng cô biết nếu không nói rõ ràng chỉ sợ là hắn sẽ không chết tâm, vì thế chấp nhận số mệnh mà trả lời lại. “Em biết.”
“Em biết?” Nhâm Hạo kinh ngạc hỏi. Kỳ thật hắn càng muốn hỏi hơn là Nếu đã biết hắn làại sao còn nhất định muốn chia tay với hắn.
“Đúng, em biết.” Minh Nhan gật gật đầu, sau đó bình thản nói tiếp. “Bác gái thực sự không giỏi diễn kịch. Từ đầu đến cuối không thích em, lại đột nhiên chủ động mời em đến nhà chơi, không phải đã rất kỳ quái rồi sao? Còn cố ý dẫn em đến phòng của anh, sau khi cho em nhìn thấy cảnh bọn họ muốn để em xem còn lộ ra biểu tình giật mình, nhưng lại khó nén được sự đắc ý khi kế thực hiện được. Cho nên em biết những gì em nhìn thấy đều là cái bẫy mà họ đã bày ra một cách tỉ mỉ.”
Vậy vì sao em còn muốn chia tay với anh, Đây vĩnh viễn là nỗi đau của hắn. Cho dù qua nhiều năm như vậy vẫn không thể tiêu tan được.
“Có thể là yêu không đủ sâu đậm đi.” Minh Nhan nhìn hắn một cái rồi sâu kín đáp. “Biết rõ là anh bị gài bẫy nhưng em vẫn là không thể chấp nhận được. Chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh ngày đó, em liền cảm thấy khó chịu trong lòng, không có cách nào nhận sự đụng chạm của anh, thậm chí không muốn gặp lại anh.”
Huyết sắc trên mặt Nhâm Hạo nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại màu trắng bệch khiến người ta đồng tình. Vốn tưởng rằng nguyên nhân khiến cho bọn họ chia tay năm đó là vì hiểu lầm, rất kỳ vọng đến một ngày có thể giải thích rõ ràng những hiểu lầm này, có lẽ bọn họ còn có khả năng.
Không ngờ từ đầu đến đuôi cô đều biết là hắn bị gài bẫy, cũng như nguyên nhân thực sự khiến bọn họ chia tay lại là vì cô thương hắn không đủ sâu đậm. Cho nên không thể bao dung tất cả những việc này, vậy bây giờ thì thế nào? Cô bằng lòng bao dung một người đàn ông khác với cùng một việc như vậy, có phải đã chứng minh rõ rằng cô thương hắn ta rất sâu phải không?
Để có cơ hội được ở cùng cô, hắn đã lấy xí nghiệp của gia tộc ra thế chấp, hợp tác với Mạc Dịch Minh diễn một màn, cũng không nghĩ đến, kết quả có được chỉ là tiêu tan.
Buồn cười, Nhâm Hạo lắc đầu cười khổ. Thì ra hắn đã tự đem chính mình đặt vào một hoàn cảnh thật buồn cười mà không hề biết. Hắn nhìn hai tròng mắt trong suốt của Minh Nhan, nuốt xuống phần chua xót kia, giọng nói khẽ run hỏi. “Sau này chúng ta còn có thể là bạn bè không?” Không hề yêu cầu xa xôi, không hề yêu cầu xa xôi một cái gì cả, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy cô là tốt rồi, như vậy là
Bình thường dưới tình huống như vậy đối phương đều sẽ trả lời. “Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè.” Làm như vậy quả thật có vẻ không tổn thương người khác, nhưng loại nhân từ này đối với người đó sao có thể không phải là một loại tàn nhẫn được? Khiến người đó vĩnh viễn ôm một tia hy vọng, vĩnh viễn cũng không buông xuống được.
Minh Nhan không muốn như vậy, huống chi Minh Hiên lòng dạ hẹp hòi cũng không cho phép cô làm như vậy, sau khi Minh Hiên biết chắc chắn sẽ nháo loạn với cô, vì thế khe khẽ thở dài nói. “Hãy quên em đi anh đã tốn quá nhiều thời gian ở trên người em rồi hãy buông tay để tìm một con đường sống cho chính mình có lẽ anh sẽ nhìn đến một cảnh sắc không giống như vậy nữa.”
Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Nhâm Hạo suy sụp ngồi ở trên ghế, Minh Nhan nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi ra ngoài để không gian lại cho hắn để hắn bình tĩnh một chút, loại thời điểm này ai cũng sẽ không dễ chịu.
Còn về chuyện hắn hợp tác với Mạc Dịch Minh để gài bẫy Minh Hiên, cô cũng xem như không biết gì cả, Đây là sự tử tế cuối cùng cô dành cho hắn. Nếu tình yêu của hắn đã định là thất bại, vậy hãy để hắn giữ lại hình tượng lúc ban đầu đi. Dù sao ai cũng không hy vọng hình tượng của mình ở trong mắt đối phương hoàn toàn bị hủy diệt, thậm chí còn bị phỉ nhổ.
Minh Hiên đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy cô đi ra không nói một lời mà trực tiếp ôm cô trở về phòng. Minh Nhan biết trong lòng hắn khó chịu, mà cô quả thật cũng có chút mệt mỏi, vì thế mềm mại tựa vào trong lòng hắn, mặc hắn ôm.
“Về sau không cho gặp lại hắn ta nữa.” Vừa ôm về đến nơi, Minh Hiên liền mặt hằm hằm mà nói một câu.
“Được, không gặp.” Minh Nhan tâm trạng tốt mà đáp ứng.
“Cũng không cho nhận điện thoại của hắn ta.” Minh Hiên được một tấc lại muốn tiến một thước mà yêu cầu.
“OK, không thành vấn đề.” Minh Nhan vô điều kiện đáp ứng.
“Từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể yêu một mình anh, trong mắt, trong lòng đều chỉ có thể có một mình anh.” Minh Hiên ở bên tai cô có chút yêu cầu xấu xa.
“Việc này......” Minh Nhan ra vẻ do dự, Minh Hiên vừa nghe thấy cô dám do dự, chợt ngẩng đầu, mắt hung ác trừng cô, rất có tư thế nếu cô không đáp ứng liền cắn cô một miếng.
Minh Nhan giật khóe môi một cái, ra vẻ khó xử nói. “Nếu em chỉ được yêu một mình anh vậy cục cưng phải làm thế nào bây giờ.”
“Thì ra là cục cưng.” Minh Hiên biết cô là cố ý trêu hắn, nhẹ nhàng thở ra một lần nữa, nằm úp sấp bên cạnh người cô bá đạo nói. “Em chỉ yêu mình anh là được rồi anh sẽ yêu cục cưng cho.”
gì cô, nhưng còn những người khác sẽ không mệnh tốt như vậy, cho nên vì phòng ngừa hắn hơi chút khó chịu lại đi tìm người mà khai đao, vẫn nên trấn an hắn thật tốt một chút.
“Được, được, được.” Biết hắn lại đang không được vui, Minh Nhan liền luôn miệng đáp ứng, chỉ hy vọng lão nhân gia hắn bớt giận. Hiện tại cô có cục cưng trong người này làm bảo mệnh phù, cho dù hắn tức chết cũng sẽ không dám làm gì cô, nhưng còn những người khác sẽ không mệnh tốt như vậy, cho nên vì phòng ngừa hắn hơi chút khó chịu lại đi tìm người mà khai đao, vẫn nên trấn an hắn thật tốt một chút.
“Ông xã.” Minh Nhan dịu dàng kêu.
“Ân?” Minh Hiên nghi hoặc ngẩng đầu lên, lập tức chửi thề một tiếng, cô là đang cố ý trêu ngươi hắn sao, thế nhưng lại dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
“Ông xã.” Minh Nhan chớp chớp mắt với hắn, thừa dịp hắn không kịp phản ứng liền áp lên môi hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút lập tức lùi lại.
Đáng chết. Hắn chịu không nổi, liền kéo tiểu yêu tinh nghịch ngợm qua mà hung hăng hôn lên, đầu lưỡi mềm mại tiến quân thần tốc tách hàm răng của cô ra, bá đạo mà nhiệt liệt hấp thu ngọt ngào trong miệng cô.
Mãi đến khi một tiếng chửi thề ‘Đáng chết’ lại vang lên, Minh Hiên mới buông cô ra, bay nhanh vọt vào phòng tắm mở nước lạnh lên, để chất lỏng lạnh như băng rơi từ trên đỉnh đầu xuống xóa đi dục vọng mênh mông
Nhìn thân hình hắn vô cùng lo lắng, Minh Nhan cười khẽ ra tiếng, thì ra nhìn người đàn ông mình yêu vì chính mình mà không khống chế được là việc thú vị như vậy. Bất quá không thể thường xuyên chơi được, dù sao tắm nước lạnh nhiều sẽ không tốt cho thân thể.
Sau khi Minh Hiên ra khỏi phòng tắm phải thay một bộ quần áo khác, thì ra bộ quần áo vừa rồi trên người hắn xem ra là đã phải trả giá hoàn toàn dưới sự đùa dai của người nào đó rồi.
Mà người đùa dai nào đó kia còn mang vẻ mặt cười dài nhìn hắn. Minh Hiên tức giận trừng mắt liếc cô một cái, biết rõ hiện tại hắn không thể đụng vào cô còn cố ý chỉnh hắn. Nhưng không hề gì, món nợ này hắn sẽ ghi nhớ , đợi sau khi cục cưng sinh ra an toàn rồi sẽ thanh toán với người nào đó một chút.
Thấy Minh Hiên đột nhiên cong khóe miệng lên. Minh Nhan co rúm lại, có loại dự cảm không tốt. Sẽ không phải hắn đang bày mưu tính kế gì cô chứ. Hy vọng không phải, bằng không cô sẽ thực thảm.
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả: Rốt cục cũng kết thúc, ngày mai bắt đầu đổi mới viết phiên ngoại. Sẽ viết chút chuyện xưa của Tân Vãn cùng La Khương, các bạn muốn đọc cái gì có thể nhắn lại cho tôi. Tôi biết các bạn đối với kết thúc này có chút không hài lòng, gần đây phải đổi việc làm, rất nhiều chuyện phải xử lý, Linh Điểm lại không có nhiều sức lực như vậy, cho nên khiến các bạn thất vọng, rồi thật có lỗi