Tôi có thể giúp được gì đây? Cô ấy muốn tôi thực hiện tâm nguyện cuối cùng là đưa Nga về nhà gặp lại người thân. Đó thật là không cần phải nói vì tôi có một phần trách nhiệm. Ngày ấy vì lời hứa sẽ quay lại của tôi mà hai đứa trẻ ấy đã đợi, đợi thật lâu nhưng...tôi đã thất hứa, tôi không quay trở lại. Khi biết phải rời khỏi trại trẻ để được gia đình nước ngoài nhận nuôi thì...hai đứa trẻ đã bỏ trốn, rồi Nga lạc mất, Linh ở lại khóc mãi...cho đến khi họ, cha mẹ ruột của chúng quay lại tìm và Linh được đưa đi qua Pháp, Nga thì tìm không thấy. Bởi lời hứa ấy mà số phận đã khác đi.
“sau khi hoàn thành tâm nguyện thì em...sẻ đi đâu?” chúng tôi đứng trên ngọn đồi gần đó. Tôi không thể không hỏi.
“ em sẻ...đến tòa án...cái lệnh truy nã ấy là nhầm lẫn, vì vậy xin giấy phép đầu thai chắc họ sẽ cấp cho em và...có cuộc đời mới” cô ấy quay mặt nhìn về nghĩa trang, giọng nói nhỏ dần.
“ còn anh thì sao? Anh...không có trong tâm nguyện của em sao?” thật sự tôi bị bỏ lại vậy sao?
“ anh! Em...không biết làm sao, nhưng...em không thể...không thể làm gì cho anh cả” giọng nói khản đi trong nước mắt.
“ Giờ...em...và anh...là ở hai thế giới, người...và ma...không thể nào ở bên nhau. Nên anh...anh...quên em đi” ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt bi thương.
Chúng tôi là hai kẻ chẳng bao giờ được trùng phùng. Tôi giữ ánh sáng trong đôi mắt cô ấy trong con ngươi. Cứ thế tôi đến càng gần, gần hơn nữa, nhưng khuôn mặt tôi và cô ấy chỉ song song đối mặt mà không thể chạm vào. Một người và một linh hồn nhìn nhau thật lâu trên quả đồi.
...
Hôm nay tôi đưa Nga đi gặp Linh.
“ sao...chúng ta lại đến đây hả anh?” Nga do dự trước cánh cổng.
Tôi quay bước, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang toát mồ hôi. Nhìn vào mắt con bé “ Nga! Nghe anh nói này...có những thứ...em phải mạnh mẻ để đối mặt. Đi thôi!”. Và dắt nó đến trước mộ Linh.
Nga chỉ biết khóc, khóc tuôn ra, khóc nức nở đến khi nấc lên, khàn giọng và kiệt sức...không ai ở đây ngoài tôi và con bé. Tôi để cho nó khóc, cứ im lặng ngồi bên cạnh, hôm nay tôi không khóc nữa. Cô ấy đứng đó, ngay trước nắm mồ của bản thân, nhìn em gái gào khóc mà chỉ có thể đứng nhìn và gào theo tiếng khóc “ Nga ơi! Nga...” Linh chỉ muốn ôm Nga vào lòng sau bao năm xa cách...
Sau vài tiếng đồng hồ trước mộ Linh, Nga như trống rỗng, khụy xuống không chút sức đứng dậy. Tôi dìu con bé đi, đi thực hiện tâm nguyện cho cô ấy. Chúng tôi đến nhà Linh, dù đã báo trước, nhưng tình thế trong nhà mang tâm trạng vừa vui mừng vì tìm được con, vừa xót xa vì chị em chia cách. Linh chứng kiến tất cả...tôi lại thấy cô ấy khóc mà chẳng làm gì được. Chỉ dương mắt nhìn tên thần chết đó gạt từng giọt trên đôi mắt Linh.