Editor: miemei
Một nam một nữ bò ra khỏi xe, vệ sĩ mở cốp sau xe ra, xác định bên trong không còn người nào nữa, Chu Tử Chính tìm được túi xách của Lâm Dư Hi ở trong xe, bông tai GPS của cô thì ở trong túi xách. Đôi nam nữ kia run run nói bọn họ chỉ trộm đồ thôi, chứ không bắt cóc người. Ngay lúc này, di động của Chu Tử Chính vang lên.
“Anh định bỏ em đi rồi cưới vợ nhỏ đó hả?” Lâm Dư Hi đứng đợi ở bãi đậu xe một lúc lâu vẫn không thấy bóng người, nên đã quyết định trở vào nhà thờ Hồi giáo tìm người mượn di động. Chẳng qua là muốn gọi điện thoại đường dài, nên hỏi hết mười mấy người, cuối cùng mới mượn được.
Chu Tử Chính như trút được gánh nặng: “Vợ, em ở đâu thế?”
“Em không có di động, không có tiền, không có xe, chồng thì bỏ em lại rồi, em đang ngây ngốc đứng đợi ở nhà thờ xem có ai chịu mang em về nhà hay không đây.”
“Em đừng đi đâu cả, đứng ở đại điện chờ anh.”
Lúc Chu Tử Chính mệt mỏi bụi bặm chạy về, thì Lâm Dư Hi đang thưởng thức đèn treo bằng thủy tinh tuyệt đẹp ở trong đại điện, anh dang hai tay ôm chầm cô, thở sâu một hơi: “Hù chết anh rồi.”
“Sao thế?”
“Anh tưởng em bị bắt đi mất.”
“Bị bắt? Lúc em đi thay đồ thì bụng hơi đau nên đã đi vệ sinh, sau khi đi ra thì không tìm được anh. Muốn đi gọi điện cho anh, nhưng lại không thấy chìa khóa của tủ bảo hiểm đâu nữa.”
Chu Tử Chính cười tự giễu, hay cho một màn hiểu lầm. Người của cô còn chưa ra ngoài, nhưng túi thì bị trộm mất, GPS nằm trong túi xách khiến anh nghĩ rằng cô lại bị bắt cóc nữa. Xem ra di chứng sau khi bị bắt cóc làm cho anh có chút phản ứng hơi quá.
“Không có gì, một phen hú vía thôi.”
Lâm Dư Hi cười nói: “Em còn tưởng đâu anh lại đi tạo niềm vui bất ngờ gì cho em nữa chứ.”
-----
“Freeze!” Lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ra khỏi nhà thờ Hồi giáo đi đến bãi đậu xe, thì bị một đám cảnh sát mặc áo chống đạn giơ súng lên bao vây. Thì ra ba chiếc xe của Chu Tử Chính và các vệ sĩ phóng nhanh trên đường, cộng thêm cố ý đụng xe đã làm kinh động đến cảnh sát Dubai, hơn nữa nhóm vệ sĩ có súng (tuy chỉ là súng điện), dây thần kinh của cảnh sát bỗng chốc căng lên, coi bọn họ như phần tử khủng bố khả nghi, rồi phối cả bộ trang bị chống khủng bố ra sân bắt họ.
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi bị đeo còng tay đưa lên xe cảnh sát. Lúc đi du lịch trăng mật bị coi như phần tử khủng bố, rồi bị bắt đến đồn cảnh sát, đây thật sự là một “niềm vui bất ngờ” cực kỳ lớn nha.
Chu Tử Chính áy náy nhìn Lâm Dư Hi: “Vợ, sorry!”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên em ngồi xe cảnh sát.”
Lần này thật sự rất là khác đó, có được không hả! Tâm trạng của Chu Tử Chính rất chán nản, nhìn sang một đám cảnh sát mặt mày nghiêm túc ở trong xe: “Hi vọng đến đồn cảnh sát giải thích một chút, thì họ sẽ thả chúng ta ra.”
Vậy mà sau khi đến đồn cảnh sát, hai người bị đưa đến phòng tra hỏi khác nhau, tra hỏi nghiêm ngặt, Chu Tử Chính thì lại càng vừa tức mà vừa túng, bị bọn họ lột sạch xét người. Mẹ nó, lột sạch trước mặt phụ nữ thì không sao, lột sạch trước mặt một đám đàn ông râu ria thật là con mẹ nó mất mặt mà.
“Bend down, hip up.” (Khom lưng, cong mông lên.)
“What” Hai mắt Chu Tử Chính trừng lớn như chuông đồng, gương mặt đẹp trai hết trắng rồi lại xanh.
May là sau một hồi ầm ỹ, cảnh sát vẫn nhốt anh và Lâm Dư Hi trong cùng một lồng, ặc, trong cùng một phòng giam.
Chu Tử Chính vừa nhìn thấy Lâm Dư Hi thì mặt đầy vẻ uất ức ôm lấy cô, nói với giọng nức nở: “Vợ ơi, anh có lỗi với em. Anh…… anh…… không giữ được thân thể của mình rồi!”
Lâm Dư Hi vuốt nhẹ lưng anh: “Đừng buồn, em không ngại đâu. Trở về lấy nước tẩy rửa một chút, vẫn có thể dùng được mà.”
“Anh nhất định sẽ khiến họ phải trả lại.” Chu Tử Chính cực kỳ tức giận, “Chỉ phóng xe một chút, đụng xe một chút, cầm mấy cây súng điện thôi mà, đến nỗi phải soát người anh sao?”
“Ách…… Nghe nói ở đây chỉ cần đánh nhau, mặc kệ đúng sai cũng phải bị giam vào tù. Trị an ở đây tốt chính là vì luật pháp rất nghiêm ngặt, anh phóng xe, đụng xe, cộng thêm mang theo súng điện nữa, đã là tội lớn rồi đó.”
Chu Tử Chính thở dài: “Haiz, hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà! Đúng rồi, bọn họ không làm gì em chứ?”
“Cũng không có gì, bọn họ chỉ nghi ngờ em mượn danh khách du lịch đến làm gái thôi.”
“Cái gì?” Bỗng chốc lửa giận của Chu Tử Chính bốc lên cao.
“Đừng giận! Em nói với bọn họ em là bác sĩ, còn lập tức bắt mạch cho một trong số cảnh sát ở đó, kể ra bệnh trong người anh ta, mấy người cảnh sát đó nghệch cả ra. Sau đó thay phiên để em bắt mạch cho bọn họ, sau khi em xem xong thì bọn họ không còn nghi ngờ nữa. Sau đó em nói với họ là chúng ta đến du lịch trăng mật, cho dù bây giờ không thể thả chúng ta đi, thì cũng hi vọng có thể giam chúng ta chung một chỗ.”
Chu Tử Chính chán nản: “May mà họ không làm gì với em, nếu không anh sẽ làm cho họ phải hối hận.”
Lâm Dư Hi an ủi: “Chồng à, họ là cảnh sát, họ có trách nhiệm điều tra rõ chuyện này.”
Chu Tử Chính ấm ức không vui: “Tóm lại là chúng ta xui quá đi. Sáng mai luật sư mới đến, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ ở đây rồi.”
Lâm Dư Hi gật đầu: “Ở đây cũng…… đặc biệt lắm.”
Chu Tử Chính uể oải: “Chúng ta cứ thế trải qua đêm đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng ta ở trong cái lồng sắt này.” Phòng bao, rượu đỏ, món ngon được sắp xếp tỉ mỉ, tân hôn lãng mạn, mất - - hết - - rồi.
Lâm Dư Hi dựa vào ngực anh: “Trong ngày đặc biệt chúng ta không làm chuyện tất nhiên phải làm, mà lại gặp được trải nghiệm đặc biệt, chẳng phải cũng rất tuyệt đó sao?”
Hai tay Chu Tử Chính ôm chầm lấy cô, dường như nhiệt độ cơ thể cô đã làm cho lửa giận của anh bốc hơi không ít: “Chỉ cần ở bên cạnh em, ở đâu, làm gì cũng tuyệt cả.”
Ánh trăng rọi vào từ cửa sổ trên đỉnh đầu, hai người ngẩng đầu nhìn lên, là vầng trăng tròn màu mật ong.
Lâm Dư Hi hôn anh: “Ông xã, Happy honey moon!”
-----
Ngủ một đêm trên giường ván cứng, nằm đến nỗi Chu Tử Chính đau nhức hết cả người. Sáng sớm luật sư đã đến trò chuyện với bọn họ về đầu đuôi chuyện này, sau đó lại giải thích luyên thuyên với bên cảnh sát một lượt, cảnh sát đã đồng ý thả hai người ra. Biết được thân phận của Chu Tử Chính, tổ trưởng của đồn cảnh sát ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua nhấn mạnh, Dubai rất an toàn, sẽ không có vụ bắt cóc nào đâu. Cho dù có, cũng nên thông báo cho cảnh sát, không thể tự mình mạo hiểm hành động được, blah blah blah. Phát biểu một lượt, cuối cùng vậy mà lại đẩy gương mặt tươi cười đến tạo quan hệ ngoại giao: Hoan nghênh đến Dubai đầu tư!
Lột sạch anh rồi, còn có mặt mũi kêu anh đến đầu tư ư? Ông coi Chu Tử Chính tôi là hạng người gì hả?
“Nhất định!” Chu Tử Chính nặn ra một nụ cười giả tạo, bắt tay với tổ trưởng. Mặc kệ thế nào, ra khỏi đồn cảnh sát đã rồi hãy nói. Ở nơi đất khách quê người, rồng cũng thành sâu đấy. Dĩ nhiên, sau khi anh lên xe, vẫn lý lẽ rõ ràng oán trách với luật sư về việc bị đối xử bất nhân đạo - bị lột sạch xét người.
“Mông của anh chưa bao giờ bị đàn ông sờ qua đó.”
Lâm Dư Hi không nhịn được bật cười, xem ra chút nữa phải yêu thương cái mông tội nghiệp của anh cho thật tốt rồi đây.
-----
Về đến khách sạn, Chu Tử Chính vọt đi tắm ngay lập tức, gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó lại kéo Lâm Dư Hi vào phòng tắm, hung hăng ăn một bữa hoành tráng, bù lại một giấc ngủ không ngon, bù lại sự bực tức của đêm qua, mới coi như miễn cưỡng điều hòa lại được.
Trong lòng Chu Tử Chính vẫn có chút áy náy: “Anh và em đi du lịch hai lần, hai lần đều kích thích thế này. Lần đầu tiên thì bị bọn xấu bắt, lần thứ hai thì bị cảnh sát bắt.”
Lâm Dư Hi cười khẽ: “Vậy sau này chúng ta muốn đột phá chẳng phải rất khó sao? Lẽ nào lần thứ ba sẽ là người ngoài hành tinh đến bắt?”
Hai người không muốn đi ra ngoài, nên đã gọi món đưa lên phòng, cộng thêm một bộ phim người ngoài hành tinh phối với bữa tối.
“Chồng ơi, để đối phó với những người ngoài hành tinh có thể sẽ đến bắt chúng ta, em nghĩ tốt nhất anh nên đi học lái máy bay, không đúng, là lái phi thuyền.”
“Tất cả đều không đúng, anh phải học bắn pháo.”
Lâm Dư Hi liếc anh một cái: “Bắn pháo mà anh còn phải học nữa à?”
Chu Tử Chính gật đầu: “Vợ à, em đã bị anh làm hư hoàn toàn rồi.”
Sau khi ăn xong, ngồi vào Jacuzzi trong phòng tắm, mở nhạc, uống chút rượu đỏ, ngắm ánh sao ngoài cửa sổ, lãng mạn đến rối tinh rối mù, thế là thuận theo tự nhiên mà nở hoa lần thứ hai. Ngay tại lúc dầu sôi lửa bỏng, “ding dong” chuông cửa vang lên.
Chu Tử Chính bị quấy nhiễu một chút, rồi không để ý tới mà tiếp tục cày cấy, nhưng tiếng chuông cửa này vẫn thề không thay đổi cứ thế vang lên, giống như hàng trăm con lạc đà alpaca (thảo nê mã) chạy qua……
Lâm Dư Hi không nhịn được đẩy anh một cái: “Có chuyện gì gấp chăng, đi xem chút đi.”
“Làm được một nửa thôi!”
“Chút nữa tiếp tục.”
“Chút nữa là lạnh hết rồi……”
Chu Tử Chính khoác áo choàng tắm, nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, người gõ cửa tốt nhất là phát hiện chuyện gì đó lớn lao như loài người có thể bay, hoặc là có thể hít thở được ở dưới nước, nếu không……
Cửa mở ra, là tổ trưởng đồn cảnh sát và luật sư của anh. Nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Tử Chính, hai người sửng sốt, tổ trưởng đẩy gương mặt cười lên nói: “Thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn quấy rầy.” Nhưng trên mặt thì viết: Cũng mới 9:30 thôi, không muộn, không muộn.
Khóe miệng Chu Tử Chính giật giật: “Có chuyện gì thế?”
Tổ trưởng cười ha ha: “Tôi muốn bày tỏ sự áy náy thành khẩn nhất về việc tối qua anh Chu bị đối xử không lễ phép .”
Da mặt Chu Tử Chính giật giật: “Còn có chuyện quan trọng gì khác không?”
“Đôi nam nữ mà anh Chu đụng hôm qua, thì ra là một cặp tội phạm truy nã, anh Chu bắt tội phạm truy nã giúp cảnh sát, đã có sự cống hiến rất lớn, chúng tôi muốn mời anh Chu ngày mai đến cục cảnh sát nhận ‘Huy chương dũng sĩ’.”
Một vạn con lạc đà alpaca (thảo nê mã) chạy qua……
“Vốn ra cũng không muốn muộn thế này còn quấy rầy đâu, nhưng chính là muốn tự mình đến mời để bày tỏ thành ý ấy mà.” Tổ trưởng tiếp tục ha ha ha.
Chu Tử Chính gắng gượng nuốt chữ “cút” xuống. Dùng một chữ “Được” để đuổi hai người đi.
“ ‘Huy chương dũng sĩ’? Cái này nghe quen tai lắm.” Lâm Dư Hi cười nói. Mười bốn năm trước anh nhận “huy chương dũng sĩ” ở Mỹ, mười bốn năm sau đã đưa Doãn Thiên Dã tới.
“Đúng đó, mười bốn năm sau đôi nam nữ đó sẽ trở về tìm anh tính sổ.” Chu Tử Chính cởi áo choàng tắm ra.
“Vậy phải chăng đừng nên đi nhận? Nếu không hình ảnh của anh xuất hiện trên báo chí sẽ trở thành bia ngắm phi tiêu của bọn họ nữa đó.”
“Lột sạch anh, còn muốn mượn anh làm tuyên truyền, rồi lại để anh trở thành mục tiêu công kích của mọi người hả? Không có cửa đâu, sáng sớm ngày mai chúng ta bay đi ngay.” Chu Tử Chính lại đè Lâm Dư Hi xuống.
“Chẳng phải anh lạnh rồi sao?”
“Anh nóng muốn chết đây nè, vì chút chuyện này mà cắt ngang chuyện tốt của chúng ta, bây giờ lòng anh cháy hừng hực luôn ấy.”
“Nhưng em hơi lạnh rồi.”
“Chờ chút nữa cho em kêu đến nóng chịu không nổi luôn.” Chu Tử Chính cúi người xuống bắt đầu gặm.
“Chờ đã……”
“Anh không muốn.”
“Đi gắn thẻ ‘Xin đừng làm phiền’ đi.” Lâm Dư Hi cắn nhẹ lên vàng tai của anh “ Em không muốn bị lạnh lần thứ hai đâu.”
-----
(Còn tiếp)