Editor: miemei
Một ngày trời nắng đẹp, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi tay nắm tay đi dạo trong công viên, đi được một lúc, hai người ngồi xuống ghế dài ngắm bọn trẻ chơi đùa vui vẻ ở sân chơi. Một bà mẹ đến nhặt bóng, thấy bụng của Lâm Dư Hi thì nói một cách khẳng định: “Chắc chắn là cô mang thai đôi rồi đây.”
Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu.
“Là thai long phượng đấy.” Chu Tử Chính kiêu ngạo bổ sung.
“Hạnh phúc thật đấy!” Trên mặt bà mẹ đó đầy vẻ hâm mộ, “Chỉ một lần đã ghép thành chữ ‘hảo’ rồi.”
Chu Tử Chính sờ nhẹ lên cái bụng lớn của cô: “Ông trời vẫn coi như là không có bạc đãi anh, anh muốn thai long phượng liền cho anh thai long phượng, nhất định là đang đền bù lại vì trước kia đã nặng tay với anh.”
Lâm Dư Hi dựa vào vai anh: “Ông xã, tuy là anh đã chịu khổ, nhưng cũng nhận được rất nhiều rồi.”
“Chỉ cần có em và hai con, chịu khổ gì cũng đáng cả.”
“Không cần một tá thật à?”
“Không cần, một chữ ‘hảo’ là đủ rồi.”
Lâm Dư Hi nghĩ đến gì đó, cười nói: “Trước đó Tiểu Ngải còn hỏi em định sinh mấy đứa, em nói bây giờ sao mà biết được, Tiểu Ngải liền thao thao bất tuyệt nói hai đứa tốt biết bao nhiêu, em thì rất tò mò sao mà cậu ấy giống như đang cố hết sức ngăn em sinh tiếp, không ngờ thì ra là có liên quan đến anh.”
Chu Tử Chính nhíu mày suy tư: “Có liên quan đến anh?”
“Cậu ấy nói nếu em sinh tiếp, thì nhu cầu tình dục của anh sẽ không được thỏa mãn, đến lúc đó tâm trạng của anh sẽ đặc biệt không tốt, anh Trạch đi theo bên người anh cũng sẽ khổ thân.”
Chu Tử Chính buồn cười: “Bà xã, thảo nào đều nói là lòng con gái đều hướng ra ngoài. Bạn thân tốt của em vì chồng cô ấy cũng thật là hao hết tâm tư.”
“Bây giờ nghĩ lại, hai đứa cũng đủ rồi.”
“Tại sao?”
Lâm Dư Hi thơm anh một cái: “Em cũng không nỡ để nhu cầu tình dục của anh không được thỏa mãn.”
-----
Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi: “Bụng của thai long phượng quả thật là không giống bình thường nha, mới có tám tháng, mà không khác gì lúc mình sắp sinh ấy.”
“Dạo này mình cũng cảm thấy cả người rất nặng, bụng trĩu xuống, tử cung co thắt càng ngày càng thường xuyên.”
“Thai đôi rất dễ sinh non, cậu vẫn nên ít đi lại, ở trong nhà nghỉ ngơi đi.”
Lâm Dư Hi gật đầu, không biết vì sao, lồng ngực buồn buồn.
Về đến nhà, Lâm Dư Hi nhìn bức hình cải trắng ở cửa phòng cười thầm, lúc baby được 7 tháng, lão heo liền chủ động đổi hình thịt kho thành hình cải trắng, tự nguyện trai giới.
Chu Tử Chính nói: “Hai ngày nay vẻ mặt của em không được tốt lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Có thể là do tối ngủ không ngon, sáng em ngủ nhiều một chút bù lại là được.”
“Đêm qua chân em bị chuột rút, anh xoa bóp cho em nhé.”
Lâm Dư Hi nằm trên giường, Chu Tử Chính vừa xoa bóp cho cô, vừa nói với cái bụng của cô: “Hai đứa nhóc quỷ các con nghe cho kỹ, không cho phép hai đứa bắt nạt mami. Ngoan ngoãn ở trong bụng của mami thêm hai tháng nữa, thì có thể ra đây chơi cùng với ba rồi, có vui không nào?”
“Ui da!”
“Sao thế? Anh xoa mạnh quá hả?”
“Hai đứa nó vui đến nỗi trái đấm một cái, phải đá một cái kìa.”
“Xem ra không thể nhắc tới chuyện làm cho chúng hưng phấn, phải giảng cho chúng nghe đạo lí lớn về đời sống thôi.” Chu Tử Chính hắng giọng, dùng giọng điệu không chút nhấp nhô đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện……”
Tam Tự Kinh này thực sự là trầm buồn đến quá mức đặc sắc, rất nhanh Lâm Dư Hi và baby đều ngủ thiếp đi.
Chu Tử Chính lẳng lặng ra khỏi phòng, đi đến phòng sách mở ti vi xem tin tức.
“Chuyện công trường nợ lương càng gây càng lớn, công nhân tuyên bố muốn đi đập phá nhà của ông chủ.” Chuyện này đã qua hơn một tuần rồi mà vẫn chưa giải quyết, chuyện ồn ào lớn thế này, ông chủ này cũng thật sự đừng mong làm trong ngành này nữa.
Chu Tử Chính lắc đầu, chuyển sang đài dạy trẻ.
------
Hôm sau, Chu Tử Chính vẫn quyết định đi cùng Lâm Dư Hi đến bệnh viện kiểm tra. Xe chạy xuống từ đường núi, đến lưng chừng núi thì bị kẹt lại, đợi được năm phút, con rồng xe dưới chân núi vẫn không nhúc nhích chút nào, đường xe lên núi thì một chiếc xe cũng không có. Tài xế xuống xe đi hỏi thăm, thì ra là chuyện công trường nợ lương đã náo động rất lớn, công nhân bắt đầu chặn lại con đường đi lại của núi Thái Bình, để phòng ngừa ông chủ công trường chạy trốn. Cảnh sát đã ở dưới chân núi hòa giải với các công nhân, nhưng khi nào con đường chính có thể mở lại thì không biết được.
Chu Tử Chính nhíu mày, đây là con đường chính duy nhất đi lại trên núi Thái Bình, mà những người sống trên đỉnh núi thì đều là người không phú cũng quý, rất rõ ràng công nhân muốn làm lớn chuyện này hơn nữa: “Thôi vậy, quay đầu lại về nhà.”
Đột nhiên Lâm Dư Hi bắt lấy tay anh, giọng run lên nói: “Vỡ nước ối rồi.” Váy của cô từ từ bị nước ối rỉ ra thấm ướt.
“Cái gì?”
Lâm Dư Hi ôm bụng kêu đau một tiếng, cơn đau mãnh liệt bắt đầu rồi.
Chu Tử Chính hoảng lên, lập tức gọi vào đường dây nóng của cảnh sát, cảnh sát nói bởi vì đường bị tắc, trong một thời gian ngắn xe cấp cứu không chạy lên núi được, bảo họ đi đường vòng lên đỉnh núi rồi ngồi xe cáp xuống núi, xe cấp cứu có thể chờ xe cáp ở dưới chân núi.
“Không có cảnh sát chống bạo động mở đường hay sao? Bây giờ mạng người quan trọng, vợ tôi mang thai đôi đấy, mới có tám tháng thôi, nhưng nước ối đã vỡ rồi, nhất định phải sinh.” Chu Tử Chính gào lên.
Lâm Dư Hi miễn cưỡng nói: “Về nhà……” Nước ối của cô đã bắt đầu chảy ra rồi, căn bản không thể nào chạy đi đón xe cáp nữa. Bây giờ lựa chọn duy nhất là về nhà tự sinh.
Vụ việc của họ được liệt vào sự kiện khẩn cấp, cảnh sát đồng ý sẽ lập tức mở đường, chướng ngại vừa dỡ sạch, thì xe cấp cứu sẽ lập tức đến nhà anh.
Tài xế lập tức quay đầu xe chạy lên núi, lúc cơn đau gián đoạn, Lâm Dư Hi kêu quản gia chuẩn bị sẵn khăn lông sạch, kẹp, kéo, nước ấm. Chẳng qua, bé không đủ tháng, lúc sinh ra sẽ có nguy hiểm. Bây giờ hi vọng duy nhất chính là xe cấp cứu có thể đến sớm một chút.
-----
Lâm Dư Hi nằm trên giường, các cô giúp việc đã từng sinh con đứng chung ở một bên, nhưng từng sinh con và đỡ đẻ cho người khác là hai chuyện khác nhau. Chu Tử Chính ngồi ở bên giường không có cách nào, chỉ có thể lo sợ không yên nắm chặt tay của cô.
“Không sao đâu…… Em là bác sĩ mà……” Cơn đau ngừng lại, Lâm Dư Hi cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói một cách khó khăn, “Ở bên cạnh em là được……”
Chu Tử Chính ở bên cạnh xem thời gian cho cô, cơn đau này thật là con mẹ nó đúng giờ, vừa qua hai phút thì lại tới, lần này đau hết 30 giây, rất nhanh, rồi biến thành một phút một lần. Nhìn cô đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, tim của anh cũng giống như bị xoắn thành một cục, cảm giác thương mà không thể giúp được gì thật là con mẹ nó khó chịu.
“Lúc em đau thì cắn anh nhé.” Anh đặt cánh tay ở trước mặt cô, để cho anh đau một chút, ngược lại trong lòng anh sẽ thoải mái hơn.
Lâm Dư Hi lắc đầu: “Chút nữa anh phải bế con đó.”
Tay của Chu Tử Chính chợt bị Lâm Dư Hi nắm chặt, cơn đau mãnh liệt lại đến.
“Đến lúc rồi……” Lâm Dư Hi kêu lên, lúc cơn đau đến thì dùng sức, cô giúp việc thì canh chừng dưới chân, chuẩn bị sẵn sàng.
“Thấy tóc rồi.” Cô giúp việc mừng rỡ kêu lên.
Lâm Dư Hi lại dùng sức mấy lần nữa, đứa bé đầu tiên đã ra rồi. Một cô giúp việc bế đứa bé vỗ vào mông bé, tiếng khóc vang dội vang lên. Lâm Dư Hi thở hổn hển nói: “Tốt quá, khóc ra rồi.”
Một cô giúp việc khác dùng kẹp kẹp chặt cuống rốn, nói với Chu Tử Chính: “Ông chủ, anh cắt bỏ cuống rốn đi.” Tay Chu Tử Chính run run cầm kéo lên, hít một hơi thật sâu, cắt đi.
“Ông chủ, là một bé gái.”
Cơn đau lại đến, Chu Tử Chính vội bỏ cây kéo xuống, lại nắm lấy tay Lâm Dư Hi. Đứa bé lại đi ra rất thuận lợi, lần này vẫn chưa vỗ mông, tiếng khóc vang dội đã vang lên rồi. Tiếng khóc lúc lên lúc xuống của hai đứa bé là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Chu Tử Chính cắt cuống rốn, cô giúp việc lấy khăn lông cẩn thận bọc lấy hai đứa bé, đặt bên cạnh Lâm Dư Hi, kích động nói: “Bà chủ, thật là tốt quá, hai đứa bé đều ra đời thuận lợi.”
Lâm Dư Hi nhìn hai gương mặt đỏ lựng, nước mắt chảy ra. Lúc Chu Tử Chính cúi người hôn lên, nước mắt rơi trên mặt cô, hòa lẫn với nước mắt của cô.
“Bà xã, vất vả cho em rồi!” Chu Tử Chính lại nhẹ nhàng hôn lên hai gương mặt nho nhỏ kia: “Bây giờ anh không phân biệt được đứa nào là chị, đứa nào là em, đều là dáng vẻ đầy nếp nhăn.”
Lâm Dư Hi mỉm cười: “Anh ngâm trong nước tám tháng, thì trông anh cũng giống như vậy thôi.”
Chu Tử Chính nhận được điện thoại, mười phút nữa xe cấp cứu sẽ tới, rốt cuộc anh đã có thể thoáng thở phào một hơi rồi.
Lâm Dư Hi dần dần cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, Chu Tử Chính vội đắp thêm chăn cho cô. Cô giúp việc phát hiện máu chảy từ trên giường xuống thùng nước ở dưới giường từ từ nhiều lên, lo lắng hỏi: “Bà chủ, hình như cô chảy rất nhiều máu, làm sao có thể cầm máu đây?”
Chu Tử Chính nhìn thùng nước ở dưới giường một cái, máu chảy tí tách vô cùng dọa người.
“Không sao đâu…… nhau thai vẫn chưa ra, đến bệnh viện…… lấy ra sẽ không sao nữa.”
Lâm Dư Hi mệt đến nỗi mí mắt mở không lên, đôi mắt từ từ khép lại, Chu Tử Chính vội vỗ nhẹ lên mặt cô: “Hi, đừng ngủ, xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi.”
“……Lạnh……quá……” Cả người Lâm Dư Hi run lên, răng run lập cập lên xuống.
Chu Tử Chính lại đắp chăn cho cô, nắm tay cô thật chặt: “Hi, xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi. Em nghe xem hai con khóc rất vang, sau này hai đứa nó vừa khóc lên thì cả đêm chúng ta cũng đừng mong mà ngủ nữa.”
Lâm Dư Hi muốn cười, nhưng lại run đến cười không nổi.
Tay của Chu Tử Chính bị cô nắm đến run cả lên, tim của anh cũng run đến nỗi chìm xuống từng chút từng chút.
-----
Rốt cuộc xe cấp cứu cũng tới. Nhân viên cấp cứu khiêng Lâm Dư Hi và hai đứa bé lên xe, kiểm tra sơ bộ cho Lâm Dư Hi và hai bé. Chu Tử Chính nghe nhân viên cấp cứu nói: hai bé tất cả đều bình thường, huyết áp của Lâm Dư Hi xuống thấp, máu chảy quá nhiều, cần phải truyền máu gấp.
Chu Tử Chính cầm tay cô, không ngừng nói chuyện với cô, không để cho cô ngủ: “Chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con nữa đó.”
“Ừm…… Anh chịu trách nhiệm nghĩ đi……” Nét mặt của Lâm Dư Hi càng ngày càng trắng bệch.
“Chu Đa Kim, Chu Đa Ngân.”
Lâm Dư Hi miễn cưỡng cười lên: “Tên hay!”
“Không được, thời nay là thế giới xem gương mặt, chỉ có tiền tài thôi thì không được. Chu Đa Mỹ, Chu Đa Soái thế nào?”
“Được……”
“Hay là kêu Chu Kim Mỹ, Chu Ngân Soái nhé, vừa có tiền vừa có mặt.”
“Được……”
“Hi, đừng ngủ, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”
“……Được……”
(Còn tiếp)