Em Và Ác Quỷ

Chương 9: Chương 9: Lần đầu tiên




Naoki quay về vừa kịp lúc họ cho quay cảnh Backstage.

Dark Angels là band nhạc ở lại lâu nhất cùng The Satan để chung vui. Cái phòng nóng rừng rực khi có quá nhiều người chui vào nó. Naoki đưa thuốc lá cho Valet, anh rút một điếu rồi truyền nó cho các thành viên khác của band. Ngoài bọn họ ra còn có mấy tay quay phim, cậu muốn nghẹt thở trong cái phòng chật chội này. Kaname vẫn bước đi nhẹ nhàng, những bước chân mèo hoang lượn lờ gần Ren.

Khi Ren đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, chẳng cần đến Naoki, Kaname chộp lấy cái bật lửa cửa ai đó thảy cho, châm lửa điếu thuốc và nhìn Ren bằng con mắt gợi tình. Tay quay phim lách qua cho cậu, chĩa máy quay gần hơn về phía Ren. Kaname rời khỏi chỗ Ren, đi lại gần ghế ngồi của Akira khi anh ta đang ngồi nói chuyện với Guitarist của Dark Angels. Guitarist của Dark Angels có vóc dáng cao, gầy, để tóc vàng mái rũ che cả mắt, cái mái duỗi thẳng cứng đờ nhìn nó cứ giả giả làm sao ấy dù thật sự trông nó rất đẹp.

“Too-chan, hôn tôi này, đừng nhìn Akira”

Kaname ghẹo, đưa cái má sát gần Tooya – Guitarist của band, họ vẫn thường gọi nhau bằng những biệt danh thân mật như thế. Tooya e ngại nở một nụ cười cho qua và nhìn Kaname, trông anh ta có vẻ nhát, ít nói. Tooya đang nói chuyện riêng với Akira về một số vấn đề, anh ít khi tham gia vào ba cái trò quay phim này nhưng cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm. Tooya đưa tay kéo tay Kaname về phía anh thì bỗng dưng Ren vòng tay qua ngang bụng Kaname kéo lại.

“Kaname!”

Ren kéo mạnh làm Kaname ngã nhào vào giữa lòng anh. Máy quay ngay lập tức lại chĩa về phía đó rồi mấy tay chụp ảnh cũng nhào tới. Ren thò tay mở bật hai miếng cài trên cái tất ren dài tới đùi của Kaname và thọc tay vào phía trong ống cái quần ngắn sát bẹn. Hừ…nóng kinh!Kaname ngửa đầu, nhắm mắt, dựa sát ngực Ren, tay anh đặt trên đùi Ren và Ren nắm chặt lấy bàn tay ấy. Đó là những tấm ảnh đẹp, gây sốc và rất “kích thích”. Ren nhếch môi cười khi Kaname chuyển tư thế và anh thì dụi mặt hôn vào cổ Kaname.

Cũng lâu rồi anh không làm thế này.

Một chiêu để câu khách.

Anh không làm Fanservice với các thành viên khác của The Satan vì nó cứ “ghê ghê” làm sao ấy khi phải hôn một thằng giống mình. Ren có thể hôn bất cứ ai, đúng, miễn sao đứa đấy nó yếu đuối hơn anh. Sau cùng anh chỉ phải diễn trò này khi có Kaname, vì Kaname là người duy nhất khiến anh có cảm hứng muốn diễn nhất.

Ren bỗng nhìn thấy Naoki và anh nhìn cậu. Một ánh nhìn rất lạ từ phía cậu hướng về anh, có cái gì như thất vọng hiện lên trong đôi mắt cậu. Khi máy quay đóng máy, kết thúc những cảnh quay hậu trường, Naoki rời khỏi căn phòng, cậu bước ra ngoài, cậu thấy hơi nóng đầu và chóng mặt. Ren vẫn ngồi yên trên cái ghế khi những tay quay phim, chụp ảnh đi ra để trả lại cho họ một chút không gian riêng. Ôm Kaname trong tay mà anh cảm thấy như sự chú ý của mình một thoáng đã đi ra ngoài cửa. Một cái chạm nhẹ vào mặt của Kaname khiến anh chợt tỉnh, anh bóp nhẹ bàn tay mình đặt trên đùi đối phương và họ cười với nhau.

Đến tận lúc ra xe đi về, Ren cũng không lên xe cùng cả bọn, anh còn ở lại một chút. Anh mắc bận với cái “của nợ” của mình. Khi phải đối diện với con người này, bản thân cũng không biết liệu cảm giác thật sự của anh là gì, còn yêu hay không. Kaname luôn là người biết cách làm Ren trở nên khao khát mọi thứ hơn bình thường.

“Lau sạch môi đi!”

Kaname đưa cho anh một miếng khăn giấy, Ren giật lấy ngậm nó ngang môi rồi cười nhếch.

“Đừng có đánh son, sắp về rồi”

“Tôi có thói quen về nhà mới tẩy trang”

“Thế thì anh nên bỏ thói quen đó đi”

Ren kéo tay Kaname và bắt gặp một nụ cười nhỏ vẽ trên khóe môi trên gương mặt con người ấy.

“Tốt nhất đừng thoa son khi ở gần tôi, anh biết mà”

Ren ôm ngang Kaname, quay ngược người anh ta lại và ôm hôn ngấu nghiến. Nụ hôn đó kéo dài, dây dưa không rời từ trên môi xuống cổ và ngực Kaname. Dứt nụ hôn đó, Ren ôm chặt lấy Kaname, anh yêu con người này gần nhiêu đó thời gian đi cùng sự nghiệp. Kaname của anh hay Kaname của Dark Angels thì lúc nào cũng là người tình quyến rũ, một “sexy lover” mà anh có được. Nhưng Ren vẫn cảm thấy bất hạnh, bất hạnh vì Kaname là một cậu chàng ích kỉ, điều đó làm Ren hơi chán ngán với mối quan hệ ai cũng cho là đẹp đôi. Nhưng kể ra anh vẫn thích Kaname, anh ta đẹp, cái đẹp giết chết Ren được.

“Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”

Kaname thủ thỉ với Ren khi môi anh đặt ngang tai Ren.

“Bên anh bận đi Tour mà”

“Uhm…chứ không phải…cậu có mối quan tâm đặc biệt sao?”

Kaname bấu vào gáy Ren làm anh tỉnh cả cơn mệt.

“Mối quan tâm nào? Anh nói gì tào lao thế”

“Vậy ra không có? Hay là tôi nhìn nhầm?”

Kaname muốn ám chỉ Naoki cùng những tấm hình của anh và cậu.

“Tôi chỉ đùa thôi, với lại, người ta cũng là một thành viên của The Satan”

Ren xoa dịu người tình bằng những cái hôn lướt nhẹ sau tai, chỗ rất nhạy cảm của Kaname.

“Hôm nào…”

Kaname có vẻ đồng tình với câu trả lời của Ren nên không hỏi nữa. Anh ta mở một câu nói khác và bỏ lửng nó. Ren mỉm cười trước thái độ của Kaname, anh hài lòng, vỗ nhẹ tay vào lưng người tình. Anh biết Kaname muốn gì, cũng lâu lắm rồi mới có cơ hội được gặp nhau. Hai band nhạc chủ yếu gặp nhau khi họ diễn chung hoặc được là khách mời. Lần gặp gần nhất của Ren và Kaname là đầu năm, còn bây giờ là cuối năm. Gặp nhau trong Live Show mừng sinh nhật thứ 8 của Dark Angels, nhưng lúc vì The Satan vội nên đã không ở lại và cũng chẳng có màn Fanservice quay chung nào.

“Kaname…”

Ren nói nhỏ vào tai đối phương, rủ rỉ và để nhìn thấy Kaname nhắm mắt thoả mãn trong vòng tay anh.

“Tôi hứa sẽ có một vài ngày rảnh sau Live Show, mà chắc The Satan cũng sẽ rảnh vì chủ yếu bận rộn trước hôm nay thôi. Kaname…hãy sắp xếp 1 ngày…”

“Được…tôi sẽ gọi cậu sau…”

Kaname buông Ren ra khi có người bước vào phòng. Là Naoki chạy đi kêu Ren lên xe, cậu nhìn họ, kêu Ren hãy mau lên rồi bỏ ra xe trước, cậu không chờ anh như trước đây. Ren bỏ qua cái nhìn của Naoki, anh đứng lên dắt Kaname cùng ra với mình. Naoki chạy ra trước, cậu cảm thấy đầu mình càng lúc càng nóng. Cậu thấy buồn, lại càng buồn thêm. Cái đó…cái cảnh giữa họ khi nãy không phải là Fanservice, chỉ có những cặp tình nhân mới có những hành động như thế. Kaname đưa tay vẫy chào The Satan và đặt biệt dành cho Naoki một nụ hôn gió chào tạm biệt.

“Woa…Kaname-chan hào phóng với Naoki nhỉ?”

Arashi khều vai Ren khi họ đã an tọa vị trí trong xe.

Những hàng ghế trên đã có người ngồi nên Naoki phải ngồi kế Ren. Anh không trả lời câu hỏi của Arashi, rút một điếu thuốc ra tính châm lửa nhưng lại bỏ lại khi Naoki giật lấy. Cậu không cho Ren hút thuốc vì sợ sẽ lại có đánh nhau trên xe. Thấy Ren im lặng, Arashi tiếp luôn.

“Hay là Ren được nhiều quá rồi nên không cần nữa?”

“Haha…”

Tất cả cùng cười, trừ Ren và Naoki, họ chỉ ngồi cạnh nhau, không nói gì.

- --

Sáng hôm sau, Naoki sốt thật.

“Em bệnh rồi cậu bé”

Akira ngồi cạnh cậu, Naoki nằm trên giường, cậu thấy cơn bệnh đang tràn tới. Bình thường cậu dậy rất sớm, sớm nhất trong căn nhà này để xuống bếp, thực thi trách nhiệm của một đầu bếp. Một thời gian ở trọ đã giúp cậu biết làm vài món đơn giản mà chí ra ăn sáng thì ăn vậy được rồi. Hôm nay The Satan được nghỉ, dự định này đã được Akira và cậu bàn với nhau kế hoạch từ lâu, họ sẽ đi mua sắm, nghỉ ngơi, có thể ra biển chơi 1, 2 ngày cho thoải mái. Arashi đã về nhà với vợ, căn nhà thiếu đi một người nhưng cũng không thành vấn đề gì vì trước sau mỗi người cũng sẽ có kế hoạch riêng.

“Em xin lỗi”

Cậu nói khi Akira bê một chậu nước lên để vò cái khăn chườm trán cậu.

“Bệnh không phải là tội, mệt mỏi, phơi gió phơi sương đi sớm về khuya thì bệnh là đúng!”

“Uhm…xin lỗi đã làm phiền các anh”

“Lại nữa, em không còn câu nào để nói à”

Akira đáp lại, anh thay cái khăn mới cho cậu rồi lấy cái nhiệt kế nhét vào miệng Naoki.

“39. 5 độ, sốt cao đấy. Em chóng mặt lắm phải không?”

Cậu không trả lời, nhắm mắt nằm im vì bây giờ nói cũng là chuyện khó khăn. Cậu mệt chết đi được, hình như bệnh ủ mấy ngày rồi giờ mới phát tán hay sao ấy. Cậu cũng thấy lạnh hơn bình thường và hay ho, cũng hên là sau Live Show rồi mới lăn ra ốm. Trong cơn mơ màng giữa trận sốt, cậu nằm ngủ thiếp đi và nhớ về rất nhiều thứ. Cậu cũng suy nghĩ và tự hỏi vì sao mình bị bệnh. Sốt có phải là do cậu ủ bệnh từ lâu hay sốt vì cậu “được” tận mắt chứng kiến những màn “phô diễn” của Ren?!

“Bệnh nặng không?”

Tiếng Valet ở ngoài cửa nói chuyện với Akira.

“Sốt cao nhưng chắc không cao, cậu bé cần nghỉ ngơi.

“Ừ, thôi đi xuống, Ren đâu, nhờ nó trông nhà đi tôi với cậu đi mua đồ ăn cho trưa với tối nay”

Valet đề nghị, cuộc đàm thoại trước cửa phòng của Naoki và cậu nghe được.

“Đi đi, tôi trông nhà”

Cậu nghe thấy tiếng cửa mở lạch cạch từ cái phòng sát bên. Rồi cậu nghe thấy tiếng họ nói chuyện, nghe cả tiếng chân khi Valet và Akira đi xuống lầu. Cửa phòng của Naoki bật mở, cậu biết điều ấy vì thính giác của cậu thu hết mọi âm thanh quanh đây. Khi con người ta không buồn mở mắt, người ta thính tai lạ thường. Cậu nghe thấy tiếng bước chân, cậu đoán là Ren vì hai người kia đã đi rồi. Tiếng bước chân càng lúc càng gần giường cậu, cuối cùng cậu nghe thấy tiếng kéo ghế và cậu nghĩ Ren đang ngồi kế giường mình.

“Yếu thì đừng có ra gió nghen”

Ren nhịp chân, anh nói vì anh biết cậu vẫn thức. Cậu mở mắt, quay đầu nhìn Ren một thoáng rồi lại tiếp tục nhắm mắt. Cậu không muốn nói chuyện với Ren lúc này. Rồi cậu thiếp đi, khi cậu ngủ giấc ngủ lơ mơ, cậu vẫn cảm thấy bàn tay ai đó chườm khăn cho cậu. Không có ai ở nhà, chỉ có mình Ren…anh tốt đến vậy sao? Cậu tỉnh dậy khi đã quá 1h trưa, bây giờ mở mắt ra cậu lại thấy Valet!Anh mỉm cười nhìn cậu khi cậu mở mắt nhìn anh, Valet đo nhiệt độ cho cậu và thật mừng vì nó đã hạ xuống phần nào.

“38 độ, vẫn còn sốt nhưng tốt rồi”

Anh nói rồi tắt nhiệt kế, nó kêu “tít”.

“Em chờ chút đi Ren mang đồ ăn lên cho em”

Valet nói, anh quay lưng ra cửa. The Satan đã thay phiên nhau chăm sóc cậu trong lúc cả cơ thể của cậu đình công không làm việc và lũ bạch cầu trong cơ thể cậu phải chiến đấu anh dũng chống lại bọn vi trùng cảm cúm. Ai nói họ không biết nấu ăn? The Satan hoàn toàn có thể vào bếp một mình, tất nhiên là sau những ngày đầu “gian khó”, bọn họ ở chung với nhau, đánh nhau chí chóe bây giờ mỗi thành viên phải biết nấu cơm để tự ăn hờ trường hợp không ai nấu cho ăn. Món thường thấy nhất là lẩu, vì nó dễ làm, cứ mua đồ về bỏ ùm vào là xong, công phu hơn có thể nấu…cháo.

Cửa phòng lại mở ra, Ren bê vào cho cậu một cái tô gì đấy trăng trắng.

“Ngồi dậy đi!”

Ren nói với cậu cộc lốc như thể anh ta đang bực mình.

“Cám ơn”

Cậu đã ngồi dậy được vì hạ sốt rồi và hoàn toàn có thể ăn cháo.

“Anh nấu à?”

“Không…tôi đâu có rảnh”

Ren đáp lại, ngồi xuống cái ghế kế giường cậu.

“Bệnh làm chi vậy không biết. Yếu như sên”

Naoki phì cười khi Ren bĩu môi chê bai cậu, anh ta ngồi gác chân lên mép giường của cậu rồi khoanh tay ngó lơ chỗ khác mà không nhìn vào mặt cậu. Àh, cháo ăn cũng ngon đấy chứ, cái này chắc là “tuyệt tác” công phu của ai đó rồi, không phải Ren thì chắc Akira. Ầy…họ thật tốt bụng quá, cậu cảm kích đến không nói lên lời.

“Ăn rồi thì để đó tí tôi bê xuống”

Ren nói khi cậu đặt tô cháo lại cái đĩa, cậu ăn nhanh và ngon lành như chưa bao giờ ăn cháo.

“Cám ơn, mà…anh không đi đâu chơi à?”

Câu hỏi quan tâm của cậu làm Ren thấy lạ, anh nhíu mày.

“Chơi cái gì? Đi đâu giờ?”

“Chẳng phải hôm qua…”

Naoki chợt nhỏ giọng lại.

“…anh có hẹn à?”

Ren tròn mắt nhìn cậu rồi anh bỗng cười phá lên.

“Ah ha, cậu muốn nói Kaname à? Mà…”

Ren đứng lên khỏi cái ghế, ngồi lên cái giường kế sát cậu. Anh lấy tay đặt dưới cằm cậu, kéo mặt cậu về phía anh. Naoki có chút ngại ngần nhưng…cậu tự nghĩ có gì đâu, càng sợ anh ta càng làm tới. Bằng chứng là cậu cứ tỏ ra bình thường thì Ren sẽ chẳng làm gì cậu. Trên nguyên tắc thế là đúng nhưng với Ren, ai mà biết được.

“…sao tự dưng lại nhắc Kaname?”

“Thì…”

“Cậu không thích Kaname sao?”

Ren nhíu mày nhìn cậu, cái nhìn có vẻ hơi “hình sự” mà thật ra không phải thế. Naoki không nói gì, cậu quay mặt đi, đánh rơi cằm khỏi bàn tay Ren và bị anh túm lại.

“Hay là…cậu…?”

Ren không nói hết câu nhưng anh cười có vẻ vui lắm.

“Cậu không thích Kaname vì Kaname có quan hệ với tôi, phải không?”

Ren lại sắp bắt đầu trò chơi của mình.

“Này…nói đi nào…cậu thích tôi phải không?”

Anh kéo cằm cậu lại dù cậu có dằn ra.

“Này…nói gì đi…cậu ghen phải không?”

Ren cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đại loại như thế và anh ta cứ cười.

Ban đầu Naoki tránh né xong Ren làm cậu điên lên được.

“Uh đấy thì sao!”

Cậu gạt phắt tay của Ren rồi xô anh té nhào xuống đất. Đến lúc Ren lồm cồm đứng dậy cậu mới thấy hối hận vì hành động của mình, Ren leo cái giường của cậu, ghì chặt đôi vai cậu trong cái siết chặt của những ngón tay chắc khỏe. Ren nhìn cậu, một ánh nhìn không thể giải thích được. Ren nhìn vào đôi mắt cậu cứ như một thanh tra viên nhìn tội phạm xem hắn có nói dối không. Rồi anh túm lấy Naoki, đẩy sát cậu vào mép cái giường và trấn lột của cậu những nụ hôn rỉ máu.

Nó rỉ máu vì Ren cắn cậu. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Ren hôn cậu nhưng nó là lần đầu tiên của những xúc cảm đê mê như thế. Naoki thấy mằn mặn trên môi vì máu nhưng cũng không thể phủ nhận cậu say dần với cái lưỡi ma thuật của Ren. Chưa thỏa mãn cái thú vui dã man của mình, Ren đè cậu xuống. Anh muốn cướp đoạn luôn tất cả những gì cậu có. Nếu đã thích anh thì hãy cho anh tất cả. Ren nghĩ như thế khi nhìn vào mắt Naoki. Ren…con ác quỉ tàn nhẫn, làm chuyện đó mà không hề nghĩ đối phương có muốn hay không. Ren à…những tiếng cười của quỉ vang vọng sâu trong lòng anh, cậu là thiên sứ cánh trắng mà bất kì con quỉ nào cũng muốn có…không phải chỉ mình Ren.

Naoki giật mình khi cậu cảm thấy một bàn tay lần mò phần thân dưới của mình. Hai ngón tay kéo mạnh cái khóa quần của cậu và cả một bàn tay nóng ấm luồn vào. Bàn tay ấy xoa nắn phía ngoài lớp vải rồi luồn qua chạm vào phần da thịt phía trong của cậu. Đồ ác độc, đồ dã man…cậu muốn chửi Ren nhưng cậu không thể. Đây là lần đầu của cậu, Naoki vẫn còn là một cậu trai chưa biết gì về chuyện quan hệ, nhất là với một người đàn ông.

Ren là kẻ nhiều kinh nghiệm, bình tĩnh hơn cậu rất nhiều. Chính anh ta chủ động chuyện này cơ mà. Những cái giật mạnh khiến nút trên áo cậu cứ thế đứt phực rồi cái áo sơmi cậu mặc cũng bay xuống đất. Tới lượt phần ngực của cậu, anh làm cậu muốn dại đi. Ren vẫn đi tìm điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu, anh tìm chúng ở khắp nơi và không ngại tấn công bất kì chỗ nào. Hai đầu nhũ cũng là một điểm rồi đầu nhọn của cái lưỡi vẽ một đường xuống tận phía dưới, Ren mở miệng ngậm lấy của cậu và đưa cậu tới cực điểm của sự điên dại.

“Đừng nói tôi dừng lại, không được đâu”

Ren nói như giải thích khi anh chồm lên nhìn vào đôi mắt cậu.

Còn hơn cả sốt.

Nóng ran cả người.

Cậu thấy đầu óc trở nên đặc quánh và mê muội khi anh mở rộng hai chân cậu.

Đơn giản thôi, nó sẽ nhanh kết thúc, khi anh “xong việc”.

Những tiếng thở dồn dập vang lên hòa với một tiếng kêu của Ren. Anh kêu lên khi cậu cắn vào bắp tay mình. Cậu không cố ý, chỉ vì cậu quá đau. Một chút thôi, cậu cảm giác được Ren ở trong cơ thể cậu. Sở hữu…Ren chỉ muốn làm thế với cậu mà thôi. Còn nếu không, anh chỉ vui một chốc. Một vài động tác đưa đẩy nhịp nhàng làm cậu thấy đau xé. Đau…cái đau của sự thỏa mãn nhục dục…cậu có muốn ghét Ren lúc này cũng không được vì cơ thể cậu rất muốn chuyện này.

Có tin được không?

Cậu đã ngủ với Ren.

- --

Ren đi ra ngoài mà không nói một lời nào thêm.

Cái cửa đóng lại sau lưng anh, hình ảnh cuối cùng mà anh thấy trước khi đóng cửa là cậu nằm dài trên cái giường, khiêu gợi với tấm thân trần, chỉ che một mảng chăn đắp qua, hở cả chân. Cậu đưa tay lên che ngang mắt, cậu không khóc và cũng không kêu la trong lúc ấy. Ren bước ra, anh đứng lặng một lúc cạnh cửa phòng Naoki rồi mở cửa phòng mình bước vào.

Ren nằm phịch lên cái giường, làm chuyện đó cũng khiến anh mệt.

Nhưng anh không thể phủ nhận, nó thật…khó tả.

Tiếng chuông điện thoại lôi anh về thực tế khi đầu óc anh vẫn còn phiêu du tận chốn nào. Anh có một tin nhắn mới, Kaname gởi tin nhắn cho anh, bảo là có thể gặp anh vào tối mai. Kaname và Dark Angels sẽ ghé nhà The Satan để ăn mừng album mới của họ đạt doanh thu cao. Ren xem xong cái tin nhắn, định đóng nắp cái điện thoại nhưng anh bỗng sững lại khi nhìn thấy tấm hình của Kaname trên màn hình. Tấm hình Kaname trơ trọi không hề trang điểm, không y phục, một nụ cười ngu ngơ khi mới thức dậy. Anh nhìn nó và mỉm cười, anh hiểu tại sao anh lại bỗng dưng chú ý đến Naoki.

Bộ dạng của Naoki giống như Kaname lúc không mặc quần áo.

Rút cuộc chính anh đang bày ra trò gì? Đang chơi trò gì và đang làm cái gì.

Anh nhắn lại cho Kaname một cái tin và anh ta gọi lại thật.

“What’s happen? I’m busy”

Anh nhắn rằng anh sắp chết rồi.

“Kaname…tôi nhớ anh, hãy bỏ công việc đi”

“Đồ khùng”

Kaname đáp lại, dập máy.

Điều này làm Ren ôm bụng cười lăn, thật đáng yêu quá đi.

Kaname chỉ là của anh khi anh ta ở trên giường.

Đồ tồi Kaname, tôi yêu anh chết đi được.

Ren lầm bầm, anh quăng cái điện thoại qua một bên, xách đồ chuẩn bị đi tắm. Anh thấy người quá bẩn và quá rít khi đổ đầy mồ hôi. Tự dưng anh thấy yêu Kaname và lại muốn làm cái gì đó gần anh ta. Những gì anh làm với Naoki lại khiến anh nhớ người tình của mình, kể ra anh thấy mình cũng là một thằng khốn chung tình.

Kaname cũng là một thằng chết tiệt chẳng thua gì Ren, ích kỉ, xấu xa và tồi tệ. Một cặp xứng đôi!Lúc bước ngang qua phòng Naoki, Ren chợt khựng lại một chút. ”Cậu ta vẫn còn nằm trong đó à” – Ren cảm thấy hơi…ân hận một chút, nhưng lương tâm không đáng giá một xu của Ren thấy hết ân hận ngay lập tức.

Quan hệ?

Cũng bình thường thôi.

Tự dưng anh mất hết cảm giác với cậu.

Ở cách đó khá xa, Studio mà Dark Angels đang đóng đô cũng có người không tập trung làm việc được. Kaname cứ cầm cái điện thoại suốt giống như đang muốn làm gì đó mà nghĩ đi nghĩ lại rồi không làm. Kaname ngồi vắt vẻo trên cái lưng ghế, cái ghế người ta có 4 chân để ngồi và có cái lưng để dựa thì Kaname ngồi trên cái lưng đó. Cảm giác chông chênh đó khiến anh thích thú nên không bao giờ anh ngồi đúng chỗ trên cái ghế. Cái váy anh mặc chia 2 lớp. Lớp trong là cái quần ngắn như cái quần hôm qua anh mặc còn lớp ngoài chỉ phủ chéo qua, dài tới gối nên khi ngồi nó tuột xuống cả. Cặp chân trắng nõn nà không phải ai cũng có lồ lộ ra vì anh thậm chí không mang cả vớ. Anh ngồi vắt chân thoải mái mặc cho có những ánh nhìn nóng bỏng về phía mình, có những kẻ chỉ cần đi ngang mà nhìn là ngay lập tức bưng mũi bỏ chạy!

Mỗi lần chụp hình là có những đôi mắt bị hành hạ thê thảm theo cái tướng ngồi của anh.

“Ka-chan, thay cái quần khác đi”

Tooya chạy tới bịt mắt anh làm anh suýt ngã. Anh quay sang nhìn cậu bé, mỉm cười lắc đầu. Tóc anh chải thành lọn, nhuộm vàng bạch kim, nó đung đưa một cách quyến rũ mỗi khi anh cử động cái đầu. Tooya chép miệng, đến cậu ta cũng phải bó tay chứ đừng nói gì Fan hâm mộ, Kaname của thời kì đầu giống như một nàng công chúa và cả lũ còn lại cận vệ cho cô ấy. Sau một thời gian anh thấy vướng víu mới chuyển qua Style bông ren cộng quần ngắn, sự gia nhập của Tooya khiến band có thêm một “cô nàng đỏm dáng” nhưng Tooya nhất quyết không “nữ tính” quá trớn trước sự quyến rũ của Kaname.

“Ka-chan bướng quá, tính giết hết nhân viên nam ở đây à?”

“Ka-chan sẽ thay đồ khác nếu Too-chan mặc lại bộ này”

Kaname cười toe toét, Tooya chỉ lắc đầu. Kaname lúc nào cũng muốn Tooya mặc Visual Kei vì cậu ta thật sự rất hợp, nhưng sau cùng Tooya “chung tình” với kiểu ăn mặc của mình. Chỉ có đúng một lần cậu ta mặc quần ngắn nhưng lại mang một đôi bốt tới đầu gối luôn. Chân dài có lợi thật đấy!Chỉ cần có dịp Kaname sẽ “đầu độc” Tooya ngay với những bộ quần áo diễn của anh, nhưng cậu ta vẫn kiên cường chống lại, thật tức điên lên được. Tooya thò tay ngang eo Kaname lôi anh xuống khỏi cái ghế và xoay vòng vòng. Kaname sợ nhất là bị xoay, anh chóng mặt nên lúc Tooya thả xuống thì chỉ có nước nằm dài trên sàn.

“Đưa cái điện thoại đây”

Tooya dọa sẽ xoay Kaname thêm vài vòng, anh đầu hàng nên đưa luôn cho cậu ta.

“Ầy…gọi người tình hử, cậu ta mà thấy cảnh này chắc chảy hết cả máu mũi”

Tooya nhìn vào cái màn hình, thấy số của Ren. Cậu ta tinh nghịch gọi cả band đến túm chặt lấy Kaname để cậu ta chụp hình. Khổ thân anh chàng giãy dụa, cuối cùng Tooya cũng chụp được và gởi liền cho Ren.

“Haha…anh sợ gì, chả phải cậu ta còn được thấy nhiều hơn bọn này à”

Drumer của band lên tiếng và cả lũ cùng cười rũ. Sau cùng Bassist của band còn đè Kaname hôn tới tấp để gởi hết lô hình đó cho Ren. Ừ thì hôn, Kaname đâu có sợ, hôn ai với anh cũng thế thôi. Kaname cũng muốn thấy Ren nổi cơn lôi đình xem nó thế nào. Ren không phải là người có sở thích là sở hữu, với Ren, có là anh hay người khác cũng thế. Chỉ có Kaname là có cảm giác ghen tuông như với người yêu mà thôi. Cả bọn buông anh ra để chụp ảnh, Kaname quăng cái điện thoại cùng với áo khoác ở lại, nhưng sau cùng cũng có chuyện để anh cảm thấy vui trong ngày hôm này.

“…Danm you!”

Một cái tin ngắn cụt ngủn gởi kèm hơn một chục cuộc điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.